Tay đứa nhỏ vịn vào lan can, đem khuôn mặt nhỏ
nhắn tận lực khảm giữa hai tay vịn, đôi mắt trông chờ nhìn bọn nhỏ
chơi đùa rượt bắt trong sân. Bọn chúng la hét, cười đùa, đứa nhỏ
cũng mạc danh kỳ diệu mà bị cuốn hút, theo đó cười rộ lên. Bởi vì
góc độ quay của cổ có hạn, nó không chú ý tới ở phía bên phải nó,
một cô gái đang kề sát lan can, hướng nó chậm rãi tới gần.
"Chào em."
Đứa nhỏ bị dọa nhảy
dựng, vội vàng lùi đầu về, trên khuôn mặt dơ bẩn lưu lại hai vệt
hồng thật dài. Thấy rõ là một cô gái mặt mang theo tươi cười, đứa
nhỏ vừa nhấc nhân định di chuyển lại ngừng, thẹn thùng cúi đầu.
Cô gái ở trước mặt
nó ngồi xổm xuống, "Em tên là gì?"
Đứa nhỏ cúi đầu, hai
tay vịn lan can không nói lời nào.
Bất thình lình, một
bàn tay xoa khuôn mặt của nó, ở trên dấu hồng kia chậm rãi xoa nắn.
Đứa nhỏ theo bản năng muốn tách khỏi, thế nhưng cảm nhận độ ấm và
sự mịn màng của bàn tay kia, chỉ thoáng nghiêng đầu một chút, rồi
ngoan ngoãn đứng im.
"Chị là Liêu Á
Phàm. Còn em?" Cô gái có hàm răng tuyết trắng và đôi mắt trong
trẻo, đứa nhỏ ngẩng đầu, lại cúi xuống, "Em là Hạ Kinh."
"Sao em không trở
về nhà vậy?"
"Không muốn
về." Đứa nhỏ cách một lúc mới trả lời, "Trong nhà không
tốt."
"Đứa ngốc."
Liêu Á Phàm sờ sờ đầu nó, "Nhà mới là nơi tốt nhất."
"Nhà của em không
ai chơi với em." Nó ngẩng đầu nhìn bọn nhỏ trong sân chơi đến khí
thế ngất trời, "Không giống nhà của chị, náo nhiệt như
thế."
"Nhà?" Vẻ
mặt Liêu Á Phàm đột nhiên u ám xuống, nàng quay đầu nhìn tòa nhà
nhỏ và sân trong của Nhà Thiên Sứ, giữa khói bếp bập bềnh hòa lẫn
trong ánh trời chiều càng ngày càng tối, vô cớ nảy sinh ra một loại
cảm giác cáu kỉnh, thật giống như đụng đến bàn bếp đã lâu chưa lau
chùi, một tay đầy dầu mỡ và cũ kỹ.
"Đây không phải là
nhà của chị." Liêu Á Phàm thở dài, khi quay đầu lại lần nữa,
đứa nhỏ đã không thấy bóng dáng. Đứng dậy nhìn lần nữa, đứa nhỏ
đã chạy qua một con đường, cặp sách trên vai cao thấp rung động, so
sánh với thân mình nho nhỏ, nó thật sự rất lớn.
"Con biết
nó?"
Phương Mộc chẳng biết
khi nào đã đến bên rào chắn, Liêu Á Phàm vội vã nói: "Chào chú
Phương."
Phương Mộc gật đầu,
nheo mắt nhìn bóng dáng đứa nhỏ càng ngày càng mờ nhạt, "Đứa
bé này lại đến nữa?"
"Vâng, nó luôn ở
ngoài tường đi tới đi lui." Liêu Á Phàm và Phương Mộc cách một
bức tường, cũng nhìn theo hướng đứa nhỏ biến mất, "Nó tên là
Hạ Kinh."
"Hửm?" Phương
Mộc cười cười, "Nó không phải Hạ Kinh."
