Cố Uyên nhìn Tôn Tôn và Cố Bác nói:
“Cha, mẹ, mọi người về trước đi, nơi này con trông là được rồi.”
“Vậy con cũng phải chú ý nghỉ ngơi.” Tôn Tôn dặn dò. Bọn họ ở lại chỗ này cũng không giúp được gì, nơi này để lại cho hai vợ chồng nó thôi.
“Dạ.”
Từ lúc đến nơi này, Cố Bác ngay cả một câu cũng chưa nói đã rời đi. Nhưng sự quan tâm mọi người đều có thể thấy được.Tiễn Tôn Tôn cùng Cố Bác, Cố Uyên nhìn về phía Hàn Minh:
“Nơi này không có chuyện gì rồi, anh về trước đi. Trông chừng ông nội giúp em.” Không biết có thật sự vụt thây hay không. Có điều dù là vụt thây cũng không có gì đáng ngại. Rơi vào trong tay ông, cũng không chỉ là vụt thây đơn giản như vậy.
“Ừ. Cần anh giữ người đàn ông kia lại không?” Hàn Minh hỏi. Cái người tới báo án.
“Giữ lại, em tới xử lý.” Nói xong, Hàn Minh gật đầu một cái, rời khỏi bệnh viện.
Bên ngoài chỉ còn lại Cố Uyên cùng Âu Dương Nhất Phàm hai người. Lúc này Âu Dương Nhất Phàm xông lên, muốn đánh anh. Anh tránh được một quyền của Âu Dương Nhất Phàm.
“Lúc này tôi không muốn đánh nhau với anh.” Anh không có tâm tình đó.
Âu Dương Nhất Phàm nào có để ý tới Cố Uyên nói cái gì. Hắn nghĩ đến Cố Uyên khiến Mạn Mạn gặp phải chuyện như vậy, anh ta đã làm cái gì chứ? Bảo vệ Mạn Mạn như vậy sao? Âu Dương Nhất Phàm rất tức giận. Cố Uyên né tránh một quyền của anh ta xong, Âu Dương Nhất Phàm lại huy động quả đấm của mình.
Vừa lúc, tâm tình của Cố Uyên cũng cực kỳ khó chịu. Được, muốn đánh, vậy thì đánh một trận là được. Cố Uyên không né tránh nữa, bắt đầu phản kháng tấn công, chủ động xuất kích. Anh một quyền tôi một cước, hai người đánh nhau.
Y tá định tiến lên khuyên can, bệnh viện đâu phải nhà của bọn họ, nhưng bị Ngụy Thư Vọng ngăn cản: “Không cần để ý đến bọn họ. Dù sao nơi này cũng không có bệnh nhân.”
“Vâng” Vẫn là bác sĩ Ngụy tốt hơn, ôn tồn nho nhã, sẽ không giống mấy người không có phẩm chất như vậy. Y tá ánh mặt si mê nhìn bóng lưng của Ngụy Thư Vọng ở phía trước.
Đáng thương cho Cố Uyên cùng Âu Dương Nhất Phàm, hai người bình thường đều được người ta theo đuổi ái mộ, đều là thân sĩ như vậy, hôm nay lại bị một y tá nhỏ chê bai. Cũng may bọn họ cũng không biết.
Mộ Trường Phong nghe tiếng đánh nhau, đi ra đã nhìn thấy là Âu Dương Nhất Phàm đang đánh nhau với Cố Uyên, cũng không nhảy ra khuyên can mà ở một bên xem kịch vui. Nếu có rượu có đồ nhắm thì càng thêm hoàn mỹ.
Mộ Trường Phong vẫn luôn không thích Âu Dương Nhất Phàm, thấy Âu Dương Nhất Phàm bị Cố Uyên đánh, trong lòng ngược lại có chút vui sướng. Mặc dù còn có một chút áy náy nho nhỏ, dù sao Âu Dương Nhất Phàm là anh thông báo tới.
Nhìn thấy Cố Uyên bị Âu Dương Nhất Phàm đánh, Mộ Trường Phong cũng có chút vui vẻ. Dù sao Mạn Mạn gả cho Cố Uyên, chính là bà xã của Cố Uyên, nhưng cậu ta không chăm sóc tốt Mạn Mạn, khiến Mạn Mạn gặp phải chuyện như vậy, đáng bị đánh. Cho nên Mộ Trường Phong sẽ không ngốc mà đi khuyên can đâu.
