Tối, Hướng Dương đã ra tiệm thuốc mua băng cá nhân để đưa cho Gia Anh vì cảm thấy có lỗi, khi bờ môi cực phẩm kia đã bị cái răng chết tiệt của cô phá hoại.
Vừa bước vào phòng, cô đã cảm nhận cái không khí ảm đạm đến mức ngạt thở rồi. Gia Anh đang ngồi trên giường đọc sách một cách chăm chú, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh hết.
“Sao chưa gì hết mà mình thấy không khí nặng nề thế này, đúng là ở chung với một người như tảng đá vô tri vô giác kia, có ngày mình vô cảm mất... Thôi, bỏ qua đi, giờ phải chuộc tội đã...”
Hướng Dương thầm nghĩ, rồi lấy một miếng băng cá nhân có năm cái đến chỗ Gia Anh, đứng trước mặt anh, cất giọng e dè đáp:
“Anh lấy băng cá nhân này gián tạm đi, tôi xin lỗi khi khiến cái môi anh bị như vậy!”
“Đi chỗ khác, đừng làm phiền tôi!”
Gia Anh cất giọng lạnh lùng nhưng không ngước mặt lên nhìn Hướng Dương mà vẫn tập trung đọc sách. Anh cực kì cảm thấy khó chịu khi bị làm phiền.
“Anh nhận đi, nếu không tôi sẽ cảm thấy tội lỗi lắm.”
Hướng Dương nài nỉ, chìa băng cá nhân trước mặt anh làm anh không thể nào đọc sách yên thân được. Anh đưa tay hất bay nó đi vào một góc một cách thật phũ với vẻ mặt lạnh tanh, gằn giọng nói:
“Tôi đả bảo đi chỗ khác rồi mà, cậu không nghe sao?”
Hướng Dương thoáng giật mình khi nghe cậu ấy nổi quạu lên đầy cáu gắt. Chợt cô cảm thấy tủi lòng quay lưng đi thẳng vào trong phòng tắm khóc thút thít. Cô một người vốn dĩ rất cảm xúc và nhạy cảm, còn dễ khóc nữa. Với lại một thiên kim tiểu thư như cô, chưa ai dám chửi cô kể cả ba mẹ.
Cô uất ức mà khóc ròng lên, lấy điện thoại ra gọi video call cho con bạn thân của mình.
“Này, có chuyện gì mà gọi tớ thế Hướng Dương? Mà cậu khóc hay sao vậy?”
Giọng Thiên Kim bên đầu dây.
“Thiên Kim à, tớ đường đường là một đại tiểu thư danh giá, chưa ai dám lớn tiếng với tớ kể cả ba mẹ cũng vậy. Ấy vậy mà, Gia Anh lại lớn tiếng cáu gắt với tớ, khiến tớ thật sự rất là đau lòng. Người gì đâu như tảng băng trôi miền Bắc Cực vậy... huhu...”
Hướng Dương than thở, nước mắt tèm nhem như con mèo vậy.
“Con nhỏ này sao ngốc quá đi mất. Ai bảo giả nam làm gì, hãy trở thành cô gái xinh đẹp theo đuổi anh ta là xong thôi...”
Hướng Dương xịu mắt xuống, quay ra phía cửa nhìn ra ngoài, thì thấy Gia Anh đeo phone nghe nhạc ngủ mất. Cô bực mình lớn giọng:
“Người như tảng băng âm cực thế kia thì làm sao tán nổi chứ? Là nam, anh ấy đã phủ rồi, nếu là nữ thì còn phũ phàng hơn. Chưa thấy con người nào lại vô cảm xúc như vậy. Điều đáng đau lòng hơn, anh ấy đã có bạn gái rồi... huhu... đó chính là đội trưởng đội cổ vũ đấy, vừa xinh đẹp còn dịu dàng nữa... Làm sao mình sánh nổi đây, hết hy vọng thật rồi...”
“Thật là bó tay, thôi thì bỏ đi. Đừng giả nam nữa, qua đây ở với tớ, đường đường chính chính làm thiên kim tiểu thư, lúc đó sẽ có nhiều anh chàng theo đuổi. Đâu nhất thiết phải là anh ta. Đàn ông trên đời này nhiều lắm, chưa tuyệt chủng hết đâu mà lo.”
Hướng Dương tắt máy không nói nữa, lủi thủi đi ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt buồn rầu. Nhìn con người đang nằm ngủ kia chỉ muốn dội cả xô nước nóng vô mặt cho bớt lạnh.