Liêu Á Phàm kinh ngạc
nhướng mày, tựa hồ muốn mở miệng hỏi đến cùng, thì thấy Phương Mộc
đã dọc theo rào chắn hướng cổng chính đi đến, đành phải rầu rĩ
không vui trở lại trong viện.
Phương Mộc mang đến
chút quần áo mùa thu cho trẻ em, trong đó một túi to chứa quần áo
thời thượng mới tinh, không cần phải nói, là chuẩn bị cho mình Liêu
Á Phàm. Thầy Chu đối với việc Phương Mộc tới chơi có chút bất ngờ,
sau khi đem quần áo giao cho chị Triệu, lại dặn dò cẩn thận vài câu,
liền cùng Phương Mộc vào trong sân tản bộ.
Thời tiết càng ngày
càng lạnh, trong sân cũng là một mảnh khô vàng. Nhớ tới Nhà Thiên Sứ
những ngày hè xanh um tươi tốt, hết thảy trước mắt lại cảm giác có
chút vắng lặng tan hoang. Gây cho Phương Mộc loại cảm giác này không chỉ
bởi cảnh vật trước mắt, lão nhân bên cạnh cũng như thế.
Chỉ hơn tháng không
gặp, thầy Chu đã già nua rất nhiều. Người càng thêm còng xuống, đỉnh
đầu cũng thưa thớt không ít. Bọn họ đi quanh bồn hoa một vòng, trầm
mặc hút thuốc, thầy Chu thỉnh thoảng lớn tiếng ho khan, thanh âm này
giữa trời chiều có vẻ đặc biệt chói tai, bọn nhỏ chơi đùa trong sân
không hẹn mà cùng im lặng, cuối cùng từng đứa tiếp từng đứa chạy
vào trong tòa nhà nhỏ.
Thầy Chu không chú ý
tới bọn nhỏ bên cạnh, giống như hết sức chăm chú mà dạo một vòng.
Hút hết hai điếu thuốc, ông đột nhiên hỏi: "Vụ án thế nào
rồi?"
Phương Mộc nhất thời
có chút không kịp phản ứng, "Vụ án gì?"
"Vụ vượt ngục
kia."
Phương Mộc thở dài,
"Không có tiến triển." Cậu nhìn thầy Chu nhíu chặt mày, vội
vàng bỏ thêm một câu: "Lão tiên sinh đừng theo tôi nhọc lòng a,
chuyện để thầy quan tâm cũng đủ nhiều rồi."
Thầy Chu nặn ra vẻ
mĩm cười, "Tôi chỉ tùy tiện hỏi." Sau đó lại trầm mặc.
"Nếu bắt được
thằng bé kia, sẽ phán tử hình sao?" Sau khi dạo ngần ấy vòng,
thầy Chu lại mở miệng hỏi.
Phương Mộc thoáng do
dự, "Phải. Y chỉ cần một tội cố sát là đủ rồi, hơn nữa còn
thêm tội danh. . . . . ."
Thầy Chu thở dài một
tiếng, "Nghiệp chướng a."
"Không có biện
pháp." Phương Mộc lắc đầu, "Chuyện mình làm sai, phải chịu
trách nhiệm."
Trong bóng đêm, thân
mình thầy Chu dường như thoáng run lên, sau một lát lại thở dài."
Phương Mộc nhận thấy
thầy Chu có tâm sự, vừa định hỏi một chút, chợt nghe thấy thanh âm
vang dội của chị Triệu: "Lão Chu, Tiểu Phương, ăn cơm."
Bọn họ lên tiếng,
cùng nhau đi về hướng tòa nhà nhỏ. Khi đi tới cửa, thầy Chu hỏi:
"Cô bé đã chết kia —— Gọi là Trầm Tương kia —— an táng ở nơi
nào?"
Phương Mộc nghĩ nghĩ,
"Tro cốt hình như ở nghĩa trang Long Phong. Cha mẹ của nàng mua cho
nàng một khoảnh đất trong nghĩa trang."
