"Mấy ngày nay chạy
tới chạy lui, mệt muốn chết rồi!" Vương Chính Khanh đưa tay đấm bóp bả
vai của mình, nghiêng mắt nhìn Chân Ngọc, có dám giúp ta đấm bóp bả vai
hay không, có dám hay không? Hừ hừ, nếu là di nương ở đây, trong một
khắc công phu, đã sớm tới hầu hạ, tiếc rằng Ngọc nương không có phản
ứng.
Chân Ngọc không có để ý tới động tác nhỏ của Vương Chính
Khanh, chỉ hồi tưởng lời Sử Thiết Thủ nói, hiện nay mình thân là nữ
nhân, trong tay lại không có người có thể dùng, muốn điều tra chuyện năm đó bị người nào hạ độc sát hại, chỉ sợ còn phải lệ thuộc vào Vương
Chính Khanh. Nàng châm chước ngôn từ, mở miệng nói: "Tam lang, ta và Sử
Thiết Thủ tình cờ liên lạc, đoán rằng ngươi cũng tra ra được? Thế nhưng
hắn và ta có chút quan hệ thân thích, lần trước thấy hắn ở khách điếm bị người đẩy ra, liền tiếp tế một tay, mấy ngày nay hắn giúp đỡ lưu ý một
số chuyện khác thường trong vương phủ, lại phát hiện ra một chuyện."
Vương Chính Khanh trong chốc lát ngồi thẳng người, nhìn về phía Chân Ngọc
nói: "Chuyện gì?" Chuyện Sử Thiết Thủ được Chân Ngọc giúp đỡ, hắn đương
nhiên biết, về phần lai lịch bối cảnh của Sử Thiết Thủ, cũng điều tra rõ ràng, lúc này mới dám để cho lúc hắn làm hộ viện. Nhưng Sử Thiết Thủ
không trung thành với vương gia, lại giúp đỡ Chân Ngọc thăm dò chuyện
trong vương phủ, cái này thì. . . . . . .
Chân Ngọc giải vây trước cho Sử Thiết Thủ nói: "Sử Thiết Thủ vốn cũng không
chịu giúp ta dò thăm chuyện trong vương phủ, lại bởi vì ta hoài nghi
Chân Bảng nhãn là bị người hạ độc sát hại, sợ người hại Chân Bảng nhãn
còn tiềm phục
trong vương phủ, tùy thời cơ lại muốn hại ngươi và
Vương Gia, chỉ là vô cùng lo lắng, hiểu lấy lợi hại, nói rõ cho Sử Thiết Thủ, lại to gan bảo đảm, nói chuyện này là đã được ngươi ngầm đồng ý,
lúc này hắn mới đồng ý lưu ý chuyện trong vương phủ, kịp thời báo cho
ta."
Sắc mặt Vương Chính Khanh hơi giãn ra, nghĩ đến cái chết của Chân Bảng nhãn, lại thở dài, ý bảo Chân Ngọc nói tiếp.
Chân Ngọc liền nói ra chuyện Sử Thiết Thủ phát hiện Tô Băng Hương và Xảo Nhi có điều khác thường, chưa hết ý nói: "Chân Bảng nhãn năm đó có ân với
Tô Băng Hương, qua lại thân thiết với chủ tớ Tô Băng Hương, không hề có
lòng phòng bị các nàng, nếu các nàng muốn xuống tay, dễ dàng hơn những
người khác rất nhiều." Nói rồi suy nghĩ một chút, lại nói: "Nhậm Đạt
Lương cũng phát hiện trà sâm Chân Bảng nhãn thường uống khi còn sống bị
người hạ độc dược mạn tính, chỉ là hắn không có tra ra kết quả, bởi vậy
che giấu chuyện này. Vương Gia sợ bứt dây động rừng, chuyện này tự nhiên cũng che giấu. Sợ là sợ người nọ không chừng lúc nào thì lại hạ độc
vương gia, còn phải cho sớm tra rõ ."
Chân Ngọc nếu là nữ mật
thám, nàng biết được một chút bí sự chính mình không biết cũng bình
thường. Vương Chính Khanh nghĩ tới mình là đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Cửu
Giang vương, về chuyện Nhậm Đạt Lương phát hiện ra cái chết của Chân
Bảng nhãn có điều khác thường, nhưng không ai nói cho hắn biết, nhất
thời hơi tức giận, lại áp xuống, chỉ suy nghĩ lợi và hại của chuyện này.
