Dương Cẩm Trình lẳng lặng đứng trước bàn làm
việc, nhìn chằm chằm sợi kẽm trên cổ người chết một hồi, khẽ thở
dài, từ trong túi quần lấy ra một USB gắn lên máy tính, sau vài cái
nhấp chuột, đem màn hình chuyển về phía Phương Mộc.
"Tự mình xem
đi."
Đó là hai đoạn video.
Trong đoạn video thứ nhất, trợ lý Trần Triết đến đưa văn kiện, thấy
Dương Cẩm Trình không có trong phòng làm việc, nhìn quanh khắp nơi một
chút, sau khi liền tùy tiện ngồi trên bàn làm việc, trên ghế dựa
rộng rãi kia xoay tới xoay lui, còn nâng tách trà của Dương Cẩm Trình
lên uống một ngụm.
Đoạn video thứ hai
chính là toàn bộ quá trình thầy Chu siết chết Trần Triết.
Phương Mộc im lặng
không lên tiếng xem xong, liền đi qua xốc lên mặt nạ của người chết,
không sai, đích thật là Trần Triết một mực khiêm tốn cung kính phía
sau Dương Cẩm Trình kia.
"Gã chính là Z
tiên sinh mà các người vẫn muốn tìm."
"Tại sao tôi phải
tin tưởng ông?" Phương Mộc nhìn chằm chằm vào mắt Dương Cẩm
Trình, "Ông có chứng cứ sao?"
Dương Cẩm Trình cười
cười, trên mặt lộ vẻ cực kỳ mỏi mệt, "Cậu nên biết đó là câu
trả lời thuyết phục của tôi. Nhưng cậu có thể lấy ảnh của Trần
Triết đưa cho Khương Đức Tiên và Khúc Nhị, xem biểu hiện của bọn họ
cậu sẽ biết tôi đã nói sự thật -- Cậu không giống với người khác,
tôi tin tưởng cậu có có khả năng phân biệt được."
"Vậy thầy Chu tại
sao lại giết Trần Triết?"
"Cậu có thể đến
lục soát túi của Trần Triết, nơi đó hẳn là còn thẻ điện
thoại." Dương Cẩm Trình chỉa chỉa Trần Triết, "Gã gọi điện
cho thầy Chu, bảo thầy tôi là Z tiên sinh, để thầy Chu tới giết
tôi."
"Sau đó thì
sao?"
"Trần Triết thèm
thuồng ghế ngồi của tôi đã lâu -- Cậu vừa rồi trong video cũng nhìn
thấy đó -- Thậm chí còn học bộ dáng của tôi đắp mặt nạ, dùng tách
uống trà của tôi. Nhưng bất hạnh thay, tôi bỏ thuốc mê trong chén,
thằng nhãi xui xẻo này ngủ như chết, làm kẻ chết thay cho tôi."
"Ông hạ thuốc mê
trong tách trà của mình?"
"Đúng. Bởi vì tôi
mất ngủ nghiêm trọng, cần ngủ một giấc, chỉ có điều còn chưa kịp
uống mà thôi." Dương Cẩm Trình xoay người hướng Phương Mộc,
"Cậu nghĩ tôi bày ra chuyện này sao?"
Phương Mộc sắc mặt
xanh xám, tiến về phía trước một bước, "Ông dùng cái gì thuyết
phục tôi đây không phải do ông một tay bày ra?"
"Tôi cũng không có
ý định thuyết phục cậu." Dương Cẩm Trình không chút nhượng bộ
nhìn lại Phương Mộc, "Nhưng cậu cũng đồng dạng không cách nào
chứng minh đây là tôi bày ra, không phải sao?"
Phương Mộc nhìn chằm
chằm hắn vài giây, chậm rãi nói: "Ông biết thầy Chu muốn tới
giết ông, cho nên nghĩ biện pháp dụ dỗ Trần Triết uống xong nước
trong tách trà của ông, sau khi chờ gã hôn mê, ông lại phủ mặt nạ lên
mặt Trần Triết, sau đó im lặng chờ thầy Chu tới giết người. Như vậy,
ông vừa diệt trừ được Trần Triết, vừa bức tử được thầy Chu, đúng
không?"