"Ừ." Thầy Chu
đẩy đẩy Phương Mộc, "Nhanh ăn cơm đi."
Ăn xong cơm chiều, thầy
Chu vẫn một bộ dạng buồn bực kém vui, Phương Mộc cảm thấy không tiện
ở lâu, liền cáo từ. Đi ngang qua phòng của chị Triệu, cửa mở, nhưng
trong phòng không có ai. Phương Mộc đi qua vài bước, lại lùi trở về,
đứng trước cửa nhìn di ảnh con trai chị Triệu.
Một đứa bé 8 tuổi,
lựa chọn tự sát để chấm dứt sinh mạng của mình, đến tột cùng là
cái gì khiến nó không cách nào tiếp nhận được?"
Trên lầu vẫn văng vẳng
tiến bọn nhỏ chơi đùa, Phương Mộc không biết những sinh mệnh bị vứt
bỏ kia cùng đứa bé trong khung ảnh so sánh, đến cùng là ai may mắn
hơn ai.
Cậu đi đến trước bàn,
cầm lấy một bó nhang châm lửa, rồi cắm vào trong lư hương.
"Cám ơn cậu, Tiểu
Phương."
Phương Mộc quay đầu
lại, chị Triệu dựa trên khung cửa, ánh mắt nhu hòa nhìn khung ảnh.
Cùng người phụ nữ giỏi giang sôi động ban ngày bất đồng, chị Triệu
hiện tại càng giống như một người mẹ mỏi mệt mà hạnh phúc.
"Duy Duy, là chú
Phương đến thăm con." Chị Triệu nhè nhẹ đi tới, đưa tay ở trên
khung hình vuốt ve, tựa như đang vỗ về khuôn mặt non mịn của con trai
mình.
"Nó sẽ cảm ơn
cậu." Chị Triệu quay đầu hướng Phương Mộc cười, "Duy Duy lúc
còn nhỏ là đứa nhỏ rất tốt."
Mũi Phương Mộc đau
xót, thấp giọng nói: "Chị Triệu, đừng khổ sở, chú ý giữ gìn
sức khỏe."
"Tôi không khổ
sở." Chị Triệu bình tĩnh nói: "Con tôi nhất định sẽ trở
về."
Lỗ Húc, nam, 25 tuổi,
đại học khoa chính quy, nghề nghiệp cảnh sát, số hiệu C09748, chưa
kết hôn. Biểu hiện bên ngoài của người bệnh: Giấc ngủ rối loạn, dễ
giận, tự ti, rối loạn kết giao cùng rối loạn chức năng tính dục.
Hoàn cảnh cuộc sống
trước kia cùng cuộc sống hiện nay: Cuộc sống của gia đình người bệnh
bình thường, cha mẹ làm công nhân xí nghiệp nhà nước, từ nhỏ đã học
giỏi nhiều mặt. Sau khi tốt nghiệp từ học viện cảnh sát hình sự
Trung Quốc, gia nhập đội ngũ cảnh sát. Do làm việc kiên định nghiêm
túc, rất được lãnh đạo và đồng nghiệp khen ngợi, nửa năm trước còn
được trao tặng cảnh hàm trung sĩ nhị cấp. Nửa tháng trước, người
bệnh phụng mệnh vây bắt một tên tội phạm vượt ngục bỏ trốn, trong
quá trình truy bắt, do đột phát tai nạn xe mà bị thương, đồng thời,
súng đeo của người bệnh đã thất lạc trong tai nạn. Tai nạn khiến
người bệnh chấn động não cường độ thấp, giập xương cổ cùng nhiều
phần mềm của thân thể bầm tím, qua trị liệu căn bản đã khỏi hẳn.