Đánh được gần nửa giờ rồi, kịch hay cũng xem chán chê rồi. Mộ Trường Phong đi lên, kéo ra hai người Cố Uyên và Âu Dương Nhất Phàm vẫn còn đang quấn lấy đánh nhau. Đánh nữa mà xảy ra chuyện, Mạn Mạn tỉnh lại anh làm sao ăn nói với cô?
“Cậu vào nhìn Mạn Mạn đi.” Mộ Trường Phong nhìn Cố Uyên không bị thương gì, ngược lại người bị thương tương đối nghiêm trọng là Âu Dương Nhất Phàm. Lần trước lúc anh và Cố Uyên đánh nhau, cũng không thấy Cố Uyên quá lợi hại. Xem ra, người anh nên lo lắng là Âu Dương Nhất Phàm mới đúng.
Cố Uyên sửa sang lại quần áo của mình một chút, đi vào phòng bệnh của cô. Từ Du Mạn hô hấp rất yếu ớt, quả thật giống như không có hít thở. Nếu không phải nhìn thấy máy móc ở bên cạnh biểu hiện tim đang đập, anh thiếu chút cũng đã nằm ở trên giường, là thi thể chết đi rồi. Cố Uyên ngồi bên giường, cầm bàn tay của cô đặt ở bên môi:
“Mạn Mạn, em nghe thấy anh nói không?” Cố Uyên hôn một cái lên mu bàn tay hơi lạnh lẽo của cô.
“Mạn Mạn, tại sao không muốn tỉnh lại? Em rất dũng cảm mà Mạn Mạn, tên súc sinh kia cũng không làm ra chuyện gì với em.”
Cố Uyên đoán được có khả năng chính là bởi vì tên biến thái. Anh nhớ, lúc anh đến, bộ dáng Mạn Mạn quần áo không chỉnh tề. Còn nữa, cho dù đã bất tỉnh nhân sự, cô vẫn nhíu chặt chân mày. Rất có thể Mạn Mạn không muốn đối mặt với chuyện này.
“Mạn Mạn, em bây giờ đã an toàn rồi, ở bên cạnh em chính là anh, ông xã của em này, Mạn Mạn. Mạn Mạn, em nếu không tỉnh lại, ông xã của em sắp khóc rồi. Còn chưa nhìn thấy ông xã của em khóc có bộ dạng thế nào à?” Cố Uyên cười nói nhưng nụ cười kia xem ra còn khó coi hơn khóc.
“Mạn Mạn, em nếu không tỉnh lại thì anh làm thế nào bây giờ? Em bảo chúng ta phải làm thế nào?”
“Mạn Mạn, chúng ta còn có cuộc sống dài như vậy, không thể vì chút chuyện này mà buông tha, phải không em? Em xem, em còn chưa học đại học, đúng rồi, thư thông báo trúng tuyển của đại học G đã đến rồi. Chúng ta còn chưa có con, còn chưa nhìn thấy con của chúng ta trưởng thành, chưa nhìn thấy đối phương tóc dần dần hoa râm, chưa cùng nhau chống gậy, đi trên bờ cát ngắm trời chiều. Cuộc đời của chúng ta còn rất dài, trong sinh mệnh của chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm.”
“Mạn Mạn, chẳng lẽ em lại thật sự muốn nhìn thấy một mình anh cô đơn tới già cả đời sao?”
“Mạn Mạn, nhanh tỉnh lại, có được không? Anh không chịu nổi khi nhìn thấy em nằm ở đây không nhúc nhích.” Cố Uyên vẫn không ngừng nói chuyện, vừa nói nước mắt cũng chảy ra.
“Là anh không tốt, đều là anh không tốt. Tại sao anh lại tắt máy, sao lại để em không tìm được anh? Anh tại sao lại đi chứ? Đều là tại anh, đều là lỗi của anh. Em tỉnh lại đi, cứ đánh anh, mắng anh, hoặc mở mắt nhìn anh cũng được. Nếu em có chuyện gì, anh cũng không sống được. Anh sẽ đi theo em, mặc kệ em ở đâu.”
Cảm xúc của Cố Uyên trở nên hơi kích động. Ngưng một lát, anh mới tỉnh táo lại.
“Mạn Mạn, hôm nay là sinh nhật của em. Nhưng anh lại không bảo vệ được em.”
“Mạn Mạn, anh thật sự rất sợ, sợ cứ như vậy không thấy được em nữa.” Anh thực sự sợ hãi, trái tim anh sắp ngừng đập. Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là chưa tới mức quá đau lòng thôi. Giờ khắc này, chỉ thấy từng giọt nước mắt trong suốt óng ánh chậm rãi từ trong hốc mắt anh chảy ra ngoài, theo gương mặt chảy xuống. Rơi xuống đất, văng lên bọt nước nho nhỏ, không nhìn thấy.
