Hôm nay đột nhiên hạ xuống một trận mưa lẫn
tuyết, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống. Phương Mộc băng qua đường
sá ướt sũng, giẫm lên đám lá rụng đầy đất, một đường chạy chậm.
Cổng siêu thị Phúc Sĩ Mã đã kéo dây cảnh giới, đám người xem náo
nhiệt vây siêu thị đến thủy tiết bất thông (nước không ngấm qua được),
Phương Mộc đem huy hiệu cảnh quan đeo trước ngực, miễn cưỡng chen vào
trong.
Địa điểm phát sinh án
là ở khu buôn bán đồ chơi trẻ em tầng 1, nằm ở góc tây bắc của siêu
thị. Giữa gian hàng bày đầy hàng hóa không một bóng người, Phương
Mộc dọc theo hành lang đi qua, giống như đang ghé ngang một mê cung. Cảm
giác này khiến cậu phảng phất đã từng quen thuộc, thế cho nên tạm
dừng vài lần, đánh giá những gian hàng xung quanh, muốn tìm ra chút
lý do quen thuộc đó.
Phó đội trưởng Trịnh
Lâm ôm bả vai đứng dưới một bên tường, như có điều suy nghĩ nhìn chằm
chằm món đồ chơi lông nhung vĩ đại phía trên. Phương Mộc vừa đi vừa
hướng về phía trước nhìn lại, cảm giác đầu tiên khi nhìn món đồ
chơi lông nhung này là thiếu cân đối, sau đó liền phát hiện trên thân
thể hết sức cực đại kia, là một khối đầu người nho nhỏ.
"Cậu đã đến
rồi?" Trịnh Lâm và Phương Mộc bắt tay, "Trưởng phòng Biên bảo
chúng tôi không nên động vào hiện trường, chờ cậu xem qua rồi giải
quyết."
Phương Mộc gật đầu,
"Biên trưởng phòng đâu?"
"Nói chuyện với
người báo án." Trịnh Lâm tiện tay chỉa chỉa phía ngoài,
"Nghe nói người đầu tiên phát hiện thi thể chính là một đứa nhỏ
8 tuổi."
"Đứa nhỏ?"
Phương Mộc lắp bắp kinh hãi.
"Đúng vậy."
Trịnh Lâm thoáng cười khổ, "Loại cảnh tượng này thật không nên
để đứa nhỏ chứng kiến."
Đây là mặt tường trưng
bày của khu đồ chơi, phía trên treo một loạt món đồ chơi lông nhung cỡ
lớn, vị trí của người chết nằm thứ năm bên trái, bị nhét vào trong
một món đồ chơi lông nhung. Từ vẻ ngoài phán đoán, đây là một con
gấu đồ chơi.
Cùng so sánh với
những con thú dáng điệu ngây thơ hai bên, cùng một thân thể với quái
vật gấu kia, đầu người có vẻ quỷ dị vô cùng. Gã rủ đầu xuống,
dưới mái tóc rối bời bị máu quấn bện cùng một chỗ, xương sọ lún
rõ ràng có thể phân biệt được. Phương Mộc cẩn thận vòng qua góc
tường nơi có bãi máu loãng sớm đã đông lại, đứng phía dưới thi thể,
hướng về phía trước nhìn mặt gã.
Đó là một nam tử
trưởng thành khoảng 40 tuổi, hai mắt đã mất đi độ sáng bóng hơi mở
to, mặt sưng tấy không chịu nổi.
Phương Mộc lại lui về
phía sau vài bước, dừng trước mặt thi thể treo trên tường, người chết
giống như tràn đầy áy náy cúi đầu, hơi hướng về phía bên phải.
Dần dần, vật phẩm hai
bên người chết đều chậm rãi biến mất trong mắt Phương Mộc, toàn bộ
siêu thị tựa hồ chỉ còn lại mỗi Phương Mộc và thi thể treo trước
mặt, mà thi thể kia dường như chẳng phải chỉ là một động vật đã
mất đi sinh mệnh, mà là cùng cảm xúc nào đó tương quan. Nếu có thể
dùng lời văn để hình dung nó, thì đó chính là: cuồng nhiệt. Chờ
mong. Cứu chuộc.