Nhưng người bệnh sau khi bị thương tâm trạng tỏ ra dao động mạnh mẽ:
thời gian dài không thể đi vào giấc ngủ, cho dù dùng thuốc an thần
cũng chẳng ăn thua gì; dễ giận, cũng kèm theo có hành vị đập phá
đồ vật loại bạo lực; nhận thức đồng cảm cá nhân giảm, không thể
thành lập tự tin; cùng đồng nghiệp và người nhà không thể liên hệ
bình thường, chung quy cảm thấy những người khác đang tụm lại đàm
luận sự cố miệt thị gã; người bệnh kể lại việc cùng bạn gái không
thể phát sinh hành vi tính dục bình thường, rối loạn cương dương,
cùng "Tổng cảm thấy thân thể đã bị khiếm khuyết".
Lịch sử phát triển
tâm lý xã hội:
1, Nhân tố trước tiên:
Người bệnh trưởng thành trong gia đình bình thường, dựa vào nỗ lực
cá nhân trúng tuyển đại học rồi trở thành một viên chức nhà nước,
do đó người bệnh là niềm tự hào và hy vọng của gia đình, bản thân
người bệnh cũng tích cực vươn lên, hy vọng nhờ đó có thể thay đổi
vận mệnh của dòng họ. Đồng thời, người bệnh từ nhỏ tiếp nhận tình
huống giáo dục tốt, lòng tự trọng mạnh mẽ, sau khi gia nhập đội ngũ
cảnh sát, đối với thân phận cảnh sát ôm cảm giác vinh dự nghề
nghiệp cực cao.
2, Nhân tố thúc đẩy:
Trong quá trình truy bắt tội phạm do bị thương ngoài ý muốn, không
thể hoàn thành nhiệm vụ, cùng mất đi súng đeo. Trong tâm lý người
bệnh không cách nào tiếp nhận thất bại, hình thành vết thương tinh
thần.
Chuyên gia đánh giá
cùng đề nghị phương pháp trị liệu: Triệu chứng của người bệnh phù
hợp với chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, đề nghị chọn áp
dụng tâm lý kịch tiến hành trị liệu. Trình tự cụ thể như sau:
Giai đoạn I: Chuẩn bị.
Bao gồm bảo đảm an toàn, đánh giá cùng thiết lập quan hệ trị liệu.
Giai đoạn II: Chấm dứt
sự mất cảm giác không an toàn và tự mình xác nhận.
Giai đoạn III: Lần nữa
tái hiện cảnh tượng chấn thương. Khống chế hiệu ứng của áp lực
chấn thương, đồng thời tích hợp thành một hệ thống nhất quán của
cá nhân.
Giai đoạn IV: Một lần
nữa liên kết với thế giới thật, lần nữa định nghĩa chấn thương đối
với người bị hại và kết quả của thế giới tạo thành. Khi cần
thiết, tham gia đề tài trị liệu mới.
Thân trên Phương Mộc
trần trụi, vừa lau mồ hôi vừa nhớ lại kế hoạch trị liệu Dương Cẩm
Trình định ra cho Lỗ Húc. Trong giai đoạn II, Dương Cẩm Trình đã thêm
vào một khâu hành động: luyện tập vật lộn và xạ kích. Rất rõ
ràng, hắn hy vọng thông qua hai hạng mục luyện tập này khôi phục cảm
giác khống chế thân thể và tăng tường nhận thức đồng cảm cá nhân
của Lỗ Húc. Khiến Phương Mộc cảm thấy phiền muộn chính là, Dương
Cẩm Trình chọn cậu cùng luyện tập với Lỗ Húc. Ban đầu Phương Mộc
còn tưởng rằng bởi vì cậu đối với tâm lý kịch có chút hiểu biết,
đi vào phòng huấn luyện vật lộn, trông thấy Lỗ Húc một thân cơ bắp,
nhìn lại bộ ngực khô cằn của mình, Phương Mộc mới ý thức mình
chính là vật tham chiếu để Lỗ Húc khôi phục tự tin.
