Triển Mộ Nham không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lát sau, thấy Lương Yên vẫn chưa chịu trả lời, Triển Mộ Nham lại hỏi lại: “Tôi hỏi hai người đã gặp mặt nhau chưa?”
Lương Yên cho là anh hi vọng bọn họ gặp nhau, nên trong lòng cảm thấy hơi lạnh giá, cô mím môi nói: “Để tổng giám đốc thất vọng rồi, chúng tôi đến nay vẫn chưa chạm mặt.”
Chưa chạm mặt sao?
Triển Mộ Nham mím môi im lặng. Nguyên bản cỗ khí chặn ở ngực, lập tức biến mất không thấy đâu.
Triển Mộ Nham gật gật đầu, phất tay “Ừm, cô ra ngoài đi, lần sau đừng để tôi nhìn thấy những thứ vô dụng rác rưởi này nữa.”
...
Lúc tan làm, Lương Yên không về, mà bảo cả nhóm ở lại họp.
Nằm ngoài dự liệu của cô, Triển Mộ Nham thế nhưng cũng ở lại.
Xuyên qua cửa kính phòng họp, Lương Yên nhìn vào văn phòng Tổng giám đốc thấy đèn vẫn sáng, trong lòng cảm thấy chua chát.
Nếu như cô nhớ không lầm, thì anh vẫn chưa ra ngoài ăn tối. Hiện tại đã 9 giờ hơn, nhưng anh vẫn chưa ăn gì, như vậy liệu anh có chịu được không?
“Tịch thư ký, chỗ này cần sửa đổi một chút, cô xem đi.” Đồng nghiệp lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Lương Yên.
“Để tôi xem.” Cô cúi người tiến đến trước máy vi tính.
Thư ký trợ lý đang nghe điện thoại nội bộ, cô biết nhất định là Triển Mộ Nham gọi tới. Nên khống chế không được mà lắng tai nghe, chỉ là không nghe được cái gì hết.
Thấy thư ký trợ lý cúp điện, đứng dậy đi về phía phòng giải khát. Lương Yên nhịn không được gọi lại hỏi: “Có phải tổng giám đốc bảo cô đi pha cà phê không?”
Trợ lý gật đầu. Lương Yên nhìn cánh cửa đóng chặt kia, rồi nói: “Đừng pha cà phê, pha li sữa bò đi.”
“A?” Trợ lý nhíu mày “Tôi sợ tổng giám đốc sẽ không thích. Nếu anh ấy nổi nóng lên thì rất đáng sợ ah. Gần đây tâm trạng tổng giám đốc cực kì thất thường đấy...”
Lương Yên thở dài “Thôi cứ để tôi đi, vừa vặn bản kế hoạch vừa hoàn thành xong.”
Cô nhìn đồng nghiệp, cả đám đều cực kì rã rời, vỗ vỗ tay “Mọi người mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi.”
“Nhưng còn chút số liệu tập hợp công việc chưa kịp làm xong.”
“Không sao, cứ để đó đã.” Lương Yên dọn dẹp sơ sơ một chút, mọi người đã quá mệt mỏi, không lề mề, vội vàng thu dọn đồ của mình rồi rời đi.
Lương Yên đi vào phòng giải khát pha một ly sữa bò nóng, rồi gõ cửa văn phòng Tổng giám đốc.
Triển Mộ Nham cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ra hiệu đi vào. Trên bàn, xuất hiện một đôi tay nhỏ, còn có...
Một ly sữa bò nóng hổi.
Triển Mộ Nham không khỏi, nhíu mày. Không cần ngẩng đầu, anh cũng biết người tới là ai.
“Tịch thư ký, ai nói tôi muốn uống sữa bò?”
“Dù tổng giám đốc không quan tâm đến sức khỏe của mình, thì cũng phải vì cái công ty này suy nghĩ một chút chứ.” Lương Yên trả lời tỉnh bơ, rồi đem bản kế hoạch vừa sửa đặt trước mặt anh: “Đây là bản kế hoạch mới, mời anh xem qua.”
Triển Mộ Nham đẩy ly sữa bò sang một bên, cầm bản kế hoạch mới mở ra xem.
Sắc mặt, không khó coi như lúc trước, xem ra là đã hài lòng hơn không ít.
Lương Yên vừa thở phào nhẹ nhõm xong, lại nghe Triển Mộ Nham nói: “Cô về đi, để bản kế hoạch mới này lại đây, ngày mai tôi sẽ cho cô biết ý kiến.”
Lương Yên nhìn Triển Mộ Nham. Đã hơn 11 giờ rồi, anh còn chưa có ý định đi về sao?