Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 20: Chương 20: Từ hôn 2




Bà nhìn Thương Trăn, nghiêm túc nói, “Chỉ cần tình cảm của hai đứa tốt, xuất thân có là gì?”

Dù sao nhà bọn họ đã giàu lắm rồi, không cần phải thêu hoa dệt gấm nữa.

Thương Trăn cười khờ dại của bà ấy, nhưng nói thế nào đây? Đó cũng từng là khờ dại của cô.

“Đáng tiếc, anh ấy không thích cháu.”

Cho đến bây giờ cô không ngờ tới, có một ngày, cô có thể thản nhiên nói những lời này như vậy, cô nhớ tới đời trước khi thanh danh bị hủy hết, bị cha nhốt ở nhà xong, cô hao hết tâm sức trốn đi, chỉ vì giải thích với Phong Hành Diễm, mà lúc ấy, ánh mắt anh khinh thường cỡ nào...

Đáng tiếc khi đó cô không hiểu, còn tưởng là Phong Hành Diễm hiểu lầm cô.

Giọng điệu bình tĩnh của Thương Trăn khiến Lý Uyển Oánh sốt ruột, tất nhiên là bà ấy biết con trai mình không có ý đó với Trăn Trăn, nhưng mà...

Thương Trăn nói tiếp, “Bác trai cũng rất bất mãn với đứa con dâu là cháu đúng không? Tuy nhà họ Thương là thế gia y hương, nhưng đến thế hệ cha cháu đã xuống dốc, cho dù không đi xuống, nhà họ Thương cũng không xứng với nhà họ Phong, nhà bác nên tìm một tiểu thư khuê các chân chính, không phải người như cháu...”

Nói đến đây, Thương Trăn cười khúc khích, hơi thả lỏng nói, “Trước đây cháu ngồi ở chỗ này, luôn có cảm giác không hợp, mỗi thứ ở nơi này đều rất đẹp, cũng quá quý giá, là xa xỉ cháu không thể thấy được ở chỗ khác, cháu biết bác rất muốn cháu gả vào nhà họ Phong, chăm sóc cháu, nhưng anh Phong rất ghét cháu, cháu nên tự mình hiểu lấy rồi.”

Những lời Thương Trăn nói khiến Lý Uyển Oánh rất thương tâm, tuy chồng cũng biểu đạt ý bất mãn với Thương Trăn, nhưng bà ấy cảm thấy Thương Trăn rất tốt, dịu dàng tốt bụng, là người chân thành.

Tuy yếu đuối một chút, nhưng cũng là mẹ kế làm hại, sau này sẽ tốt hơn thôi.

“Trăn Trăn, cháu thật sự muốn như vậy sao? Mẹ kế và em gái cháu cũng không phải người dễ bắt nạt, nếu cháu từ hôn, không biết là bọn họ sẽ đối phó cháu thế nào nữa.”

Thương Trăn cười nhạt, “Đó là chuyện đóng cửa lại của cháu, tóm lại là nhà họ Thương quậy ầm ĩ tới mấy, cũng sẽ không quấy nhiễu tới nhà họ Phong, bác gái, cháu biết bác tốt với cháu, nhưng đừng vì chuyện nhỏ này của cháu, mà ầm ĩ với bác trai yêu bác, cháu sẽ tự giải quyết chuyện của mình được rồi.”

Lý Uyển Oánh rất mất mát, nhìn bộ dạng này của Trăn Trăn, hôm nay từ hôn, chỉ sợ là làm thật.

Thương Trăn lẳng lặng đợi bà ấy nghĩ, cô biết, Lý Uyển Oánh sẽ hiểu rõ, cái gì gọi là dưa hái xanh không ngọt, cái gì gọi là không xứng.

Mà cô ngồi yên, thậm chí có cảm giác xinh đẹp xuất trần, cho dù mái tóc che khuất gương mặt, vẫn để lộ ra điềm tĩnh đáng yêu.

Người giúp việc ở một bên không ngừng nín thở, giống như sợ quấy nhiễu tới cô.

Nếu như trước đây Thương Trăn luôn lộ ra hẹp hòi, hôm nay cô giống như trân châu tao nhã, chỉ ngồi ở đó, đều giống như khuê tú thế gia cổ đại, khiến người ta đui mù đôi mắt.

Mỗi thứ ở biệt thự nhà họ Phong đều có giá trên trời đối với người thường, nhưng Thương Trăn ở đây, những thứ đẹp đẽ quý giá đó đều như thành nền.

Lúc này Lý Uyển Oánh không ngừng xoắn xuýt không chú ý tới, trên bậc cầu thang, Phong Hành Diễm lại thấy được.

Trong đôi mắt thâm sâu hiện lên chút kinh diễm, nhưng anh lập tức xùy một tiếng, nếu đối phương thức thời như vậy, ngoan ngoãn từ hôn, anh còn gì để nói?

Trong lòng có một chút không thoải mái, anh che giấu theo bản năng, xoay người đi lên trên tầng.

Cuối cùng, Lý Uyển Oánh thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.