Mồ hôi, bao cát, băng
vải cùng găng tay quyền anh tựa hồ là thứ để cho Lỗ Húc cảm thấy
thân thiết. Gã đã tháo bột cổ, sau một lúc thật cẩn thận hoạt
động, rồi thả lỏng tay chân bắt đầu luyện tập. Gã đánh rất xuất
thần, cũng rất dốc sức, tựa hồ đối với thân thể của mình hết sức
hài lòng lại tràn ngập kinh hỷ, Phương Mộc đã thở hổn hển như trâu, Lỗ
Húc vẫn còn chưa đã, cuối cùng đề nghị cùng Phương Mộc luyện tập
một chọi một. Phương Mộc nghĩ nghĩ, quyết tâm rồi đáp ứng. Khi cậu
lần thứ năm nằm trên tấm đệm, không phải bi phẫn mà là nghĩ, mẹ nó
còn như vậy nữa ngươi thì khỏi bệnh, ta thì sắp PTSD rồi.
Sau khi huấn luyện,
Dương Cẩm Trình đối với biểu hiện trạng thái tinh thần bên ngoài của
Lỗ Húc hết sức hài lòng. Nhưng Biên Bình thấy toàn bộ quá trình
huấn luyện thì lại trước sau che miệng cười trộm, còn không chờ
Phương Mộc mở miệng, đã nhỏ giọng nói: "Tai nạn lao động thôi,
tai nạn lao động thôi." Lỗ Húc dường như cũng có chút ngượng
ngùng, vẫn luôn đối với Phương Mộc nở nụ cười thiện ý. Phương Mộc
một bên lắc lư quai hàm đau xót, một bên chìa ra ngón cái và ngón
trỏ.
"Lần sau hảo hảo
đọ sức xạ kích."
Nhắc tới súng, sắc
mặt Lỗ Húc hơi đổi. Dương Cẩm Trình không mất thời cơ chọt vào một
câu: "Hôm nay đến đây thôi. Tất cả mọi người trở về hảo hảo nghỉ
ngơi."
Lỗ Húc cất bước, Biên
Bình hỏi Dương Cẩm Trình: "Hôm nay không tiến hành luyện tập xạ
kích?" Dương Cẩm Trình gật đầu, "Ừ. Các anh ban nãy cũng
nhìn thấy, cậu ấy vẫn không muốn nhớ lại và đối mặt với sự thật
mất súng. Đây có nghĩa là cậu ấy vẫn như cũ dưới trạng thái thức
tỉnh quá độ của tâm lý, Từ từ sẽ đến thôi, tiến hành theo trình tự
mới có thể thu được hiệu quả trị liệu tốt, trường phòng Biên, tôi
đề nghị tiếp tục sắp xếp vài lần huấn luyện vật lộn nữa. Cảm
giác thân thể khuyết thiếu của cảnh sát Lỗ đã được giảm bớt. Bất
quá," Hắn quay đầu nhìn Phương Mộc, cười nói: "Lần sau sắp xếp
người khác đi, tôi thấy vị đồng chí này kiên trì không được
rồi."
Phương Mộc cũng nhịn
không được nở nụ cười.
Một sân khấu khác.
Trên tầng hai của nhà
hàng ven đường, sáu người đứng thành một vòng tròn, trên nền xi măng
chính giữa bọn họ nằm một con gấu đồ chơi cực đại. Đầu của gấu đã
bị ngắt đi, phía trên cổ là một khối đầu tràn đầy máu tươi. Đó là
một người đàn ông, tay chân gã bị trói, mắt cũng bị băng dán che
lại, chỉ có thể co quắp trên mặt đất, thống khổ phát ra tiếng rên
rỉ "ô ô".
Sáu người đều lạnh
lùng nhìn gã, giống như đây chỉ là một cống phẩm sắp bị mang lên tế
đàn. Thanh âm của gã đàn ông càng ngày càng mỏng manh, tựa hồ sắp
hít thở không thông nữa, H tiên sinh ngồi xổm người xuống, một phen xé
băng dính trên miệng gã.
Gã đàn ông thở ra một
hơi dài, sau đó liền kịch liệt ho khan, không đợi hô hấp bình phục,
gã liền vội vã kêu lên: "Xin lỗi. . . . . .Buông tha cho tôi đi. . .
