Lúc này Hàn Minh đi tới: “Cái này anh tìm được trên xe taxi.” Thật ra là thuộc hạ của anh phát hiện ra.
“Dạ.”
Điện thoại của Từ Du Mạn cũng may vẫn còn pin. Cố Uyên mở ra đã nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của mình. Mạn Mạn… Cố Uyên tìm kiếm khắp danh bạ trong điện thoại di động của cô, nhưng không tim thấy số điện thoại của Âu Dương Nhất Phàm. Anh suy nghĩ một chút là biết. Với tính cách của cô, tất nhiên là xóa mất số điện thoại của Âu Dương Nhất Phàm rồi. Từ Du Mạn không muốn có dính dáng đến Âu Dương Nhất Phàm nên xóa số của hắn rồi.
“Bé Mạn đâu, bé Mạn đâu?”
“Bên trong.”
Tôn Tôn trầm mặc, muốn an ủi Cố Uyên một chút, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Cố Bác liếc mắt nhìn cửa phòng giải phẫu khép chặt, định châm một điếu thuốc nhưng lại thôi.
Ông cụ Cố đi tới, vỗ bả vai của Cố Uyên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mạn Mạn gặp phải tên biến thái giết người điên cuồng kia.”
“Chính là tên giết người bị phát trên tin tức mấy ngày trước sao?” Tôn Tôn hỏi.
“Dạ.” Mọi người lại lần nữa rơi vào trầm mặc. Người đầu tiên nói chuyện là ông cụ Cố:
“Súc sinh kia đâu?” Bình thường ông cụ Cố nói chuyện rất kích động, nhưng lúc này biểu hiện lại tỉnh táo khác thường. Giọng nói cũng nhỏ đi nhiều nhưng lại không kém phần nghiêm túc.
“Cháu không biết.” Anh ném tên súc sinh kia đi, sau đó cũng không biết. Lúc ném ra còn sống hay chết cũng không chú ý.
“Ông nội Cố, bây giờ hắn đang ở cục cảnh sát.” Hàn Minh cẩn thận nói. Đối với ông cụ Cố, trong lòng Hàn Minh rất kính sợ. Ngoài kính sợ còn có một chút sùng bái. Ông cụ Cố năm đó uy phong mặc dù bọn họ không tận mắt thấy qua, thế nhưng lúc mưa dầm thấm đất đã nghe qua không ít.
“Chờ đó, xem ta thu thập hắn thế nào.” Ông cụ Cố nói xong liền muốn đến cục cảnh sát. Trong lòng đã nghĩ xong nhiều phương pháp có thể hành hạ tên biến thái này. Nhưng lời kế tiếp của Hàn Minh khiến ông cụ Cố dừng bước.
“Ông nội Cố, hắn đã chết.”
“Cái gì? Các cậu giết chết hắn sao?” Tại sao không đợi ông?
“Không phải chúng cháu giết chết, là… là em dâu giết chết.” Hàn Minh nhìn thi thể của tên biến thái, trong lòng sự sùng bái với Từ Du Mạn càng tăng thêm vô hạn. Lợi hại thật, đã đem tên đó… thiến luôn.
“Ha ha, giỏi, không hổ là cháu dâu của ta.” Ông cụ Cố cười to, nhưng bước chân vẫn không dừng lại .
“Ông nội Cố, ngài đây là đi đâu ạ?” Hàn Minh hỏi.
“Cục cảnh sát.”
“Không phải đã chết rồi sao?” Còn đi cục cảnh sát làm gì?
“Vụt thây.”
Bên này Cố Uyên đã cho người đến quảng trường Phượng Hoàng ở thành phố A đón người. Bởi vì tình huống khẩn cấp nên anh trực tiếp sử dụng danh nghĩa của ông cụ Cố, điều động một chiếc máy bay quân sự đến đó.
“Ông nội.”
“Sao?”
“Cháu đã tự mình điều một chiếc máy bay đi đón người.” Cố Uyên nói. Chuyện này cần phải nói với ông nội một tiếng.
“Đón người?”
“Dạ, đón người tới hiến máu cho Mạn Mạn, nguồn máu của bệnh viện không đủ.”
“Không đủ? Đây là bệnh viện gì chứ? Tại sao nguồn máu cũng không đủ.” Ông cụ Cố có chút tức giận.
“Ông nội, nhóm máu của Mạn Mạn là RH âm tính. Nhưng ông yên tâm, cháu đã lệnh cho người đến thành phố A đón một người bạn có nhóm máu giống của cô ấy tới đây rồi.”
“Ừ.”
Rất nhanh Lâm Thiển Tuyết cùng Mộ Trường Phong đã đến, lúc đến cửa phòng giải phẫu vẫn chưa mở ra.
“Cố Uyên, Mạn Mạn thế nào?” Lâm Thiển Tuyết lo âu hỏi. Bởi vì bước chân có chút nhanh, lúc chạy tới Lâm Thiển Tuyết cũng có chút thở không ra hơi.
“Vẫn còn ở bên trong.” Cố Uyên châm một điếu thuốc, cũng đưa cho Mộ Trường Phong và Hàn Minh mỗi người một điếu thuốc. Đồng thời cũng đưa cho người đi theo phía sau Lâm Thiển Tuyết và Mộ Trường Phong là Âu Dương Nhất Phàm một điếu.
