Phương Mộc tựa lưng vào trên ghế, vừa hút thuốc
vừa nhìn tấm bảng viết trên tường đối diện. Phía trên kia dán đầy
ảnh chụp to to nhỏ nhỏ, nhân vật đều là La Gia Hải.
Nhìn từ tình hình
giới nghiêm hiện nay, tính khả năng La Gia Hải thoát khỏi bổn thị cơ
hồ là số không. Hơn nữa đủ loại dấu vết cho thấy, y vẫn chưa thử
rời khỏi thành phố C. Như vậy y nhất định đang trốn ở một góc nào
đó trong thành phố này. Vấn đề là: Y vì sao vượt ngục, và vì cái
gì phải lưu lại đây?
Phương Mộc cầm lấy
bút, ở trên cuốn sổ trước mặt vẽ một vòng tròn, trong tầng tầng
lớp lớp vòng tròn, hai chữ kia có vẻ càng thêm bắt mắt: Báo thù.
Trong những ngày sau
khi La Gia Hải vượt ngục, Phương Mộc từng đối với phán đoán của mình
sản sinh ra dao động. Thế nhưng theo phần lớn tư liệu thu thập được và
hết lần này đến lần khác phân tích, Phương Mộc vẫn tin chắc kết
luận của mình đối với La Gia Hải là chuẩn xác. Tỷ như, tình yêu của
y đối với Trầm Tương. Có lẽ, đây là động cơ vượt ngục của La Gia
Hải.
La Gia Hải là một
người có tâm trả thù rất mạnh. Như vậy, y lựa chọn vượt ngục, cũng
ở lại quê nhà của Trầm Tương -- Thành phố C, thì tuyệt đối không chỉ
vì tìm kiếm cơ hội thoát đi lần nữa. Năm đó địa điểm Trầm Tương gặp
phải cường bạo ngay tại thành phố C, y có phải muốn đi tìm người đã
cường bạo Trầm Tương hay không?"
Phương Mộc lắc đầu.
Nếu y thật sự làm thế, vậy cũng quá choáng váng rồi. Án này năm
đó chưa từng lập hồ sơ, đương sự là Trầm Tương cũng đã chết. Dưới
tình huống không tìm ra manh mối, muốn tìm một người phạm tội cưỡng
gian hơn 10 năm trước, không khác gì mò kim đáy bể. Trừ phi. . . . . .
Trừ phi có người giúp
đỡ y.
Phương Mộc ở trên sổ
viết ba chữ: Khương Đức Tiên.
Cửa phòng làm việc
thình lình bị đẩy ra, Biên Bình thò nửa thân mình vào.
"Đến đây, có chút
việc cần cậu giúp."
Phương Mộc đi theo Biên
Bình lên lầu, trực tiếp đến phòng họp nhỏ tầng cao nhất. Bên trong
đã có một người đàn ông mặc tây trang màu thẫm đang đợi, bọn họ vừa
ngồi xuống, hai đồng sự khác phòng nghiên cứu lý cũng tới.
Biên Bình đơn giản
giới thiệu nam tử tây trang: "Đây là chủ nhiệm viện nghiên cứu tâm
lý của thành phố ta, chuyên gia tâm lý học nổi tiếng tiến sĩ Dương
Cẩm Trình."
Dương Cẩm Trình khom
người, hơi gật đầu, "Xin mọi người chỉ giáo nhiều."
Biên Bình khua tay,
"Dương chủ nhiệm anh quá khách khí, hôm nay thà nói chúng tôi
giúp anh chiếu cố, còn không bằng nói là anh dành cho chúng tôi một
cơ hội học tập." Anh đem một chồng văn kiện trên bàn phân phát
xuống, "Môi người xem trước chút tư liệu."
Phương Mộc mở ra văn
kiện trong tay, một phần lý lịch đầu tiên đập vào tầm mắt cậu,
"Lỗ Húc?"