Dương Cẩm Trình tự
tiếu phi tiếu nhìn Phương Mộc, không khẳng định, cũng không phủ nhận.
Dưới lầu đột nhiên
truyền đến tiếng còi cảnh sát, Dương Cẩm Trình đi đến trước cửa sổ
nhìn, quay đầu lại nói: "Cảnh sát tới. Sau khi bọn họ vào gian
phòng này, tôi sẽ không nói thêm gì nữa. Cậu còn gì muốn hỏi
không?"
Phương Mộc không nói
được một lời theo dõi hắn, răng cắn đến ken két rung động.
Thất bại, đã hoàn
toàn thất bại.
"Tốt lắm."
Dương Cẩm Trình cười cười, "Tôi khuyên cậu một câu cuối cùng,
đừng nhằm vào tôi tiến hành bất cứ hình thức hoạt động điều tra
gì, chính cậu cũng rõ ràng, chuyện đó không hề có giá trị, nhiều
lắm chỉ lãng phí thời gian của tôi và cậu thôi."
Phương Mộc cảm giác
huyết dịch toàn thân bỗng chốc đều vọt tới đỉnh đầu, cậu mạnh đưa
tay đến bên hông mở bao súng ra. . . . . .
"Không không
không." Biểu tình của Dương Cẩm trình giống như đang đối mặt với
một đứa trẻ lỗ mãng vô tri, "Trong phòng này còn có con mắt thứ
ba đấy, cậu sẽ không ngu xuẩn đến vậy chứ?"
Cửa phòng bị đẩy
mạnh ra, Biên Bình và Trịnh Lâm bước vào, nhìn thấy Phương Mộc cùng
Dương Cẩm Trình giằng co, hai người cũng không nhịn được sửng sốt.
"Phương Mộc, đây
là. . . . . ."
Phương Mộc đột nhiên
giơ lên một tay, ý bảo Biên Bình đừng hỏi tiếp. Cậu dường như đã mất
đi khí lực toàn thân, lảo đảo xuyên qua các đồng sự đang kinh ngạc
không thôi, chậm rãi đi về hướng cửa.
"Cảnh sát
Phương!" Dương Cẩm Trình ở sau lưng chợt kêu một tiếng, tựa hồ
đầy ắp bi thương, "Kỳ thật cái chết của thầy Chu, tôi cũng rất
khổ sở."
Phương Mộc không quay
đầu lại, cũng không dừng bước, đi thẳng ra ngoài.
Án mạng viện nghiên
cứu tâm lý khoa học C thị đã kết thúc điều tra, tư liệu video phát
hiện ở hiện trường chứng minh Chu Quốc Thanh (nguyên danh Chu Chấn Bang)
chính là hung thủ giết chết Trần Triết. Xét thấy đối tượng tình
nghi phạm tội Chu Quốc Thanh đã sợ tội tự sát, vụ án hủy bỏ.
Dãy án mạng Giáo Hóa
Trường lâm vào cục diện bế tắc, bởi vì khuyết thiếu chứng cứ,
Khương Đức Tiên và Khúc Nhị theo pháp luật ở lại giám thị, nếu trong
12 tháng không tìm được chứng cứ đanh thép, các biện pháp cưỡng chế
hai người chỉ có thể bãi bỏ.
Trong một gian phòng
trà gần đại học Y khoa trực thuộc bệnh viện, Phương Mộc cùng Khương
Đức Tiên, Khúc Nhị ngồi đối diện nhau.
Khúc Nhị vẫn thờ ơ
nhìn ngoài cửa sổ, đối diện đường cái, tòa cao ốc của khu nằm viện
màu xám lẳng lặng đứng im. Còn Khương Đức Tiên thủy chung không chịu
cùng Phương Mộc đối diện, nhưng theo cách nói của Phương Mộc, sắc mặt
đã gần như tro tàn.
"Cả quá trình
của câu chuyện chính là như vậy." Phương Mộc đem hình của Trần
Triết bày ra trên bàn, "Gã chính là Z tiên sinh, đúng không?"
Khúc Nhị chỉ quét
mắt qua bức ảnh, rồi tiếp tục nhìn về phía cao ốc khu nằm viện.
