“Vâng.” Chân Niệm Niệm gật đầu, nheo mắt nhìn về phía Tịch Khuynh Viễn “Nếu như anh thật sự yêu Lương Yên, thì nên sớm hành động đi. Đừng nhốt mình trong đoạn hôn nhân không lối thoát này nữa.”
Sắc mặt Tịch Khuynh Viễn đột biến “Cô nói bậy bạ gì đó! Con bé là em gái ruột của tôi đấy!”
“Nhưng anh đâu có coi Lương Yên là em gái? Rõ ràng là anh đã yêu Lương Yên! Khuynh Viễn, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, em gái của anh khả năng đã yêu Triển Mộ Nham rồi!”
Tịch Khuynh Viễn sửng sốt, sắc mặt tối thui.
Chân Niệm Niệm biết mình đâm trúng tâm sự của Tịch Khuynh Viễn, nên nói tiếp: “Nếu như anh cứ để mặc cho mọi chuyện phát triển, không chủ động, chẳng những sẽ mất đi cơ hội, mà ngay cả Lương Yên cũng sẽ chịu tổn thương. Anh biết rõ, vì chuyện của Mộ Khoa, căn bản sẽ không có khả năng Mộ Nham yêu Lương Yên, huống hồ, người anh ấy yêu lại là tôi! Nếu như anh cứ để mặc cho Lương Yên yêu Mộ Nham, vậy sẽ chỉ làm Lương Yên vô duyên vô cớ chịu tổn thương mà thôi! Tôi nghĩ, cho dù anh không thể cùng Lương Yên, thì anh cũng sẽ không hi vọng Lương Yên bị tổn thương.”
Nghe Chân Niệm Niệm nói, Tịch Khuynh Viễn lâm vào trầm tư.
Đúng như Chân Niệm Niệm nói, nếu như Lương Yên yêu Triển Mộ Nham, sẽ chỉ bị tổn thương mà thôi! Cho nên, anh nhất định phải ngăn cản!
*
Từ lúc Lương Yên tiếp nhận vụ đấu thầu, vấn đề được nhắc đến nhiều nhất trong công ty chính là sự nghi ngờ.
Cũng may nhóm thực hiện đấu thầu tương đối chuyên nghiệp, nên rất nhanh đã làm xong phương án tương đối hoàn chỉnh.
Lương Yên chịu áp lực rất lớn, vì làm tốt vụ đấu thầu lần này, không thể không thức suốt đêm, chuẩn bị tài liệu. Có đôi khi chỉ một từ ngữ chuyên ngành, cũng có thể làm cho cô tốn mất nửa đêm để tra cứu.
Triển Mộ Nham ngồi ở trong phòng làm việc, ngẫu nhiên cuốn rèm lên, sẽ thấy cô nằm ở trên bàn chăm chú chiến đấu. Thực sự chịu không được, cô sẽ gục xuống bàn ngủ một hồi, tỉnh lại lại tiếp tục.
A Tín nhìn theo tầm mắt tổng giám đốc, nói: “Tịch tiểu thư gần đây rất liều mạng, cũng không biết thân thể có chịu nổi không nữa.”
Triển Mộ Nham thu ánh mắt về, chỉ nhàn nhạt “Uh” một tiếng, hững hờ hỏi: “Gần đây, cô ấy với Liên Thiếu có gặp nhau không?”
Dừng một chút, hình như cảm thấy không ổn, lại sửa lại: “Ý của tôi là, nhóm đấu thầu có liên hệ gì với Liên Thiếu không?”
A Tín lắc đầu “Không có. Tịch tiểu thư không sắp xếp gì về phương diện này.”
“Uhm.” Triển Mộ Nham nhàn nhạt đáp một tiếng. Tâm trạng không hiểu sao lại khá hơn một chút.
Nhưng chớp mắt tiếp theo, a Tín lại thấy sắc mặt Triển Mộ Nham thay đổi.
“Không biết Tịch thư ký có bí mật gặp Liên Thiếu hay không? Tôi nghĩ hẳn là gặp rồi, nếu không Tịch thư ký cũng sẽ không bình tĩnh như hiện tại, không có sắp xếp gì.”
Ánh mắt Triển Mộ Nham xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trừng Lương Yên một hồi, rồi mới phân phó a Tín: “Đánh thức cô ấy dậy, bảo mang bản kế hoạch vào cho tôi xem!”
“Vâng.” A Tín cảm thấy rất kỳ quái, tại sao sắc mặt tổng giám đốc cứ thay đổi như chong chóng vậy ah, nhưng vẫn lên tiếng, rồi đi ra ngoài.
Hình như, mỗi lần tâm trạng tổng giám đốc không tốt đều là bởi vì Tịch thư ký. Mà nhất là, từ lần nhìn thấy Tịch thư ký từ trên xe Liên Thiếu bước xuống, tâm trạng tổng giám đốc chưa bao giờ tốt.