Sự thật cúi cùng của đêm đó là như vầy, do thứ sáu mỗi tuần Tô Minh Á sẽ đến nhà của Tô Tín chơi má khi dì Tân gọi thì Tô Minh Á đang tắm nên Tô Tín nghe và chạy đến.
Tô cầm thú có chút không bình tĩnh nghe Tân Hân kêu gào xong rồi cúp, liền gọi lại cho tôi mà tôi vội vã lao tới xem Tân Hân nên bỏ điện thoại ở phòng. Thất Trưởng là kiểu người không bao giờ nhận điện thoại của người khác cho nên không nghe điện thoại của tôi.
Tô cầm thú vì lo lắng cho học trò của mình nên không bình tĩnh (đây là lời của Tô Tín), cộng thêm buổi chiều đã làm cho tâm hồn của tôi thương tổn (đây là tôi bổ sung), không màng Tô tiểu thụ đang ở nhà, lái xe tới đây, không đoán được cái tình huống cẩu huyết này, thấy không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó Tô Tín lái xe đưa bọn tôi về, rồi nói với tôi cơm tối còn chưa kịp ăn nênđói bụng, tôi đành phải phụng mệnh đi hầu hạ vị đại nhân khó chiều này đến quán ăn vặt ngay trường.
Tô Tín cắn cắn cái muỗng, ánh mắt vô cùng sắc bén, khí lạnh sau lưng tôi bốc lên.
Tôi vội vàng cười nịnh nọt nói: “Thầy, bọn em sai rồi, hại thầy đường xa cực khổ chạy tới, thầy xem, em cũng đã mời thầy ăn bánh trôi đậu đỏ rồi còn gì.”
“ý tứ không tồi nhỉ, nhận tội bằng bánh trôi đậu đỏ, thành ý của em chỉ đáng giá có 2 ngàn?”
Tôi lật xem túi áo, thương cảm không thôi: “Thầy ơi, không phải là chỉ có bánh trôi không mà do em đi vội quá không mang theo tiền, lấy tiền tiết kiệm ra mời thầy rồi, còn thêm 1 ngàn tiền sữa đậu nành nữa…….”
Tô Tín không nói thêm gì nữa, ừ, cũng tốt, khi ăn không nên nói chuyện như vậy cò lợi cho tiêu hóa….
●●●●●●
Ngày thứ hai, thời tiết trong xanh mát mẻ.
Tối qua hầu hạ Tô Tín ăn cũng không có ai nhắc tới chuyện bài phỏng vấn, có lẽ trong lòng ai cũng hiểu rõ, từ trong tiềm thức tạo thành một loại ăn ý.
Tân Hân vẫn như thường ngày cười tươi như hoa trước gương trang điểm, giống như chuyện gì cũng không xảy ra.
Mà tôi, nghênh đón một trận sấm sét giữa trời quang. Tôi thế mà làm mất thư tình của Thất Trưởng!
Lục tung cái phòng lên cũng không thấy tung tích nó đâu, Thất Trưởng tốt bụng hỏi tôi mất cái gì sao?
Tôi hoảng sợ không dám tìm nữa, nếu cậu ấy biết manh mối gì chẳng phải càng hận tôi nữa sao.
Tôi khóc không ra nước mắt, tôi là một công dân tốt của Đảng và nhân dân không thể để người khác hận được ~~ nói không chừng đây là con đường duy nhất để mối quan hệ giữa tôi và Thất Trưởng dịu đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cầm giấy bút đi ra ngoài, lén lút đi tới rừng cây nhỏ bí ẩn sau trường học. Tìm tảng đá lớn ngồi xuống, lấy cái đùi làm thành cái bàn, bắt đầu đặt bút viết tình ý miên man.
Tôi vừa viết vừa tự an ủi mình, Thất Trưởng học ngành khoa học tự nhiên, thư tình chắc sẽ viết không được tốt, mà tôi là một nữ thanh niên yêu văn nghệ thơ ca, trời sanh có tố chất viết văn khá tốt, tôi nhất định phải viết thật hay làm cảm động Tô Minh Á mới được.
Viết xong tôi cất bước về phòng, dọc đường đi tâm tình hết sức thoải mái. Dĩ nhiên cuộc đời không phải cái gì cũng theo ý mình được, cũng như có những người khi gặp thì tâm tình tốt đến đâu cũng phải tụt xuống mức âm, ví dụ như là tên Ninh Tiểu Bạch kia.
Lúc tôi thấy cậu ta, cậu ta đang ngồi một hành lang gấp khúc nghe điện thoại, mặc áo lông màu trắng, dưới ánh mặt trời làn da trắng sáng như màu áo, mái tóc ngắn đẹp đẽ. Cậu ta nghiêng đầu, cổ dài nhỏ giống như một con thiên nga không tì vết.