. . .Tôi chỉ biết đó là một thử nghiệm. . . . . .Tôi không có ác ý. .
. . . ."
Không biết bởi vì sợ
hãi hay áy náy, gã đàn ông bắt đầu nức nở, "Đó là chuyện
ngoài ý muốn. . . . . .Tôi chưa từng nghĩ muốn thương tổn cô bé kia. .
. . . ."
Thân mình cô Q thoáng
lung lay, T tiên sinh đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng.
Z tiên sinh nhìn đồng
hồ, đứng dậy từ trong tủ treo quần áo ở góc phòng lấy ra một vật
gì đó, rồi nhét vào trong tay cô Q.
Là một cây búa.
"Đến đây đi, Q,
triệt để tiêu diệt nó." Z tiên sinh nhẹ nhàng nói, "Triệt để
tiêu diệt ác mộng của cô."
Cô Q biểu tình đờ đẫn
tiếp nhận cây búa, nhìn chằm chằm nó thật lâu, tựa hồ đó là thứ
đồ nàng chưa từng thấy qua.
"Q, tiêu diệt nó.
Sau đó cô sẽ tốt hơn, vĩnh viễn thoát khỏi nó." Tay Z tiên sinh
khoát lên vai của T tiên sinh, "Tựa như T vậy."
Cô Q quay đầu nhìn T
tiên sinh, T tiên sinh đón ánh mắt của nàng, hơi gật đầu. Động tác như
tiếp thêm dũng khí cho cô Q, nàng xách cây búa lên đi đến bên cạnh gã
đàn ông, rồi ngồi xổm xuống, một phen lột xuống băng dán trên mắt gã
đàn ông.
Khuôn mặt gã đàn ông
thoáng co rúm, đôi mắt cũng không mở ngay, sau khi dùng sức nhíu vài
cái, mới chậm rãi mở ra một kẽ hở. Khi gã thấy rõ cây búa đen sì
nặng nề trước mắt kia, nhất thời hoảng sợ giãy dụa đủ kiểu.
Cô Q nhìn gã đàn ông,
hô hấp dần dần nặng nề, trong mắt cũng chầm chậm đong đầy lệ.
Tầm mắt của gã đàn
ông từ cây búa chuyển qua trên mặt cô Q, chỉ vài giây như thế, gã
ngừng giãy dụa, tựa hồ trên khuôn mặt kia ra sức nhận rõ.
"Là cô?" Hai
hàng nước mắt từ trên mặt gã đàn ông chảy xuống, "Xin lỗi. . . .
. .Tôi không cố ý. . . . . .Van cầu cô. . . . . .Bỏ qua cho tôi. . . . .
."
Cô Q bắt đầu lớn
tiếng nức nở, nàng gắt gao nhìn thẳng khuôn mặt khiến nàng thù hận
khắc cốt kia, chậm rãi nâng cây búa trong tay lên.
Gã đàn ông liều mạng
vặn vẹo, mắt nhìn chằm chằm cây búa trên cao, một câu cũng nói không
nên lời.
Bỗng nhiên, cô Q nhắm
mắt lại, tay phải vô lực rũ xuống, cây búa "oành" một tiếng
rơi trên nền đất xi măng.
"Tôi không làm
được. . . . . ."
Z tiên sinh nhíu mày,
thế nhưng ông hiển nhiên đã tiên đoán được một màn này, quay đầu liếc
mắt nhìn T tiên sinh. T tiên sinh lập tức tiến lên từng bước, lấy cây
búa trong tay cô Q sang, nhắm ngay đầu nam tử dùng sức đập xuống.
Bốp.
Đêm khuya. Nhà hàng đồ
nướng nghênh đón một đám khách nhân vui hết mình. Năm nam một nữ. Bộ
dạng bọn họ cực độ phấn khích, ở trong gian phòng nhỏ vừa la vừa
cười, cô gái kia tựa hồ là nhân vật chính của buổi chè chén, tiếng
cười của nàng đặc biệt chói tai.