Chân Ngọc vừa nói thẳng ra bí sự, dứt khoát nói ra một chút phỏng đoán, lại
phân tích một số quan hệ nhân sự trong vương phủ, nhỏ giọng nói: "Nhậm
Đạt Lương lòng dạ hẹp hòi, chỉ e là gây bất lợi cho ngươi, ngươi còn
phải đề phòng hắn một chút. Về phần Tô nhũ nhân, nàng dù sao cũng là ái
thiếp của vương gia, có cơ hội xuống tay, đến nay vẫn không xuống tay,
có lẽ tai mắt này không phải nàng, chỉ sợ là người bên cạnh nàng."
Vương Chính Khanh xoay chuyển suy nghĩ, cách một hồi nói: "Nếu hoài nghi Tô
nhũ nhân và Xảo nhi có vấn đề, thừa dịp họ ở am Kim Sa, vừa đúng ném ra
mồi nhử, mặc kệ họ mắc câu hay không mắc câu, nhất định sẽ lộ ra manh
mối. Nàng yên tâm, nhiều nhất là ba ngày, liền có thể tra rõ chuyện
này."
Chân Ngọc nghe được Vương Chính Khanh bảo đảm, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra hắn vẫn luôn xoa bả vai, nhất thời đứng
lên đi tới, đưa tay đặt lên vai hắn xoa bóp, hỏi "Tốt hơn chút nào
không?"
"Nàng là tay tiên sao? Một ấn
như vậy, ta tốt hơn nhiều rồi?" Vương Chính Khanh tươi cười nói: "Cứ
phải xoa bóp nhiều mới có hiệu quả."
Ách, được rồi! Dù sao cũng đã hiến ân cần rồi, cứ hiến toàn bộ đi. Chân Ngọc yên lặng xoa nhẹ .
Vương Chính Khanh chỉ thị nói: "Xuống một chút, xuống một chút nữa, eo này
cũng đau nhức! Xuống một chút nữa, vòng lại đây một chút, quanh bắp đùi
này cũng đau nhức!"
Được voi đòi tiên mà! Chân Ngọc ấn mạnh bên
hông Vương Chính Khanh một cái, không để ý hắn thét lớn, đã lui ra sau
mấy bước, hừ nói: "Đây là am ni cô thanh tịnh, thí chủ hô to gọi nhỏ,
còn ra thể thống gì?"
Hai người nói đùa mấy câu, mắt thấy trời cũng không còn sớm, Vương Chính Khanh liền chỉnh lại xiêm áo ra cửa.
Nơi vương phủ, Thân thị chờ Cửu Giang vương về phủ, liền bẩm báo chuyện Tô
Băng Hương chuyện, nhỏ giọng nói: "Tô nhũ nhân là người trong lòng vương gia, bây giờ bị ta phạt, để cho nàng đến am Kim Sa chép kinh, nếu như
truyền đến tin tức nàng bị bệnh, ta lại không đón nàng trở lại, vương
gia thương hương tiếc ngọc, nhân cơ hội đến Kim Sa am thăm nàng, lại nhờ Chân thị giúp chăm nom một tay, liền hợp tình hợp lý. Hai ba lần, vương gia danh chính ngôn thuận qua lại với Chân thị.Chân thị vốn là mật thám của vương phủ, tính ra là thuộc hạ của vương gia, cũng là người của
vương gia, vì đại cục, nàng có thể không chấp nhận? Nàng chấp nhận rồi,
bản thân nàng sẽ nghĩ cách thoát khỏi Vương Chính Khanh, đi theo Vương
Gia."
Cửu Giang vương im lặng, cảm giác không phải rất thỏa đáng, thở dài nói: "Vì hôn sự của Diệu Đan, tính kế Vương Chính Khanh như
vậy, tương lai hắn biết rồi, chỉ sợ sẽ sinh dị tâm."
Thân thị đột nhiên tức giận, lạnh lùng nói: "Diệu Đan là Quận chúa, tương lai sẽ
tiếp nhận tư binh và điền sản của Trấn Bắc vương phủ, thế lực to lớn thế nào? Bao nhiêu người muốn kết thân mà không được. Vương Chính Khanh sao lại vì một nhi nữ của tiểu quan, vứt bỏ Diệu Đan mà không chú ý tới?
