Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 33: Chương 33: Tâm tư của Cố Uyên




Lần này không phải là em bị ngắt lời, mà là thầy bị ngắt lời đó.”

Từ Du Mạn nhấn mạnh hai chữ ‘em’ và ‘thầy’. Không ngờ, lời nói của Từ Du Mạn làm cho Cố Uyên mất hứng.

“Tôi đang nói chuyện với em, dĩ nhiên là ngắt lời em rồi.”

Ngồi chơi tới sau khi ăn cơm trưa xong, Từ Du Mạn liền định về nhà. Ngây ngốc ở đó cũng không có gì thú vị, còn không bằng về nhà hoàn thành mấy bản thảo còn đang chất đống kia. Cố Uyên muốn đưa Từ Du Mạn về nhà, Từ Du Mạn lấy cớ mà không đồng ý. Từ Du Mạn mở cửa xe, lại bị Cố Uyên đóng lại:

“Không cho em lên thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải như vậy.”

Từ Du Mạn rất tức giận nhưng Cố Uyên nghe lời nói của cô lại phì cười. Nói thật, Cố Uyên cười lên, thật đúng là ngàn vạn phong tình.

“Làm sao có thể không cho em lên? Ngồi ghế trước.”

Cố Uyên rất lịch sự giúp Từ Du Mạn mở ra cửa xe bên tay lái phụ, sau đó khom lưng, mời cô lên xe.Cố Uyên đi vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí tài xế. Hiện tại chỉ có hai người bọn họ. . . . . . “Mạn Mạn.” Cuối cùng, mục đích của Cố Uyên vẫn không đạt được. Ông trời thật không tốt. Lúc Cố Uyên chuẩn bị nói ra, quay đầu sang, lại nhìn thấy Từ Du Mạn sớm đã ngủ thiếp đi. Cố Uyên bất đắc dĩ cười, mấy ngày nay tiểu nha đầu này nhất định mệt chết rồi. Lái xe vào chung cư của Từ Du Mạn, xe dừng lại, Cố Uyên cũng không vội đánh thức Từ Du Mạn. Con người, lúc ngủ cũng đều thể hiện một vẻ đẹp không giống lúc ban ngày. Từ Du Mạn lúc ngủ rất giống một đứa con nít, đơn thuần, yên tĩnh. Hai mắt nhắm chặt hơi rung động, xem ra cô ngủ cũng không yên ổn. Cố Uyên nhìn thấy chân mày của cô càng lúc càng nhíu chặt, còn có khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt, trong lòng căng thẳng. Có một tảng đá đè trong lòng anh, làm cho anh không thở nổi. Cố Uyên thật sâu hối tiếc, tự trách mình.

Lúc trước anh rời khỏi cô, hiện tại còn có tư cách gì nói chuyện lúc trước của anh. Anh có tư cách gì. Khó trách, Mạn Mạn đã biết anh là ai, nhưng vẫn không nhận thức anh, thậm chí thái độ đối với anh càng kém hơn, đây không phải đại biểu Mạn Mạn đang tức giận, đang phẫn nộ, đang kháng nghị sao. Ai da, anh nên làm gì mới phải, nên làm gì đây? Cố Uyên nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Từ Du Mạn, sau đó, giống như ma xui quỷ khiến hôn lên đôi mắt của cô. Môi dính vào nước mắt của cô, anh vươn lưỡi ra, sau đó, trong miệng có vị mặn, trong lòng lại trở nên khổ sở.

Anh biết rõ 12 năm này Mạn Mạn có cuộc sống như thế nào? Lúc anh ở Anh vẫn luôn chú ý đến tin tức của cô. Anh biết, sau khi anh rời đi, cha anh cho cô một tấm chi phiếu 200 ngàn tệ, còn tìm cha mẹ nuôi cho cô. Đây là điều kiện để anh đồng ý ra nước ngoài. Sau đó, mẹ nuôi của cô ngã bệnh, cô lấy ra toàn bộ tiền ở trong thẻ ngân hàng để chữa bệnh cho mẹ nuôi, nhưng vẫn không chữa khỏi. Tiền dùng hết rồi, mẹ nuôi mất rồi. Cha nuôi ghét bỏ cô, vứt bỏ cô. Khi đó, cô mới 10 tuổi. Sau đó gặp được mẹ Vương, mẹ Vương không có con, đối xử với cô giống như con gái ruột. Cô làm công ở rất nhiều chỗ, trường học lái xe, tiệm ăn ‘Tùy ý’, còn có rất nhiều nơi khác. Sau khi cô có một chút tiền thì tự mình thuê một căn phòng nhỏ, mua một cái máy vi tính, bắt đầu viết tiểu thuyết trên mạng internet. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Sau đó cuộc sống của cô mới dần khá hơn.

