Tới muộn, Cửu Giang
vương trở về phủ, Thân thị liền mời hắn đến phòng nói chuyện, nói ra
chuyện Đường Diệu Đan muốn gả cho Vương Chính Khanh.
Cửu Giang vương kinh ngạc nói: "Diệu Đan thích Vương Chính Khanh? Ngày trước vì sao không lộ ra chút manh mối?"
Thân thị đổi lại lời hắn nói: "Là muốn gả cho Vương Chính Khanh." Về phần có thích hay không, thật sự không nhìn ra.
Cửu Giang vương cau mày nói: "Nhưng Vương Chính Khanh đã có thê thất, vì Diệu Đan, muốn hắn bỏ vợ, quả thực rất khó."
Nếu Chân Ngọc nương là mật thám, ngày trước chỉ có Chân Bảng nhãn trực tiếp tiếp xúc, không biết chừng đã biết rõ một số cơ mật không nên biết,
nàng ở bên cạnh Vương Chính Khanh, nhưng vẫn là người mình, vui buồn có
nhau, một khi khiến Vương Chính Khanh hưu nàng, nếu nàng tìm nơi nương
tựa khác, cũng là không ổn. Hơn nữa, nàng có tài năng, chỉ riêng chuyện
khai thác bùn tử sa này, đã có rất nhiều đề nghị có ích, người như vậy,
như thế nào chịu để thả đi? Chính là Vương Chính Khanh, cũng chưa chắc
đã chịu bỏ vợ.
Thân thị cũng biết chuyện này khó làm, chỉ là luôn nghĩ lời Thân ma ma nói, lại hồi tưởng hành vi từ nhỏ đến lớn đều thích dính lấy Cửu Giang vương của Đường Diệu Đan, trái tim lại sợ hãi, suy
nghĩ hồi lâu nói: "Vương Gia lại hỏi ý tứ của Vương Chính Khanh trước
rồi nói. Hơn nữa Chân thị này vào cửa hơn một năm, vẫn không có thai,
chỉ sợ vợ chồng vốn cũng không hòa thuận, chỉ cần có một vết cắt, bọn họ cũng sẽ hòa ly thôi!"
Cửu Giang vương suy tính, châm chước ngôn
từ, cuối cùng nói: "Chân thị, cũng là nữ mật thám Chân Bảng nhãn đặt ở
bên cạnh Vương Chính Khanh lúc trước, biết được một số cơ mật, một khi
Vương Chính Khanh bỏ vợ, phải có một nơi an bài cho nàng, nếu không,
nàng bị người khác lợi dụng, đại sự không ổn."
Thân thị"Nha" một
tiếng, nhớ tới đủ các hành vi xuất sắc khác người của Chân Ngọc, lúc này mới chợt hiểu, thì ra là nữ mật thám, chả trách hành vi bất đồng với
các khuê nữ bình thường. Chỉ là người như vậy, lại không thể giết, giết
đi không những làm rét lạnh lòng của Vương Chính Khanh, cũng làm rét
lạnh trái tim của mưu sĩ cùng mật thám. Giữ lại thì, lại quả làm người
ta lo lắng.
Cửu Giang vương trầm ngâm một hồi lâu, trong lòng có
một biện pháp, lại sợ Thân thị không đồng ý, liền thử dò xét nói: "Không bằng, nàng thu Chân thị bên người, làm người sai bảo?"
Thân thị
vừa nghe làm sao không hiểu? Đây là tiết tấu muốn thu Chân thị làm
thiếp. Cũng đúng, Chân thị phong thái sở sở, tài năng xuất chúng, nữ tử
như vậy, đặt ở bên cạnh hồng tụ thiên hương, thỉnh thoảng bày mưu tính
kế, tất nhiên là chuyện tuyệt vời. Chỉ là. . . . . .
Cửu Giang vương thấy Thân thị không nói, liền lại nói: "Giết không được, lưu lại không được, chỉ có điều biện pháp này."
