Phương Mộc cùng thầy Chu ngồi đối diện nhau
trong một quán rượu. Phương Mộc đem tình huống của Đàm Kỷ hướng thầy
Chu đơn giản nói một chút, thầy Chu trước sau diện vô biểu tình nhìn
chằm chằm ngoài cửa sổ, bình rượu trước mặt đã vơi hơn phân nửa,
thức ăn lại một món cũng chưa động.
Một lúc lâu sau, ông
mới khàn giọng hỏi: "Đàm Kỷ. . . . . .Còn có thể tỉnh lại
không?"
Phương Mộc thoáng do
dự, "Hy vọng rất nhỏ."
Thầy Chu thoáng nhếch
miệng, chẳng biết là cười khổ hay là muốn khóc. Ông nâng bình rượu
trước mặt lên, ừng ực uống một ngụm lớn, Phương Mộc muốn thò tay
ngăn cản, nhưng không còn kịp rồi.
Vài ngày không gặp,
thầy Chu tựa như đã già đi 10 tuổi, đôi mắt trước đây cơ trí sáng
ngời giờ trở nên đờ đẫn vô thần, thân hình vốn đã gầy gò nay càng
có vẻ mong manh.
Phương Mộc nhìn một
dòng rượu dư theo cằm ông chảy xuống quần áo nhăn nhúm, không đành
lòng nhìn nữa, chộp bình rượu qua. Thầy Chu bất ngờ không kịp đề
phòng một ngụm rượu sặc trong miệng, ho khan đến tê tâm liệt phế,
tiện tay đỡ góc bàn ọe ọe nôn mửa.
Phương Mộc vội vàng
móc ra 100 đồng ném trên bàn, dìu thầy Chu toàn thân xụi lơ ra khỏi
quán.
Thầy Chu trên mặt
tuyết bên ngoài ói thật lâu, nhổ ra chỉ toàn là rượu và dịch vị,
xem ra ông đã cả ngày chưa ăn gì rồi. Thật vất vả chờ ông phun hết,
Phương Mộc mua một chai nước khoáng giúp ông uống xong, nước lạnh băng
tựa hồ khiến ông thanh tỉnh một ít, cũng có thể đứng lên.
Ngồi trong xe, thầy Chu
đầu đầy mồ hôi dần dần ngừng run rẩy, sắc mặt cũng tốt hơn một ít.
Phương Mộc thấy ông đã không còn đáng ngại, thấp giọng nói: "Tôi
tiễn thầy trở về nhé." Thầy Chu không lên tiếng, tựa trên ghế
ngẩn người. Phương Mộc thở dài, khởi động ô tô.
Dọc theo đường đi, hai
người cũng không nói chuyện. Lúc gần đến Nhà Thiên Sứ, thầy Chu đột
nhiên mở miệng hỏi: "Tôi có thể giúp được chút gì cho các cậu
không?"
Phương Mộc giảm tốc
độ xe, suy nghĩ một chút, cười khổ: "Chúng tôi cũng chẳng làm
được gì, huống chi là thầy."
Thầy Chu không nhắc
lại, ngơ ngác nhìn phía trước.
Cách đó không xa, trong
một chiếc xe Honda jeep màu đen, một nam tử mặc áo da màu đen buông
ống nhòm xuống, nhếch miệng cười rộ lên, bởi vì khuyết thiếu vài
cái răng, khuôn mặt kia có vẻ cực kỳ dữ tợn.
Vào buổi tối, xã khu
vùng ngoại ô này một mảnh đen kịt. Mấy ngày trước, Nhà Thiên Sứ và
nhà dân vùng phụ cận đột nhiên bị ngắt điện một cách khó hiểu, bộ
phận điện lực sau khi đi kiểm tra phát hiện có người phá hư. Là ai
làm, trong lòng mọi người đều rõ ràng, cũng đã báo cảnh sát, nhưng
chuyện ngắt điện thỉnh thoảng vẫn phát sinh. Có vài cư dân chịu không
nổi phiền nhiễu, đều đã ký thỏa thuận dời đi, những người còn lưu
lại, cũng đã sớm tắt đèn nghỉ ngơi.
Trong một mảnh tĩnh
mịch, một chiếc xe jeep đen lặng yên chuyển động trên mặt đường, cuối
cùng không tiếng động dừng bên ngoài tường Nhà Thiên Sứ. Mấy bóng đen
từ trong xe nối đuôi nhau bước ra, bay qua tường vây, đi thẳng đến tòa
nhà hai tầng phía bên phải.
Trên cửa phòng nồi hơi
chỉ quấn quanh bởi một đoạn dây thép, hắc y nam tử cầm đầu móc ra
cây kềm, vặn mở vài cái, nhanh như chớp vọt vào.
Vài giây sau, ánh đèn
pin u ám sáng lên trong phòng nồi hơi chật hẹp, hắc y nam tử kia lấy
đèn pin trong tay cao thấp chiếu trên lò, hắc hắc cười cười, thò tay
đóng van nước.
Bọn chúng khép hờ
cánh cửa xong, vừa muốn rời đi, chợt nghe thấy cửa tòa nhà Thiên Sứ
cọt kẹt một tiếng vang lên. Bọn họ vội vàng lui trong góc, một bên lo
lắng chờ đợi nhìn tiếng gầm rú của lò hơi dần lên cao, một bên nhìn
trộm động tĩnh trước cửa tòa nhà.
Trong một mảnh mờ
nhạt từ ngọn đèn xuyên qua cánh cửa tòa nhà đổ xuống, một thân ảnh
nho nhỏ lảo đảo lắc lư xuất hiện ở cửa, cởi quần bắt đầu đi tiểu
trong sân.
Bọn chúng thở phào
nhẹ nhỏm, hắc y nam tử cầm đầu nhảy dựng lên, một tên nam tử khác
vội vàng kéo hắn lại: "Thằng Võ, mày đi đâu đó?"
Nam tử gọi là thằng
Võ kéo xuống khẩu trang vẫn che trên mặt, miệng thiếu hàm răng giống
như một hố đen đang nhu động: "Tụi bây ra ngoài trước, tao đi làm
chút chuyện rồi trở lại."
Đứa nhỏ rẩy xong nước
tiểu, nhắm mắt đi trở về, vừa đi vào cửa, lại đột ngột bị ôm bổng
lên, vừa muốn kêu to, chợt nghe thấy một thanh âm hung tợn nói bên tai:
"Chu lão đầu phòng nào?"