"Đúng." Biên
Bình nhìn Phương Mộc, "Lỗ Húc chính là cơ động bị thương ở tai
nạn xe liên hoàn ngày đó. Trong lúc trị liệu, Lỗ Húc xuất hiện tình
tự dao động mãnh liệt, biểu hiện chủ yếu là rối loạn giấc ngủ, dễ
giận, nhận thức đồng cảm cá nhân giảm dần. Qua chuyên gia chẩn đoán
chính xác, Lỗ Húc bị chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Một đồng sự nhỏ
giọng thì thầm: "Post-traumatic stress disorder."
"Đúng vậy."
Biên Bình nhìn quét một vòng quanh mọi người, ngữ khí trở nên trầm
trọng, "Người bệnh là huynh đệ của chúng ta, cho nên tôi muốn xin
mọi người nhất định phải toàn lực phối hợp với Dương chủ nhiệm, để
Lỗ Húc sớm ngày thoát khỏi bệnh tâm lý." Nói xong, anh quay đầu
chuyển hướng Dương Cẩm Trình.
Dương Cẩm Trình cười
cười, không nhanh không chậm nói: "Tôi đã tiếp nhận ủy thác của
bệnh viện thành phố và phòng cảnh sát, đến đây vì cảnh sát Lỗ Húc
cung cấp một phần trợ giúp. Nói đến chứng rối loạn căng thẳng sau
chấn thương, chúng ta đều quen gọi là PTSD, là chỉ chấn thương do tính
uy hiếp hoặc tính tai nạn nào đó đột phát, rồi dẫn đến xuất hiện
rối loạn tâm thần và duy trì thời gian dài. Theo bản thân tôi mà nói,
tôi đối với đầu đề này vô cùng cảm thấy hứng thú, cũng đã tiến
hành một phen nghiên cứu. Nếu như có thể trợ giúp cảnh sát Lỗ Húc,
tôi cũng sẽ cảm thấy vui mừng sâu sắc. Đương nhiên, các anh đều là
chuyên gia về phương diện tâm lý học, có trình độ cao, còn phải dựa
vào các anh trợ giúp."
Một phen nói đến cực
kỳ chuyên nghiệp lại còn khiêm tốn, trong sự nhã nhặn toát ra một
loại phong cách quý phái.
Phương Mộc biết Biên
Bình cố ý không nói tới từ "vượt ngục", "mất
súng" linh tinh các loại, mà mình bận bịu với việc truy bắt La
Gia Hải, quả thực cũng đối với cảnh sát cơ động bị thương này không
chú ý tới, tự nhiên cảm thấy áy náy.
"Vậy, chúng ta nên
làm những việc gì?" Phương Mộc hỏi.
"Đối với trị
liệu PTSD là một quá trình tiến hành tuần tự. Nếu mọi người cho
phép tôi chủ đạo, tôi sẽ vì mọi người ở mỗi gian đoạn sắp xếp
nhiệm vụ khác nhau." Vẻ mặt Dương Cẩm Trình thoải mái, "Giai
đoạn đầu tiên cần làm chính là theo cảnh sát Lỗ Húc nói chuyện
phiếm, giúp cậu ấy cân bằng cảm xúc, thực hiện điều hòa tỉnh táo
và thả lỏng thích hợp -- Chúng ta có thể gọi giai đoạn này là làm
nóng người.
Phương Mộc buột miệng
nói: "Tâm lý kịch?"
"Đúng." Biểu
tình của Dương Cẩm Trình có chút sửng sốt, hắn đánh giá Phương Mộc
vài lần, quay đầu nói vơi Biên Bình: "Haha, tôi cho rằng nhóm
chuyên gia tâm lý của cảnh đội đều là nghiên cứu tội phạm vì sao
phạm tội, nguyên lai các cậu cũng nghiên cứu trị liệu."
Biên Bình cười cười,
mặt lộ vẻ tự đắc. Mặt Phương Mộc có chút hồng, nội tâm lại trở nên
hưng phấn. Tâm lý kịch là một trong nhóm phương pháp trị liệu tâm lý
của chứng rối loại căng thẳng sau chấn thương. Gần một thế kỷ nay,
từ truyền thống "Diễn lại lần nữa" và "Khơi thông dòng
nước", lại thêm hai loại nhân tố "nghi thức" và "tự
sự", tâm lý kịch đã được ứng dụng thành công trong mọi loại ca
chấn thương, nhưng do tính phức tạp, tính kịch và yêu cầu cao đối với
năng lực chỉ đạo của nhà trị liệu, tâm lý kịch vẫn chưa được ứng
dụng phổ biến trong điều trị PTSD của nước ta. Nếu bác sĩ thông thạo
tâm lý kịch, có lẽ bệnh của Lỗ Húc còn có hy vọng chữ khỏi.
