Một y tá từ phòng bệnh VIP trở lại phòng trực ban. Mới vừa đi vào liền bị một đám y tá vây quanh. Các y tá đều hưng phấn, mang vẻ si mê hỏi:
“Thấy anh chàng đẹp trai đó không? Tôi đã nói anh ấy rất tuấn tú mà.”
“Đúng vậy, người đó là quá đẹp trai xuất sắc rồi.”
Một y tá xông tới: “Tôi cảm thấy cô gái nằm trên giường bệnh thật hạnh phúc. Nếu tôi chính là cô gái kia, khẳng định hận không thể lập tức tỉnh lại.”
“Tôi chưa từng nhìn thấy qua một người đàn ông đẹp trai như vậy, có tiền như vậy lại có thể biết làm những chuyện này. Đừng nói bình thường cô gái kia ăn đều là do người đàn ông đẹp trai này đút cho, chính là lau người cho cô ấy, đổ đại tiểu tiện cho cô ấy cũng là anh ta tự mình làm hết, thật sự tốt đến không có thiên lý.”
Các cô làm y tá ở một bệnh viện lớn như vậy, mỗi ngày có thể tiếp xúc với không biết bao nhiêu người có tiền rồi. Nhưng người vừa đẹp trai lại có tiền cũng không phải rất nhiều, tuy nói không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là không có. Có điều những người đàn ông mà trước kia họ tiếp xúc trên căn bản đều trực tiếp mời một hộ lý tới giúp chăm sóc bệnh nhân, thỉnh thoảng tới thăm một chút là được, đâu có gặp qua một người đàn ông đẹp trai, có tiền, lại còn chăm sóc vợ tỉ mỉ chu đáo một bước không rời như vậy chứ.
“Lần đó ở nhà ăn, tôi nhìn thấy người đàn ông kia lấy cơm rồi liền bỏ đi, cũng không ăn, xem ra hình như là thích sạch sẽ. Tại sao chính mình còn có thể đích thân làm những chuyện này? Xem ra, anh ta thật sự rất yêu cô gái nằm trên giường bệnh kia.”
“Aiz, tại sao đàn ông tốt đều là của người khác chứ?” Dứt lời một y tá cảm thán nói.
Trong phòng trực ban, tất cả mọi người ríu rít bàn tán không ngừng, đề tài vẫn luôn xoay quanh Cố Uyên không hề chuyển hướng. Người duy nhất không thỉnh thoảng tham dự vào cuộc bàn tán của các cô ấy chính là tiểu Vi, cũng chính là cô y tá ái mộ Ngụy Thư Vọng, người đã từng xem thường Cố Uyên cùng Âu Dương Nhất Phàm.
“Lại nói, thật ra bác sĩ Ngụy của chúng ta cũng rất tuyệt. Người đàn ông kia cho dù tốt hơn nữa cũng là của người khác rồi, bác sĩ Ngụy của chúng ta vẫn còn độc thân nha.” Một y tá chợt nói.
“Ha ha, đúng thế. Nghe nói, hình như bác sĩ Ngụy và người đàn ông kia là bạn tốt.”
“Ha ha, những anh chàng đẹp trai có mối quan hệ. Nếu không phải người đàn ông kia đã có vợ, aiz, thật ra đem bác sĩ Ngụy của chúng ta đặt lại gần người đàn ông kia xem ra vẫn là rất vui tai vui mắt nha, ha ha.” Hủ nữ. Chỗ nào có phụ nữ thì có tình cảm mãnh liệt.
“Hì hì, cô đọc tiểu thuyết đam mỹ nhiều quá rồi, nhìn thấy hai anh đẹp trai liền suy nghĩ theo phương diện kia.” Một y tá khác cười nhạo nói.
“Cô không phải nói tôi cho cô mượn mấy quyển tiểu thuyết đam mỹ kia sao, cô không đọc sao.”
“Đọc một chút rồi nhưng tôi không khoa trương như cô, có được không?”
“Nói thật, hai người đàn ông đẹp trai đi cùng một chỗ không nghĩ theo phương diện kia thì cũng cảm thấy không bình thường, thật có lỗi với soái ca. Nhớ rõ đồng chí Hạ Hà thân ái của chúng ta cũng đã nói, hủ nữ , chính là hai soái ca ở chung một chỗ sẽ nói thành tình cảm mãnh liệt, nhưng nếu hai người đàn ông xấu xí ở chung một chổ, hắc hắc, đó chính là ghê tởm. Lời này nói thật sâu sắc.” Nói đến Hạ Hà, hai mắt của y tá kia càng hiện đầy hoa đào, nếu linh hồn có thể xuất khiếu, linh hồn của cô ta rất có thể đã xuất khiếu đi tìm Hạ Hà rồi.