Đứa nhỏ giãy dụa, y y
nha nha nói không ra lời, chỉ có thể liều mạng quơ cánh tay. Nam tử
khẩn trương quan sát đến động tĩnh chung quanh, lại liếc mắt nhìn đứa
nhỏ -- trong ống tay áo bằng len thật dài, lộ ra hai ngón tay.
Nam tử hừ một tiếng,
hung hăng đem đứa nhỏ quẳng qua bên tường, sau một tiếng
"bịch" nặng nề, đứa nhỏ cuộn mình trên mặt đất không phát
ra tiếng động nào nữa.
Nam tử khom thắt lưng,
dọc theo cầu thang nhanh chóng chạy lên lầu hai. Mới vừa lên lầu, liền
nhìn thấy trong một gian phòng sáng đèn gần cầu thang, mở ra cánh cửa.
Nam tử ngừng thở, cẩn thận đến gần cạnh cửa, nhanh chóng hướng bên
trong nhìn thoáng qua. Phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường, có thể
nhìn thấy trong chăn có một người đang ngủ. Nam tử suy nghĩ một chút,
lén lút đi tới phòng bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong là 6
cái giường cao thấp, bọn nhỏ với tư thế khác nhau, đang ngủ say.
Ngay cả mấy phòng
khác, đều là như thế.
Nam tử âm thầm gật
đầu, biết phòng có cánh cửa mở ra kia chính là nơi mình muốn tìm.
Gã kéo khẩu trang, từ
trong túi quần lấy ra một chai bia, châm lửa miếng vải trên miệng
bình. Trong ánh lửa chợt sáng, khuôn mặt nam tử mang khẩu trang có
chút co quắp, tựa hồ cõi lòng đang tràn ngập khoái ý.
Đang lúc gã muốn đem
chai trong tay ném vào trong phòng, người trên giường đột nhiên thoáng
cái ngồi dậy, vẻ mặt chờ mong hướng về phía cửa hô: "Duy Duy,
là con sao?"
Nam tử bỗng chốc
choáng váng, đó là một nữ nhân!
Nữ nhân cũng đứng tại
chỗ, vừa muốn mở miệng hô to, nam tử một bước lớn xông vào phòng,
kẹp trụ cổ nữ nhân, thấp giọng quát: "Đừng lên tiếng! Chu lão
đầu ở đâu?"
Nữ nhân thở không nổi,
mặt ngạt đến đỏ bừng, nàng một bên cùng nam tử đấm đá, một bên
giãy dụa muốn đứng lên.
Nam tử một tay cầm
cái chai bốc cháy, chỉ có thể dùng tay kia cùng nữ nhân giằng co,
rất nhanh đã bị nữ nhân này giãy thoát, nữ nhân lui đến đầu giường,
tiếng kêu cứu vừa mới ra khỏi miệng, chợt nghe thấy dưới lầu truyền
đến một tiếng "Oành!" rung trời!
Trong phút chốc, cả
tòa nhà đều bị lung lay trong tiếng nổ mạnh, mọi thứ trên bàn cũng
ào một tiếng ngã trên mặt đất.
Nam tử thần tình
luống cuống, sau khi miễn cưỡng đứng vững lấy cái chai trong tay hướng
mặt đất quẳng xuống, xoay người bỏ chạy.
Theo một tiếng vỡ vụn
thanh thúy, trong phòng phụt một cái bốc cháy.
Vài phút sau, bọn nhỏ
sợ choáng váng toàn bộ chạy tới đứng trong sân, mấy hài tử hơi lớn
một chút dưới sự hướng dẫn của thầy Chu chạy đi dập lửa. Chị Triệu
kinh hồn chưa định được lôi ra, bất chấp quần áo còn đang bốc khói,
lôi kéo cánh tay thầy Chu:
"Lão Chu, có
người muốn giết ông!"
***
Các nhân viên viện
nghiên cứu phát hiện mấy ngày nay chủ nhiệm Dương Cẩm trình rất kỳ
quái, vẫn luôn khóa mình trong phòng làm việc không ra, mà ngay cả
vài lần dò xét cố định mỗi ngày đều miễn. Do đó lúc trợ lý Trần
Triết cũng đồng dạng vài ngày nay chưa lộ diện xuất hiện trong viện
nghiên cứu, vài người vây đến tìm hiểu tin tức, Trần Triết cười mà
không đáp, trực tiếp đến phòng làm việc của Dương Cẩm Trình.
Gã không gõ cửa, vặn
mở nắm cửa sải bước đi vào, đặt mông ngồi trước mặt Dương Cẩm
Trình, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Kỳ quái chính là,
Dương Cẩm Trình tựa hồi đối với sự vô lễ của gã cũng không ngoài ý
muốn, mà là đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, diện vô biểu tình
quan sát gã.
Loại thái độ này
khiến cho Trần Triết chuẩn bị không kịp, sau khi nhìn nhau chừng nửa
phút, gã chống đỡ không được nữa, ổn định tinh thần nói: "Dương
chủ nhiệm tôi muốn nói chuyện với anh."
"Cậu nói đi."
Bộ dáng Dương Cẩm Trình chậm rãi như đang đối mặt với một người
chất vấn.
Trần Triết có chút
tức giận, dứt khoát bắt đầu: "Tôi muốn yêu cầu anh đem ghế ngồi
chủ nhiệm viện nghiên cứu tặng cho tôi, hơn nữa đem thành quả nghiên
cứu khoa học anh vừa hoàn thành chuyển cho tôi. Đúng rồi," Gã hơi
có vẻ đắc ý cười cười, "Nếu anh đã lấy được vé máy bay tuần
sau tham gia nghiên cứu thảo luận quốc tế, tốt nhất cũng giao luôn cho
tôi đi."
Dương Cẩm Trình nghe
xong, cũng không đáp lời, mà tháo mắt kính xuống chậm rãi lau, lau
xong, một lần nữa mang vào.
"Tôi tại sao phải
làm như vậy?"
"Vì cái
này." Trần Triết đem một tập văn kiện thật dày đập trước mặt
Dương Cẩm Trình, "Giáo hóa trường."
Gã nguyên tưởng rằng
Dương Cẩm Trình nghe đến ba chữ này sẽ sợ đến hồn phi phách tán,
thế nhưng Dương Cẩm Trình chỉ nhàn nhạt cười cười, đưa tay ước lượng
tập văn kiện, nhẹ giọng nói: "Tôi có thể gọi cậu là Z tiên sinh
không?"