"Đây. . . . .
." Phương Mộc thì thào nói: "Đây hình như là một nghi
thức."
"Nghi thức?"
Biên Bình ngồi trên ghế trong phòng theo dõi, như có điều suy nghĩ
nhíu mày.
"Bên này có phát
hiện gì sao?" Phương Mộc chỉa chỉa hình ảnh bất động trên màn
hình theo dõi.
Biên Bình bỗng nhiên
hắc hắc cười rộ lên, "Cậu tới nhìn."
Anh chỉ thị bảo vệ
đem băng ghi hình theo dõi lui trở về một điểm thời gian nào đó, sau
khi bắt đầu phát hình, Phương Mộc ý thức được đây là ở lầu một của
cửa hàng. Trên hình ảnh ban đầu chỉ có gian hàng và một phiến cửa
sập, bất thình lình, cánh cửa sập xuất hiện chút ánh sáng mỏng
manh, sau một phút, cánh cửa sập chậm rãi nâng lên. Theo sau đó, cửa
liền xuất hiện một vật thể kỳ quái.
Kia giống như là một
quan tài thật lớn chậm rãi di chuyển, cẩn thận phân biệt, mới phát
hiện là tấm màn sân khấu màu sẫm bao quanh một mặt tứ diện. Từ
hình dạng màn sân khấu đến xem, bên trong hẳn là có gậy gỗ linh tinh
gì đó chống đỡ, mà từ kích cỡ của màn sân khấu đến xem, bên trong
ít nhất ẩn trốn 5 người.
Trong hình ảnh kế
tiếp, bọn họ tiến vào khu điện gia dụng. Tiếp tục đến hình ảnh kế
tiếp, bọn họ tiến vào khu đồ chơi, trong cửa hàng tia sáng rất ám
tối, hơn nữa bọn họ tựa hồ rất quen thuộc vị trí của máy quay, tận
lực đi lại ở giữa gian hàng, tránh đi ở phạm vi máy quay có thể đạt
tới. Có nhiều lần, Phương Mộc cho là bọn họ đã tiêu thất, mãi đến
khi mặt bức tường treo đồ chơi lông nhung kia đột nhiên sáng lên ánh
đèn pin yếu ớt.
Màn sân khấu rất dày,
đèn pin chỉ có thể từ giữa xuyên thấu qua chút quang mang, tình cảnh
bên trong không thể mảy mảy chiếu hiện ra. Phương Mộc nhìn ra một chút
độ cao, kề sát vào màn hình.
Nếu bọn họ muốn đem
thi thể treo lên tường, chí ít phải từ phía trên màn sân khấu lộ ra
nửa thân mình.
Ngay tại thời điểm
Phương Mộc nín thở ngưng thần, cho rằng sẽ có phát hiện, bọn họ đã
ở trong màn sân khấu hoạt động, chỉ chốc lát, màn sân khấu đột ngột
nâng cao sấp sỉ 1.5 thước. Nguyên lai nó bị gấp lên, bên trong còn có
một tầng! Phương Mộc trợn mắt há hốc mồm, không đợi cậu tỉnh táo
tinh thần, một người lảo đảo từ mà sân khấu bay lên trên không, thoạt
nhìn, là có người giẫm thang thấp bế hắn lên. Là người chết.
Sau khi thử vài lần,
người chết rốt cuộc bị treo trên tường, màn sân khấu lại chậm rãi
hạ xuống, sau khi sửa sang một phen, ánh đèn pin đột ngột biến mất.
Vài phút sau, bọn họ
lại xuất hiện ở cổng cửa hàng, sau khi cửa sập được chậm rãi kéo
xuống, những người đó hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
"Xem qua《 Đông Chí 》chưa?" Biên Bình ngồi trên
ghế tựa vào phía sau, trên mặt là biểu tình dở khóc dở cười.
"Có xem qua."