Sách của cô anh đều xem qua toàn bộ, văn phong rất tinh tế, bên trong luôn để lộ ra chút ưu thương nhàn nhạt. Anh biết cô mỗi ngày làm chuyện gì, đau lòng hay là vui vẻ, anh cũng biết cô có bạn tốt, yêu đương, hay thất tình. Nhưng mà anh chỉ có thể nhìn, lại không thể chia sẻ với cô. Không biết lúc đầu anh là bởi vì đồng cảm, hay là cái gì, nhưng hiện tại anh biết, trong lòng anh có cô, xua đi không được. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cha giao cho anh, anh liền vội vã trở về nước. Anh biết, muốn tiếp cận cô cũng không dễ dàng, cho nên anh lựa chọn đến trường học của cô làm thầy giáo của cô. Tối thiểu, mổi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô. Sau đó, anh bất mãn môi ngày chỉ nhìn thấy cô, nên bắt đầu từ từ tiếp cận cô, muốn xông vào cuộc sống của cô.

Lúc đầu gặp cô ở Trầm Luân, mặc dù biết cô thường đến Trầm Luân, nhưng tận mắt nhìn thấy thì anh lại có cảm giác hoàn toàn khác. Cho nên anh tức giận. Ngộ nhỡ cô uống say, ngộ nhỡ cô gặp phải người xấu, ngộ nhỡ… Bao nhiêu cái ngộ nhỡ, anh không dám nghĩ tới. Nên anh đối với cô lạnh lùng, hờ hững. Sau khi về nhà Trầm Phong, anh mới bắt đầu ảo não. Anh như vậy, không phải đánh mất một khởi đầu tốt rồi sao? Ngày hôm sau, cô đi trễ. Thật ra thì cũng không có muộn. Anh phạt cô đứng, không ngờ lại phạt tới một đóa hoa đào. Nhưng anh biết, cô không hề thích Dương Kiệt, mặc dù Dương Kiệt là con trai độc nhất của Phó Thị Trưởng, gia thế hiển hách, và cũng là trưởng ban Thể Dục hội học sinh. Nhưng mà anh không để cậu ta vào trong mắt, bởi vì anh hiểu Mạn Mạn của ah không thích cậu ta. Nếu như cô thích, bọn họ đã sớm ở cùng một chỗ. Nhưng anh cũng biết, Mạn Mạn vẫn còn không quên được người đàn ông kia, người đã bỏ rơi Mạn Mạn.

Sau đó gặp nhau ở quảng trường Kim Phủ, anh cho rằng cô là đi xem mắt, trong lòng rất tức giận. Cô chẳng lẽ cứ như vậy muốn gả mình ra ngoài sao? Cô tốt đẹp như vậy, muốn gả cũng chỉ có thể gả cho anh. Sau lại nghe cô nói đi với bạn, anh mới nghĩ đến, Mạn Mạn làm sao có thể chạy đi xem mắt đây. Sau đó, bạn thân của Mạn Mạn là Thẩm Mặc Dư cùng A Việt vừa ý nhau, Mạn Mạn dẫn bọn họ đến chỗ mẹ Vương. Ngày đó, anh đùa với cô, quả nhiên, phản ứng của cô thật đáng yêu. Anh không muốn thừa nhận, lúc Mạn Mạn gắp miếng cá kia cho anh, anh tự nhiên rất không có tiền đồ mà nổi lên phản ứng, giống như lần đó Mạn Mạn ở trong phòng làm việc của anh sử dụng cái ly uống nước của anh vậy. Mạn Mạn từ nhỏ gần như sống một mình, rất nhiều năng lực cũng rất mạnh, bao gồm cả việc xử lý chuyện ‘mảnh thủy tinh’ của Dương Nguyệt Ý. Sau khi ăn cá xong, gặp phải sự trả thù của đám người ăn trộm. Đám ăn trộm kia trộm ví tiền của anh, bên trong không có nhiều tiền nhưng lại có anh chụp chung của anh và Mạn Mạn trước kia. Cho nên dù biết rất rõ ràng đó là cạm bẫy, anh vẫn đuổi theo. Thân thủ của Mạn Mạn rất lợi hại, bởi vì cô cũng đã từng làm công ở võ quán Taekwondo. Sau khi xử lý bọn ăn trộm, Mạn Mạn cư nhiên đối xử lạnh lùng với anh, anh không rõ nguyên nhân, cô còn không cho anh đi vào chung cư của cô. Tối về, anh cả đêm không ngủ được, mất ngủ.