Trần Triết biến sắc,
lập tức khôi phục lại vẻ trấn định, "Anh đã biết, chúng ta đây
cũng đừng nhiều lời."
Dương Cẩm Trình thu
lại nụ cười, đôi mắt sau cặp kính cũng trở nên hùng hổ dọa người,
"Ngươi làm sao biết mật mã máy tính của ta?"
"Mật mã là
Skinner's Box1990." Ánh mắt Trần Triết không chút nào nhượng bộ,
"Phá giải mật mã này hao tốn ước chừng khoảng một năm của tôi,
mãi đến khi tôi phát hiện trên giá sách cuốn《Vượt qua tự do cùng tôn
nghiêm 》đó của Skinner -- Đó
là quyển sách có số lần đọc xem nhiều nhất của anh. Mặt khác,
Skinner chết năm 1990, đúng không?"
Dương Cẩm Trình nheo
mắt lại, "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Bảy năm trước,
tôi chỉ là một sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành tâm lý học, nhưng nằm
mơ cũng muốn đến nơi này công tác. Lúc tôi báo danh đến nơi này thực
tập, bị viện nghiên cứu cự tuyệt, còn bạn học của tôi lại được phê
chuẩn. Tôi cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì thành tích học tập của tôi
nếu so với hắn tốt hơn rất nhiều a. Càng kỳ quái chính là, hắn chưa
thực tập xong đã bị trả trở về. Sau đó hắn nói với tôi chuyện thực
tập, nói nhiệm vụ mỗi ngày chính là ghi chép cuộc sống thường nhật
của một số người thường. Lúc ấy tôi cũng không để ý, mà chỉ nỗ
lực thi đậu vào nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp thuận lợi tiến
vào viện nghiên cứu công tác. Sau khi làm trợ lý của anh, tôi phát
hiện trong viện có một chút chế độ phi thường kỳ quái, rất nhiều
thực tập sinh trong một đêm đã đổi khuôn mặt mới. Điều này khiến tôi
ý thức được bạn tôi năm đó tham dự, có lẽ là một thí nghiệm tâm lý
bí mật." Sắc mặt Trần Triết dần dần ngưng trọng, "Tôi biết
thí nghiệm này là anh một tay khống chế, cho nên, tôi liền quyết tâm
nhất định phải làm cho rõ ràng."
Dương Cẩm Trình bất
động thanh sắc nghe xong, lại nhìn túi tư liệu trước mặt, "Tại
sao phải giết người?"
Trần Triết lập tức
ngậm miệng, nhìn Dương Cẩm Trình từ trên xuống dưới.
Dương Cẩm Trình khinh
miệt cười cười, "Ngươi nghĩ ta sẽ tố cáo ngươi sao?"
Trần Triết có chút
khó xử, nhưng rất nhanh trên mặt gã lại khôi phục tự tin.
"Từ ngày tôi bắt
đầu lấy được tư liệu giáo hóa trường, tôi chỉ biết cơ hội của tôi
đã đến." Gã cầm lấy tập văn kiện kia hướng Dương Cẩm Trình lắc
lư, "Những tài liệu này có thể khiến anh thân bại danh liệt,
cũng có thể khiến tôi một bước lên mây. Tôi sẽ thay thế anh trở thành
thủ lĩnh của viện nghiên cứu này, cũng sẽ thu được địa vị và danh
tiếng học thuật trước nay chưa từng có. Nhưng trước đó, tôi muốn cam
đoan tất cả người biết rõ chuyện này đều phải ngậm miệng."
"Giết người diệt
khẩu." Dương Cẩm Trình như có điều suy nghĩ gật đầu, "Cậu
có thể bảo đảm đám người Khương Đức Tiên không tố giác cậu sao?"
Trần Triết cười rộ
lên, tựa hồ lời đối phương khiến kẻ khác khó có thể tin.
"Hahaha, tố cáo
tôi? Vậy mọi người cùng nhau xong đời!" Gã đột nhiên tới gần
Dương Cẩm Trình, "Tựa như tôi khẳng định anh không dám tố cáo
tôi."
Dương Cẩm Trình nhìn
chằm chằm khuôn mặt bởi vì kích động mà hơi có vẻ vặn vẹo kia,
chậm rãi nói: "Cậu muốn cái gì?"
"Ghế ngồi! Luận
văn của anh!" Trần Triết gần như hét lên, "Còn có vé máy bay
kia!"
Miệng Dương Cẩm Trình
đột nhiên hơi nhếch một chút, rồi giương lên, biến thành một vẻ mặt
cười.
"Anh cười cái
gì?" Trần Triết kinh ngạc nhìn mặt Dương Cẩm Trình, "Đừng
cười nữa."
"Hahaha." Dương
Cẩm Trình che miệng, cười đến toàn thân phát run.
"Con mẹ nó anh có
phải điên rồi hay không?" Trần Triết sắc mặt trắng bệch đứng lên
quát: "Đừng cười nữa!"
Dương Cẩm Trình liên
tục khoát tay, tựa hồ người trước mắt là một thằng hề khiến người
ta dở khóc dở cười. Thật vất vả ngừng cười, hắn mở miệng hỏi:
"Ngươi có biết thí nghiệm giáo hóa trường có mục đích gì
không?"
Trần Triết sửng sốt,
không tự chủ được nói: "Nguồn gốc của PTSD cùng tâm lý kịch trị
liệu."
Dương Cẩm Trình cười
cười, "Ngươi đích xác là một người rất thông minh, hơn nữa tâm
cũng đủ tàn nhẫn. Nếu năm đó ta và ngươi cùng nhau tiến hành thí
nghiệm này, khả năng hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều. Song đáng tiếc chính
là, sự thông minh của ngươi vô dụng đối với nơi này."
Hắn chỉa chỉa tập văn
kiện trên bàn: "Ta không có ý muốn bảo lưu bí mật này vĩnh
viễn, kế hoạch giáo hóa trường sau mấy mươi năm nữa nhất định sẽ
công bố với quần chúng, nếu thuận lợi, có khả năng còn sớm hơn. Cho
nên, hết thảy ngươi làm, đối với ta không có hại, cũng uy hiếp không
được ta."
Dương Cẩm Trình không
để ý đến Trần Triết ngây ra như phỗng, đứng dậy đi đến trước giá
sách, rút ra cuốn《Vượt qua tự do cùng
tôn nghiêm 》ném trên bàn.