Phương Mộc cũng không nhịn được cười khổ. Trong kịch truyền hình《 Đông Chí 》, Trần Đạo Minh sắm vai nhân vật
chính tay nâng một khối vải bố lớn, thành công tránh thoát thiết bị
theo dõi của ngân hàng. Biện pháp này rất thô sơ, rất không có nội
dung kỹ thuật, thế nhưng phải thừa nhận, tương đối hữu hiệu.
Vấn đề là: Bọn họ
vì sao phải làm như vậy?
Người chết tên là Thân
Bảo Cường, nam, 41 tuổi, ly dị, khi còn sống là quản lý công ty buôn
bán trái cây nào đó. Thời gian tử vong là trong 8 tiếng trước khi
phát hiện án, chết do chấn thương sọ não. Theo kiểm nghiệm pháp y,
đầu người chết có nhiều chỗ vết thương da đầu nứt ra, thân thể có
nhiều bộ phận bầm giập, nhưng không phải vết thương chí mạng. Chân
chính dẫn tới cái chết, là một chỗ xương sọ bị gãy ở gần huyệt
thái dương bên phải tạo thành sưng tấy não trong. Hung khí phải là
một dụng cụ cùn như búa sắt các loại. Kết hợp với băng ghi hình
theo dõi siêu thị phản ánh tình huống phát sinh, hiện trường vứt xác
ứng với hiện trường thứ hai. Đồng thời qua kiểm nghiệm phát hiện,
tay chân và mặt người chết có dấu vết bị dán băng dính, hoài nghi
người chết khi còn sống từng bị bắt cóc và giam giữ.
Kết quả khám nghiệm
hiện trường cho thấy, cửa sổ thủy tinh sườn tây tầng một của siêu
thị là cửa đối tượng tình nghi phạm tội tiến vào. Lưới sắt bảo hộ
cố định bị mở bung do ốc vít bị người vặn xuống, sau khi lưới sắt
bị gở xuống vứt qua một bên. Miếng thủy tinh gần tay nắm cửa sổ bị
gở xuống một khối tròn nhỏ, vừa vặn có thể dùng một bàn tay duỗi
vào, cũng có thể mở ra cửa sổ từ bên trong. Khóa sắt chỗ cửa sập
có dấu vết bị cạy, nhưng đều không phải dùng bạo lực phá khóa,
hoài nghi chọn dùng công cụ mở khóa. Kết luận của khám nghiệm hiện
trường là: Sớm có mưu tính, trang bị đầy đủ vả lại có nhắm sẵn
mục tiêu.
Cảnh sát đối với quan
hệ xã hội của người chết đã tiến hành kiểm tra, đồng thời dưới sự
đề nghị của phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội sở cảnh sát, đem trọng
điểm điều tra đặt hướng báo thù và có tham gia qua tổ chức ngầm nào
hay không. Cảnh sát ở trong nhà người chết và nơi làm việc tiến hành
lục soát nhiều lần, không phát hiện vật phẩm khả nghi, mà trên mình
người chết cũng không có dấu hiệu rõ rệt của hình xăm các loại,
kết hợp với kết quả phỏng vấn thân hữu của người chết, bước đầu
có thể loại bỏ khả năng người chết từng gia nhập tổ chức ngầm. Bởi
vì người chết làm công tác thương mại, quan hệ xã hội tương đối phức
tạp, về công tác điều tra hướng báo thù đang trong giai đoạn tiến
hành, phỏng chừng trong thời gian ngắn rất khó hình thành kết luận.
Điều tra sơ bộ khiến
Phương Mộc cảm giác có chút ngoài ý muốn. Nhìn từ bản án, nhiều
người kết bè kết đảng phạm tội là một sự thật hiển nhiên, mà hiện
trường vứt xác lại có chứa sắc thái nghi thức rõ ràng, cho nên
Phương mộc suy đoán đây có thể là tổ chức ngầm nào đó đối với
thành viên nội bộ tiến hành "trừng phạt". Mà tình huống
cảnh sát hiện nay nắm giữ cùng suy đoán của Phương Mộc không khớp.
