Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 34: Chương 34: Cướp xe, xin mời lái xe đến chỗ vắng vẻ




Không ngờ, cô lại bị ốm. Ở nhà cô, anh đụng phải một người đàn ông, anh chưa bao giờ biết sự tồn tại của người đàn ông này, chưa nhìn thấy qua bất kỳ tài liệu nào cho thấy hắn từng xuất hiện bên cạnh Mạn Mạn. Nhưng mà, mức độ quan tâm của người đàn ông này đối với Mạn Mạn rất không bình thường. Bọn họ đánh nhau một trận, bởi vì một hiểu lầm nhỏ. Người đàn ông kia là ai? Trở về tra tài liệu, người đàn ông kia lại là tổng giám đốc Mộ Trường Phong của tập đoàn Mộ thị. Nhưng anh vẫn không biết Mộ Trường Phong và cô có quan hệ như thế nào?

Muốn tổ chức đại hội thể dục thể thao. Anh cố ý gọi Mạn Mạn vào phòng làm việc, cố ý làm cho cô lại dùng ly của anh để uống nước. Bởi vì lúc ăn cá, Mạn Mạn nói hai người bọn họ đã thanh toán hết nợ nần. Không, bọn họ vĩnh viễn sẽ không thanh toán xong. Không ngờ, dì cả mẹ của cô đột nhiên lại tới, nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của cô, tâm tình của anh chợt trở nên rất tốt. Toàn bộ sự khó chịu trong mấy ngày nay đều bị ném ra ngoài chín tầng mây. Anh giúp Mạn Mạn mua băng vệ sinh, bởi vì anh có xem qua một đoạn quảng cáo băng vệ sinh, nói: yêu người ấy, thì hãy vì người ấy mà mua băng vệ sinh đi. Anh muốn nói, anh nguyện ý vì Mạn Mạn mà mua băng vệ sinh cả đời.

Thời điểm diễn ra đại hội thể dục thể thao, rõ ràng đã nhìn ra Mạn Mạn có gì đó bất thường. Nhưng anh không thể quá nóng vội, hù cô ngã thì làm thế nào? Anh cũng tin tưởng, cô sẽ xử lý tốt chuyện này. Quả nhiên, Mạn Mạn xử lý rất tốt. Chỉ là không ngờ, người khởi xướng chuyện này là Dương Nguyệt Ý. Trường học khai trừ Dương Nguyệt Ý. Vốn là với gia thế của Dương Nguyệt Ý, muốn lần nữa tìm trường học mới tốt hơn thì không có gì khó khăn. Nhưng anh không cho phép trường nào nhận cô ta thì trường đó cũng không dám nhận. Tổn thương người Mạn Mạn, anh một chút cũng sẽ không bỏ qua. Rồi thì có một cậu con trai tỏ tình với Mạn Mạn, dĩ nhiên, anh không hề vui mừng. Sau đó trời mưa, Dương Kiệt cùng Tống Lâm Bạch tranh nhau muốn đưa Mạn Mạn về nhà, cô cũng không đồng ý với người nào. Rất tốt, làm rất tốt. Anh đi tới bên cô, cho là cô sẽ đi về cùng anh, không ngờ tự nhiên Mộ Trường Phong cũng tới. Mạn Mạn lại đi theo Mộ Trường Phong về nhà. Không cam lòng liền đi theo Mạn Mạn về nhà. Cái tên Mộ Trường Phong kia quả nhiên ở trong nhà của cô. Tức giận, trong lòng anh vô cùng tức giận. Anh đi về, không muốn để cho Trầm Phong nhìn thấy cái bộ dáng này của mình, cho nên anh lựa chọn đi tới một quán bar khác, Nghịch Lưu. Lúc uống rượu, anh chợt có một chủ ý. Sau đó, người phục vụ kia quả nhiên gọi cô tới.

Đêm đó, anh thiếu chút nữa đã không khống chế được mình. Lúc ở Thế Ngoại Đào Nguyên đưa tiền cho tiểu Cường, Mạn Mạn mở ví tiền của anh ra, mặt không đổi sắc thì anh biết Mạn Mạn đã sớm biết thân phận của anh rồi. Thì ra cái lần bị ăn trộm, cô đã biết thân phận của anh rồi nên mới đối với anh lạnh lùng như vậy. Biết được nguyên nhân, cái hố trong lòng liền nhỏ đi rất nhiều. Ít nhất, không mờ mịt như lúc đầu. Tiếp cận Mạn Mạn, mọi chuyện đều thuận lợi như anh tưởng tượng. Anh dần dần đã xông vào cuộc sống của cô. Chỉ là, trong lòng anh vẫn còn hai cái hố chưa bước qua được.