"Ta kiến nghị
ngươi nên hảo hảo xem quyển sách này, có lẽ ngươi sẽ giải thích được
đích xác hàm nghĩa của ba chữ 'Giiáo Hóa Trường' kia."
Kinh ngạc, kinh hoảng,
tuyệt vọng lần lượt hiện lên trên mặt Trần Triết, tựa như một người
cầm vé số độc đắc đi đổi tặng phẩm lại phát hiện trên vé số bị
chà xát rớt một vài chữ.
"Nếu tôi hiện tại
công bố với quần chúng, anh sẽ thân bại danh liệt!" Gã không cam
lòng rống to.
Dương Cẩm Trình cũng
không đáp lại, mà mỉm cười chỉa chỉa quyển sách kia: "Đọc sách
cho tốt đi. Ngươi sẽ phát hiện, lịch sử sẽ cho chúng ta một đánh giá
công bằng, tỷ như Einstein, Skinner, và ta nữa."
Hắn chậm rãi bước về
phía cửa, "Ngươi từ chỗ của ta cái gì cũng không chiếm được,
đương nhiên, ta cũng sẽ không tố cáo ngươi. Tuần sau ta sẽ ra nước
ngoài tham gia hội thảo nghiên cứu, có lẽ rất lâu mới có thể trở
về. Ta sẽ hướng phía trên kiến nghị người ta chọn thay thế, bất quá
xin tin tưởng ta, người đó tuyệt đối không phải ngươi."
Dương Cẩm Trình đảo
mắt một vòng phòng làm việc, "Ngươi đã thích ngồi chỗ này như
vậy, ta liền cho phép ngươi ngồi đây một lát, song, ta cảnh cáo ngươi,
không nên đụng vào tách trà của ta.
Dứt lời, hắn liền
giựt cửa đi ra ngoài, vừa được nửa bước, lại xoay người.
"Đúng rồi, có
chuyện quên nói cho ngươi biết." Dương Cẩm Trình tràn ngập chế
nhạo cười với Trần Triết, "Chu Chấn Bang chưa chết, ngày hôm
trước chúng ta còn cùng nhau tán gẫu cả ngày." Nói xong, hắn đem
Trần Triết mặt xám như tro tàn ném lại trong phòng làm việc, xoay
người ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng làm
việc, cước bộ của Dương Cẩm Trình chợt nhanh hơn, đối với sự cúi
chào của các nhân viên xung quanh làm như không thấy, trực tiếp vào
phòng hội nghị.
Trong phòng hội nghị
không một bóng người, Dương Cẩm Trình bước lên bục diễn thuyết, dưới
mặt bàn lục lọi một phen, rất nhanh túm ra một máy quét thẻ vào
cửa. Hắn từ trong túi quần móc ra một tấm thẻ, nhẹ nhàng quẹt, theo
một tiếng "tích", tấm ngăn dưới bục giảng lộ ra một đường
khe hở.
Dương Cẩm Trình giựt
vách ngăn ra, khom thắt lưng đi vào bên dưới, sau khi xuyên qua một hành
lang hơn 20 thước, trước mặt lại là một cánh cửa với hệ thống truy
cập.
Mở cánh cửa kia, Dương
Cẩm Trình lại trở về trong mật thất của phòng làm việc.
Chu Chấn Bang đi rồi,
Dương Cẩm Trình bí mật cải tạo mật thất, lúc ấy chỉ vì phòng hờ
bất cứ tình huống nào, không ngờ tới vài năm sau quả thật phát huy
tác dụng.
Trên màn hình máy
tính rõ ràng hiển thị hình ảnh trong phòng làm việc, Trần Triết
dựa lưng vào bàn làm việc, vẫn là một bộ dáng thất hồn lạc phách.
Dương Cẩm Trình thản
nhiên tự đắc ngồi xuống, lẳng lặng thưởng thức bộ dạng thất bại
của đối thủ.
Hắn cũng không phải
muốn hoàn toàn đánh bại Trần Triết, mà đều lưu một con đường cho
nhau. Đối với Dương Cẩm Trình, kết cục lý tưởng nhất là: Trần Triết
cứ như thế rời khỏi đây, còn Dương Cẩm Trình không cần tố giác gã,
vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu xuất ngoại, sau đó gia nhập liên minh
của tập đoàn nghiên cứu khoa học mới.
Dương Cẩm Trình biết,
nếu bức Trần Triết đến cấp bách, kết quả chỉ có thể lưỡng bại câu
thương. Đều thối lui từng bước, trời cao biển rộng.
Nhưng hắn đã xem nhẹ
một điểm: Nếu một người lòng tràn đầy tự tin có thể thu được giải
thưởng trăm vạn, kết quả chỉ được đến 50 vạn, gã sẽ không cam tâm.
Trần Triết trên màn
hình đột nhiên chuyển động, gã đứng dậy, nhìn quanh gian phòng làm
việc trang trí cầu kỳ, trên mặt là vẻ phức tạp trộn lẫn giữa cừu
hận và quyết tuyệt. Sau đó, gã rất nhanh nắm chặt tay, ngửa đầu
nhắm chặt hai mắt, tựa hồ đang vì mình động viên tinh thần.
Vài giây sau, Trần
Triết móc thẻ điện thoại ra nhét vào trong di động, sau đó nhấn
xuống một chuỗi số.
Lông mày Dương Cẩm
Trình nhăn lại, không khỏi đứng dậy kề sát màn hình, đồng thời nhét
tai nghe vào trong lổ tai.
Điện thoại tựa hồ đã
được nối, thanh âm Trần Triết cũng nhanh chóng trở nên lo âu, sợ hãi:
"Alo, là thầy Chu
sao. . . . . .Thầy không cần biết tôi là ai. . . . . .Tôi muốn nói cho
thầy biết, có người muốn giết thầy. . . . . .Nhưng thầy ngàn vạn lần
đừng nói cho người khác biết là tôi nói. . . . . .Đúng, đúng Dương
chủ nhiệm. . . . . .Đúng, tất cả chuyện này đều là hắn bày ra, hắn
chính là Z tiên sinh. . . . . .Tôi? Tôi chỉ là một con cờ trong tay hắn.
. . . . .Tôi muốn rời khỏi đây, nếu không hắn sẽ không bỏ qua cho tôi,
được, cứ như vậy."