Thân thị so sánh được mất, lại so sánh nặng nhẹ, đáy lòng than thở, đáp: "Liền làm theo ý vương gia."
Cửu Giang vương nhìn Thân thị nói: "Nàng an bài là tốt rồi."
Thân thị biết, đây là để cho nàng tìm cách chu toàn chuyện này, khiến cho
Vương Chính Khanh không thể không bỏ vợ để cưới Đường Diệu Đan, lại muốn khiến cho Chân Ngọc không thể không vào phủ làm thiếp.
Tối nay, hai vợ chồng đều có tâm sự riêng, cũng là ngủ không ngon.
Sáng sớm ngày thứ hai, đợi khi Cửu Giang vương thượng triều sớm, thân thị
liền kêu Thân ma ma tiến vào trong, không nhắc tới chuyện Chân Ngọc là
nữ mật thám, chỉ nói Cửu Giang vương muốn nạp Chân Ngọc làm thiếp.
Hồ ma ma vừa nghe liền kinh hãi, nhìn trong phòng không có người nào, rốt
cuộc vẫn nói ra chuyện lúc ấy nhìn thấy Cửu Giang Vương và Chân Ngọc hẹn hò, lại nói nhỏ: "Chỉ e là Vương Gia sớm đã có lòng, không phải là hiện nay mới động lòng."
Hẹn hò? Thân thị sững sờ, lập tức hiểu ý, có lẽ nữ mật thám bẩm báo Vương Gia một số chuyện cơ mật, hẳn không phải
là hẹn hò gì. Nhưng lời này, lại không thể nói cho Thân ma ma. Nếu đúng
như vậy, càng không thể để Chân Ngọc theo người khác, lưu lại hậu họa
cho Vương Gia.
Thân ma ma lại hỏi: "Vương phi chuẩn bị làm thế nào?"
Thật ra đêm qua Thân thị đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, sáng nay lại không có chủ ý nào, thế mới kêu Thân ma ma đi vào bàn bạc, lúc này nói: "Ma
ma nói, phải như thế nào mới có thể không dấu vết tác hợp cho Vương Gia
và Chân thị, lại để cho Vương Chính Khanh tự lên tiếng bỏ vợ, ngược lại
cầu hôn Diệu Đan đây?"
Thân ma ma từ
khi Yên Chi nhìn thấy Cửu Giang Vương và Chân Ngọc hẹn hò, mặc dù không
dám nói cho Thân thị, cũng đã một mực âm thầm suy nghĩ chuyện này, lúc
này nghe được Thân thị hỏi thăm, thầm cúi tai nói một biện pháp.
"Không ổn không ổn." Thân thị nghe được biện pháp của Thân ma ma cùng bản thân nghĩ không sai biệt lắm, trong lòng thật ra thì gật đầu, ngoài miệng
lại nói: "Làm như vậy, lại uất ức Tô nhũ nhân."
Thân ma ma liền
khuyên nhủ: "Những nữ nhân trong phủ này, cũng chỉ có Tô nhũ nhân được
Vương Gia sủng ái nhất, đẩy nàng ra ngoài, để cho nàng kết thù kết oán
với Chân thị, tương lai Chân thị vào phủ, hai người đấu đá với nhau,
vương phi cũng bớt một số chuyện."
Thân thị cúi đầu nói: "Chỉ sợ Vương Gia yêu thương nàng, ngược lại oán giận ta."
"Vương phi à, người muốn khắp nơi lấy lòng, đến lúc đó chỉ biết khắp nơi không ổn mà thôi!" Thân ma ma lại khuyên nhủ: "Thừa dịp lúc này, mua chuộc
lão ni Kim Sa tự, để cho nàng hạ tuyệt tử dược(thuốc làm cho không mang
thai không sinh con được) trong dược thiện, nhất cử chặt đứt đường lui
của hai nữ nhân này, tránh khỏi tương lai sinh hạ con trai con gái lại
tới làm vương phi ngột ngạt."