Nửa giờ sau, mọi
người ngồi vây quanh trong phòng khách nhỏ kia, trên ghế đệm mềm chính
giữa, Lỗ Húc vẫn còn bó bột đang ngồi khó chịu bất an. Nghe xong
giới thiệu của trưởng phòng Biên Bình, sau khi biết được phần lớn
mọi người bên cạnh là cảnh sát, gã mới thoáng thả lỏng một chút.
"Cảnh sát
Lỗ," Dương Cẩm Trình ngồi đối diện gã, cười tủm tỉm nhìn gã,
"Có thể tâm sự chuyện ngày đó không?"
Chuyện tương tự, cũng
đang phát sinh tại một nơi hẻo lánh khác của thành phố.
Trong phòng bận rộn
dị thường, chỉ có cô Q ngồi trên một cái ghế, nhìn Z tiên sinh dẫn
những người khác đi đi lại lại sắp xếp. Mọi người mỗi lần làm một
chuyện gì, đều phải hỏi ý kiến của cô Q hoặc nhìn sắc mặt của
nàng. Vì thế, ngọn đèn được chỉnh gần với độ sáng của hoàng hôn;
Điều hòa tăng đến 28 độ; một góc phòng dựng lên một tấm bình phong,
La Gia Hải mang theo một bao lớn đồ đạc trốn phía sau; Thảm lông nhung
được bày ra, sau đó lại bị cuộn vào đặt ở góc phòng.
"Vậy đi. . . . .
." Sau khi hoàn thành xong toàn bộ công tác, Z tiên sinh đi đến
trước mặt cô Q, cúi người hỏi: ". . . . . .Cô lựa chọn ai đến
đóng vai của cô?"
Cô Q chỉa chỉa T tiên
sinh, "Cậu ấy."
T tiên sinh lập tức
cởi áo khoác, cầm lấy một bộ áo sơ mi màu trắng mắc trên bình
phong, vừa mặc trên người, chợt nghe thấy cô Q lại kêu lên:
"Không." Nàng
cắn cắn môi, giống như đã hạ quyết tâm thật lớn, "Vẫn là tôi tự
mình làm thôi."
"Cô khẳng
định?" Ánh mắt Z tiên sinh chăm chú nhìn cô Q.
"Đúng vậy."
Thanh âm của cô Q có chút run rẩy. Z tiên sinh cười cười, đưa tay vuốt
ve tóc của nàng, "Được, cô là một cô gái dũng cảm."
Cô Q đứng lên, chậm
rãi hướng đến trung tâm phòng. Tay phải của nàng nắm chặt áo mình,
giống như nơi đó tùy thời sẽ rộng mở, lộ ra khuôn ngực tuyết trắng.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm bình phong, hô hấp dồn dập, tựa hồ đối
với thứ phía sau vừa sợ hãi, vừa chờ mong.
Z tiên sinh ra hiệu, ý
bảo tất cả mọi người xoay sang chỗ khác. Mọi người đều làm theo. Cô
Q chú ý tới điểm này, khó chịu bất an đứng vài giây, thấp giọng
nói: "Các anh. . . . . .Đều hướng mặt về phía tôi đi."
Trên mặt Z tiên sinh lộ
ra nụ cười tươi, "Tốt lắm, Q, đây là một khởi đầu rất tốt."
Tầm mắt cô Q lần lượt
đảo qua người trong phòng, hít sâu một hơi: "T, cậu sắm vai bạn
học của tôi được chứ?"
T tiên sinh làm một
cái mặt hề, "Rất vinh hạnh."