Lần trước hắn từ chối nhã nhặn,cũng chỉ là không muốn người khác lời qua tiếng lại mà thôi! Nếu như có cơ hội như vậy đặt bên cạnh hắn, hắn sao
có thể không động lòng? Hơn nữa, tương lai nếu vương gia thành phải đại sự, Vương Chính Khanh vừa là mưu sĩ bên cạnh vương gia, vừa muội
phu,quyền lực đương nhiên khuynh đảo thiên hạ, chuyện này, không phải là chuyện nam tử hi vọng nhất sao?"
Cửu Giang vương suy nghĩ một chút nói: "Thôi, sáng mai liền đến Kim Sa tự đi."
Tô Băng Hương ở trong am ở một đêm, ngày thứ hai lại ho khan, Xảo nhi lo
lắng nói: "Nhũ nhân sợ là nhiễm lạnh rồi, nơi này lại không có đại phu,
phải làm sao mới tốt? Có lẽ chỉ có thể nhờ người gửi tin về vương phủ,
nói cho vương phi một tiếng."
Tô Băng Hương cắt ngang lời Xảo Nhi nói: "Vậy cũng không thỏa đáng. Hôm qua mới đến, hôm nay đã nói bị bệnh phải về phủ, vương phi chỉ sẽ chán ghét ta hơn, nói ta giả bộ bệnh
thôi! Hay là mời am chủ tới hỏi một chút, nơi này của họ có thể có người hiểu y thuật, mời người kê đơn thuốc tới dùng."
Xảo Nhi bất đắc
dĩ, chỉ đành phải đi mời am chủ, am chủ cũng hiểu y thuật, sau khi chẩn
mạch cho Tô Băng Hương, cười nói: "Chỉ là nhiễm một chút khí lạnh, điều
dưỡng một chút, uống hai thang thuốc là được rồi."
Bước ra từ phòng Tô Băng Hương, sắc mặt am chủ ủ dột trong chốc lát, lại
bình tĩnh lại. Am ni cô này, quý nhân muốn giẫm bằng, cũng là suy nghĩ
trong tích tắn của họ mà thôi. Cũng chỉ là cho tuyệt tử phấn vào trong
thuốc của hai nữ nhân, làm các nàng không thể sinh con, cũng không phải
là hại tính mạng của các nàng, . . . . . .
Một nơi khác lại có
tiểu ni cô bưng chén thuốc đến phòng Chân Ngọc, cười nói: "Am ni cô chỗ
này vắng vẻ, hàn phong theo từng đợt một, rất dễ bị nhiễm lạnh. Chén
canh thuốc này, cũng là am chủ đặc biệt chuẩn bị, uống ấm dạ dày, rất là hữu ích. Mời phu nhân uống!"
Hồ ma ma vốn lo thân thể Chân Ngọc
yếu ớt, sợ nàng ở nơi này có một sơ xuất, thấy tiểu ni cô bưng chén
thuốc tới đây, nhất thời cười nhận lấy, trước ưống thử một hớp, cảm thấy mùi vị cũng không khó uống..., liền khuyên Chân Ngọc nói: "Am Chủ có ý
tốt, phu nhân không nên chối từ, uống đi!"
Tay Chân Ngọc đang cầm sách, cười với tiểu ni cô nói: "Trở về chuyển lời, nói phiền am chủ lo
lắng rồi." Nói xong để Hồ ma ma đặt chén thuốc ở trên án kỷ nói: "Để đấy trước đã, ta xem xong trang này sách thì uống."
Tiểu ni cô thấy Chân Ngọc không vội uống thuốc, lại không thể ở trong phòng giám thị, không thể làm gì khác hơn là lui xuống.
Đợi tiểu ni cô đi, Chân Ngọc liền dặn bảo Hồ ma ma nói: "Kêu tiểu nha đầu,
lặng lẽ đi theo nàng, xem xem nàng đi nói chuyện với ai, nói những gì."
Hồ ma ma giật mình, "Tiểu ni cô này có vấn đề?"
Chân Ngọc nói: "Lúc nàng ta bưng chén thuốc đi vào, thân thể rất căng thẳng, khi ma ma nhận chén canh, nàng lại nín thở nhìn ta, không phải là có
vấn đề sao?"
Hồ ma ma kinh ngạc nói: "Ta lại không nhìn ra bất cứ vấn đề gì, phu nhân cũng là lợi hại, chỉ liếc mắt một cái, xác định xảy ra vấn đề."
"Không phải sao, phu nhân của ma ma cũng không phải
là phu nhân bình thường, mà là phu nhân thông minh đấy!" Chân Ngọc cười
ha ha.