Thân thị gả vào vương phủ mấy năm,
sinh được một tử một nữ, hai năm qua lại không có động tĩnh, bởi vạy âm
thầm nóng lòng, chỉ sợ cơ thiếp được Cửu Giang vương sủng ái sẽ sinh ra
nhi tử tới tranh sủng, hơn nữa có chút kiêng kỵ Tô Băng Hương, khi vừa
nghe Thân ma ma nói, ánh mắt sáng lên, cũng là gật đầu.
Thừa dịp cuối tháng, trong cung lại ban thưởng các loại đồ, thân Thị liền
sai người phân cho cơ thiếp trong phủ, thưởng cho Tô Băng Hương, lại
càng thêm hậu hĩnh một chút.
Tô Băng Hương khi nhận được ban
thưởng thì như thường ngày, xiêm áo chỉnh tề, dẫn nha đầu tới chính viện tạ ơn Thân thị. Theo thường ngày, nha đầu ma ma mặc dù tiếp đãi, nhưng
chưa chắc đã lập tức vào thông báo, có lúc cũng sẽ để cho nàng ở ngoài
viện đứng một lúc, lúc này mới cho vào. Hôm nay lại thuận lợi, sớm có
nha đầu vén mành, cho nàng vào đi.
Tô Băng Hương một cước bước
vào chính phòng, không ngờ con mèo đứng ở trên giường chợt nhào về phía
nàng, nàng không khỏi kêu khẽ một tiếng, nghiêng người đi tránh, vừa
đúng lúc Thân ma ma đang cầm một cái hộp tới đây, liền bị nàng va vào,
Thân ma ma đung đưa, cũng là ngồi xuống đất, cái hộp trong tay rơi xuống đất, chỉ nghe"cạch" một tiếng, đồ bên trong cũng rơi vỡ.
"Thân
ma ma, ngài không sao chứ?" Tô Băng Hương thấy con mèo kia đã nhảy lên
đến ngoài cửa đi, nhất thời chưa tỉnh hồn, vội đi đỡ Thân ma ma.
Thân ma ma cũng là một tay hất nàng ra, đưa tay mở cái hộp, nhất thời thấy
Ngọc Quan Âm đựng trong hộp vỡ thành mấy mảnh, sắc mặt sớm thay đổi, run rẩy ngón tay nói: "Tô nhũ nhân, ngươi làm vỡ Ngọc Quan Âm trong cung
thưởng tới, đáng tội gì?"
Tô Băng Hương vừa nhìn, sắc mặt cũng trắng, nói nhỏ: "Cũng là con mèo kia. . . . . ."
"Chuyện gì xảy ra?" Mành ở phòng bên cạnh được vén lên, Thân thị đi ra, liếc
mắt nhìn tình huống dưới đất, lại nghe Thân ma ma nói qua quá trình, sắc mặt cũng khó coi rồi, khiển trách hai người nói: "Thế nào lại không cẩn thận như vậy? Đây chính là hoàng hậu nương nương ban thưởng tới, nếu để hoàng hậu nương nương biết, ngay cả ta cũng phải bồi tội."
Tô
Băng Hương vội vàng quỳ xuống, trong bụng ảo não không thôi, bình thường tới đây, luôn luôn cẩn thận, vì sao hôm nay lại bị con mèo kia làm sợ
đây?
Thân thị nhìn kỹ Tô Băng Hương, sau một hồi mới nói: "Nếu
rơi vỡ Ngọc Quan Âm, liền phạt ngươi đến am Kim Sa ở ba ngày. Lập tức đi ngay, ba ngày sau mới cho người đón ngươi trở lại." Nói rồi chuyển sang Thân ma ma, "Ngọc Quan Âm vỡ trong tay ma ma, ma ma cũng tới am cầu
phúc, chuộc tội cho mình đi."
Sau một
lúc, ma ma và nha đầu phòng ngoài đều biết rõ, Thân ma ma và Tô Băng
Hương làm vỡ Ngọc Quan Âm, vương phi phạt Thân ma ma cùng Tô Băng Hương
đến am Kim Sa chép kinh chuộc tội.
