Trong lời nói hàm chứa sự nhục nhã, khiến Lương Yên run rẩy đến mấy lần “Ý anh là, muốn tôi lên giường với Liên Thiếu, dùng quan hệ để thắng vụ đấu thầu này?”
Triển Mộ Nham rõ ràng không nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại tàn nhẫn làm cho Lương Yên không thể nào tiếp nhận nổi: “Hai người không phải đã sớm làm chuyện đó rồi sao? Tôi nghĩ, Tịch thư ký sẽ không ngại làm thêm lần nữa a?”
Vô sỉ!
Lương Yên muốn phản bác nhưng cuối cùng lại nhịn xuống: “Đương nhiên là không sao rồi. Giống như tổng giám đốc nói, thêm một lần cũng chẵng có gì khác biệt hết. Vậy vụ đấu thầu này tôi sẽ tiếp nhận. Tổng giám đốc yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng. Đến lúc đó, hi vọng anh sẽ giữ lời.”
Lương Yên cầm tài liệu, buộc mình trấn định đi ra khỏi văn phòng Triển Mộ Nham. Nhưng cửa vừa mới đóng lại, nước mắt liền trào ra mãnh liệt, ngay cả bước đi cũng không nổi, chỉ có thể dựa vào vách tường, run rẩy.
Có cái gì mà thương tâm chứ?
Lần trước, ở vũ hội, không phải Triển Mộ Nham còn muốn đem cô ra trao đổi với Liên Thiếu sao? Hiện tại chả qua là lặp lại thêm một lần mà thôi! Cô có gì mà phải khổ sở đây.
*
Phía sau cánh cửa, văn kiện bị Triển Mộ Nham vung khắp nơi.
Đáng chết! Lương Yên thế mà dám can đảm tiếp nhận! Chẳng lẽ cô không hiểu ý tứ của anh? Chẳng lẽ cô thật sự muốn lên giường với Liên Thiếu sao?
Triển Mộ Nham tức giận bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, có xúc động muốn thu hồi lại, thế nhưng anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?
Không phải anh muốn báo thù cho anh trai sao, muốn tra tấn Lương Yên sao? Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất, vậy tại sao anh còn muốn lùi bước?
Nghĩ đến đây, liền lấy điện thoại gọi cho a Tín.
A Tín rất nhanh liền đi vào, Triển Mộ Nham vẫn đứng bên cửa sổ, không quay đầu lại, chỉ dặn dò a Tín “Sắp xếp một nhóm nhân viên chuyên phụ trách đấu thầu cho Tịch Lương Yên. Hạng mục đấu thầu lần này bên Tô thị sẽ do cô ấy phụ trách.”
“Cái gì?” A Tín không tin “Tại sao lại là Tịch thư ký phụ trách? Cô ấy có hiểu gì về đấu thầu đâu chứ.”
“Vậy nên tôi mới bảo anh chọn người có kinh nghiệm nhất đó thôi!” Triển Mộ Nham tức giận trả lời một câu.
A Tín oan ức, lại không dám tuỳ tiện phản bác, đành phải im lặng oán giận trong lòng lui ra ngoài, đi chọn người.
*
Đêm, thanh lương như nước.
Chân Niệm Niệm từ trong phòng tắm bước ra, thấy Tịch Khuynh Viễn đã ngủ trước. Chân Niệm Niệm chỉ nhìn thấy một bóng lưng lãnh đạm.
Đây chính là cuộc sống hôn nhân của cô mấy năm qua!
Chân Niệm Niệm cảm thấy vô cùng thất bại, lại rất bất đắc dĩ. Cô vén chăn lên ngồi xuống, cũng không bật đèn, chỉ nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi muốn ly hôn.”
Tịch Khuynh Viễn nghe vậy thì hơi nhúc nhích.
“Mộ Nham đã về rồi. Chắc anh không biết, Mộ Nham chính là tổng giám đốc MY, em gái của anh hiện tại đang làm thư ký cho anh ấy đấy.”
Nghe nhắc đến Lương Yên, Tịch Khuynh Viễn rốt cục cũng có động tĩnh, ngồi dậy, nhìn qua Chân Niệm Niệm “Cô có nghĩ tới chuyện, nếu như chúng ta ly hôn, thì sẽ có hậu quả gì chưa?”
“Hậu quả? Báo chí giật tít hay xã hội phỉ nhổ? Nhưng chuyện đó có sao đâu, chỉ cần tôi có thể ở cùng một chỗ với anh ấy, thì tôi đều có thể chấp nhận hết!” Chân Niệm Niệm nhìn Tịch Khuynh Viễn bằng ánh mắt kiên định.
“Nói như vậy, nghĩa là cô đã quyết tâm rồi?”