Hồ ma ma cũng cười theo, nhất thời nhanh chóng vén rèm đi
ra ngoài, kéo qua một tiểu nha đầu thông minh, phân phó mấy câu, lại
nhét một ít trái cây cho nàng, để cho nàng làm bộ như ham chơi đi dạo,
chỉ cần đi theo bóng dáng của tiểu ni cô.
Tiểu nha đầu đi một hồi lâu mới trở về, trở lại liền nói với Hồ ma ma: "Tiểu sư thái đi gặp am
chủ. Nô tỳ nấp dưới cây hoa hạ ở cửa nghe lén, họ vừa đúng đứng bên cửa
sổ nói chuyện, nô tỳ nghe được rất rõ ràng."
"Nói gì?" Hồ ma ma
có chút kỳ quái, không lẽ tiểu sư thái này còn dám tới hại phu nhân?
Nhưng không đúng, thuốc kia, mình đã uống thử một hớp, không có gì không ổn nha!
Tiểu nha đầu nhón chân lên, nói bên tai Hồ ma ma: "Am
chủ nói, thuốc kia bưng đi qua rồi hả? Tiểu sư thái nói bưng rồi. Am
chủ liền hỏi có nhìn thấy phu nhân uống không? Tiểu sư thái nói phu nhân ngại nóng, đặt trên bàn, chút nữa sẽ uống. Sau đó Am Chủ liền thưởng
cho tiểu sư thái."
Hồ ma ma nghe xong, cũng cười khen thưởng tiểu nha đầu, không để cho nàng nói chuyện này ra bên ngoài, lúc này mới vào cửa đi bẩm báo Chân Ngọc.
Chân Ngọc trầm ngâm chốc lát rồi nói:
"Sai tiểu sư thái bưng thuốc tới đây, sau đó cẩn thận hỏi thăm như vậy,
còn thưởng cho tiểu sư thái, chén này thuốc nhất định có vấn đề."
Hồ ma ma đã qua tìm ly trà, đổ thuốc vào, làm rỗng chén, chỉ chờ tiểu sư thái đến đòi dọn dẹp chén, sẽ có lời để nói.
Chân Ngọc gật đầu một cái, phân phó Hồ ma ma nói: "Tam gia tới, đưa chén
thuốc cho hắn, để cho hắn đem theo xuống núi, mời một đại phu xem một
chút, xác nhận có phải là chén thuốc ấm dạ dày hay không?"
Đang
nói, Lập Hạ đi vào nói: "Phu nhân, Tô nhũ nhân vốn muốn tới đây gặp phu
nhân, lại nói là dậy sớm ho khan, có hơi khó chịu, đã uống thuốc am chủ
nấu, ngủ rồi, phải một lúc nữa mới tới thăm phu nhân."
Chân Ngọc phân phó Lập Hạ mấy câu, để cho nàng lưu ý tình hình của Tô Băng Hương nhiều hơn, sau đó bắt đầu trầm tư.
Tới giờ ngọ, có ni cô tới đây truyền lời nói: "Vương Gia tới đây xem tình
hình khai thác bùn tử sa, nghe nói nhũ nhân bị bệnh, thuận đường tới
thăm bệnh. Biết phu nhân vẫn còn ở đây, muốn nhờ phu nhân giúp chăm sóc
nhũ nhân một chút, bởi vậy mời phu nhân qua nói chuyện !"
Chân
Ngọc không biết trong hồ lô của Cửu Giang vương bán thuốc gì? Nhưng thừa dịp cơ hội đến gần Tô Băng Hương, dò xét chuyện của chủ tớ họ, cũng
thuận tiện, nhất thời liền đáp ứng, chỉnh trang một chút, dẫn theo Hồ ma ma và Lập Hạ, theo sau lưng ni cô đi gặp Cửu Giang vương.
Cửu
Giang Vương đợi ở trong tĩnh thất, nghe được tiếng bước chân, rèm cửa bị vén ra, Chân Ngọc thong thả đi vào, trước mắt chỉ cảm thấy sáng lên,
tim hơi nhảy lên, thầm nói: một nữ tử tài mạo song toàn thông minh xuất
chúng như vậy, chẳng lẽ không phải Chân Bảng nhãn đặc biệt giữ lại cho
bổn vương?