Khương Đức Tiên thì lại nhìn chằm chằm bức ảnh thật lâu, từ biểu
tình trên mặt hắn, Phương Mộc đã khẳng định phán đoán trong lòng.
"Tại sao cậu muốn
nói cho chúng tôi chuyện này?" Một lúc lâu, Khương Đức Tiên gian
nan mở miệng.
"Không tại sao
cả." Phương Mộc lại châm một điếu thuốc, "Làm luật sư, anh
hẳn phải biết rằng chúng tôi vẫn không có chứng cớ khởi tố các
người. Nhưng không sao nữa rồi, tôi chỉ nghĩ, nên cho các người biết
chân tướng."
Ba người một lần nữa
trầm mặc.
Đột nhiên, Khúc Nhị
đứng dậy, hướng Phương Mộc và Khương Đức Tiên thoáng nở nụ cười.
Nàng đã gầy hóp đi, nụ cười trên mặt kia quỷ dị và thê lương nói
không nên lời.
"Đã đến giờ thăm
rồi."
Nói xong, nàng cầm bao
tay lên, vội vã ra khỏi phòng trà.
Cách cửa sổ thủy
tinh, Phương Mộc đưa mắt nhìn hình bóng mảnh khảnh của Khúc Nhị xuyên
qua đường cái, chạy vào cao ốc của khu nằm viện.
"Cảnh sát
Phương."
"Hửm?" Phương
Mộc quay đầu lại, Khương Đức Tiên lần đầu tiên nhìn thẳng mình, tựa
hồ có lời muốn nói, lại tựa hồ muốn nói lại thôi .
"Anh nói đi."
Phương Mộc hiểu được ý tứ của hắn, "Tôi không mang theo thiết bị
ghi âm."
Khương Đức Tiên cười
khổ, ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ.
"Kỳ thật, sau khi
giết người, tôi tuyệt không cảm thấy nhẹ nhõm. Hơn nữa tôi tin tưởng,
những người khác cũng như tôi."
Phương Mộc diện vô
biểu tình nhìn hắn, tâm trạng một mảnh tĩnh mịch.
"Chúng tôi sẽ
gánh chịu hết thảy chuyện này." Khương Đức Tiên thấp giọng nói:
"Xin cho tôi và Khúc Nhị chút thời gian."
Phương Mộc đem đầu lọc
ấn trong gạt tàn, thở phào một hơi.
"Tùy anh
thôi."
Nói xong, Phương Mộc
đứng dậy rời khỏi phòng trà.
Trên sân ga của trạm xe
lửa C thị, Liêu Á Phàm đeo cặp vẻ mặt lo lắng nhìn bốn phía, thỉnh
thoảng nhìn đồng hồ điện tử bằng nhựa trên cổ tay.
Theo một tiếng còi
bén nhọn, lại một đoàn tàu hỏa tiến vào trạm. Đám người kéo hành
lý bao lớn bao nhỏ nhảy xuống xe lửa, lại có đám người kéo hành lý
bao lớn bao nhỏ liều mạng chen lên xe. Trong loa truyền thanh của sân ga,
một thanh âm không chút sắc thái tình cảm nào nhắc đi nhắc lại: "Chuyến
Hài Hòa Xuân, an toàn xuất hành, xin mời các vị lữ khách. . . . .
."
Tiếng còi quản lý
viên đã vang lên, một nam nhân viên tàu hướng Liêu Á Phàm không nhịn
được quát: "Rốt cuộc có lên xe hay không?"
Liêu Á Phàm nhìn thoáng
qua đám đông như thoi đưa tiến vào cửa cửa trạm lần cuối, khẽ cắn
môi, xoay người nhảy lên xe lửa đã từ từ chuyển động.
Tiểu khu Trí Uyển.
Trong nhà Dương Cẩm
Trình đã là một mảnh hỗn loạn, quần áo, sách tư liệu rơi lả tả ở
các góc trong phòng. Dương Cẩm Trình đầu đầy mồ hôi đang nỗ lực đem
vali hành lý đã nhét đến đầy tràn kéo lại xong.
Phía sau, trong phòng
ngủ của Dương Triển đang truyền đến từng một trận tiếng đập liên
tiếp, có tiếng vỡ vụn của bình thủy tinh ném trên tường, cũng có
thanh âm "lách cách lách cách" liều mạng rung nắm cửa.
