Giáo Sư Quá Dùng Sức

Chương 12: Chương 12






Sau đó, mọi chuyện đều như anh mong muốn, tôi nhận rất nhiều việc, dọn giường, sửa sang lại tủ sách, đi siêu thị mua thức ăn dự trữ trong tủ lạnh, à còn có đồ dùng hằng ngày, anh thậm chí còn yêu cầu tôi mua mấy chậu hoa xanh xanh đỏ đỏ nữa…….

Tôi xách túi lớn túi nhỏ chỉ có thể dùng chân khóa cửa lại, mà cái tên Tô Tín đã thay đồ ở nhà ngồi xếp bằng trên ghế salon, mắt nhìn cái macbook, một tay điều khiển chuột, một tay cầm tách trà tao nhã uống.

Thấy tôi vào cửa, nhàn nhạt nhướng mi lên nhìn tôi một cái rồi tiếp tục chăm chú vào cái macbook. Tôi hận không thể cầm đống đồ trên tay ném vào mặt anh ta.

Dọn dẹp xong toàn bộ cũng đã 4 giờ chiều, ngay cả cơm trưa tôi cũng chưa ăn, lấy hóa đơn đưa cho Tô Tín, rên la với anh: “Thầy, em đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.”

Tô Tín quan sát tôi, thật tình nói: “Tôi thấy hình như em không đói ngực cũng dán vào lưng mà.”

“…………..”

Tô Tín, sao anh cứ phải nói những lời độc địa như vậy.

Nhìn tôi một hồi không thấy tôi nói tiếng nào thì anh cười ầm lên nói: “Trong tủ có nhiều đồ ăn đó, em tự đi lấy đi.”

Tôi lấy ra bịch bánh quy, chuẩn bị mở ra thì thấy Tô Tín buông con chuột trong tay ra, quơ quơ tay kêu tôi qua đó, nhìn vẻ mặt tươi cười thích thú của anh ta mà tôi sợn da gà.

Anh cầm cái ly trên tay đưa cho tôi sai khiến: “Kỳ Nguyệt, cho tôi ly nước đá.”

= =!!!

“Thầy, thầy có thể không sai em làm những việc này nữa được không?”

Anh ta sờ sờ cằm, xoay cái màn hình qua cho tôi xem nói: “Em làm mấy cái này không phải rất thích hợp sao?”

“Em thích hợp……….” Nhìn cái màn hình mà tôi ngẹn họng không nói tiếp được.

Đó là những hình ảnh tôi mặc đồ phục vụ trong ngày hoạt động của Anime Club. Trên ảnh tôi bưng café trên mặt luôn luôn nở nụ cười, ảnh chụp cũng không tệ lắm nhưng vấn đề là, ngày đó hình như Tô Tín không có tới…….

Tô Tín xoay màn hình lại nhìn tôi với vẻ mặt vô tội.

“Thầy lấy ảnh chụp ở đâu?”

“Không nói cho em biết.”

Tôi nắm chật nắm đấm, quả nhiên là kẻ nào hèn hạ ắt kẻ đó chiến thắng, tôi cũng hèn hạ nói: “Thầy, có phải là thầy để ý em không?”

“Em nghĩ nhiều rồi.” Trong tiếng nói anh mang theo giọng điệu châm chọc.

= =

“Vậy thầy lưu ảnh của em làm gì?”

“Đây là vật chứng khiến em không thể chối cãi sau này.”

“……….”

Tô Tín, tôi tạm thời không đấu với anh, chính sự quan trọng hơn. Tôi nhịn, nuốt cục tức vào bụng, lấy giấy bút ra, đặt thật mạnh xuống bàn trà nói: “Thầy, phỏng vấn!”

“Đi lấy nước trước.” Anh ta lắc lắc cái ly, ngón tay thon dài cầm cái ly, trắng đen rõ ràng thật là chói mắt.

“Tô Tín! Anh đừng có quá đáng!” Tôi thật sự nổi giận rồi.

Đặt ly xuống, anh nhíu mày, “Không gọi tôi là thầy nữa sao?”

“Không thích thì không gọi, anh làm gì tôi, bà đây không phỏng vấn nữa. Bị hội học sinh khai trừ thì đi.” Tôi cất giấy bút vào balo, hùng hổ đi ra ngoài.

●●●●●●

Còn mấy bước là đến trạm xe rồi, tôi cảm thấy hốc mắt mình hơi nóng, lúc xuống lầu tôi có chút hối hận, tôi vậy mà hy vọng Tô Tín tỉnh ngộ đi xuống giữ tôi lại, thế nhưng tất cả đều không xảy ra, cho đến khi tôi lên xe bus ngồi.

Nhìn ngoài cửa những ánh đèn rực rỡ, trong lúc bất chợt cảm thấy có lẽ tôi không thuộc về thành phố này, thật là nhớ nhà.

Trong đầu không biết tại sao lại hiện ra cảnh tượng Tân Hân tát tôi, cậu ấy tức giận mắng “Đồ già mồm cãi láo, cậu đừng có mà diễn kịch Quỳnh Dao đi”

Tôi sợ tới mức giật mình, vội vàng dụi mắt, khôi phục trạng thái bình thường.