Hộ viện dẫn đội hộ tống Thân
ma ma và Tô Băng Hương đến am Kim Sa, cũng là Sử Thiết Thủ. Sử Thiết Thủ võ nghệ cao cường, tâm tư nhạy vén, thời gian này, đã có được thiện cảm của thủ lĩnh thị vệ, như việc hộ tống ái thiếp của Vương Gia ái thiếp,
liền giao cho Sử Thiết Thủ.
Sau khi Sử Thiết Thủ hộ tống Thân ma
ma và Tô Băng Hương đến am ni cô, an bài một phen, thừa dịp có thời cơ,
cũng là gạt đến sau tĩnh thất gặp Chân Ngọc.
Chân Ngọc sớm được
tin tức, biết Sử Thiết Thủ hộ tống Tô Băng Hương tới am ni cô, cũng có
chuyện muốn thăm dò từ Sử Thiết Thủ, nhất thời đã lệnh Hồ ma ma chờ ở
phòng ngoài, thấy Sử Thiết Thủ thì dẫn vào.
Chân Ngọc ở tiểu viện này, lại gần phía sau núi, cực kỳ yên tĩnh, Sử Thiết Thủ tới đây, thần không biết quỷ không hay.
Chân Ngọc thấy Sử Thiết Thủ tới, để Hồ ma ma giữ ở cửa, nàng chỉ hỏi "Lần
trước cũng là đề cập với huynh, Chân Bảng nhãn sư huynh của ta có thể là bị người hạ độc làm hại, lần này người hạ độc nhất định còn muốn hại
Tam gia . Thời gian này, rất có thể sẽ lộ ra dấu vết, huynh có phát hiện được gì không?"
Sử Thiết Thủ vểnh tai lắng nghe âm thanh bốn
phía, lúc này mới lại gần Chân Ngọc nói: "Vương phủ gần đây có khác
thường, chính là Tô nhũ nhân và nha đầu Xảo nhi của nàng. Xảo Nhi mấy
bận đến vườn hoa vào ban đêm, hành tung rất đáng ngờ."
Chân Ngọc
vội nhặt lên trí nhớ của kiếp trước, nhớ Xảo Nhi là nha đầu qua lại
thường xuyên với mình, thỉnh thoảng cầm điểm tâm chờ ở chỗ mình đi ngang qua, tìm mọi cách cầu xin mình nhận lấy điểm tâm. Lúc ấy chỉ cho là
mình cứu Tô Băng Hương, lại chỉ cho Tô Băng Hương một con đường sáng,
chủ tớ họ nhớ ơn trong lòng, phải báo ân. Nhưng hiện nay nghĩ đến. . . . . .
Sắc mặt Chân Ngọc khẽ biến mấy lần, xem ra, nàng vẫn đánh
giá thấp nữ nhân. Kiếp trước nàng hiến kế, để Cửu Giang Vương dùng nữ
mật thám làm việc, nàng có thể nghĩ như vậy, chẳng lẽ Tam vương gia Tứ
Vương Gia và những mưu sĩ khác cũng sẽ không nghĩ như vậy, cũng sẽ không làm như vậy? Tô Băng Hương bị bệnh, Xảo Nhi vì sao không ngăn cản Vương Gia, lại muốn ngăn của hắn? Càng làm cho người ta buông lỏng cảnh giác
sao?
Sử Thiết Thủ lại vội vã nói: "Hôm nay Thân ma ma và Tô nhũ nhân tới am Kim Sa chép kinh, chuyện tình cũng có chút kì lạ. Vương phi nhiều chuyện bận rộn, mà Thân ma ma là ma ma
đắc lực, nàng không ở lại bên cạnh hầu hạ, lại để Thân ma ma với Tô nhũ
nhân tới chỗ này, chỉ sợ có chuyện sắp xảy ra."
Chân Ngọc trầm
ngâm nói: "Tô nhũ nhân luôn luôn được sủng ái, vương phi muốn chỉnh
nàng, cũng là chuyện có thể." Nói xong nhìn phòng ngoài một chút, dặn
bảo Sử Thiết Thủ nói: "Mấy ngày này chỉ sợ có việc sắp xảy ra, huynh
cảnh giác một chút. Thời gian không còn sớm rồi, mau đi đi!"