“Lời nói của Hạ Hà vẫn luôn rất thấu triệt rất sắc bén .” Chỉ cần là hủ nữ, có lẽ không có mấy người không thích Hạ Hà .
Lúc này y tá trưởng tới. Tất cả mọi người động tác nhanh chóng trở về vị trí của mình, đoan đoan chính chính, không giống như vừa rồi những người xúm lại một chỗ bàn luận kịch liệt
Y tá trưởng tuần tra một vòng xong, chuẩn bị rời đi. Lúc mọi người đang thở phào nhẹ nhõm, đã nhìn thấy y tá trưởng xoay người lại, lộ ra một nụ cười thần bí khó lường:
“Đem ebook của mấy tiểu thuyết đam mỹ đẹp mắt mà các cô thu gom được gửi tới hộp thư của tôi, lập tức thi hành.”
“. . . . . .” Đây là y tá trưởng của họ sao? Không ngờ, y tá trưởng cũng là…hủ nữ.
“Tôi phải đi truyền nước biển cho cô gái hạnh phúc đó.” Từ Du Mạn mỗi ngày đều phải truyền nước biển. Trên căn bản ăn không vô thứ gì, đương nhiên vẫn phải dựa vào truyền nước biển để duy trì các loại cân bằng sinh lý của thân thể, còn có chất dinh dưỡng tất yếu nữa.
“Ừ.” Tất cả mọi người hâm mộ cô y tá này. Ô… ô…, lại có thể nhìn thấy trai đẹp rồi.
Y tá mới vừa rời đi, rất nhanh liền vẻ mặt vội vã chạy vào. Chạy đến cửa phòng trực ban thì bất động. Tay vịn chặt cửa, thở hồng hộc nói:
“Này, này, cô gái kia tỉnh rồi.”
“. . . . . .”
Trong phòng bệnh, Cố Uyên kích động nhìn Từ Du Mạn mở hai mắt ra. Đôi tay run rẩy vuốt ve gò má của cô:
“Mạn Mạn… Mạn Mạn… Mạn Mạn.”
Đã nói không ra những lời khác nữa, chỉ một mực kêu tên Từ Du Mạn. Có lẽ, chỉ có như vậy, mới có thể biểu đạt sự xúc động trong lòng anh. Từ Du Mạn tỉnh lại, đã nhìn thấy Cố Uyên si ngốc nhìn cô.
Không phải Cố Uyên trong ấn tượng của cô nữa, Cố Uyên trong mắt cô lúc này không còn vẻ hăng hái của lúc trước, không còn lãnh đạm thanh nhã như thường ngày, râu ria của anh đã dài ra rồi, trước kia chuyện này tuyệt đối là không có khả năng. Mắt quầng thâm cũng rất sâu, vừa nhìn liền biết không nghỉ ngơi đầy đủ.
Từ Du Mạn nhìn dáng vẻ Cố Uyên như vậy có chút đau lòng. Vươn tay muốn sờ lên râu ria của anh, nhưng cô chợt nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay lại thu tay về.
Cố Uyên lập tức bắt được tay của cô, không để cho cô lùi bước. Đem tay của cô để ở bên môi, hôn khe khẽ lên:
“Mạn Mạn, rốt cuộc em đã tỉnh.”
“Ừ, em tỉnh rồi.” Từ Du Mạn hơi mỉm cười nói.
“Anh cũng gầy đi rồi, không tự chăm sóc bản thân cho tốt, anh không phải cố ý để cho em sau khi tỉnh lại thấy đau lòng chứ.” Từ Du Mạn trêu ghẹo nói.
Từ Du Mạn nhìn thấy Cố Uyên như vậy, chính là khúc mắc có nhiều hơn nữa cũng buông xuống. Cô cũng may không bị gì cả,.
“Chính là muốn em đau lòng, ai bảo em thời gian dài như vậy cũng không tỉnh lại. Em không tỉnh lại, anh ăn không được, ngủ không được, em nên cảm thấy đau lòng.” Cố Uyên thấy cô đã thả lỏng, anh cũng thả lỏng một chút. Đã không sao rồi, không cần khẩn trương nữa.