Tôi mở điện thoại ra tính xem thời gian, chưa kịp nhìn điện thoại đạ rung bần bật, nhìn cái chữ “Thầy Tô” hiện lên màn hình. Thật xui xẻo.

Tôi chấp nhận, để điện thoại sát vào miệng la 3 lần “phi phi phi” xong lập tức cúp máy.

Trở lại ký túc xá, chỉ thấy Thất Trưởng đang cúi đầu làm bài thi cấp bốn, không thấy bóng dáng Tân Hân và Lâm Tĩnh đâu.

Tôi ngồi xuống mở máy vi tính lên, vừa mở vừa quan sát, thấy avatar của hội trưởng sáng thì bật ngay chế độ ẩn, đi dạo diễn đàn xem xét tình hình.

Một lát sau hội trưởng gởi một đoạn clip, tôi hoảng sợ mở khung chat ra.

NC hội trưởng: Kỳ Nguyệt, bài phỏng vấn viết tốt lắm. Tôi xúc động muốn khóc đây~~

NC hội trưởng: cô đừng quan tâm tới tôi, thật sự tôi khóc đấy.

NC hội trưởng: hừ, cô đúng là không quan tâm tôi, cô thật là hỗn với tôi đấy.

NC hội trưởng: Kỳ Nguyệt……

NC hội trưởng gửi tin nhắn cho bạn.

NC hội trưởng gửi tin nhắn cho bạn.

NC hội trưởng đề nghị bạn xem clip.

Tôi……….

NC hội trưởng: Kỳ Nguyệt, cuối cùng cô cũng quan tâm tới tôi, bài phỏng vấn cô viết tốt lắm, hội học sinh chúng ta quả thật cần những nhân tài như vậy, nhưng mà có chỗ tôi vẫn không hiểu.

Tôi: hả?

NC hội trưởng: Sao bài phỏng vấn là thầy Tô gửi cho tôi?

Tôi: = =

NC hội trưởng: có JQ

Tôi: không có = =

NC hội trưởng: tôi nghi là có ←_←

Tôi: thật sự không có……….Thôi, tôi đi tắm đây.

Tôi vội vàng che giấu tinh thần đang chấn động mạnh, tình huống gì đây?! Cái thể loại gì đang diễn ra?!

Hoang mang mãnh liệt đang vẫy gọi tôi gọi điện cho Tô cầm thú hỏi chuyện, nhưng là lòng tự trọng nhỏ bé đang thúc giục tôi cất điện thoại vào. Chẳng lẽ Tô Tín muốn xin lỗi bà đây, trong thời gian tôi đi về đã tự viết bài dùm tôi, mà còn viết đến nỗi hội trưởng cũng phải rơi lệ?

A……Thật là gato quá đi.

Tôi xúc động ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng. Tôi đang lo âu nôn nóng khó có thể mà bình tĩnh được.

“Kỳ Nguyệt.” Giọng nói Thất Trưởng trầm thấp dập tắt nội tâm đang cháy của tôi.

“Chuyện gì?” Đây là lần đầu Thất Trưởng chủ động nói chuyện với tôi.

Khuôn mặt Thất Trưởng nổi lên một màu đỏ ửng, chà chà tay vào vạt áo mình, thẹn thùng nói: “Lần trước ở canteen có thấy cậu và một người nói chuyện, cậu và cậu ta quen nhau sao?”

“Một người?”

“Chính là……Tô gì đó.”

“Tô Minh Á?”

Mặt Thất Trưởng rất đỏ, xấu hổ “uh” một tiếng.

“Có chuyện gì sao?”

Đột nhiên Thất Trưởng lấy ra một lá thư màu xanh nhạt nhét vào tay tôi, trong lúc này không dám nhìn tôi.

Sấm chớp đùng đùng ~ ~ Thất Trưởng, cậu là người cổ đại xuyên không tới đây sao.

Tôi đoán chắc đây là thư tình, vội vàng bỏ vào trong túi, hiểu ý nói: “Biết rồi. Nhất định chính tay tớ đưa cho cậu ta.”

Thất Trưởng xoay mặt đi, tiếp tục vùi đầu vào bài thi cấp bốn.

Aiyo, thế giới này thật điên cuồng, ngay cả sư thái cũng muốn làm cô dâu.

Hai việc kinh động khiến tôi còn chưa hồi phục tinh thần thì điện thoại lại rung, tôi vừa nhìn thấy Lâm Tĩnh thì lập tức bắt máy.

“Kỳ Nguyệt, có chuyện rồi, cậu mau tới đây?”

“Làm sao vậy?”

“Tân Hân bị tên Ninh Tiểu Bạch gì kia từ chối, uống rất nhiều rượu, chuẩn bị nhảy hồ nhân tạo này, tớ không còn sức cản cậu ấy nữa, sắp không cản được rồi! Cậu mau tới đây!”

Tôi nghe âm thanh Tân Hân đang điên cuồng cười to bên kia, trong lòng hồi hộp vội vàng khoác áo chạy đi.