Dưới đề nghị của Phương Mộc, cảnh sát lại lần nữa vận dụng các
tình huống hình sự đặc biệt tại bổn thị để điều tra các hoạt động
của các tổ chức ngầm trong thành phố, thế nhưng vẫn chưa phát hiện
dấu hiệu gì có liên quan đến bản án. Do đó cảnh sát đem trọng điểm
điều tra chuyển dời đến siêu thị.
Kỳ thật đó cũng là
một mắc xích phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội phi thường chú ý.
Không hề nghi ngờ, hung thủ (không chỉ một người) từng đối với hiện
trường vứt xác đã tiến hành trường kỳ quan sát tỉ mỉ, cũng đối
với toàn bộ quá trình vạch ra kế hoạch chu đáo. Bọn họ mất công lo
lắng như vậy, hơn nữa tình nguyện mạo hiểm lớn như vậy, hiển nhiên
là xuất phát từ yêu cầu nào đó của bản thân. Thế thì, loại yêu cầu
này đến tột cùng là cái gì?
Chiếu theo những ý
tưởng thông thường, hung thủ đem thi thể vứt bỏ ở nơi công cộng, không
ngoài tâm thái muốn vũ nhục, khoe khoang cùng thách thức. Từ bản án
đến xem, động cơ vũ nhục người chết chẳng hề rõ ràng. Mà nếu xuất
phát từ nội tâm khoe khoang cùng thách thức thúc đẩy, vậy thì thực
tế càng nghiêm trọng hơn sẽ được đặt ra trước mắt cảnh sát: hung thủ
rất có khả năng sẽ gây án lần nữa.
Trong phòng hội nghị
đa chức năng của thị cục khói thuốc lượn lờ, dự đoán gây án lần
nữa khiến tâm tình của mỗi người đang ngồi tham dự hội nghị đều
nặng nề, tựa hồ liều mạng hút thuốc mới có thể thoáng giảm bớt
tình tự nôn nóng. Phó đội trưởng Trịnh Lâm đã mở ra gói thuốc thứ
hai, đồng thời ra hiệu một điều tra viên báo cáo chút tình huống
điều tra phía siêu thị.
Nhìn từ băng ghi hình
theo dõi, hung thủ đối với hoàn cảnh của siêu thị phi thường quen
thuộc, do đó cảnh sát trong nội bộ công nhân viên siêu thị đã tiến
hành điều tra. Qua nhiều lần tra xét, cơ bản đã có thể loại bỏ khả
năng nội bộ công nhân viên gây án. Bởi vị trí hung thủ phá cửa sổ
vừa vặn nằm ở góc khu nhà dân phụ cận siêu thị, hơn nữa khi đó đêm
đã khuya, vì vậy, không có nhân chứng mục kích hiện trường. Cảnh sát
căn cứ dấu vết cạy khóa ở hiện trường, hoài nghi hung thủ có trang
thiết bị cạy khóa riêng, đã tại nghề mở khóa chuyên nghiệp của bổn
thị triển khai điều tra.
Nghe xong báo cáo,
Trịnh Lâm một mực không mở miệng, chỉ ngậm thuốc lá, sầu mi khổ
kiếm hút. Qua nửa ngày, vung tay, "Tiếp tục điều tra quan hệ của
người chết, tìm kiếm hết thảy manh mối có khả năng. Tan họp."
Nhóm điều tra viên nhao
nhao đứng dậy rời đi, Biên Bình và Phương Mộc dự thính cũng muốn đi,
bị Trịnh Lâm gọi lại.
"Lão Biên,"
Trịnh Lâm ném qua một điếu thuốc, "Cậu phải giúp hỗ trợ a."
Biên Bình và Phương
Mộc liếc mắt nhìn nhau, lần nữa ngồi xuống.
"Thật mẹ nó muốn
chết mà. Vụ án mê cung kia còn chưa kết thúc, lại tới cái này."
Trịnh Lâm liều mạng xoa huyệt thái dương, "Hiện tại sao tâm lý
biến thái nhiều như vậy!"