Một là không biết Mạn Mạn có còn yêu Lục Khiêm hay không. Còn nữa, không biết cô có quan hệ gì với Mộ Trường Phong. Aiz...Cố Uyên nhìn gương mặt ngủ say của Từ Du Mạn, vuốt ve làn da nhẵn nhụi của cô, cảm xúc rất sâu nặng. Mạn Mạn ơi Mạn Mạn, anh nên dùng thái độ như thế nào đối với em đây, em làm sao mới có thể tiếp nhận anh đây?

Dung nhan yêu kiều như vậy ở nơi anh có thể đụng tay đến, đôi môi đỏ tươi giống như trái anh đào màu đỏ dụ người ta hái, một mỹ nữ, cũng là người con gái anh đặt trong lòng, không hề phòng bị mà ngủ thiếp đi trước mặt anh như vậy. Hơn nữa đôi môi còn hơi nhúc nhích giống như đứa bé, bạn có thể nhịn được sao? Có thể sao? Nếu như có thể, vậy thì chứng minh bạn là người đàn ông không bình thường. Mặc kệ bạn nhịn được hay không nhịn được, dù sao Cố Uyên chính là không nhịn được. Anh chậm rãi cúi đầu, khoảng cách xa giống như Thiên Sơn Vạn Thủy vậy, thời gian lúc này, giống như trải qua cả ngàn vạn năm. Rốt cuộc, Cố Uyên đã hôn lên đôi môi mà anh ngày đêm nhớ thương kia. Sự tuyệt vời của Từ Du Mạn, khiến anh nhẹ nhàng cảm thán. Anh không dám dùng quá sức khi hôn, sợ sẽ đánh thức cô dậy. Nhưng làm Cố Uyên vui vẻ mở cờ trong bụng chính là Từ Du Mạn chủ động đáp lại anh. Trong giấc mộng, Từ Du Mạn lại nhiệt tình hơn nhiều so với mấy lần trước. Cô chủ động vươn lưỡi dò vào trong miệng anh, trêu chọc anh. Cố Uyên cảm thấy có một cổ nhiệt lưu tuôn ra hướng về bụng dưới, cái bộ vị đó của anh đã sớm ngẩng đầu ưỡn ngực, kêu gào muốn cô. Từ Du Mạn nhiệt tình như lửa, anh cũng như lửa đốt người. Lại có người dội lên một chậu nước lạnh. Có người đang gõ cửa sổ xe.

Cố Uyên bất đắc dĩ nhìn chỗ nào đó của chính mình, thêm vài lần nữa, sợ là sẽ làm nó bị phế luôn. Vậy thì không thể được, anh còn là xử nam đấy. Cửa sổ xe gõ mấy cái, liền không có động tĩnh nữa. Cố Uyên tò mò mở cửa xe, đi ra ngoài xem là ai đã gõ cửa sổ xe. Người thì không nhìn thấy, nhưng anh lại thấy có tờ giấy. Trên tờ giấy có chữ viết bằng bút bi: ‘Cướp xe, xin mời lái xe đến nơi vắng vẻ’. Cố Uyên thấy buồn cười. Là ai lại có sáng ý, có phong cách hài hước như vậy. Lúc anh xuống xe, Từ Du Mạn liền mở mắt ra. Ánh mắt cô có chút ngây ngốc. Từ từ, cô lấy tay sờ sờ môi của mình. Không biết cô đang suy nghĩ gì. Sau khi Cố Uyên đem tờ giấy kéo xuống liền gấp lại tử tế bỏ vào trong túi áo. Định đánh thức Từ Du Mạn dậy. Mở cửa xe, xác thực nhìn thấy cô đã tỉnh rồi. Cố Uyên hơi lúng túng. Giống như phản xạ có điều kiện, anh đẩy mắt kính một cái:

“Tỉnh rồi thì xuống đi, về tới nhà rồi.” Cố Uyên sửa sang lại một chút rồi nói

“A….” Lần này Cố Uyên có chút cảm thấy kỳ quái, anh đi theo Từ Du Mạn vào nhà cô, cô thế nhưng không nói gì? Ngược lại còn chủ động rót cho anh một ly nước. Cố Uyên đã nhìn ra, Từ Du Mạn là có chuyện muốn nói. Hơn nữa, nhất định là lời nói mà anh không muốn nghe thấy. Anh uống một hớp nước, để cái ly ở trên bàn trà, thở dài,

“Có cái gì em cứ nói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.