Đối mặt với chủ cũ,
mà lại gặp qua mấy lần, Chân Ngọc đã cảm thấy quen thuộc, hành lễ tự
nhiên, lúc này mới nói: "Không biết Vương Gia cho mời ta tới, có gì phân phó?"
Cửu Giang vương tỏ ý bảo Chân Ngọc ngồi xuống, nhất thời
châm chước từ ngữ, bỗng nhiên lại cảm thấy, đối mặt với người thấu tình
đạt lý như Chân Ngọc, nếu không nói thật, lời nói quanh co thật sự không có ý nghĩa, bởi vậy nói: "Tuổi Diệu Đan không nhỏ, vẫn luôn chọn phu
quân, nhưng không có ai hợp ý, lúc này lại khóc nói với Vương tẩu của
nó, thật ra thì sớm đã thích Trạng Nguyên gia, chỉ cầu chúng ta thành
toàn nó."
Chân thị là mật thám Chân Bảng nhãn an bài, chính là
thuộc hạ của Bổn vương. Chủ tử có phiền muộn, thuộc hạ tự nên giúp chủ
tử chia sẻ buồn phiền. Hiện nay nói như vậy, Chân thị nên biết phải làm
như thế nào chứ? Cửu Giang vương nhìn Chân Ngọc, lại nói: "Chỉ là ngươi
dù sao cũng là Trạng Nguyên phu nhân, chuyện như vậy phải có sự đồng ý
của ngươi."
Chân Ngọc chậm rãi giương mắt, im lặng một hồi lâu.
Lần đầu tiên sinh ra cảm xúc bất mãn với vị chủ cũ này. Vương Gia đối
với chuyện khác rất được, nhưng khi đối mặt với quận chúa Đường Diệu
Đan, luôn có chút hồ đồ.
Cửu Giang vương nói xong, rất kiên nhẫn
chờ Chân Ngọc trả lời. Khiến Đường Diệu Đan thành thân cùng Vương Chính
Khanh, Vương Chính Khanh thành của đường muội phu của mình, tự nhiên sẽ
càng thêm ra sức làm việc. Mà Chân thị, sau khi thành thị thiếp của
mình, đi theo bên cạnh mình bày mưu tính kế, trở thành cánh tay đắc lực
của mình, mình sẽ như hổ thêm cánh.
Chân Ngọc thấy Cửu Giang
vương nhìn mình, có chút bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Vương gia, Quận chúa thân phận tôn quý, nếu vào Vương gia làm thiếp thị, sẽ có chút không
ổn. Vả lại sợ Tam lang không dám tiếp nhận."
Mặt Cửu Giang vương tối sầm, cái gì? Diệu Đan vào Vương gia làm thiếp thị? Vương gia các người là ai?
"Trạng Nguyên phu nhân, Diệu Đan tự nhiên không thể nào làm thiếp thị . Ngươi
hiểu ý của bổn vương chứ?" Cửu Giang vương cuối cùng làm mặt dày nói ra
câu không muốn nói này.
Ngày trước Chân Ngọc tiếp xúc với Cửu
Giang vương, chỉ cảm thấy chủ tử đãi ngộ hắn không tệ, làm cho hắn cam
tâm không màng sống chết báo đáp, tuy là bỏ mình, nhưng vẫn không hối
hận, nhưng lúc này nghe một câu nói như vậy, không biết vì sao, lại có
chút khó chịu.
Chỉ suy nghĩ trong chốc lát, Chân Ngọc liền tỉnh
táo lại, đúng, Cửu Giang vương đối với mưu sĩ và hạ thần, cũng là ưu đãi có thừa, khiến cả đám mưu sĩ trung thành tuyệt đối. Chỉ là hắn đối với
nữ nhân, chưa chắc đã như thế. Phát hiện mình không còn là Chân Bảng
nhãn, mà là Chân thị, là một nữ nhân, hắn tự nhiên sẽ không tôn trọng
như vậy.
Chân Ngọc nghĩ ngợi, nếu lúc trước nhận mình là mật
thám, lúc này hòa ly với Vương Chính Khanh, thối vị nhượng hiền (nhường
lại vị trí cho người hiền tài), tình cảnh của mình không ổn. Không được, không thể lùi bước. Nàng định thần, mở miệng nói: "Vương Gia là hy vọng Ngọc nương tự vẫn, nhường lại vị trí chính thê vị cho quận chúa Diệu
Đan sao?"
