Thấy Mịch Nhi vẫn còn phồng miệng không nói lời nào, Liên Tĩnh Bạch cúi đầu hôn mái tóc
của cô một cái, xin thề như nỉ non: "Em yên tâm, anh cũng không có trái
tim đào hoa, cô vợ nuôi từ bé của anh, anh cũng chỉ có em ——"
"Buông tay á!" Mịch Nhi đưa tay đánh tay anh, vành tai nhạy cảm đỏ đến tưởng
chừng như muốn rỉ máu, cô lại cậy mạnh nói thầm, "Hừ, ai sẽ tin lời ngon tiếng ngọt của anh, ai biết anh ở đây đã từng nói qua với bao nhiêu
người rồi! Cô vợ nuôi từ bé cái gì, khi còn bé nói đùa ai lại tưởng thật ——"
"Em lại không ngoan a!" Đôi mắt đen của Liên Tĩnh Bạch chợt
nổi lên không khí nguy hiểm, "Muốn để cho anh nhắc nhở em, quan hệ của
chúng ta đến cùng có phải thật vậy không ——"
Nói xong, Liên Tĩnh
Bạch cúi người, một đôi môi mỏng hoàn mỹ nhanh như chớp đặt lên cái
miệng nhỏ hồng hồng của Mịch Nhi, đầu lưỡi linh động ngựa quen đường cũ
cạy mở hai bên môi anh đào, sau đó tiếp tục thăm dò vào hàm răng của
Mịch Nhi. Đầu lưỡi ở bên trong miệng cô tất cả vị trí nhạy cảm sau một
phen do dự, cứng nhắc móc lấy cái lưỡi thơm tho của cô, dẫn dụ lưỡi của
cô cùng múa.
"Ưmh ưmh ——" Mịch Nhi bị giật mình, giãy giụa lắc
đầu thoát khỏi, lại bị đôi bàn tay sắt của Liên Tĩnh Bạch giam cầm, giữ
chặt gáy cô, không cho cô lui về phía sau một bước.
Cả người Mịch Nhi cũng say khi nhìn đôi mắt đen của anh, khi anh thuần thục nhiệt
tình hôn xuống, hóa thành một cái đầm nước ái tình, trầm mê cùng một chỗ với anh.
Lúc môi lưỡi ** , tơ bạc nhập nhằng trao đổi với nhau,
hơi thở từ chóp mũi thân mật chặt chẽ quấn quanh ở chung một chỗ, giống
như một đôi tình nhân nhỏ ôm nhau. D.D.L.Q.D
Sau một lúc lâu,
trước khi Mịch Nhi suýt nữa ngừng thở, Liên Tĩnh Bạch mới thả lỏng miệng ra, lại yêu thương hôn một cái lên đôi môi sưng đỏ của Mịch Nhi, anh
cười nhạt thì thầm: "Mịch Nhi ngốc, anh đã dạy em hôn môi phải nhớ hít
thở, sau này vẫn còn phải luyện tập nhiều a ——"
Cả người Mịch Nhi xụi lơ ngã vào trong lòng Liên Tĩnh Bạch, mặt của cô đỏ lên giống như
quả táo, hô hấp dồn dập còn giống như là chạy hết 3000m. Nghe lời của
Liên Tĩnh Bạch trêu ghẹo, cô nhẹ nhàng đập vào ngực của anh, âm thanh
cũng run rẩy: "Anh. . . . . . Anh đáng ghét! Còn có tài xế ở đây ——"
"Em không thấy ư, anh nâng tấm ngăn lên rồi, không có ai nhìn thấy." Liên
Tĩnh Bạch cười, "Anh làm sao cam lòng để cho người thứ ba thấy em như
vậy?"
Anh thở dài lắc đầu một cái: "Chỉ là rất đáng tiếc, chúng ta không có thời gian làm lại một lần nữa. . . . . ."
"Uh?" Đầu Mịch Nhi vẫn có chút choáng, khó hiểu ngước mắt hỏi anh.
Liên Tĩnh Bạch cũng không nói gì, chỉ là chỉ bảng chỉ đường ngoài cửa xe, tiếc nuối buông tay.
"A!" Mịch Nhi vừa nhìn bảng chỉ đường cũng biết, trong lúc không để ý, bọn họ thế nhưng lại nhanh đến nhà!
Cô vội lấy gương trong túi ra, sửa sang lại dung mạo, dáng vẻ của mình.
Cách nhà đã không xa, nếu như cô vẫn là hình dáng này, vậy thì hỏng bét!