Sử Thiết Thủ vội cáo từ.
Chân Ngọc ngồi vào trước án sắp xếp đầu mối, lông mày càng chau càng chặt,
Tô Băng Hương và Xảo Nhi, có lẽ nào chính là tai mắt của công chúa An
Tuệ? Có phải chính các nàng hạ độc sát hại mình? Lúc này nếu không tra
rõ, không chỉ Vương Chính Khanh nguy hiểm, vương gia cũng nguy hiểm.
Nàng nghĩ tới tâm sự, Hồ ma ma lại vén rèm đi vào nói: "Tam phu nhân, Tam gia đến rồi!"
Tiếng nói vừa dứt, Vương Chính Khanh đã là vào phòng, cười nói với Chân Ngọc: "Quả nhiên khai thác được bùn tử sa rồi, đã đặt phong hóa, chỉ là gọi
người làm ra trước một ít để nghiên cứu kĩ lưỡng, ngửi có mùi thơm ngát, màu sắc cực tốt, đoán rằng đốt chế thành bình, nhất định là tinh phẩm."
Núi hoang ở ngay bên trái am Kim Sa, Vương Chính Khanh một khi vui mừng,
liền chạy tới nói với Chân Ngọc chuyện này, nói xong lại kêu khát, chỉ
huy Hồ ma ma nói: "Mau bưng trà !"
Chân Ngọc cười nói: "Ngươi coi am Kim Sa điểm dừng chân của ngươi rồi hả ? Một ngày đi một chuyến."
Nói đến cái này, Vương Chính Khanh lại nói: "Nay khai thác bùn tử sa, cũng
phải dựng lều dưới núi hoang, không muốn quá nhiều người, cũng không đủ
ở, lại phải dựng thêm nữa, lại nghĩ đây chỉ là kế tạm thời, nói không
chừng người khai thác muốn ở lâu dài, chuyện sau này, rất là hao tâm
tốn sức. Vương phủ lại không thể thiếu ta, nơi này cũng không thiếu ta
được. Đáng tiếc nàng là nữ tử, nếu không. . . . . ."
Chân Ngọc cười nói: "Ta đề cử một người được không?"
"Nàng nói!" Vương Chính Khanh cười nhìn Chân Ngọc, trong bụng đánh giá nàng,
ừ, ở trong am thanh tu mấy ngày, càng ngày càng thanh lệ xuất trần.
Chân Ngọc nói: "Người này chính là Chân Thạch. Quê hương hắn chính là nơi
sản xuất ra bùn tử sa, tổ thượng hắn cũng là đại gia chế bình, với chút
chuyện này rất có lòng tin. Vả lại xem hắn làm người, vô cùng trung hậu
đáng tin. Tam gia sao không mời hắn tới đây nói chuyện, nếu là ngôn chi
hữu vật (không biết giải thích thế nào nên mập để Hán Việt luôn^_^),
liền giữ ở bên người dùng."
Vương Chính Khanh vừa nghe liền gật
đầu, "Lại quên Giang Nam nơi họ sản xuất bùn tử sa rồi. Về phần gia thế
Chân Bảng nhãn, cũng có nghe qua, tổ thượng chắc chắn là đại sư chế
bình. Đến nay trong cung còn bày bình tử sa nổi tiếng nhà hắn làm ra."
Nói xong cái này, Chân Ngọc lại nói ra chuyện muốn kết bái thành huynh muội với Chân Thạch, chỉ là cần trưng cầu ý kiến của Vương Chính Khanh.
Vương Chính Khanh trầm mặc hồi lâu mới nói: "Tùy nàng." Đáy lòng lại có mất
hứng nho nhỏ, huynh trưởng của Chân Bảng nhãn, nàng liền coi trọng như
vậy. Lại không thấy nàng coi trọng ta tẹo nào!