Sân khấu đã hoàn
thành bố trí, đạo cụ đã sắp xếp ổn thỏa, diễn viên cũng đem cảm
xúc điều chỉnh xong. Một vở kịch sắp bắt đầu.
Z tiên sinh đè xuống
công tắc máy hát.
Tiếng huyên náo của
đủ loại âm thanh hỗn tạp lập tức tràn ngập toàn bộ căn phòng, mọi
người lại lần nữa trở về khu phố náo nhiệt.
Vốn nên chậm rãi đi
tới cô Q lại ở giữa tiếng ồn ào chần chừ, nàng cầm một ly kem, trên
tay kia là hai túi xách đầy hàng hóa, toàn thân cứng ngắc nhìn chằm
chằm bình phong, trong mắt dần dần đong đầy lệ.
Khương Đức Tiên và H
tiên sinh sắm vai người đi đường đã đi qua đi lại hai vòng, cô Q vẫn
đứng bất động tại chỗ. T tiên sinh có chút lo lắng nhìn Z tiên sinh. Z
tiên sinh bất động thanh sắc nhìn cô Q, thấp giọng nói: "Q, chúng
ta tốt nhất không nên ngừng lại, được chứ?" Cô Q vẫn như cũ nhìn
chằm chằm bình phong, trong cổ họng ừng ực rung động, thế nhưng nàng
hiển nhiên nghe được lời Z tiên sinh, lông mi thật dài nhấp nháy vài
cái.
Cuối cùng, cô Q run
rẩy sải ra bước đi đầu tiên.
Cơ hồ là cùng lúc,
sau bình phong đi ra một con gấu đồ chơi toàn thân lông nhung màu vàng,
to lớn vô cùng.
Không chỉ cô Q, mọi
người đều cảm thấy sởn tóc gáy. Hình ảnh kia thật sự quỷ dị: Con
phố tối dần, gấu lớn đi lại tập tễnh tới gần cô gái nhỏ nhắn yếu
ớt. Trên gương mặt đầy lông lá kia dần dần hé ra miệng rộng, con mắt
bằng nút áo đen cũng kéo dài một chút, nhếch lên —— Giống như một
con gấu đồ chơi đang tức giận hướng cô gái mở ra hai cánh tay. . . . .
.
Cô Q hét to một tiếng,
thẳng đờ ngửa ngược về phía sau.
Sau vài phút, nàng
mới từ từ tỉnh dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt lo
lắng của T tiên sinh, tiếp đó là Khương Đức Tiên, H tiên sinh và Z tiên
sinh. Không thấy mặt gấu dữ tợn kia, cô Q thoáng an lòng. sau khi uống
xong nửa ly nước, cô Q giãy dụa muốn đứng lên.
"Tiếp tục."
Z tiên sinh nhìn vào
mắt nàng, "Cô khẳng định chứ, Q?"
"Tôi khẳng
định." Cô Q xoay đầu chuyển hướng T tiên sinh, "Chuẩn bị
chưa?" T tiên sinh có chút khó xử nhìn Z tiên sinh.
"Nếu cô cảm thấy
khó chịu, chúng ta có thể để hôm khác. . . . . ."
"Tiếp tục!"
Cô Q đột nhiên đề cao âm lượng. Tất cả mọi người bị dọa nhảy dựng,
trong phòng thoáng cái yên tĩnh lại.
Một lát sau, cô Q run
lẩy bẩy đứng lên, run run vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục.
"Hôm qua, tôi và
quản lý đi ký hợp đồng. Đối phương tặng hai linh vật lông nhung làm
đồ lưu niệm. . . . . ." Nàng gian nan nói: "Các anh biết. . . .
. .Khi ấy. . . . . .Tôi xấu hổ đến thế nào không?"
Z hít sâu một hơi, vẫy
vẫy tay, "Lần nữa!"
Cảnh thứ nhất: cô Q
và gấu đồ chơi lần nữa im lặng đối diện nhau. Nàng như trước run rẩy
đến lợi hại, nhưng đã có thể nhìn thẳng khuôn mặt lông lá kia.