Dương Cẩm Trình sắc
mặt tái mét lại nhấc lên một vali hành lý, đem đủ loại bằng vinh dự
đặt trong thư phòng dứt khoát nhét vào, mới vừa kéo xong dây kéo,
chợt nghe thấy chuông cửa vang lên.
Dương Cẩm Trình xuyên
thấu qua mắt thần vừa nhìn, là hàng xóm.
Dương Cẩm Trình nhỏ
giọng mắng một câu, giựt cánh cửa ra, vẻ mặt không nhịn được hỏi:
"Cái gì?"
"Tôi nói tiến sĩ
Dương, nhà các người đã náo loạn hơn vài giờ rồi, tôi ngay cả TV
cũng xem không được. . . . . ."
"Vậy thì cứ việc
đi khiếu nại tôi đi!" Dương Cẩm Trình ngắt lời hắn, sập cửa vào
mặt hắn.
Mới vừa quay về phòng
khách, lại nghe thấy Dương Triển ở trong phòng ngủ khàn giọng kêu to:
"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"
Tâm phiền ý loạn Dương
Cẩm Trình hét lớn một tiếng: "Con mẹ nó mày câm miệng cho
tao!"
Tiếng quát tháo trong
phòng im bặt. Dương Cẩm Trình thở phào nhẹ nhỏm, đưa tay quệt quệt
mồ hôi trên trán, kéo qua một cái ghế gỡ xuống di ảnh của vợ, sau
khi đơn giản chà lau, cẩn thận bỏ vào trong một hộp nhồi đầy xốp.
Đột nhiên, một cỗ mùi
hồ cháy chui vào trong mũi hắn. Dương Cẩm Trình hít hít mũi, lập
tức ý thức được mùi kia là từ phòng ngủ của con trai truyền tới.
Dương Cẩm Trình luống
cuống tay chân móc chìa khóa ra, mở cửa phòng vừa nhìn, Dương Triển một
thân quần áo đi chơi đang dùng bật lửa đốt khăn trải giường.
Dương Cẩm Trình hoàn
toàn không khống chế được nữa, hắn kéo tóc con trai, hung hăng quất
vào mặt nó hai bạt tai, rồi một cước đem nó đá đến góc tường.
"Con mẹ nó mày
rốt cuộc muốn làm gì?"
Khóe miệng đổ máu
Dương Triển từ trong góc tường giãy dụa đứng lên, hướng về phía cha
khàn cả giọng quát: "Tôi không đi! Tôi không muốn xuất ngoại!"
Dương Cẩm Trình mắt
đã đỏ ngầu thuận tay nâng chậu cá trên bàn lên, hướng con trai hung
hăng ném qua.
Chậu cá đập vào trên
tường cách đỉnh đầu Dương Triển chưa đến nửa thước, trong khoảnh khắc
liền tan xương nát thịt, cá, nước và mảnh thủy tinh nhỏ rơi trên
người Dương Triển, đứa nhỏ sợ đến hét lên một tiếng, hai tay ôm đầu,
lui vào góc tường run lẩy bẩy.
"Con mẹ nó mày
còn nháo nữa, lão tử liền đánh chết mày!" Nói xong, Dương Cẩm
Trình nổi giận đùng đùng nắm lên khăn trải giường còn đang bốc khói,
đứng dậy đến phòng vệ sinh.
Đem khăn trải giường
nhét vào trong bồn rửa tay, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan Dương
Cẩm Trình trở lại phòng khách sửa sang hành lý, trong miệng như
trước vẫn chửi bới:
"Đống phân thúi
không có đầu óc! Lão tử vất vả cực nhọc vì cái gì? Còn không phải
con mẹ nó vì mày! Tao kiếp trước tới cùng đã tạo nghiệt gì? Nuôi
sống phế vật vô dụng như mày. . . . . ."
Hắn lục xem bộ sách
tư liệu trên đất, có trực tiếp quẳng đi, có bỏ vào trong vali, không
mảy may nhận ra Dương Triển đã như u linh lén lút đứng phía sau mình.