Chương 34: Cướp xe, xin mời lái xe đến chỗ vắng vẻ

Không ngờ, cô lại bị ốm. Ở nhà cô, anh đụng phải một người đàn ông, anh chưa bao giờ biết sự tồn tại của người đàn ông này, chưa nhìn thấy qua bất kỳ tài liệu nào cho thấy hắn từng xuất hiện bên cạnh Mạn Mạn. Nhưng mà, mức độ quan tâm của người đàn ông này đối với Mạn Mạn rất không bình thường. Bọn họ đánh nhau một trận, bởi vì một hiểu lầm nhỏ. Người đàn ông kia là ai? Trở về tra tài liệu, người đàn ông kia lại là tổng giám đốc Mộ Trường Phong của tập đoàn Mộ thị. Nhưng anh vẫn không biết Mộ Trường Phong và cô có quan hệ như thế nào?

Muốn tổ chức đại hội thể dục thể thao. Anh cố ý gọi Mạn Mạn vào phòng làm việc, cố ý làm cho cô lại dùng ly của anh để uống nước. Bởi vì lúc ăn cá, Mạn Mạn nói hai người bọn họ đã thanh toán hết nợ nần. Không, bọn họ vĩnh viễn sẽ không thanh toán xong. Không ngờ, dì cả mẹ của cô đột nhiên lại tới, nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của cô, tâm tình của anh chợt trở nên rất tốt. Toàn bộ sự khó chịu trong mấy ngày nay đều bị ném ra ngoài chín tầng mây. Anh giúp Mạn Mạn mua băng vệ sinh, bởi vì anh có xem qua một đoạn quảng cáo băng vệ sinh, nói: yêu người ấy, thì hãy vì người ấy mà mua băng vệ sinh đi. Anh muốn nói, anh nguyện ý vì Mạn Mạn mà mua băng vệ sinh cả đời.

Thời điểm diễn ra đại hội thể dục thể thao, rõ ràng đã nhìn ra Mạn Mạn có gì đó bất thường. Nhưng anh không thể quá nóng vội, hù cô ngã thì làm thế nào? Anh cũng tin tưởng, cô sẽ xử lý tốt chuyện này. Quả nhiên, Mạn Mạn xử lý rất tốt. Chỉ là không ngờ, người khởi xướng chuyện này là Dương Nguyệt Ý. Trường học khai trừ Dương Nguyệt Ý. Vốn là với gia thế của Dương Nguyệt Ý, muốn lần nữa tìm trường học mới tốt hơn thì không có gì khó khăn. Nhưng anh không cho phép trường nào nhận cô ta thì trường đó cũng không dám nhận. Tổn thương người Mạn Mạn, anh một chút cũng sẽ không bỏ qua. Rồi thì có một cậu con trai tỏ tình với Mạn Mạn, dĩ nhiên, anh không hề vui mừng. Sau đó trời mưa, Dương Kiệt cùng Tống Lâm Bạch tranh nhau muốn đưa Mạn Mạn về nhà, cô cũng không đồng ý với người nào. Rất tốt, làm rất tốt. Anh đi tới bên cô, cho là cô sẽ đi về cùng anh, không ngờ tự nhiên Mộ Trường Phong cũng tới. Mạn Mạn lại đi theo Mộ Trường Phong về nhà. Không cam lòng liền đi theo Mạn Mạn về nhà. Cái tên Mộ Trường Phong kia quả nhiên ở trong nhà của cô. Tức giận, trong lòng anh vô cùng tức giận. Anh đi về, không muốn để cho Trầm Phong nhìn thấy cái bộ dáng này của mình, cho nên anh lựa chọn đi tới một quán bar khác, Nghịch Lưu. Lúc uống rượu, anh chợt có một chủ ý. Sau đó, người phục vụ kia quả nhiên gọi cô tới.

Đêm đó, anh thiếu chút nữa đã không khống chế được mình. Lúc ở Thế Ngoại Đào Nguyên đưa tiền cho tiểu Cường, Mạn Mạn mở ví tiền của anh ra, mặt không đổi sắc thì anh biết Mạn Mạn đã sớm biết thân phận của anh rồi. Thì ra cái lần bị ăn trộm, cô đã biết thân phận của anh rồi nên mới đối với anh lạnh lùng như vậy. Biết được nguyên nhân, cái hố trong lòng liền nhỏ đi rất nhiều. Ít nhất, không mờ mịt như lúc đầu. Tiếp cận Mạn Mạn, mọi chuyện đều thuận lợi như anh tưởng tượng. Anh dần dần đã xông vào cuộc sống của cô. Chỉ là, trong lòng anh vẫn còn hai cái hố chưa bước qua được.