Đây là nhóm khách nhân
sau cùng trong quán, ông chủ ở sau quầy hàng liên tục ngáp vừa tính
sổ, vừa nghĩ, chuyện gì mà cao hứng như thế a?
Bọn họ thẳng đến khi
sắc trời hơi mờ sáng mới lái một chiếc xe khách màu trắng rời đi.
Cô Q đã nằm trên ghế
ngồi phía sau ngủ, mặt nàng dán trên đệm dựa lông nhung, thỉnh thoảng
phát ra tiếng rì rầm khe khẽ. Không ai nói chuyện. Trên chiếc xe đang
chạy băng băng qua dãy đèn đường trơ trọi, biểu tình trên mặt mỗi
người cũng không ngừng biến đổi sáng tối đan xen, tựa như nghệ sĩ có
bản lĩnh biến sắc mặt cao siêu. Thủy chung nằm trong bóng tối tư thế
ngủ của cô Q càng lộ vẻ khoan thai.
Xe chạy đến dưới lầu
khu nhà trọ cô Q thuê ở, cô Q còn buồn ngủ đóng sầm cửa xe, lắc lắc
lư lư men theo bậc thềm đi lên, trong tay nàng còn nắm chặt đệm dựa
lông nhung kia, tựa hồ luyến tiếc buông ra.
T tiên sinh quay cửa kính
xe xuống, la lớn: "Hảo hảo ngủ một giấc."
Đang móc chìa khóa ra
cô Q đột nhiên ngừng động tác, chậm rãi xoay người lại, đèn cảm ứng
âm thanh trên đỉnh đầu chiếu thẳng xuống, khuôn mặt dưới mái tóc dài
đen nhánh trắng bệch như tờ giấy. Động tác cô Q cứng ngắc vẫy đệm
dựa lông nhung trong tay, giống như đang khoe ra một chiến lợi phẩm.
Ha ha.
Tiếng cười kia ở trong
bóng đêm đen đặc như mực giống tiếng kêu sắc bén của quạ.
Sáng sớm hôm sau. Siêu
thị Phúc Sĩ Mã vừa mở cửa buôn bán, khách hàng đã sớm chờ trước
cửa liền chen vào. 7h30 đến 8h30 là thời điểm mua sắm chợ sớm, có
thể mua được không ít hàng tiện lợi. Một người phụ nữ trung niên dẫn
con của mình xuyên qua tầng một của cửa hàng, thẳng đến khu thực
phẩm lầu hai mà đi.
Đi đi, nàng phát hiện
đứa con không ở phía sau mình nữa, nhìn kỹ, đứa con 8 tuổi đang đứng
ở khu đồ chơi, ngẩn ngơ nhìn một mặt tường treo đầy đồ chơi lông nhung
thật lớn.
Nàng nhớ kỹ trứng
chim giá đặc biệt, lòng như lửa đốt đi qua túm tay đứa con, vừa cất
bước, lại trượt ngã ngửa. Xấu hổ vạn phần đứng lên, mới phát hiện
thân thể mình và đứa con đều dính một mảng chất lỏng sềnh sệch màu
đỏ sẫm.
Trong lòng nàng run
lên, ý thức được những chất lỏng này là từ trong gấu đồ chơi lông
nhung vĩ đại trên bức tường kia chảy ra, ánh mắt của nàng theo dấu
vết đã khô cạn trên tường chậm rãi hướng về phía, chân gấu. . . . .
.Bụng. . . . . .Cánh tay. . . . . .
Đứa nhỏ không nghe
được mẹ ở sau mình phát ra một tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức
óc, đầu óc của nó đã trống rỗng, chỉ gắt gao nhìn thẳng vào thân
thể lông nhung màu vàng vĩ đại phía trên, cùng đối diện, là một
khối đầu người đã bể nát bất kham.