Cửu Giang Vương vừa nghe, không khỏi ngây ngẩn cả
người. Đây là uy hiếp sao? Là có ý nói, nếu như muốn nàng nhường vị trí
chính thê, trừ phi bước qua thi thể của nàng? Có cần phải quyết tuyệt
như vậy hay không?
Chân Ngọc thấy thần sắc của Cửu Giang Vương
không vui, lại nói: "Chuyện này, kính xin Vương Gia hỏi Vương Chính
Khanh một chút, xem hắn nói thế nào rồi quyết định."
Chân Ngọc vừa đi, Cửu Giang vương cơ đập bàn, không ngờ cửa ải khó giải quyết nhất, lại là cửa ải Chân thị này.
Chân Ngọc trở lại phòng, cũng cơ hồ đập bàn, khá lắm Cửu Giang vương, lại
còn muốn lão tử vào vương phủ làm thiếp thị, buồn cười?
Không lâu sau, Lập Hạ tới nói với Chân Ngọc, "Phu nhân, lại có quý nhân vào trong am."
"A, lúc này là ai ?" Chân Ngọc quay đầu lại, có chút tâm thần không thuộc về.
Lập Hạ nói: "Là quận chúa Diệu Đan, mang theo rất nhiều nha đầu cùng đồ ăn, lồng lộng hùng dũng, nghe nói chút nữa sẽ đưa đồ ăn lên núi, thăm hỏi
những người khai thác bùn tử sa!"
Nếu là trước kia, vừa nghe ba
chữ Đường Diệu Đan, Chân Ngọc liền muốn nghĩ hết cách đi gặp Đường Diệu
Đan rồi, hôm nay nghe lời Cửu Giang vương nói, lại không có tâm tình, có chút buồn bực. Thì ra là Diệu Đan muốn gả cho Vương Chính Khanh nha?
Ngày trước, mình cho rằng nàng thâm tình với mình, chỉ là mình mất rồi,
cũng sẽ thủ một đoạn thời gian mới gả đi, không ngờ. . .
Nói là đưa đồ ăn thăm hỏi công nhân, Đường Diệu Đan tự nhiên không có đích
thân đưa đi, chỉ sai người đưa đi mà thôi. Lúc này nàng đang trong tĩnh
thất thăm Tô Băng Hương, thấy Tô Băng Hương ngủ, lệnh người đừng đánh
thức, tự đi gặp Cửu Giang vương.
Cửu Giang vương thấy nàng cũng
tới, liền nói: "Trong am yên lặng, gió mát nước lạnh, muội sau lần rơi
xuống nước lần trước, thân thể còn chưa khỏe, nên ở trong phủ hảo hảo
đợi, lại chạy tới nơi này làm cái gì?"
Đường Diệu Đan hiếm khi ở một chỗ với Cửu Giang vương, liền làm nũng nói: "Vương huynh tới nơi này, muội lại không thể tới?"
Năm đó Trấn Bắc vương chết trận sa trường, Cửu Giang vương đến phủ Trấn Bắc vương nhận Đường Diệu Đan về nuôi dưỡng, khi đó Đường Diệu Đan còn nhỏ, chỉ kéo tay áo của hắn, nước mắt lưng tròng, lại không dám khóc quá lớn tiếng, khiến hắn đau lòng từng hồi một. Những năm gần đây, hắn như
huynh lại như cha,đối đãi với Đường Diệu Đan còn tốt hơn muội muội ruột, cũng vẫn luôn quan tâm gấp gáp về hôn sự của nàng. Hiện nay nàng thích
Vương Chính Khanh, cũng có lòng hoàn thành tâm nguyện của nàng, chỉ là. . . . . .
Cửu Giang vương cuối cùng nói: "Diệu Đan à, Trạng Nguyên gia dù sao có chính thê, coi như hắn bỏ vợ tái giá, cũng đã không còn
hoàn mỹ. Muội sao không chọn một vị phu quân tài tuấn khác? Không nhất
định không gả cho Vương Chính Khanh không được."
Đường Diệu Đan
gắt giọng: "Muội chính là muốn Vương Chính Khanh, những người khác không cần. Vương huynh giúp muội nghĩ cách đi!"
Cửu Giang vương bị quấn lấy, nhất thời lại mềm lòng, cuối cùng đáp: " Để ta nghĩ cách."
Hai huynh muội nói chuyện, sớm có thị vệ đi vào bẩm: "Vương Gia, Trạng Nguyên gia đến rồi!"