Hắn càng không thấy
được trong tay Dương Triển đang nắm một khẩu súng ngắn.
Dương Triển mặt đầy
vệt nước mắt im lặng khóc thút thít, trong đôi mắt đỏ bừng tràn ra
tuyệt vọng và cừu hận vô tận.
Nó chậm rãi giơ súng
lên.
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Trên sân ga cảnh sát
phụ trách duy trì trật tự đã chú ý đến thằng bé này mấy ngày rồi.
Nó mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện trên sân ga, sau đó trong đám lữ
khách chuẩn bị lên xe ngóng đông ngóng tay, hình như đang tìm ai đó.
Ngày thứ tư, khi đoàn
tàu hỏa đã rời đi, nó tựa hồ đã hoàn toàn bỏ cuộc. Lẳng lặng
đứng trên sân ga một lúc lâu, nó đến xe thực phẩm nào đó mua một cái
hamburger và một lon coca, ngồi trên ghế dài chậm rãi ăn. Sau đó, đứa
bé đem tháo nắp khoen ra đeo vào trên tay, trở đi trở lại quan sát nửa
ngày, sau đó, đem lon ném ra ngoài xa.
Lon coca rỗng lăn trên
mặt đất, cuối cùng rơi xuống dưới sân ga, lẳng lặng nằm giữa đường
ray.
Cảnh sát nhìn thấy
đứa bé hướng mình đi tới, cước bộ ung dung, sắc mặt bình tĩnh.
***
Phần kết: Một vài
cảnh dưới góc nhìn của thành thị.
C thị 《 Báo sớm thành phố 》Ngày 6 tháng 2 đoạn trích từ tin
được đăng:
. . . . . .Họ Dương khai
nhận, đã mang súng quẳng vào hồ nhân tạo lớn nhất thành phố ta --
Bắc Hồ Trung, cảnh sát nhanh chóng điều động nhân viên lặn xuống nước
tiến hành vớt, cho đến nay vẫn chưa phát hiện khẩu súng. Trước mắt,
bản án đang tiến thêm một bước điều tra.
Ngày 10 tháng 3 đoạn
trích từ tin được đăng:
. . . . . .Xét thấy họ
Dương bắn chết cha khi còn chưa đầy 14 tuổi, không cấu thành phạm tội,
hơn nữa không còn họ hàng nào khác, cục công an C thị quyết định đem
họ Dương đưa tới viện quản giáo tội phạm thiếu niên C thị chấp hành
thu dụng giáo dưỡng. . . . . .
Ngày 22 tháng 3 đoạn
trích từ tin được đăng:
. . . . . .Họ Hầu phó
tổng công ty cùng bảy người do tình nghi dính líu đến tội gây ra các
vụ nổ sau khi bị cục công an thành phố bắt giữ theo pháp luật, điền
sản Hằng Kim lập tức phát biểu thanh minh, bày tỏ hành vi của đám
người họ Hầu là hành vi cá nhân, không liên quan đến điền sản Hằng
Kim. Được biết, trong đó một gã nam tử họ Võ còn đối mặt với lời
buộc tội cố ý giết người (chưa thành công). . . . . .
Thầy Chu chết được
một tháng, Khương Đức Tiên và vợ thỏa thuận ly hôn, tất cả tài sản
giao cho vợ đứng tên. Ba ngày sau, vợ trước và con gái Khương Đức Tiên
di dân sang Singapore.
Một tuần sau, Đàm Kỷ
ở đại học y khoa trực thuộc bệnh viện lẳng lặng chết đi. Hôm sau,
Khương Đức Tiên và Khúc Nhị đến cục công an C thị đầu án tự thú.
Đến tận lúc này, dãy án mạng giáo hóa trường toàn bộ án kết thúc
điều tra, dời đến viện kiểm soát nhân dân C thị khởi tố.
***
Trường tiểu học nào
đó của C thị. Hoàng hôn.
Trên bãi tập không một
bóng người, bóng đêm đang từng chút thôn tính đường chạy đất đỏ và
thảm cỏ nhân tạo. Dưới xích đu ở góc đông bắc trường học, một thân
ảnh nho nhỏ như ẩn như hiện.