“Chúng tôi nghĩ hắn sẽ có thể giúp Mạn Mạn.” Lâm Thiển Tuyết giải thích. Cô biết Cố Uyên cùng Âu Dương Nhất Phàm là tình địch, nên vẫn phải giải thích một chút với Cố Uyên thì tốt hơn. Cố Uyên gật đầu một cái. Anh cũng định gọi Âu Dương Nhất Phàm để phòng ngừa trường hợp không hay xảy ra.
Cố Uyên châm điếu thuốc lá trong tay. Lâu rồi cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh hút thuốc lá. Anh không phải không biết hút thuốc mà là không thích hút thuốc. Trước khi về nước anh thường hút thuốc. Thứ nhất, hút thuốc để giải tỏa cô đơn, thứ hai là để nâng cao tinh thần.
Cố Uyên thường ngày lạnh lùng chững chạc, lại hút thuốc, tựa vào trên tường, làm cho người ta cảm thấy một loại bi thương thảm thiết không cách nào che giấu cùng tĩnh mịch.
Có người hút thuốc lá thoạt nhìn làm cho người ta cảm thấy tang thương, có người hút thuốc lại làm cho người ta cảm thấy u buồn, có người hút thuốc lại cho người ta cảm giác chính là tiểu lưu manh côn đồ. Cố Uyên đều không phải là ba loại này. Không biết làm sao hình dung cảm giác khi nhìn Cố Uyên hút thuốc, dường như không thích hợp, lại như vừa khéo phù hợp hài hòa. Lúc này cửa phòng giải phẫu mở ra, Ngụy Thư Vọng cùng một y tá đi ra:
“Anh ba, máu đã dùng hết rồi. Chị dâu mất máu quá nhiều.”
“Tôi thuộc nhóm màu RH âm tính, tôi tới trước đi.” Lâm Thiển Tuyết đi theo y tá kia vào phòng tiếp máu chuyên biệt bên cạnh.
Rất nhanh đã nhìn thấy y tá cầm một túi máu đi ra: “Cô ấy mới vừa hiến máu, có chút suy yếu ngủ ở bên trong.” Mộ Trường Phong vội vàng đi vào.
Ngụy Thư Vọng nhìn túi máu trong tay y tá, biết đây đã là cực hạn của một người, tuyệt đối không thể rút thêm nữa, nếu không sẽ dẫn đến nguy hiểm tính mạng. Nhưng từng này máu còn chưa đủ: “Còn chưa đủ.”
“Đến lượt tôi, tùy tiện rút bao nhiêu thì rút.” Âu Dương Nhất Phàm đứng dậy. Điếu thuốc mà Cố Uyên đưa cho anh ta đã nằm trong thùng rác bên cạnh.
“Cùng tôi đi vào.” Y tá đưa bịch máu cho Ngụy Thư Vọng xong, hướng về phía Âu Dương Nhất Phàm gật đầu một cái, ý bảo Âu Dương Nhất Phàm theo sau. Vẫn là căn phòng kia, Âu Dương Nhất Phàm bị rút một lượng máu tương tự, nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông. Âu Dương Nhất Phàm cũng không có phản ứng quá lớn, tự mình đi ra ngoài, đứng ở ngoài phòng giải phẫu, cùng mọi người chờ đợi.
“Tôi nợ anh .” Cố Uyên nói, cặp mắt vẫn không rời khỏi cửa phòng giải phẫu. Nhưng ai cũng biết, đây chính là nói chuyện với Âu Dương Nhất Phàm.
Tôn Tôn mặc dù không biết vướng mắc giữa Âu Dương Nhất Phàm cùng Từ Du Mạn nhưng lúc Từ Du Mạn và Cố Uyên kết hôn, Âu Dương Nhất Phàm trắng trợn như vậy muốn cướp dâu, ấn tượng của Tôn Tôn và Cố Bác đối với Âu Dương Nhất Phàm tự nhiên cũng khắc sâu.
“Anh là mắc nợ tôi.” Đoạt đi cô gái mà anh ta yêu, sao lại không phải thiếu nợ anh ta chứ.
Cố Uyên không nói gì, anh biết chuyện Âu Dương Nhất Phàm nói cùng chuyện anh nói không phải là một. Hiện tại anh không muốn thảo luận vấn đề này cùng Âu Dương Nhất Phàm. Chờ Mạn Mạn tỉnh, anh sẽ nói rõ cùng Âu Dương Nhất Phàm, rốt cuộc là thiếu hay không.
Ngụy Thư Vọng đi ra trong sự kỳ vọng của mọi người. Nhìn thấy Cố Uyên, trong con ngươi Ngụy Thư Vọng có áy náy rõ ràng: “Tôi…”
Cố Uyên vổ vổ bả vai Ngụy Thư Vọng: “Nói đi.”
“Em đã tận lực nhưng có thể tỉnh lại hay không phải xem ý chí của chị ấy. Nhưng em cảm thấy ý chí của chị ba rất mạnh mẽ. Dường như vừa hy vọng tỉnh lại, lại không muốn tỉnh lại. Thật sự em học tâm lý học nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua tình huống như thế.” Ngụy Thư Vọng chuyên khoa ngoại lâm sàng, kiêm Tâm Lý Học. Trong giới tâm lý học, hiện tại cũng có chút danh tiếng.
“Ừ.” Cố Uyên suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh có thể đi vào không?”
“Vào đi. Nhưng một mình anh đi vào là được rồi.”