“Ninh Tiểu Bạch.”
Tôi đi tới bên cạnh cậu ta, cũng là lúc cậu ta cúp điện thoại, ngước mắt nghi ngờ nhìn tôi.
“Cậu thật là, cướp đi tấm lòng của Tân Hân cũng nên thử hẹn hò với cậu ấy một chút chứ?”
Cậu ta lắng nghe tôi nói….., như có điều gì suy nghĩ rồi cười lên, như hoa gió tung bay trong gió.
“Tôi có thể không từ chối cô ấy sao? Cô ấy thương tôi, vừa mở miệng tỏ tình chính là Ninh tiểu thụ, anh đi theo tôi đi. Bảo tôi làm sao chấp nhận? Mặc dù dáng vẻ tôi đẹp nhưng tôi là một trực nam chính nghĩa, Kỳ Nguyệt à, tôi và cậu cũng sinh hoạt chung trong Anime Club mấy tháng rồi, cậu cũng không phải không biết tính của tôi?”
Tôi im lặng hỏi ông trời, Tân Hân hình như quá khẩn trương rồi.
Không đợi tôi mở miệng, Ninh Tiểu Bạch đem hai tay gối ra sau đầu, thần sắc tự nhiên nói: “Chỉ là thử một chút không phải không được, hôm nay thức dậy tôi có chút hối hận.”
“Thật?”
“Uh.” Cậu ta lười biếng nhắm mắt lại, “Tôi gạt cậu làm gì?”
“Vậy tôi về nói cho cậu ấy biết.”
“Chờ một chút.” Ninh Tiểu Bạch cầm bộ bài trong tay, cười yếu ớt nói: “Lại đây, thông lệ cũ.”
“……….” Tôi không thể nói cái gì, rút một lá bài trong đó.
Cậu ta mở nửa mắt nhìn, từ trên lan can nhảy xuống xoay người rời đi.
“Này! Lại không nói kết quả?”
“Thiên cơ bất khả lộ.” Ninh Tiểu Bạch bước đi, tư thế thực đáng ghét, để lại một câu hết sức quỷ quái: “Ngàn lần đừng nên yêu người đàn ông tu tiên.”
= =. Tu tiên quỷ gì, tu thành tinh thì có.
●●●●●●
Những ngày tiếp theo Tân Hân cũng không lên lớp với tôi. Nhưng mà tùy tiện đi dạo sân trường sẽ thấy cô nàng và Ninh Tiểu Bạch đang keo sơn gắn bó.
Tôi điều tra chiều nay Tô Minh Á có lớp, ăn trưa xong thì lên phòng học của cậu ấy.
Vùng gần phòng học thực hành số lý rất ít người, chờ đợi trên hành lang tôi có cảm giác như một con chó, ngồi chồm hổm chờ xương.
Dĩ nhiên là tôi đang đi lạc đề rồi, quay lại chủ đề chính thôi.
Tôi đi gần 10 cái tiệm mới kím được lá thư màu xanh giống y chang như vậy, bình tĩnh chờ đợi tới một giờ rưỡi thì có vài người vào phòng. Phần lớn đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, nhìn cái gì, chưa từng thấy sinh viên khoa Văn sao, có cần làm xiếc khỉ cho các người nhìn luôn không?
Tôi ưỡn lưng đứng nghiêm nghị, không bao lâu sau nghe được một giọng nói quen cũng không quen, lạ cũng không lạ, chính là hoa khôi Hàn Liễu của chúng ta, cô ta lả lướt nhẹ nhàng đi tới gật đầu mỉm cười với tôi, một cô gái mập mập đứng bên cạnh hỏi: “Hai người quen nhau?”
“Không có, gặp một lần, lần trước cậu ấy đi ăn cơm với thầy Tô.”
Giọng nói Hàn Liễu không to không nhỏ, có thể nói xung quanh cũng nghe được, mọi người kinh hãi nhìn tôi, tôi chỉ có thể bi ai cúi đầu, con gái nhìn không nói, bọn đàn ông các người nhìn cái gì……
Nghĩ lại, không đúng, phải là con trai không nói, bọn con gái các người nhìn cái gì.
Tôi chuẩn bị chống cằm cười cười thì thấy Tô Tín đang sóng vai đi cùng Tô Minh Á, trò chuyện vui vẻ, từ từ, từ từ đi tới đây.
Một sự bi thương tự nhiên diễn ra, tôi tại sao không hỏi rõ ràng tiết này tiết gì? Tôi cúi đầu, tôi là người tàng hình, các người không nhìn thấy tôi.
Tô Minh Á đi đầu nhìn thấy tôi, vui mừng kêu lên: “Kỳ Nguyệt.”