“Được rồi, em rất đau lòng. Nhưng anh mau trở về tắm rửa đi, sửa soạn lại một chút. Anh rất lâu không sửa soạn chỉnh tề, thật là hôi.” Cố Uyên thích sạch sẽ lại có thể chịu được như vậy.
“Em cho rằng em có thể tốt hơn anh chỗ nào?” Cố Uyên liếc cô một cái. Anh cách một ngày vẫn tắm một lần, có được không? Chỉ là không cạo râu mà thôi.
Từ Du Mạn vén chăn lên, cầm lấy tóc đưa lên mũi ngửi một cái, rất hôi.
“Chúng ta vẫn là nhanh về nhà thôi.”
“Được.”
Nghe nói Từ Du Mạn đã tỉnh rồi, Tôn Tôn, Cố Bác, dĩ nhiên còn có ông cụ Cố lập tức chạy tới bệnh viện, tới đón con dâu, cháu dâu của bọn họ về nhà.
“Ông nội, ba, mẹ.” Thấy ba người đi vào phòng bệnh, Từ Du Mạn có chút ngượng ngùng nói:
“Những ngày qua làm phiền mọi người rồi.”
“Phiền toái cái gì? Không phiền toái, chỉ cần con tỉnh lại là tốt rồi. Nếu còn không tỉnh, con trai mẹ chỉ sợ cũng muốn cùng ngủ với con.” Tôn Tôn nói.
Từ Du Mạn nghe Tôn Tôn nói, liếc mắt nhìn Cố Uyên. Biết anh thâm tình là một chuyện, nghe người khác nói ra lại là một chuyện khác, cô cảm động đến tột đỉnh.
“Mẹ, đừng nói nữa. Giúp Mạn Mạn làm thủ tục xuất viện đi, chúng con về nhà.” Cố Uyên ôm Từ Du Mạn vào trong ngực. Không chỉ có anh gầy đi, những ngày này cô cũng gầy đi không ít. Rõ ràng không có bao nhiêu thịt, còn gầy nữa cũng sắp chỉ còn lại xương thôi.
“Quá nhẹ rồi, trở về nhất định phải cho em ăn đến trắng trẻo mập mạp mới được.” Cố Uyên nói.
“Được được, mẹ lập tức đi làm ngay.” Tôn Tôn lập tức đi ra ngoài làm thủ tục xuất viện. Những ngày này, không chỉ có Từ Du Mạn chưa từng về qua nhà, ngay cả Cố Uyên, trừ trở về tắm rửa, cũng không lại ở nhà.
Lúc Cố Uyên cùng Từ Du Mạn đều ở thành phố A, cũng không ở nhà nhưng đều không cảm thấy cái gì, nhưng lần này hai đứa không ở nhà, cảm thấy trong lòng trong phòng trống trải như vậy, một chút sắp xếp cũng không có, cảm giác rất vắng lạnh. Rốt cuộc sắp về nhà rồi, Tôn Tôn vô cùng kích động.
Âu Dương Nhất Phàm ở ngoài cửa, nhìn thấy người một nhà bên trong, đột nhiên cảm thấy, mình thật sự là người ngoài, hoàn toàn không thể đi vào, anh bất quá chỉ là người ngoài mà thôi. Mạn Mạn vẫn không tha thứ cho anh, như vậy anh còn có tư cách gì mà nói Cố Uyên chứ? Anh mới là người thật sự khiến Mạn Mạn đau lòng khổ sở, anh chính là một tên khốn kiếp.
Âu Dương Nhất Phàm buông tha, cái gì cũng buông tha, mặc dù anh vẫn yêu Từ Du Mạn như vậy. Âu Dương Nhất Phàm nghĩ Cố Uyên có thể cho Từ Du Mạn hạnh phúc. Như vậy anh nên rút lui thôi, cũng là cho Cố Uyên thêm một cơ hội. Nếu như lần sau Cố Uyên khiến Mạn Mạn lại xảy ra chuyện gì, cho dù là trói, anh cũng nhất định phải trói cô trở về bên cạnh anh. Cho dù Mạn Mạn không vui, anh cũng nhất định sẽ làm như vậy.
Hiện tại Mạn Mạn đã tỉnh, như vậy, cũng không có chuyện của anh nữa. Những ngày này, có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Mạn Mạn ở khoảng cách gần như vậy, anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Bây giờ là lúc anh trở về rồi. Từ Du Mạn nhìn thấy Âu Dương Nhất Phàm ở cửa. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết mình có thể tỉnh lại, ít nhiều là nhờ Âu Dương Nhất Phàm.