Khép lại điện thoại,
Trần Triết từ trong mũi nặng nề "hừ" một tiếng, sau khi một
lần nữa đổi lại thẻ điện thoại, gã quay đầu liếc mắt nhìn ghế dựa
trống trơn nọ, trong mắt đột nhiên nổi lên sát khí. Dương Cẩm Trình
trăm triệu lần không ngờ tới Trần Triết sẽ dùng thủ đoạn như vậy,
hắn nhìn không chuyển mắt Trần Triết giựt cánh cửa đi ra ngoài, cơ
thịt trên mặt thình thịch nhảy lên.
Chỉ chốc lát, Dương
Cẩm Trình thở dài, từ vẻ mặt nhìn xem, tựa hồ có chút tiếc hận,
nhưng rất nhanh, điểm tâm tình ấy liền biến mất giữa những đường nét
ngạnh lãnh trên khuôn mặt.
Hắn trở lại phòng
làm việc, lấy điện thoại cầm tay ra bấm số của Trần Triết.
"Trần Triết sao?
Ngươi đến phòng làm việc của ta một chút, ta đã đổi ý."
***
Thầy Chu cầm điện
thoại di động ngồi trên bồn hoa, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực.
Cảm giác mát lạnh dưới thân rất nhanh xuyên thấu qua quần áo truyền
khắp toàn thân, hai chân vốn trướng xót, giờ phút này càng không thể
động đậy.
Nồi hơi đã biến dạng
nằm ngang trên mặt đất, phòng nồi hơi cũng chỉ còn lại một mảnh
gạch nát ngói tàn. Tòa nhà hai tầng của Nhà Thiên Sứ mặc dù không
có tháp, nhưng sườn tường gần phòng nồi hơi cũng đã bị nổ tung
thành một cái khe nhìn thấy mà giật mình. Mấy đứa nhỏ lớn một
chút xin nghỉ phép, dẫn mấy đứa nhỏ khác dọn dẹp hiện trường. Không
ai nói chuyện, cũng không ai hô đói, bọn nhỏ người đầy tro bụi lén
lút khuân vác gạch vỡ, thỉnh thoảng len lén nhìn nét mặt đờ đẫn
của thầy Chu.
Chẳng biết từ lúc
nào, mây đen dày nặng lại bắt đầu chậm rãi tụ tập trên đỉnh đầu,
dưới màn trời màu xám thẫm, tòa nhà hai tầng của Nhà Thiên Sứ tựa
hồ lung lay sắp đổ.
Trong đầu thầy Chu
trống rỗng, ông không thèm nghĩ tòa nhà mất đi thiết bị giữ ấm làm
sao còn ở được nữa, cũng không nghĩ đến chị Triệu và Nhị Bảo trong
bệnh viện.
Không còn Nhà Thiên Sứ
nữa.
Thầy Chu ngẩng đầu
nhìn bầu trời xám như chì, đột nhiên cười cười.
***
Dương Cẩm Trình mặt âm
trầm nắm trong tay thứ gì đó đặt trên bàn.
"Trong USB này là
toàn bộ tư liệu và số liệu nghiên cứu, còn có luận văn tôi muốn đọc
ở hội thảo nghiên cứu -- Cậu có thể đề tên mình vào; Đây là thư đề
cử tôi viết gửi cho lãnh đạo tỉnh lý, tin tưởng bọn họ sẽ tôn trọng
ý kiến của tôi. Đây là thư từ chức của tôi, cậu có thể cùng đưa đi;
Đúng rồi, còn có cái này. . . . . ." Dương Cẩm Trình từ trong
ngăn kéo xuất ra một phong thư, "Vé máy bay của tuần sau."
Trên mặt Trần Triết
là sự vui mừng khó nén, trong hành động vẫn cẩn thận như cũ.
"Tại sao anh lại
quyết định bỏ qua?"
"Tôi chưa bao giờ
nghĩ tới việc muốn từ bỏ." Khuôn mặt Dương Cẩm Trình tựa như
một khối thiết bản, "Nhưng so với những thứ khác, tôi càng tôn
trọng sự chuyên nghiệp của tôi!"
Trần Triết nheo mắt
lại, nhìn Dương Cẩm Trình từ trên xuống dưới.
"Thứ cậu muốn
không ngoài danh lợi và đại vị." Dương Cẩm Trình buông mí mắt,
"Tốt, ta đều có thể cho cậu những thứ này. Nhưng cậu phải đáp
ứng tôi một điều kiện: Mời tôi làm cố vấn của viện nghiên cứu. Thứ
nhất, tôi có thể phụ trợ cậu hoàn thành kế hoạch này; Thứ hai, tôi
mặc dù lui vào phía sau màn, nhưng ta có thể tận mắt nhìn thấy
thành quả nghiên cứu khoa học của tôi có thể thay đổi thế giới."
Trần Triết gật đầu,
"Được, tôi đáp ứng anh."
"Vậy, tôi phải
làm gì đây?"
Lời của Dương Cẩm
Trình đã khiến Trần Triết hoàn toàn không có nỗi lo về sau, gã sảng
khoái từ trong túi quần lấy ra một USB đưa cho Dương Cẩm Trình.
"Tất cả tư liệu
đều ở đây."
Dương Cẩm Trình ngẩng
đầu liếc mắt nhìn Trần Triết, trên mặt là thần sắc nửa tin nửa
ngờ.
"Haha, anh còn chưa
tin tôi?" Trần Triết cười rộ lên, "Tôi sẽ không lưu lại gì
đâu. Hiện tại tiết lộ việc này ra ngoài, không phải tổn hại danh dự
của anh, mà là của tôi."
Dương Cẩm Trình thoáng
cười khổ, thần sắc buồn bã.
Trần Triết vỗ vỗ bả
vai Dương Cẩm Trình, "Được rồi, lão Dương, đừng làm vẻ mặt đau
khổ nữa. Anh muốn thành quả, tôi muốn danh lợi -- Chúng ta gọi cái
này là đôi bên đều có lợi."
Dương Cẩm Trình hơi
nghiêng người, nhanh chóng tránh khỏi cái phất tay của gã, lại có
chút thương cảm đảo mắt một vòng quanh phòng làm việc.
"Trần Triết, tôi
hy vọng cậu tuân thủ hứa hẹn, để thành quả của thí nghiệm giáo hóa
trường có thể ứng dụng cho hậu thế."
"Tôi hy vọng anh
gọi tôi là Trần chủ nhiệm hơn. Trần Triết nhìn xuống đôi mắt của
Dương Cẩm Trình, "Đương nhiên, nếu anh không nỡ rời khỏi đây, tôi
có thể cho phép anh ngồi thêm lát nữa."
Dương Cẩm Trình nhìn
khuôn mặt che kín nụ cười chế nhạo của Trần Triết, gian nan đứng
dậy.