Biên Bình hắc hắc
cười rộ lên, Phương Mộc lại ngẩn ra. Lời Trịnh Lâm nói khiến Phương
Mộc nhớ lại cảm giác kỳ quái trong siêu thị. Đích xác, khi cậu xuyên
qua gian hàng, từng bước đến gần hiện trường, trong ngực có một loại
cảm giác giống như đã từng quen thuộc, phảng phất như suy đoán đã
từng ở trong đầu lóe lên, mặc dù đây chẳng qua chỉ là ý nghĩ chợt
lóe trong nháy mắt, thế nhưng dưới hoàn cảnh và không khí tương tự,
nó sẽ giống như chữ khắc gồ ra trên mặt bia.
Đúng, án giết người
trong mê cung ngầm.
Người chết khi còn
sống đều từng bị trói buộc và giam cầm; Đều có hành động vứt xác
không cần thiết, mạo hiểm cực độ; Động cơ đồng dạng không rõ. . . . .
.
"Cảnh sát Phương,
cậu có ý kiến gì?" Trịnh Lâm nhìn Phương Mộc sững sờ, mở miệng
hỏi.
"Hửm?" Phương
Mộc nhất thời có chút chưa hồi thần, "Cái gì?"
Trịnh Lâm đối với
việc Phương Mộc thất thần có vẻ không hài lòng, quay đầu tiếp tục
cùng Biên Bình tán gẫu: "Cậu nói, đem người chết nhét vào trong
món đồ chơi kia ý vị thế nào?"
"Trước mắt còn
chưa biết," Biên Bình lắc đầu, "Thế nhưng hung thủ chắc chắn
cho rằng đây rất cần thiết, nếu không hắn sẽ không mạo hiểm lớn như
vậy. Vấn đề là. . . . . ."
"Là cái gì?"
Trịnh Lâm và Phương Mộc đồng thời đặt câu hỏi.
"Nếu một hung thủ
có loại yêu cầu đặc thù thì còn có thể lý giải, nếu nhiều người
đều có loại ý tưởng này, vậy cũng quá hiếm lạ rồi."
Đích xác, tâm lý mặc
dù có rất nhiều điểm chung, nhưng càng nhiều chính là biểu hiện theo
đặc điểm tính cách cá nhân. Cảnh ngộ mỗi người bất đồng, yêu cầu
đặc thù của tâm lý hiển nhiên cũng sẽ bất đồng. Nếu nhiều người
đều hy vọng đem một khối thi thể nhét vào trong đồ chơi lông nhung, sau
đó treo trên tường siêu thị, quả thực khiến người ta cảm thấy kỳ
quái.
"Vừa rồi nghĩ
cái gì vậy?" Trở về trên xe, Biên Bình hỏi Phương Mộc, "Có
phải có ý nghĩ gì không?"
Phương Mộc do dự một
chút, lắc đầu.
Án tử của La Gia Hải
đã cho cậu một giáo huấn, chuyện không thể hoàn toàn khẳng định,
tốt nhất đừng tùy tiện mở miệng.
Vài ngày sau, các đạo
nhân mã chuyển đi điều tra bắt đầu phản hồi tin tức, kết quả khiến
người ta chán nản: Vẫn chưa phát hiện manh mối có giá trị. Mà khó
khăn lớn nhất là, bởi vì không cách nào xác định động cơ của hung
thủ, do đó khó mà khẳng định phương hướng điều tra.
Nhiệm vụ này, lại
giao cho sở cảnh sát phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội.
Phương Mộc ngồi trong
phòng kiểm nghiệm của khoa vật chứng, trước mặt là con gấu đồ chơi
lông nhung không đầu loang lổ máu kia. Nó mềm oặt bày trên mặt bàn,
giống như một tấm da gấu hàng thật giá thật, vừa bị lột ra.