Hạ Thiên ngồi trên
xích đu chậm rãi đong đưa, trong con ngươi trống rỗng một mảnh đen
nhánh, cũng không có nửa điểm lóng lánh. Nó nhẹ giọng hát khẽ,
điệu nhạc cổ quái, ca từ mơ hồ, nghe càng như một người nói mê thì
thào tự nói.
Dưới chân nó, nghiền
đi nghiền lại xác một con chó nhỏ. Theo xích đu đong đưa, đám lông
nhung của con chó nhỏ dưới đế giày của Hạ Thiên trở mình lăn lộn.
***
Trên quốc lộ của C
thị, đêm khuya.
Phương Mộc điều khiển
xe jeep, không ngừng qua lại dò xét phố lớn ngõ nhỏ, mỗi lần thấy
thân ảnh của một cô gái trẻ tuổi, cậu đều thả chậm tốc độ, sau khi
thấy rõ lại lần nữa tăng tốc.
Điện thoại di động
trên đồng hồ đo không ngừng rung lên, kêu to, Phương Mộc hững hờ nhìn
thoáng qua màn hình, tiện tay đem điện thoại ném về chỗ ngồi phía
sau.
Đèn đường ảm đạm hắt
trên mặt cậu lúc sáng lúc tối, Phương Mộc thần sắc uể oải, nhưng
ánh mắt vẫn lợi hại như cũ, lo âu mà cố chấp.
***
Cửa viện quản giáo
tội phạm thiếu niên C thị, hai mươi mấy tên được thu nhận giáo dưỡng
đang hướng một chiếc xe tải vận chuyển từng sọt hạt châu thủy tinh.
Sau khi vận chuyển xong, xe tải rầm rầm rời đi. Tất cả nhân viên xếp
thành hàng, sau khi quản lý kiểm kê nhân số, gọi ký tên chạy trở về.
Trong xe tải một mảnh
đen nghịt, một sọt lớn đầy hạt châu thủy tinh lay động. Theo chuỗi
hạt châu lốp bốp rơi trên mặt đất, một đứa bé đội tấm ván gỗ trên
đầu từ trong sọt đứng lên.
Xe tải chờ đèn đỏ ở
một giao lộ, sau khi khởi động lần nữa, cảnh sát giao thông trực phiên
giật mình mở to hai mắt, hắn phát hiện cánh cửa thùng xe tải mở
rộng, một đám sọt châu lớn đang ở trong xe lung lay sắp đổ.
Hắn kéo vang còi xe
cảnh sát, khởi động mô tô, trực tiếp đuổi theo.
Một thân ảnh nho nhỏ
màu xám nhanh chóng chạy qua đường, chui vào một hẻm nhỏ.
Lúc trở ra, nó đã
thay một thân thường phục rõ ràng không vừa với cơ thể, dọc theo
đường cái chậm rãi bước đi.
Tường viện của Nhà
Thiên Sứ đã bị dỡ xuống, tòa nhà hai tầng cũng đổ nát. Các loại
thiết bị xây dựng hạng nặng đang vận chuyển gạch vụn ngói nát ra
ngoài. Ngày xưa trong vườn rau sinh cơ tràn trề nay đã đắp đầy rác
rưởi xây dựng, chỉ có giữa vài khe hở có thể nhìn thấy một chút
màu xanh liều mạng vùng vẫy.
Trên công trường phá
bỏ và dời đi nơi khác bụi bay mù mịt, đứa bé ngơ ngác nhìn Nhà
Thiên Sứ hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn không để ý trên mặt, trên
người đã tích một tầng cát đất thật dày.
Tiếng còi sắc nhọn
vang lên trên công trường, các công nhân đang thi công đều lui về cạnh
đường quốc lộ. Một người ngậm điếu thuốc, tài xế thần khí tự mãn
điều khiển xe tháo dỡ ầm ầm đến gần tòa nhà hai tầng của Nhà Thiên
Sứ. Các công nhân tháo nón xuống, chống dụng cụ, một bên vui cười
trò chuyện với nhau, một bên kiên nhẫn chờ đợi.
Xe tháo dỡ lay động
cánh tay thật dài chậm rãi đong đưa, quả cầu sắt khổng lồ trĩu nặng
phía dưới cũng theo đó mà vung vẫy, lái xe tìm đúng góc độ, điều
khiển cầu sắt hướng tòa nhà hung hăng ném tới.