"Cũng được, tôi
muốn một mình yên lặng một chút." Tay hắn chậm rãi rời khỏi
ghế dựa rộng thùng thình, tựa hồ có chút không muốn, "Những
thứ kia đều để lại cho cậu. Nhưng, tôi có thể lấy đi cái tách này
không?"
Trần Triết nhìn tách
trà giá trị không rẻ nọ, trong đầu lập tức hiện ra bộ dáng cao ngạo
của Dương Cẩm Trình.
". . . . . .Tôi
cảnh cáo cậu, không nên đụng vào tách trà của tôi."
Trần Triết thò tay
đặt trên cái tách, nhẹ nhàng nói:
"Không."
***
Phương Mộc mang theo
túi thức ăn lớn rảo bước đi lên lầu ba của khu nhập viện bệnh viện
tỉnh, đi vào phòng bệnh 313 khoa bỏng, chị Triệu lại không ở trên
giường bệnh của mình. Phương Mộc suy nghĩ một chút, xoay người đến
khoa ngoại trú.
Chị Triệu quả thật ở
bên giường bệnh của Nhị Bảo. Toàn bộ cánh tay phải của nàng đều
quấn đầy băng gạc dày, trên mặt cũng có chút vết bỏng, cho dù như
vậy, nàng vẫn cố sức dùng tay kia lau thân thể cho Nhị Bảo.
Phương Mộc buông đồ,
đoạt lấy khăn mặt trong tay chị Triệu. Chị Triệu nhìn thấy Phương
Mộc, suy yếu cười cười, tựa trên đầu giường nhìn Phương Mộc lau người
cho Nhị Bảo.
Đầu quấn băng vải,
trên cánh tay quấn thanh nẹp Nhị Bảo nhìn thấy đồ ăn trong túi, lập
tức y y nha nha lao tới giật lấy. Phương Mộc không dám dùng sức ấn
bé, ở trên lưng qua loa lau hai cái mặc cho bé chạy đến ăn.
Chị Triệu nhìn túi,
nửa cảm kích nửa oán giận nói: "Sao mua nhiều đồ như vậy?"
"Hai người phải
nằm lại bệnh viện vài ngày nữa chứ," Phương Mộc ném khăn mặt
vào thau rửa mặt, "Phải bồi dưỡng thêm chút."
"Khó mà làm
được." Chị Triệu nhìn Nhị Bảo ăn như hổ đói, thoáng cười khổ,
"Tôi ngày mai phải về, trong nhà còn một đống chuyện, một mình
lão Chu khó mà ứng phó."
"Không sao, chị an
tâm dưỡng bệnh." Phương Mộc đem khăn mặt vắt khô, khoát lên đầu
giường, "Ngày mai tôi đến giúp thầy. Đúng rồi, sao chị lại chạy
lên lầu hai ở?"
"Trong khoảng thời
gian này, đám người phá bỏ và dời đi nơi khác không ngừng đến quấy
rối." Chị Triệu vẻ mặt thống khổ ấn ấn cánh tay phải của
mình, "Thầy Chu và tôi chia nhau ngủ trên tầng hai, cũng có thể
chăm sóc tốt cho bọn nhỏ -- Đã điều tra rõ là ai chưa?"
"Phân cục đã lập
án rồi." Phương Mộc thoáng dừng, "Bước đầu hoài nghi có liên
quan đến phá bỏ và dời đi nơi khác."
Chị Triệu đột nhiên
có chút bức rức bất an, nhìn Phương Mộc, môi mấp máy, tựa hồ muốn
nói ra suy nghĩ của mình.
"Thế nào?"
"Phương Mộc, thầy
Chu không cho tôi nói với cậu, nhưng tôi nghĩ nói cho cậu biết là tốt
nhất." Chị Triệu rốt cuộc hạ quyết tâm, "Có người muốn
giết ông."
"Hửm?"
Chị Triệu đem chuyện
đêm hôm đó có người xông vào phòng nàng đầu đuôi gốc ngọn nói rõ cho
Phương Mộc, sắc mặt Phương Mộc càng thêm ngưng trọng, đang muốn gọi
điện về tổ chuyên án, điện thoại trong túi quần lại vang lên.
Là thầy Chu.
Điện thoại được nối,
thầy Chu cũng không nói chuyện, Phương Mộc liên tiếp "alo" vài
tiếng, mới nghe thấy thanh âm dị thường khàn khàn của thầy Chu:
"Tiểu Phương, giúp
tôi chiếu cố tốt Nhà Thiên Sứ, chiếu cố tốt đám nhỏ. . . . . ."
Tâm Phương Mộc trầm
xuống, "Thầy Chu thầy ở đâu?"
". . . . . .Ác quả
của loại người như tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết." Nói xong,
điện thoại liền cắt đứt.
Phương Mộc vội vàng
bấm gọi lại, thầy Chu đã tắt điện thoại.
Chị Triệu nhìn sắc
mặt Phương Mộc đại biến, cũng gấp đến không xong: "Thầy Chu làm
sao vậy?"
"Thầy Chu bên kia
có thể đã xảy ra chuyện." Phương Mộc đứng lên chạy vọt ra ngoài,
một đường chạy như điên tới bãi đổ xe, vừa khởi động ô tô, liền nhìn
thấy chị Triệu mặc đồng phục bệnh nhân đơn bạc thất tha thất thểu
theo sát chạy theo.
"Chị đi theo làm
gì? Mau trở về!" Phương Mộc quát.
Chị Triệu giựt cửa xe
leo lên, "Lái xe!"
Phương Mộc bất đắc
dĩ, giẫm chân ga, xe jeep như mũi tên phóng ra ngoài.
Mới vừa vượt qua hai
giao lộ, Phương Mộc đột ngột quay đầu, đồng thời kéo vang còi xe cảnh
sát, hướng bên trái rẽ ngược lại. Chị Triệu vừa nhìn cách con đường
Nhà Thiên Sứ càng ngày càng xa, gấp đến độ kêu to: "Cậu đi đâu
vậy hả?"
Phương Mộc cắn răng
không nói một lời, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, ga dưới chân
giẫm tới cùng.
Cậu đã biết thầy Chu
ở đâu.