Trưởng khoa Thái của
khoa vật chứng giới thiệu, da ngoài của gấu đồ chơi này là chất
liệu lông nhung nhập khẩu, vật nhồi vào đã bị móc ra trống rỗng, từ
vật chiết xuất bên trong đến xem, vật nhồi vào hẳn là bông vải PP
(viết tắt của Polypropylene) thông thường. Nhân viên kiểm nghiệm phát
hiện một ít tóc và mảnh nhỏ xương sọ cùng chút bộ phận cơ thể
người trong gấu đồ chơi, hiện nay đang trong xét nghiệm.
"Tôi có chút không
rõ," Trưởng khoa Thái lấy tay chọt gấu đồ chơi trên bàn,
"Nếu bọn họ nhất định phải chơi trò này, sao không trực tiếp đi
mua một loại người quảng cáo mặc áo khoác, cần gì phải phí tâm phí
lực mà móc bông trong con gấu đồ chơi này chứ?"
Trước đây Phương Mộc
đã tiến hành điều tra qua, gấu đồ chơi này là loại bình thường nhất
trên chợ, ở các cửa hàng lớn trung bình cùng chợ buôn bán hàng hóa
nhỏ đều có tiêu thụ. Mà người quảng cáo mặc áo khoác thì cần đến
xưởng chuyên biệt đặt hàng, hung thủ không chọn lựa loại áo khoác
này, chắc là vì tránh lưu lại hóa đơn đặt hàng, bại lộ hành tung
của mình.
"Đây chỉ có thể
nói rõ một chuyện," Phương Mộc chậm rãi nói, "Thứ này đối
với bọn họ rất quan trọng."
Đem thi thể treo trên
tường ở siêu thị, nếu có thể đem lý giải là một loại "triển
lãm", như vậy vì sao phải nhét vào trong một con gấu đồ chơi lông
nhung chứ? Mục đích của hung thủ hiển nhiên không phải vì giấu diếm,
vậy nhất định là xuất phát từ một loại yêu cầu tâm lý. Mà loại yêu
cầu này rất cường liệt, thế cho nên hung thủ chấp nhận mạo hiểm lớn
như vậy.
Thế thì, loại yêu cầu
này đến tột cùng là cái gì đây?
Phương Mộc nhớ tới
Mạnh Phàm Triết. Hắn để vượt qua nỗi sợ đối với chuột mà nuôi một
con mèo, nhưng con vật đáng thương này cuối cùng lại bị hắn xé nát
tươi nuốt chửng trong phòng vệ sinh. Khi đó, lo lắng trong lòng Mạnh
Phàm Triết đã đạt tới đỉnh điểm. Mà hung thủ của vụ án trước mắt
rõ ràng bị vây vào một loại trạng thái cực kỳ bình tĩnh, hiện
trường quỷ dị kia càng như là một kết thúc của nghi thức. Phương Mộc
không biết mình đến tột cùng có hy vọng hung thủ phạm án lần nữa
hay không, nếu như là liên tiếp gây án, cậu có thể trong một loạt
hành vi của hung thủ phân tích ra xu hướng tính cách, bối cảnh gia
đình, tình hình quan hệ xã hội của hắn, thậm chí là hình dáng đặc
thù. Nhưng một án tử độc lập, rất khó hình thành kết luận có giá
trị.
Nếu như. . . . . .Đây
không phải là một vụ án độc lập thì sao?
Án giết người trong mê
cung.
Loại cảm giác kỳ
quái này lại lần nữa tập kích vào lòng Phương Mộc, tuy rằng hai vụ
án ở địa điểm vứt xác, thủ đoạn gây án, đặc thù người bị hại đều
không hề có chỗ tương thông, thế nhưng loại cảm giác nghi thức của
hiện trường này lại giống hệt như vậy. Đây đến tột cùng là lỗi
giác của mình, hay thật có liên quan?
Phương Mộc ngoảnh đầu
nhìn gấu đồ chơi trên bàn, quyết định trở về sẽ xem xét lại tư liệu
của án giết người mê cung. Mới vừa đi tới cạnh cửa, trưởng khoa Thái
liền đẩy cửa bước vào.
"Cậu phải đi?
Trước tiên đừng vội," Trưởng khoa Thái dương dương tự đắc hé ra
tờ giấy trong tay, "Chúng tôi có phát hiện!"