"Mau mời!" Cửu Giang Vương Chính muốn hỏi tiến độ khai thác bùn tử sa, hơn
nữa chính sự vương phủ bận rộn, cũng thật sự không thể thiếu Vương Chính Khanh, nếu có thể chọn một người thay Vương Chính Khanh cố thủ ở núi
hoang này, nhất định muốn để Vương Chính Khanh theo hắn về.
Lúc
Vương Chính Khanh đi vào, thấy được Đường Diệu Đan cũng ở đây, cũng hành lễ, sau khi ngồi xuống,mới nói đến tiến độ khai thác bùn, lại đề cử
Chân Thạch, chỉ là không nói Chân Thạch là do Chân Ngọc đề cử với hắn.
Cửu Giang vương đương nhiên vẫn còn ấn tượng với Chân Thạch, lại nghe tổ
thượng của hắn là đại sư chế bình, càng thêm gật đầu nói: "Cứ gọi hắn
tới xem một chút, nếu là đắc dụng, liền giữ lại bên cạnh ngươi!"
Vương Chính Khanh thay mặt Chân Thạch cảm tạ, nhất thời nhìn Đường Diệu Đan một cái.
Đường Diệu Đan biết bọn họ có chuyện cơ mật cần bàn, cũng không lui ra, chỉ ngồi bất động.
Cửu Giang vương ho nhẹ một tiếng nói: "Diệu Đan, muội qua xem Tô nhũ nhân
tỉnh chưa? Vương huynh và Trạng Nguyên gia còn có chuyện cần bàn!"
Đường Diệu Đan thấy Cửu Giang Vương mở miệng, lúc này mới bất đắc dĩ lui
xuống. Nhất thời lại quay đầu lại nhìn Cửu Giang Vương một cái, Vương
huynh, nhớ nhắc tới hôn sự.
Vương
Chính Khanh thấy trong phòng yên tĩnh, liền nói ra chuyện Chân Ngọc
nương hoài nghi Chân Bảng nhãn bị người hạ độc sát hại, và hành động
khác thường của Tô Băng Hương và Xảo Nhi.
Cửu Giang Vương vừa nghe liền hoảng hốt, Tô nhũ nhân luôn được mình sủng ái, nếu nàng có dị tâm, hậu quả khó mà lường được.
Vương Chính Khanh để Cửu Giang vương bình tĩnh trước, lúc này mới nói: "Hôm
nay thừa dịp Tô nhũ nhân ở trong am, cũng muốn ném ra mồi tới thử nàng.
Đến lúc đó nếu có chỗ đắc tội, kính xin Vương Gia thông cảm."
Cửu Giang vương nói: "Ngươi chỉ cần yên tâm đi làm, nếu có thể nhanh chóng
tra ra tai mắt, tra ra là ai hại Chân Bảng nhãn, chính là ngươi đã lập
công lớn, về phần Tô nhũ nhân, nếu quả thật có dị tâm, ngươi không cần
coi nàng như thiếp thị của bổn vương, cứ thẩm tra như nữ nhân bình
thường là được." Hắn nói xong, cũng quên mất ám hiệu của Đường Diệu Đan.
Vương Chính Khanh có được lời này, liền yên tâm. Nhất thời cáo lui ra ngoài, đi tới chỗ Chân Ngọc.
Lúc này Chân Ngọc tâm thần bất định, rất là phiền não, nhất thời nhớ tới
những cái tốt trước kia của Cửu Giang vương, lại nghĩ đến chỗ không thỏa đáng lúc này, không khỏi lắc đầu mà thở dài .
Hồ ma ma thấy thần thái nàng khác thường, nhỏ giọng hỏi một câu, không thấy nàng trả lời,
chỉ đành phải đứng hầu ở một bên, đợi khi rèm bị vạch ra, Vương Chính
Khanh đi vào, nhất thời than một tiếng, lui xuống.
Vương Chính Khanh vào phòng, thấy Chân Ngọc không để ý tới hắn, hơi kỳ quái, hỏi "Lại làm sao rồi?"
Chân Ngọc liếc hắn một cái, à à , dáng vẻ lẳng lơ, mắt khi nhìn người câu
hồn nhiếp phách, không trách được Đường Diệu Đan coi trọng hắn.
Nàng cũng không dối gạt Vương Chính Khanh, trực tiếp rập khuôn nói lại lời của Cửu Giang vương.
Vương Chính Khanh đầu tiên là sững sờ, tiếp đến là không thể tin được, bật thốt lên: "Vương gia hồ đồ sao?"