***
Thầy Chu đẩy cửa thủy
tinh không nhiễm một hạt bụi của phòng nghiên cứu, thẳng hướng đến
thang máy. Nhân viên bảo vệ ở cửa vừa muốn đứng dậy tra hỏi, không
ngờ phát hiện ông già quần áo lam lũ này chính là người "thấy
ông, phải tôn trọng như nhìn thấy tôi" trong miệng Dương chủ nhiệm,
cuống quít đem động tác đưa tay ngăn cản biến thành khom lưng cúi
chào. Thầy Chu nhìn không chớp mắt, cửa thang máy vừa mở nhanh như
chớp đi vào.
Ông quen thuộc tìm
được phòng làm việc chủ nhiệm ở tầng trên cùng, đẩy cửa đi vào.
Dương Cẩm Trình nửa tựa trên ghế, trên mặt phủ mặt nạ, đang nhắm mắt
dưỡng thần.
Thầy Chu một đường đi
tới, từng bước đến gần viện nghiên cứu, hận trong lòng càng tăng lên,
chứng kiến mặt nạ trên mặt Dương Cẩm Trình, phần cừu hận đó trong
nháy mắt liền đạt tới đỉnh điểm.
Ngươi không chút lưu
tình giết nhiều người như vậy, nhưng lại quan tâm đến khuôn mặt ngươi
như vậy!
Thầy Chu đi tới trước
bàn làm việc, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch kia chậm rãi nói:
"Ngươi không phải muốn giết ta sao? Ta tới."
Mặt bên của Dương Cẩm
Trình quay về phía ông không chút phản ứng, tinh tế nghe, tiếng hít
thở rất nhỏ như có như không -- Hắn đang ngủ.
Thầy Chu không ngờ sẽ
thuận lợi như vậy, cắn răng một cái, vòng đến sau lưng Dương Cẩm
Trình, từ trong túi quần móc ra một sợi kẽm mỏng.
Đây từng là học trò
ưu tú nhất, trợ thủ đắc lực nhất của ông, song giờ phút này, trong
lòng thầy Chu không có nửa điểm do dự, ông đem sợi kẽm từ trên đầu
Dương Cẩm Trình chậm rãi hạ xuống, hai tay đột nhiên phát lực, gắt
gao đè trên cổ Dương Cẩm Trình!
Thân thể ngủ say đột
ngột bắt đầu co rút, tựa hồ đang giãy dụa muốn thoát khỏi dây thắt
cổ chí mạng này. Trên tay thầy Chu càng dùng sức, thẳng đến khi thân
thể kia từ từ xụi lơ.
Trong mắt thầy Chu dần
dần đong đầy nước mắt, ông tiến đến bên tai Dương Cẩm Trình thì thào
nói: "Không có giáo hóa trường nữa, cũng không có Nhà Thiên Sứ nữa.
Nếu nhà khoa học xem mình như thần, thứ hắn sáng tạo ra, chỉ có thể
là địa ngục. . . . . ."
Theo tiếng vang của
xương móng (Là một xương nhỏ ở nền miệng thuộc vùng cổ và nằm phía
trên thanh quản) gãy, Dương Cẩm Trình đã không còn phát ra tiếng động
nào nữa.
Một lúc lâu sau, thầy
Chu mới buông sợi kẽm trong tay ra, ông đứng thẳng người, thở phào một
hơi. Tựa hồ như trút được gánh nặng, lại tựa hồ như vạn ý niệm đều
hóa thành tro bụi.
Đưa tay vuốt lên mái
tóc rối bời trên trán Dương Cẩm Trình, thầy Chu nhìn chằm chằm khuôn
mặt vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại đó, run rẩy lột xuống mặt nạ trên
mặt hắn, vừa nhấc lên một góc, chợt nghe thấy cửa phòng bị phá mạnh.
Phương Mộc nâng ngang
súng ngắn, rảo bước xông vào.
"Đừng cử
động!"
Cơ hồ là cùng lúc,
thầy Chu xoải bước đến trước cửa sổ dài sát đất, trở tay mở cửa
ra.
"Cậu đừng sang
đây!"
Phương Mộc nhìn người
xụi lơ ngồi trên ghế, lại nhìn thấy sợ kẽm quấn quanh trên cổ hắn,
đáy lòng một mảnh lạnh lẽo.
"Đó là. . . . .
.Dương Cẩm Trình?"
Tay vịn khung cửa thầy
Chu gật đầu.
Trong lòng Phương Mộc
đại loạn, cậu buông súng, vừa muốn mở miệng, chợt nghe thấy phía sau
truyền đến một tiếng thét chói tai. Chị Triệu lấy tay che miệng,
hoảng sợ muôn dạng nhìn thi thể Dương Cẩm Trình, nhìn thấy thầy Chu
đứng bên cửa sổ, càng gấp đến độ muốn xông qua.
"Các người đừng
sang đây!" Thầy Chu buông một tay ra, hơn nửa người nguy hiểm treo
ngoài cửa sổ.
Phương Mộc kéo chị
Triệu, khẩu súng cắm vào trong bao, mở ra năm ngón tay hướng về phía
thầy Chu.
"Thầy Chu, thầy
đừng kích động, thầy xuống trước, sự tình còn chưa rơi vào hoàn
cảnh không thể vãn hồi, tôi sẽ trợ giúp thầy, tin tưởng tôi."
Thầy Chu lộ ra nụ
cười sầu thảm: "Tôi không muốn vãn hồi."
Luồng gió lạnh lớn
từ phía sau thầy Chu vù vù thổi vào trong, tóc thầy Chu hỗn độn,
quần áo cũ nát trên người bị gió thổi đến phồng lên, dưới bầu trời
xám như chì, tựa như một món đồ chơi rách nát sắp bị phá hủy.
Phương Mộc gắt gao
nhìn chằm chằm tay của thầy Chu, dè dặt bước từng bước, lập tức bị
vẻ mặt của thầy Chu ngăn cản.
"Thầy Chu. . . . .
." Phương Mộc cơ hồ đang khẩn cầu, "Thầy ngàn vạn lần đừng
làm chuyện điên rồ."
"Điên rồ?"
Thầy Chu cười khổ lắc đầu, "Tôi đây cả đời tạo nghiệt, đâu chỉ
là điên rồ! Cậu nghĩ tội Dương Cẩm Trình không thể tha thứ, kỳ thật
tôi cùng hắn, cũng chẳng khác gì. . . . . ."
"Nhưng thầy cũng
phải nghĩ đến Nhà Thiên Sứ, nghĩ đến những đứa nhỏ này a!"