Cố Uyên vẫn canh giữ bên cạnh Từ Du Mạn, thức ăn Tôn Tôn đưa tới cho anh, anh chỉ tùy tiện ăn một chút đã buông bát đũa xuống.
“Con ăn ít như vậy đã đủ rồi sao?” Tôn Tôn lo âu nói. Bà không muốn con dâu còn chưa tỉnh, con trai lại xảy ra chuyện gì.
“Không ăn được. Không sao đâu mẹ, con biết phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể chăm sóc tốt cho Mạn Mạn.” Cố Uyên nói.
“Mẹ, mẹ trước trở về đi, nơi này có con trông chừng là được rồi.”
“Con trai, con về nghỉ một lát đi, nơi này mẹ coi chừng, con cũng trông nom cả một buổi tối rồi, cho dù thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi.”
“Không sao, trước kia khổ hơn cũng qua được mà.” Khi anh tham gia huấn luyện trong rừng, đều là mấy ngày mấy đêm ngủ cũng không dám ngủ. Trong rừng chẳng những phải lo nghĩ tổ chức sắp xếp của kẻ địch, còn phải cẩn thận đề phòng một vài thứ trong rừng rậm có thể gây tổn thương tính mạng cho con người. Dưới tình huống như vậy, nhiều nhất chỉ là chợp mắt, cũng không dám ngủ.
“Vậy con chú ý nghỉ ngơi đi.” Tôn Tôn thu dọn đồ xong, mới lưu luyến rời khỏi. Con trai là do bà sinh ra, ai có thể hiểu rõ con trai hơn bà? Chuyện Cố Uyên đã quyết định, mặc kệ người khác khuyên như thế nào cũng khuyên không được. Chính là cố chấp như vậy đấy.
Mộ Trường Phong cùng Lâm Thiển Tuyết cũng đã về thành phố A, bọn họ còn phải chăm sóc mấy bé con nhà họ. Âu Dương Nhất Phàm ngược lại ở lại nơi này, giống như ở lỳ chỗ này, mặc kệ như thế nào cũng không đi.
Ban ngày, Âu Dương Nhất Phàm sẽ tới bệnh viện nhìn Từ Du Mạn, buổi tối Âu Dương Nhất Phàm đến khách sạn nghỉ ngơi. Nếu không phải Cố Uyên ban ngày và buổi tối đều canh giữ ở nơi đó, thì bộ dạng Âu Dương Nhất Phàm cũng giống như một người đàn ông yêu thương vợ con sâu sắc. Nói không chừng, dường như nếu Cố Uyên không trông nom ở đó, thì ngay cả buổi tối Âu Dương Nhất Phàm cũng sẽ không rời đi.
Cố Uyên cũng không để ý đến Âu Dương Nhất Phàm, hắn muốn làm thế nào thì làm, Cố Uyên bây giờ đâu còn tâm tư đi trông nom Âu Dương Nhất Phàm như thế nào. Từ Du Mạn đã hôn mê nửa tháng, trải qua kiểm tra chồng chất, cái gì cũng rất tốt, cũng không có vấn đề gì, nhưng cô vẫn hôn mê, không ai có biện pháp gì để cô tỉnh lại.
Cố Uyên chỉ ngủ hai ba tiếng một ngày, toàn bộ thời gian không ngừng canh giữ bên cạnh cô, cẩn thận chăm sóc cô. Tất cả chuyện vụn vặt trong sinh hoạt của cô, anh đều tự làm lấy. Anh nói để cho những y tá kia làm anh không yên lòng.
Mỗi ngày Cố Uyên đều sẽ ở bên cạnh Từ Du Mạn trò chuyện với cô. Chỉ đơn giản là hi vọng cô mau tỉnh lại, còn có anh như thế nào. Âu Dương Nhất Phàm nhìn vào trong mắt, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.
Sau trải qua chuyện này, Âu Dương Nhất Phàm lại muốn đoạt lại Từ Du Mạn một lần nữa, Cố Uyên không cho cô hạnh phúc. Nhưng thời gian dài như vậy chính anh ta cũng cảm thấy có chút tự ti rồi. Nếu để cho anh ta trông nom tại chỗ này, nói chuyện với cô, giúp cô lau người gì đó, anh ta tuyệt đối làm không kém so với Cố Uyên, nhưng muốn anh ta làm mấy chuyện này, có lẽ anh ta không làm được.