Hôn ước của cô, được mẹ đã mất của cô và Lý Uyển Oánh định từ khi còn nhỏ, hai người là bạn thân, mà gia thế của Lý Uyển Oánh tốt, lại gả cho nhà giàu, rất muốn thân thiết hơn với chị em tốt này của mình, sau khi mẹ cô mất, Lý Uyển Oánh lại càng không chịu từ hôn, nếu không thì sao gia chủ nhà họ Phong có thể nguyện ý để con trai mình cưới cô?
Vào tối qua ở đời trước, cô bị hai người đàn ông làm cho mất hết thanh danh, ngay từ đầu Lý Uyển Oánh còn sống chết không chịu từ hôn, sau đó không chịu nổi áp lực của gia tộc, mới lấy lại nhẫn.
Nhưng sau đó cô có chuyện, cho đến bây giờ Lý Uyển Oánh đều giúp đỡ, chỉ tiếc đời trước tính cách cô quá yếu đuối, lại cảm thấy thẹn với Lý Uyển Oánh, cho nên bị bắt nạt tới chết cũng không xin giúp đỡ.
“Trăn Trăn, sao cháu tới sớm như vậy?”
Thương Trăn nở nụ cười, “Chỉ là có chút việc, cần đích thân tới đây một chuyến, quấy rầy bác gái rồi.”
Phong Hành Diễm nghe người giúp việc nói thì ngẩng đầu từ máy tính lên.
Anh có đôi mắt rất đẹp lại lợi hại, đôi mắt thâm sâu, khi đột nhiên nhìn về phía người nào đó, sẽ khiến đối phương cảm thấy rất áp lực!
“Cô ta tới làm gì?”
Phong Hành Diễm cho rằng đối phương lại mượn cớ tới dây dưa với anh, thì nhíu mày.
Còn về những lời cô nói sẽ chủ động từ hôn tối qua, Phong Hành Diễm vốn không để ở trong lòng, nếu người phụ nữ này nghe lời như vậy, trái lại anh phải cảm ơn cô rồi.
Người giúp việc kia ấp úng nói, “Cậu chủ, cô ấy tới từ hôn...”
“Cái gì?”
Lý Uyển Oánh đứng bật dậy, “Bác không đồng ý!”
Thương Trăn giống như đã sớm dự liệu được phản ứng của bà ấy, cười khẽ, “Bác gái, bác hãy nghe cháu nói...”
“Có phải tối qua Hành Diễm nói gì với cháu đúng không? Hay là tối qua...”
Lý Uyển Oánh nghĩ tới hai tên cầm thú kia, có phải bọn họ đã làm gì Trăn Trăn rồi không? Nhưng tối hôm qua bà ấy hỏi con trai, tuy con trai không kiên nhẫn lắm, nhưng vẫn nói cô không bị xâm phạm mà...
Nhất định là con trai làm gì đó!
Thương Trăn lắc đầu, giọng điệu rất nhu thuận, nhưng ít đi phần nhu nhược ở đời trước, có nhiều thêm phần ung dung.
“Cháu rất cảm ơn chuyện cậu chủ bênh vực lẽ phải tối qua, giúp cháu làm rõ hiểu lầm, nhưng chuyện từ hôn, là ý kiến riêng của cháu.”
Lý Uyển Oánh không thể hiểu được, không phải là Trăn Trăn rất thích con trai của bà ấy sao? Nhất định là Hành Diễm đã làm gì đó!
“Trăn Trăn, cháu nói thật với bác đi, có phải tối qua Hành Diễm nói gì đó đúng không? Cháu và Hành Diễm đều đã... Thân mật như vậy rồi, có phải là Hành Diễm không muốn chịu trách nhiệm với cháu đúng không?”
Thương Trăn cười khổ, cô nhìn vẻ mặt tức giận của Lý Uyển Oánh, giống như là con trai của người khác, bắt nạt phụ bạc một người phụ nữ vậy.
Trong lòng cô thấy ấm áp, có thêm vài phần kiên nhẫn.
“Bác gái, chuyện lần đó chỉ là ngoài ý muốn, cháu tự nguyện, cũng không cần cậu chủ cả chịu trách nhiệm, việc hôm nay, cũng là do cháu nghĩ thông suốt rồi.”
Cô thấy Lý Uyển Oánh muốn nói, vội vàng ngắt lời bà ấy.
“Bác xem...”
Thương Trăn chỉ một bức tranh treo trong phòng khách, Lý Uyển Oánh không rõ Thương Trăn chỉ bức tranh này làm gì, sửng sốt nhìn cô.
Thương Trăn cười nói, “Đây là tranh sơn thủy triều Nguyên đúng không ạ? Đặt ở bên ngoài đều có thể thành đồ gia truyền, nhưng ở nhà họ Phong chỉ là đồ bình thường.”
Lý Uyển Oánh vẫn không rõ cô muốn nói gì.
Thương Trăn lại cầm một cái chén trong tay, “Còn có chiếc chén tơ vàng này nữa, chuyên dùng cho hoàng thất nước F, một bộ hơn một ngàn vạn, nhưng có tiền cũng không mua được.”
Không chỉ như vậy, ghế sofa cô ngồi, chén trà, gỗ, đều không phải nhà giàu bình thường có thể hưởng thụ, càng đừng nói những thứ nhà giàu bình thường không đủ trình độ.
Bỗng nhiên Lý Uyển Oánh hiểu rõ cô muốn nói gì.
Bà ấy nhíu mày, “Trăn Trăn, những thứ này đều là vật ngoài thân!”