Cảnh thứ hai: Gấu đồ
chơi vĩ đại mở ra hai tay, gắt gao ôm lấy cô Q, cô Q liều mạng giãy
dụa, thứ gì đó trong tay lộp bộp rơi xuống sàn. Áo khoác của nàng
đã mở rộng toàn bộ. Người đi đường H tiên sinh và Khương Đức Tiên đi
qua đi lại bên cạnh bọn họ, nhìn không chớp mắt.
Z tiên sinh: "Q,
tuyệt không có người nhìn cô, hết thảy chỉ là ảo giác của cô."
Cô Q giãy dụa càng
ngày càng kịch liệt.
Cảnh thứ ba: Cô Q giãy
dụa như trước, gấu đồ chơi vĩ đại đã không cách nào khống chế nàng
hoàn toàn, rất nhanh, một cánh tay của cô Q đã giãy ra.
Z tiên sinh: "Không
phải sợ, Q, bọn chúng chính là muốn cô sợ hãi, sau đó ghi lại nỗi
sợ hãi của cô. Có thể để bọn chúng thuận lợi thực hiện được hay
sao?"
Cô Q: "Không!"
Biểu tình của nàng
càng phát ra vẻ phẫn nộ, một cánh tay khác cũng thoát khỏi khống
chế của gấu đồ chơi, trong nháy mắt, cô Q đã thở hồng hộc cùng gấu
đồ chơi mặt đối mặt.
Z tiên sinh: "Đánh
ngã nó! Q, đánh ngã nó!!"
Lời còn chưa dứt, cô Q
đã vung nắm đấm đến, gấu đồ chơi liên tục lùi về phía sau, dường như
ngay cả bản lĩnh chống đỡ cũng không có. Cô Q lại đuổi theo không bỏ,
rốt cuộc đem gấu đồ chơi bức tới bình phong.
"A ——" Cô Q
đột nhiên phát lực, hai tay đẩy về phía trước.
Gấu đồ chơi và bình
phong đồng thời ầm ầm ngã xuống đất.
Nửa giờ sau, trong
phòng đã khôi phục sạch sẽ, thảm dày lần nữa trải ra, mọi người
ngồi vây quanh trước bàn vuông nhỏ uống trà.
Cô Q như trước ngồi
trên băng ghế, song cảm xúc đã khôi phục bình thường. Nàng vấn tóc
xong, lại rót cho La Gia Hải một ly trà. Người còn đang nhu nhu quai
hàm.
"Xin lỗi, L."
Nàng có chút áy náy nhìn La Gia Hải.
"Không sao." La
Gia Hải buông tay xuống, chỗ vừa rồi nhu qua còn một mảng sưng đỏ,
"Sức cô thật khỏe."
Mọi người cười rộ
lên, nắm tay T tiên sinh khoát lên vai La Gia Hải, dùng sức kéo một
cái.
Z tiên sinh nhìn cô Q
thật cẩn thận chọt chọt mủi chân trên mặt tấm thảm, hớp một ngụm
trà, chậm rãi nói: "Còn có chuyện phải làm."
Tất cả mọi người yên
tĩnh lại. Tay cô Q lại run lên, nửa chén trà cũng hắt trên mặt bàn.
"Nhất định phải
làm vậy sao?" Nàng thấp giọng hỏi.
"Đúng. Chúng ta
đều phải triệt để thoát khỏi quá khứ," Thanh âm của Z tiên sinh
tuy thấp, nhưng không cho phép cãi lại, "Đấy chính là lý do nhóm
chúng ta tụ họp cùng một chỗ."
Ông từ trong ngực lấy
ra một tập văn kiện, từ giữa rút ra một bức ảnh đặt trên bàn. Trong
bức ảnh, một người đàn ông ăn mặc bình thường đứng dưới biển hiệu
trạm giao thông công cộng, nhàn rỗi hút thuốc.
Ông hướng hai bên trái
phải vươn tay, những người khác cũng giống vậy, vì thế, sau người
nối liền thành một vòng tròn. Ánh mắt của mỗi người đều nhìn chằm
chằm người đàn ông trong bức ảnh. Nếu ánh mắt có nhiệt độ, e rằng
gã sớm đã hóa thành tro bụi.