Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 99: Chương 99: Không hi vọng cô ấy bị tổn thương 2




Lương Yên đang gục xuống bàn nghỉ ngơi, thì bị a Tín nhẹ nhàng đánh thức.

Lương Yên mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy là A Tín mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần hỏi “Tín trợ lý, có việc gì sao?”

“Tổng giám đốc bảo cô mang bản kế hoạch vào cho anh ấy xem qua.”

Thời điểm tổ chức đấu thầu cũng không còn xa, Triển Mộ Nham muốn nhìn xem cũng là chuyện bình thường.

Lương Yên tranh thủ thời gian sắp xếp lại bản kế hoạch, rồi vỗ vỗ mặt mình, xốc lại tinh thần. Nghe thấy A Tín nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Cẩn thận, gần đây tâm trạng tổng giám đốc không tốt lắm, nói không chừng là đang thất tình. Cô nói chuyện để ý một chút, đừng đụng vào họng súng.”

Lương Yên kéo kéo môi.

Thất tình?

Chỉ sợ, cả thế giới có thất tình thì Triển Mộ Nham cũng sẽ không thất tình. Ngoài Mạn Thanh bên ngoài, anh còn có một Chân Niệm Niệm hầu ở bên cạnh. Làm sao mà thất tình được chứ?

Lương Yên nghĩ đến đó, thì đã đến trước cửa văn phòng Tổng giám đốc.

“Vào đi!” Giọng Triển Mộ Nham vẫn thanh lãnh như cũ.

Từ lúc giao cho cô nhiệm vụ này về sau, bọn họ rất ít khi nói chuyện với nhau. Cho dù là vô tình gặp gỡ, bọn họ cũng chỉ gật đầu coi nư chào hỏi. Lương Yên hít một hơi thật sâu, rồi mới đẩy cửa đi vào. Đặt bản kế hoạch ở trước mặt anh “Đây là bản kế hoạch mới nhất, mời tổng giám đốc xem qua.“.

Triển Mộ Nham cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ lật bản kế hoạch ra xem.

Càng nhìn xuống dưới, Triển Mộ Nham càng nhíu mày. Lương Yên đứng ở một bên, tim cũng treo lên, hiển nhiên, Triển Mộ Nham không hài lòng với bản kế hoạch này.

“Đây chính là bản kế hoạch mà cả nhóm cô bỏ một thời gian dài như vậy làm ra sao?” Ngữ khí khắc nghiệt, không có trào phúng, mà chỉ uy nghiêm. Triển Mộ Nham cầm một phần bản kế hoạch ném tới trước mặt Lương Yên “Bản kế hoạch này do ai làm ra? Đúng là phế vật!”

Giấy vung lên trên mặt Lương Yên, rất đau.

Lương Yên nhặt bản kế hoạch lên, nắm trong lòng bàn tay. Nhìn về phía Triển Mộ Nham, mở miệng: “Nham tổng, bản kế hoạch anh vừa chê kia là do cả nhóm làm ra, là kết quả hơn 10 người bận rộn gần nửa tháng. Cho dù không vào được mắt anh, anh cũng không nên nói cay nghiệt như vậy. Nếu như nguyên nhân chỉ vì cá nhân tôi, mà anh muốn làm khó...”

“Tịch Lương Yên, cô quá coi trọng bản thân rồi đấy!” Triển Mộ Nham liếc xéo, đánh gãy lời cô, chỉ vào bản kế hoạch “Tôi bỏ tiền ra thuê nhân viên về làm việc, nếu như ngay cả chút việc ấy cũng làm không được, thì tôi còn giữ bọn họ lại làm gì? Nếu như chê tôi cay nghiệt, bắt bẻ, thì có thể cút ngay lập tức!”

Sự quả quyết và uy nghiêm của Triển Mộ Nham, làm Lương Yên cảm thấy chấn động.

Anh có thể ở trong giới kinh doanh xây nên một mảnh trời đất, nhất định là dựa vào thực lực của anh.

Lương Yên không tiếp tục phản bác nữa, chỉ cầm hết bản kế hoạch về, bảo đảm: “Chúng tôi sẽ sửa lại, bản kế hoạch cuối cùng nhất định sẽ làm tổng giám đốc hài lòng.”

Nghe cô cam đoan như thế, sắc mặt Triển Mộ Nham mới hòa hoãn lại “Đêm nay cô tăng ca đi, tôi muốn nhìn thấy bản kế hoạch mới càng sớm càng tốt!”

“Được.” Cô gật đầu, đang định quay người đi ra ngoài. Thì Triển Mộ Nham lại đột nhiên gọi cô lại, Triển Mộ Nham nhìn cô, thần sắc có chút phức tạp “Cô đã gặp anh ta chưa?”

Anh ta?

“Tổng giám đốc muốn ám chỉ Liên Thiếu hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.