Chân Ngọc vừa nghe liền sảng khoái vô cùng, nói hùa theo: "Quả thật hồ đồ."
Vương Chính Khanh trầm ngâm hồi lâu nói: "Hiện nay cứ tra rõ chuyện Tô nhũ nhân và Xảo Nhi trước, chuyện khác nói sau"
Chân Ngọc gật đầu, hỏi "Ngươi an bài nhân thủ trong am?"
Vương Chính Khanh"Ừ" một tiếng nói: "Tự có người đi theo Xảo Nhi, cũng là phát hiện, Xảo Nhi đi vòng vo một vòng quanh núi giả."
Chân Ngọc vừa nghe nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta phải đi núi giả kia ngồi một chút."
Vương Chính Khanh cười nói: "Nơi núi giả kia, cũng có lòng núi, vừa hay giấu được hai người."
Nơi Tô Băng Hương, cũng là uống thuốc, ngủ thẳng nửa ngày, khi tỉnh lại
thấy Cửu Giang vương trước giường, không khỏi cảm động, hô: "Vương gia." Gọi xong lại nghĩ tới hành lễ.
Cửu Giang vương giữ bả vai nàng,
để cho nàng nằm xuống, dịu dàng nói: "Thân thể khó chịu, cứ tĩnh dưỡng
thật tốt, không cần đa lễ."
Xảo Nhi đứng ở ngoài mành thấy bọn họ nói chuyện, lặng lẽ lui xuống. Nàng mới đi ra khỏi hành lang, thấy được bóng dáng Đường Diệu Đan lướt qua, đi từ một bên tới, bên cạnh cũng
không có nha đầu đi theo, nhất thời nhìn xung quanh một chút, thấy không có người nào, liền đi theo.
Đường Diệu Đan đi tới một nơi yên
lặng sau núi giả, thấy Xảo Nhi theo tới, liền đưa một bọc bột thuốc,
lạnh nhạt nói: "Tìm cơ hội, bỏ vào trà của Chân thị."
Xảo Nhi
nhạy bén nhìn bốn phía một chút, lúc này mới nhận lấy bột thuốc bỏ vào
trong ngực, nhỏ giọng hỏi: "Quận chúa muốn đưa Chân thị vào chỗ chết
sao? Chỗ này là am ni cô, nếu xảy ra chuyện, cũng là trách nhiệm của am
ni cô, cũng tiện cho chúng ta làm việc."
Đường Diệu Đan cười lạnh nói: "Đợi khi Chân thị qua thăm Tô nhũ nhân, ngươi liền đem thuốc vẩy
vào trong trà, nghĩ cách đưa trà cho nhũ nhân nhà ngươi, để nhũ nhân nhà ngươi tự tay bưng trà cho Chân thị. Một khi Chân thị phát độc, nhũ nhân nhà ngươi cũng chạy không thoát đi. Một mũi tên trúng hai con chim."
Xảo Nhi hầu hạ Tô Băng Hương nhiều năm, đã có tình cảm, nhất thời cầu xin
nói: "Quận chúa, Tô nhũ nhân cũng không có uy hiếp gì, không bằng buông
tha cho nàng?"
Đường Diệu Đan sầm mặt nói: "Ta sớm đã chướng mắt nàng ta rồi, không có chuyện gì liền quấn vương huynh. Nàng sớm nên chết rồi."
Xảo Nhi lại cầu xin một câu, lại bị Đường Diệu Đan khiển trách: "Câm miệng. Ngày trước Chân Bảng nhãn có ân với chủ tớ các ngươi, bản quận chúa sai ngươi hạ độc, ngươi cũng không phải là không từ chối sao? Hôm nay lại
biết phải báo ân, không nỡ hại chủ tử rồi?"
Vương Chính Khanh và
Chân Ngọc đứng trong lòng núi giả, nghe được đoạn hội thoại này, cũng
chấn kinh(chấn động+kinh ngạc) đến không thể nói nên lời.
Trong lòng Chân Ngọc như có cuồng mã chạy qua, ngồi ngã xuống đất.
Vương Chính Khanh nhẹ nhàng đưa tay, giữ eo nàng, để nàng tựa vào trước ngực
mình. Phát hiện thân thể Chân Ngọc khẽ run, liền cúi xuống nói bên tai
nàng: "Tất cả có ta đây, nhất định sẽ trả lại công đạo cho Chân Bảng
nhãn."