Một là không biết Mạn Mạn có còn yêu Lục Khiêm hay không. Còn nữa, không biết cô có quan hệ gì với Mộ Trường Phong. Aiz...Cố Uyên nhìn gương mặt ngủ say của Từ Du Mạn, vuốt ve làn da nhẵn nhụi của cô, cảm xúc rất sâu nặng. Mạn Mạn ơi Mạn Mạn, anh nên dùng thái độ như thế nào đối với em đây, em làm sao mới có thể tiếp nhận anh đây?

Dung nhan yêu kiều như vậy ở nơi anh có thể đụng tay đến, đôi môi đỏ tươi giống như trái anh đào màu đỏ dụ người ta hái, một mỹ nữ, cũng là người con gái anh đặt trong lòng, không hề phòng bị mà ngủ thiếp đi trước mặt anh như vậy. Hơn nữa đôi môi còn hơi nhúc nhích giống như đứa bé, bạn có thể nhịn được sao? Có thể sao? Nếu như có thể, vậy thì chứng minh bạn là người đàn ông không bình thường. Mặc kệ bạn nhịn được hay không nhịn được, dù sao Cố Uyên chính là không nhịn được. Anh chậm rãi cúi đầu, khoảng cách xa giống như Thiên Sơn Vạn Thủy vậy, thời gian lúc này, giống như trải qua cả ngàn vạn năm. Rốt cuộc, Cố Uyên đã hôn lên đôi môi mà anh ngày đêm nhớ thương kia. Sự tuyệt vời của Từ Du Mạn, khiến anh nhẹ nhàng cảm thán. Anh không dám dùng quá sức khi hôn, sợ sẽ đánh thức cô dậy. Nhưng làm Cố Uyên vui vẻ mở cờ trong bụng chính là Từ Du Mạn chủ động đáp lại anh. Trong giấc mộng, Từ Du Mạn lại nhiệt tình hơn nhiều so với mấy lần trước. Cô chủ động vươn lưỡi dò vào trong miệng anh, trêu chọc anh. Cố Uyên cảm thấy có một cổ nhiệt lưu tuôn ra hướng về bụng dưới, cái bộ vị đó của anh đã sớm ngẩng đầu ưỡn ngực, kêu gào muốn cô. Từ Du Mạn nhiệt tình như lửa, anh cũng như lửa đốt người. Lại có người dội lên một chậu nước lạnh. Có người đang gõ cửa sổ xe.

Cố Uyên bất đắc dĩ nhìn chỗ nào đó của chính mình, thêm vài lần nữa, sợ là sẽ làm nó bị phế luôn. Vậy thì không thể được, anh còn là xử nam đấy. Cửa sổ xe gõ mấy cái, liền không có động tĩnh nữa. Cố Uyên tò mò mở cửa xe, đi ra ngoài xem là ai đã gõ cửa sổ xe. Người thì không nhìn thấy, nhưng anh lại thấy có tờ giấy. Trên tờ giấy có chữ viết bằng bút bi: ‘Cướp xe, xin mời lái xe đến nơi vắng vẻ’. Cố Uyên thấy buồn cười. Là ai lại có sáng ý, có phong cách hài hước như vậy. Lúc anh xuống xe, Từ Du Mạn liền mở mắt ra. Ánh mắt cô có chút ngây ngốc. Từ từ, cô lấy tay sờ sờ môi của mình. Không biết cô đang suy nghĩ gì. Sau khi Cố Uyên đem tờ giấy kéo xuống liền gấp lại tử tế bỏ vào trong túi áo. Định đánh thức Từ Du Mạn dậy. Mở cửa xe, xác thực nhìn thấy cô đã tỉnh rồi. Cố Uyên hơi lúng túng. Giống như phản xạ có điều kiện, anh đẩy mắt kính một cái:

“Tỉnh rồi thì xuống đi, về tới nhà rồi.” Cố Uyên sửa sang lại một chút rồi nói

“A….” Lần này Cố Uyên có chút cảm thấy kỳ quái, anh đi theo Từ Du Mạn vào nhà cô, cô thế nhưng không nói gì? Ngược lại còn chủ động rót cho anh một ly nước. Cố Uyên đã nhìn ra, Từ Du Mạn là có chuyện muốn nói. Hơn nữa, nhất định là lời nói mà anh không muốn nghe thấy. Anh uống một hớp nước, để cái ly ở trên bàn trà, thở dài,

“Có cái gì em cứ nói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.