"Ầm!" Tòa
nhà hai tầng thoáng lung lay, khối gạch vỡ lớn rơi lả tả xuống, nhưng
chưa sụp.
Các công nhân vây xem
bắt đầu "wow wow" ồn ào, lái xe phun ra một vòng khói, lại
một lần nữa vung cầu sắt đập qua.
"Ầm!"
Tòa nhà rốt cuộc kiên
trì không được nữa, theo một trận tiếng nứt gãy đáng sợ, hoàn toàn
sụp xuống.
Theo tòa nhà đổ sụp,
bụi đất dày đặc nhanh chóng cuồn cuộn nổi lên, các công nhân mới vừa
rồi còn cao hứng bừng bừng vây xem đều tránh né.
Chỉ có đứa bé vẫn
không nhúc nhích, không chuyển mắt nhìn chằm chằm bụi đất nghênh diện
hướng đến.
Vài phút sau, bụi đất
đã tản mác.
Các công nhân tụm năm
tụm ba trở lại công trường làm việc. Đứa bé lau bụi đất trên mặt,
thở ra một hơi thật dài, nhấc chân đi về hướng cây cao nhất trong
viện.
Mùa xuân đã đến, đại
thụ tĩnh mịch một mùa đông cũng bắt đầu dần dần phơi phới sinh cơ,
đầu cành tùy ý có thể thấy được chồi xanh vừa mới nảy mầm. Đứa
nhỏ trèo đến một chạc cây, đưa tay từ trong một tổ chim bị bỏ hoang
móc ra một túi nhựa màu đen.
Nó chậm rãi trượt
xuống gốc cây, rồi dựa lưng vào thân cây ngồi xuống.
Trong túi nhựa là một
vật được bọc bằng giấy báo, bên ngoài còn quấn băng dính vàng. Đứa
bé kiên nhẫn mở băng dính và giấy báo, lộ ra khẩu súng ngắn đen
nhánh kia.
Đứa nhỏ thuần thục
mở băng đạn, đem sáu viên đạn và vỏ đạn trút vào lòng bàn tay. Vỏ
đạn bọc đồng vàng óng như trước, trơn lạnh như mới. Đứa bé ném viên
đạn và vỏ, cẩn thận tỉ mỉ vuốt ve thân súng băng lãnh, kéo đi kéo
lại khóa nòng rồi bóp cò. Ổ quay không hề có trở ngại cùng tiếng
súng rỗng thanh thúy khiến nó rất hài lòng. Đứa nhỏ thưởng thức
đến hứng thú bừng bừng, nó phát hiện mùa đông buồn chán này cũng
không khiến khẩu súng kia trở nên hoen gỉ.
Trên vầng trán cáu
bẩn của đứa nhỏ lộ vẻ tươi cười.
Trên công trường cách
đó không xa, tiếng người ồn ào, máy móc nổ vang, mỗi người đều
nghiêm nghiêm túc túc đập nát nơi từng là thiên đường này. Không ai
chú ý đến đứa nhỏ, càng không có người chú ý tới thứ nó cầm trong
tay.
Đứa bé vẫn không nhúc
nhích nhìn mảnh phế tích và đám người bận rộn này, chỉ chốc lát,
nó cúi đầu, tìm kiếm giữa đống đạn và vỏ đạn tản mát trên mặt
đất, cuối cùng lấy ra một viên nhét vào ổ đạn.
Nó gảy ổ đạn xoay
tròn lên, sau đó "cạch" một tiếng hất về thân súng.
Bốn phía tựa hồ
thoáng cái yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy chú chim nhỏ trên nhánh
cây phía trên đỉnh đầu vui sướng kêu to. Đứa nhỏ hít hít mũi, dường
như ngửi được mùi vị tuyệt vời trên người cô bé kia.
Đứa nhỏ mặt hướng
Nhà Thiên Sứ đã không còn tồn tại, bình tĩnh giơ tay phải lên, đem
nòng súng băng lãnh ấn trên huyệt thái dương của mình.
Cùm cụp.
Cùm cụp.