●●●●●●

Đến nơi, hiện ra trước mắt tôi là một cảnh tượng như thế này.

Màn đêm buông xuống một màu xanh đậm, thiếu nữ thứ 1 – Tân Hân giạng chân đứng trên hành lang một cây cầu nhỏ ở hồ nhân tạo, kích động rú lên “Súc vật súc vật súc vật, xem bà đây giương cung lên bắn tan nát cây hoa cúc anh, Ninh Tiểu Bạch, đi chết đi, ha ha ha.” Thiếu nữ thứ 2 – Lâm Tĩnh, sống chết ôm lấy cái eo của Tân Hân, khóc nức nở nói “Tân Hân…….Đừng nghĩ nữa, trên trời dưới đất chỗ nào không có cỏ thơm….Ninh Tiểu Bạch chắc chắn là muôn đời làm thụ!” Cộng thêm vài người không rõ đầu đuôi sự việc bị cảnh tượng này làm hoảng sợ không dám động đậy.

Tôi vội vàng chạy tới, Lâm Tĩnh thấy tôi mừng rỡ la lên: “Rốt cuộc cậu cũng tới rồi!!!!!!”

Tôi cố ý nhìn về phía sau, nói ai thế?

“Nhìn cái đầu cậu, kêu cậu đấy!” Lâm Tĩnh càng hét lớn tiếng hơn.

Tôi bất đắc dĩ chạy lên phía trước, mới vừa nãy tôi cố ý chỉnh sửa một chút cộng thêm bóng đêm huyền ảo nên không người nào nhận ra tôi tới, chờ tôi đến gần Lâm Tĩnh khiển trách: “Kỳ Nguyệt, cậu động kinh à, tóc tai gì mà như con khùng vậy!”

Dì Tân đang giạng chân la hét trên cầu cũng quay lại xem xét tôi, trong mắt Tân Hân đều là sương mù lắng đọng nước mắt, trong lòng tôi có chút thương hại.

Tân Hân nhìn tôi, giống như một đứa bé, nhếch môi cười hồ đồ, “Ah? Cậu động kinh hả?”

OTZ…………….

Tôi không phản bác bởi vì Tân Hân cũng có chút an tĩnh, một lát sau Tân Hân nhíu mi lấy điện thoại trong túi ra, hình như muốn gọi cho người nào đó.

“Alo?”

“Đồng chí Tô Minh Á, vợ cậu động kinh rồi! Uh, đúng vậy, Kỳ Nguyệt động kinh! Cậu tới nhanh lên, cậu ấy đang ở hồ nhân tạo này, muốn nhảy hồ, ha ha cậu tới nhanh nhanh nha, không tới cậu ấy sẽ nhảy đó, ha ha ha……….”

Tôi sửng sốt, lập tức phản ứng muốn cướp cái điện thoại, nhưng Tân Hân nhanh hơn một bước, vung tay lên ném điện thoại xuống hồ………

Dì Tân, cậu không cần sợ tớ cướp mà ném N97 đi chứ. Tôi thật tiếc thương cho cái điện thoại.

“ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Tân Hân thỏa mãn ngửa mặt lên trời cười ầm ĩ, âm thanh chói tai xuyên màn đêm.

Chỉ mong Tô Minh Á tưởng đây là trò đùa, huống hồ lúc này tôi không còn cách nào khác đành phải cùng Lâm Tĩnh hợp sức kéo Tân Hân xuống, không biết có phải do uống say hay không mà sức lực Tân Hân như trâu bò, ngồi trên cầu mà vững như núi Thái Sơn, nét mặt Tân Hân ngốc nghếch cười cười, quay vào mặt hai chúng tôi nấc rượu một cái vang dội………Tôi và Lâm Tĩnh đồng thời che mũi quay đầu đi nôn khan, rồi lại quay sang tiếp tục kéo xuống, rốt cuộc cũng kéo được Tân Hân xuống.

Ba người ngồi dựa vào thành cầu há mồm thở dốc, Tân Hân dúi đầu vào đầu gối ấp úng khóc lên. Trong lòng tôi cũng đau ê ẩm, vỗ vỗ vai Tân Hân, không biết nên nói gì bởi vì chính tôi cũng có điều muốn khóc.

Lâm Tĩnh cũng đã thấp giọng nức nở, tôi kìm nén quay mặt đi nhỏ giọng hát ca khúc vui.

Chúng tôi giống như đang ở đảo hoang chỉ có ba người, nếu có hai người trong đó tuyệt vọng thì tôi phải kiên cường, bởi vì chúng tôi là chị em thân thiết, dựa vào nhau, ủng hộ nhau, mà tôi, phải kiên cường trao năng lượng cho hai người kia.

Bài hát còn chưa hết đã nghe một két vang lên, tôi ngẩng mặt lên nhìn chiếc xe màu đen quen thuộc có rèm che, qua hồi lâu cửa kính xe mới chậm rãi hạ xuống.

Mà trong tầm nhìn của tôi, đập vào ánh mắt đầu tiên chính là đôi mắt của Tô Tín.

Không xa không gần, lay động ôn nhu như hồ nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.