"Tôi không có tư
cách trở về Nhà Thiên Sứ nữa." Hai hàng lệ từ trong mắt thầy
Chu chảy xuôi xuống, "Tôi là một tội nhân, tôi vẫn đem bọn nó xem
như công cụ đổi lấy nội tâm yên bình của tôi. Thế nhưng kết quả, tôi
vẫn hại bọn nó không nhà để về. . . . . ."
"Tôi biết, tôi
biết!" Chị Triệu đột nhiên giống như phát điên hô to: "Thầy
Chu, tôi ngày đó đã nghe thấy thầy cùng Phương Mộc nói chuyện. . . . .
.Tôi không trách thầy, tôi biết thầy một mực chuộc tội. . . . . .Thật
sự, tôi đã tha thứ cho thầy rồi. . . . . ."
Thầy Chu sững sờ, chỉ
chốc lát sau, một tia tươi cười có chút vui mừng hiện lên bên khóe
miệng ông.
"Cám ơn chị, Tiểu
Triệu. Chị khiến tôi trước khi đi còn có thể có một chút an
ủi."
"Thầy Chu!"
Phương Mộc và chị Triệu đồng thời kêu to.
"Các người hãy
nghe tôi nói!" Ngữ khí thầy Chu chợt nghiêm khắc, "Tiểu
Triệu, Nhà Thiên Sứ không có khả năng bảo trụ nữa. Nếu có thể, hy
vọng chị có thể tận lực cho bọn nhỏ một ngôi nhà mới, có thể ăn no
mặc ấm, có thể đọc sách, tương lai còn có thể sống bằng chính sức
mình. Có thể làm được không?"
Chị Triệu đã rơi lệ
đầy mặt nghẹn ngào nói không nên lời, bi thương nhìn thầy Chu.
"Có thể làm được
không?"
Chị Triệu gian nan gật
đầu.
"Tốt lắm."
Thầy Chu lại xoay đầu chuyển hướng Phương Mộc, "Giúp tôi chiếu cố
tốt cho Liêu Á Phàm, chiếu cố tốt cho bọn nhỏ. Tôi biết tôi phạm vào
tử tội, nhưng tôi không có biện pháp tốt nào khác để giải quyết nó.
Từ nay về sau sẽ không còn giáo hóa trường nữa. . . . . ."
"Thầy Chu!"
Phương Mộc kích động đến nói năng lộn xộn, "Thầy lập tức xuống,
nếu không tôi. . . . . .Nếu không tôi. . . . . .Thầy chưa chắc sẽ bị phán
tử hình mà!"
"Phương Mộc, cậu
còn chưa hiểu sao? Tôi cũng không phải không cách nào đối mặt với
hình phạt của pháp luật." Thầy Chu thật sâu nhìn Phương Mộc,
"Tôi vô pháp đối mặt với nội tâm của chính mình."
Ông dùng ngón tay chỉ
thi thể Dương Cẩm Trình, nói rõ từng câu từng chữ:
"Kỳ thật, chúng
tôi đều đáng chết."
Nói xong, trên mặt
thầy Chu bày ra nụ cười an tường, ông nhìn Phương Mộc, lại nhìn chị
Triệu, buông lỏng tay chộp trên cửa sổ.
Phương Mộc điên cuồng
hét lên một tiếng, nhào tới bắt lấy ông, song khoảng cách quá xa, khi
cậu nhào tới cửa sổ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thầy Chu giang rộng
hai tay, hướng mặt đất cứng rắn hạ xuống. . . . . .
Phương Mộc bỏ qua
tiếng thét chói tai của chị Triệu, quay đầu xông ra hành lang, xô đẩy
đám nhân viên nghe được động tĩnh đến xem, một mạch dọc theo lối
thoát hiểm chạy như điên xuống.
Đừng chết! Ngàn vạn
lần đừng chết!!
Dưới lầu đã có vài
người vây đến, Phương Mộc đẩy bọn họ ra, gục trước người thầy Chu.
Thầy Chu sắc mặt an tường, máu sau ót chảy ra đã đem mặt tuyết nhuộm
đỏ một mảng lớn. Đôi mắt ông nửa mở nửa khép, thân thể có chút co
rút, theo mỗi lần co quắp, lượng lớn bọt máu từ khóe miệng chậm
rãi trào ra.
"Gọi xe cấp
cứu!" Phương Mộc ngẩng đầu khàn giọng điên cuồng gào thét:
"Cứu mạng a!"
Đám người vây xem bắt
đầu luống cuống chân tay bấm điện thoại di động. Phương Mộc cúi người
nhìn thầy Chu mặt càng ngày càng tái nhợt, một câu đầy đủ nói cũng
nói không nên lời:
"Chịu đựng. . . .
. .Chịu đựng. . . . . .Xe cấp cứu sắp tới rồi. . . . . ."
Thình lình, Phương Mộc
cảm thấy tay của thầy Chu khẽ động, cậu vội vàng cầm bàn tay lạnh
lẽo đó, chuyên chú nhìn chằm chằm mặt thầy Chu.
Miệng thầy Chu mấp
máy vài cái, nhưng cái gì cũng không nói ra được, sức trên tay lại
từng chút gia tăng.
Nước mắt của Phương Mộc
rốt cuộc chảy xuống.
"Tôi biết."
Cậu dùng lực xoa bóp tay thầy Chu, "Tôi cam đoan."
Lực đạo của cánh tay
kia chợt buông lỏng xuống, thầy Chu thoáng mỉm cười, chậm rãi khép
lại hai mắt.
Xe cấp cứu rất nhanh
đã tới, nhân viên cấp cứu xác định thầy Chu đã tử vong, đồng thời
đem chị Triệu ngất xỉu nâng lên xe tiến hành cấp cứu.
Phương Mộc cởi áo
khoác đắp trên người thầy Chu, rồi lấy di động ra, bấm số điện thoại
của tổ chuyên án.
"Tôi là Phương
Mộc, tôi đang ở viện nghiên cứu tâm lý, ngay vừa rồi, Chu Chấn Bang đã
siết chết. . . . . ."
"Trợ lý chủ
nhiệm của viện nghiên cứu Trần Triết."
Một thanh âm băng lãnh
đột nhiên vang lên sau người, trái tim Phương Mộc kinh hoàng nảy lên,
cậu mạnh xoay đầu lại --
Thân mặc áo khoác
trắng, hai tay cắm vào túi đứng trước mặt mình, là Dương Cẩm Trình.
Dương Cẩm Trình diện
vô biểu tình nhìn Phương Mộc đang khiếp sợ không thôi, thấp giọng nói:
"Đi theo tôi."