Tô Tín cũng chú ý tới tôi, đôi vắt vốn đang có ý cười trong nháy mắt lạnh nhạt nói: “Kỳ Nguyệt, sao em lại tới đây?”
“A ~~ ha ha” tôi xoa xoa cái ót, tay nắm chặt lá thư đưa ra sau.
Không biết vì sao trong lòng tôi không muốn đế cho Tô Tín thấy tôi đưa lá thư này cho Tô Minh Á.
“Em tới diễn hài à.” Tô Tín cất tiếng châm chọc.
“Không có, thực sự không có,” Tôi nghĩ trước tiên nên đuổi Tô Tín vào trước, “Thầy Tô, thầy lên dạy đi, nhìn xem bọn nhỏ đang chờ thầy, thầy vào trước đi.”
Tô Tín hình như cũng không nhàn rỗi tranh lời với tôi, cầm giáo án đi vào, Tô tiểu thụ mỉm cười, cũng tính vào theo, tôi vội vàng gọi: “Tô Minh Á! Cậu ở lại chút.”
Tô Minh Á rất nghe lời, dịu dàng xoay người, Tô Tín cũng nghe tôi gọi dừng bước, cau mày quay đầu.
Tôi bị ánh mắt ấy làm chột dạ, nhưng vẫn yếu ớt nói: “Thầy…..à……..thầy vào trước đi.”
Anh ta nghe tôi nói cũng không thèm nhìn toiô quay người vào phòng.
Nhìn bóng lưng cao gầy của anh, không hiểu sao tôi có cảm giác có lỗi với anh.
Rất nhanh, tôi lý giải cho cảm giác này là tâm lý nổi loạn của hủ nữ, tôi không thể phụ lòng Thất Trưởng giao cho tôi nhiệm vụ này, cũng không đành lòng chia rẽ anh em nhà họ Tô, cảm giác mâu thuẫn chắc chắn các bạn sẽ không thấu hiểu được đâu.
Thôi, tôi không suy nghĩ nhiều, bởi vì Tô tiểu thụ đang mỉm cười chờ đợi tôi nói. Tôi khẩn trương dời tầm mắt nhìn xung quanh. Không ngờ chạm phải Tô Tín đang đứng trên bục gảing cười như không cười nhìn tôi.
Trái tim tôi rung động đập liên hồi, vội vàng nhét lá thư vào tay Tô Minh Á, bỏ lại một câu “Bạn tớ đưa cho cậu!” rồi bỏ chạy.
Chạy trên đường mà tận đáy lòng tôi như có âm thanh đang gọi, mày hối hận không kịp nữa, mày đã chia rẻ bọn họ…….
Đến cua quẹo ở cầu thang, tôi mới phụ hồi bình thường. Ngồi xuống cầu thang bắt đầu suy tư ý nghĩa cuộc đời, đột nhiên trên đầu có người gõ một cái, tôi ngửa đầu nhìn là Tân Hân đang đứng đó nhín tôi.
“Kỳ Nguyệt, cậu ngồi ở đây làm gì?” Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, lại gần nói tiếp: “Không phải tìm Tô lớn thì là Tô nhỏ rồi.”
“Cậu nói tớ hay quá, thành thực khai báo, cậu đến đây làm gì?” Tôi đẩy mặt cậu ấy ra.
“Tớ đưa tướng công đi học.”
Tôi lúc này mới nhớ tới Ninh Tiểu Bạch cũng học ngành số lý, trêu chọc cậu ấy: “Hạnh phúc quá ha, không biết khoe ra cho ai coi?”
“Hạnh phúc……..” Tân Hân thở dài nói: “Những người từng hẹn hò cùng Ninh Tiểu Bạch chắc đều là thiên sứ.”
“Làm sao vậy?”
“Kỳ Nguyệt, mấy ngày nay ở chung tớ cảm thấy anh ấy có khoảng cách với tớ, rất xa…….”
Trong lòng tôi chợt nhớ tới lúc Ninh Tiểu Bạch nói ra câu nói kia “Ngàn lần đừng nên yêu người đàn ông tu tiên.” Tôi vội vàng kể việc này cho Tân Hân nghe.
Tân Hân nghe xong, tưởng cậu ấy sẽ đau khổ không ngờ lại cười rất to, cười xong rồi nói: “Kỳ Nguyệt aaaa, tớ thấy cậu thực là mắc cười, phong cách cậu thật dễ thương. Người ta nói con gái khi yêu đều ngốc, nhưng sao cậu không yêu mà so với người ngốc còn ngốc hơn vậy? Cho dù Tiểu Bạch có nói tu tiên, cho dù anh ấy là tiên, tớ cũng sẽ làm cho anh ấy hoàn tục! Chị đây cũng là tu luyện trong động Bàn Tơ ra!”
Tôi 囧 , dì Tân, Ninh Tiểu Bạch cũng không phải là Đường Tăng………