Cô cúi người xuống nhặt miếng băng cá nhân lên đặt xuống giường cho Gia Anh, rồi về giường của mình nằm xuống, đắp chăn lại.
Gia Anh chợt mở mắt nhìn miếng băng cá nhân trước mặt rồi đưa mắt nhìn về phía cậu bạn cùng phòng rắc rối phiền phức kia. Anh buông hãi chữ ngắn gọn thầm trong miệng: “Đồ ngốc.”
...
Sáng hôm sau, Hướng Dương đang ở trong phòng tắm với vẻ mặt buồn rười rượi, chẳng tươi cười nổi sau khi bị Gia Anh lớn giọng tối qua. Cô thầm nói:
“Đúng là anh ấy khó gần thật chứ... Nhưng mình không bỏ cuộc đâu. Đã quyết tâm theo đuổi tới tận đây rồi phải cố gắng thôi, mình chỉ mong một lần chứng kiến Gia Anh bơi trong thế vận hội rồi lúc đó rời đi cũng được. Mà khổ nỗi, anh ấy lại nổi cơn tam bành không tham gia mới nghiệt chứ? Không biết vì lý do gì nữa...”
Cô khẽ thở dài rồi mở cửa đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Gia Anh đang ngồi trên giường chưa đi học, vẻ mặt anh mới sáng ra đã mang đầy sát khí rồi.
Cô cấm cúi đi tới lấy sách vở bỏ vào balo để chuẩn bị đến lớp học rồi bước đi.
“Khoan đi đã, nói chuyện một lát đi!”
Gia Anh chợt lên tiếng với giọng trầm thấp. Điều đó khiến Hướng Dương vô cùng ngạc nhiên khi lần đầu tiên mới thấy anh chịu mở lời với cô.
Cô quay lại nhìn anh, vẻ mặt đượm buồn nhanh chóng tan biến. Cô vội đi nhanh tới chỗ anh, thì ngay lập tức anh lên tiếng:
“Đứng yên đó!”
Cô gật đầu “Ờ”, ngay lập tức đứng yên một chỗ, ánh mắt ngơ ngác nhìn Gia Anh tiếp lời:
“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
“Tôi vào thẳng vấn đề luôn. Thứ nhất, đã ở chung phòng thì mạnh ai nấy ở, không xâm phạm quyền riêng tư của người khác, tôi ghét thể loại ồn ào phiền phức như cậu...”
“Ghét của nào trời trao của nấy đấy!” Hướng Dương cất giọng đáp.
Nghe cô nói vậy, ánh mắt anh như con chim ưng sắc bén nhìn nhìn cô khiến cô thoáng giật mình vội cúi gầm mặt xuống.
“Thứ hai, tôi cực kì ghét nước hoa, cho nên hãy giữ ý thức chung đi, con trai mà xịt nước hoa hồng như con gái vậy. Thứ ba, đừng tự tiện đụng vào đồ của tôi.”
Gia Anh nói giọng đều đều với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc khi đưa ra điều kiện. Chưa bao giờ anh lại thấy mình nói dài dòng như vậy, trước giờ anh chỉ nói đôi ba câu mà thôi.
“Mình ồn ào phiền phức như vậy sao? Thôi mặc kệ, Gia Anh đã chịu mở lời như vậy là mình mừng rồi...” Hướng Dương nghĩ thầm trong đầu, rồi nhìn Gia Anh cất giọng đáp:
“Được thôi tôi chấp nhận điều kiện của anh như một giao ước vậy. Nhưng tôi cũng có một điều cho anh, đó là anh hãy đăng ký tham gia thế vận hội sắp tới được không?”
“Tôi tham gia hay không, không liên quan tới cậu.”
Nói rồi Gia Anh rời khỏi phòng với vẻ mặt lạnh tanh, không thể hiện một cảm xúc nào. Làm Hướng Dương cảm thấy hụt hẫng và có chút bực bội, miệng càm ràm:
“Ra điều kiện với mình thì được, nhưng mình ra điều kiện thì phản bác.”
...
“Chào người đẹp, tôi là hội trưởng hội học viên, tôi tên là Nhật Hoàng, rất mong được làm quen với em...”
“Xin chào... bạn ơi, cho chúng tôi làm quen đi...”
“Bạn ở bên khoa nào vậy? Qua kí túc xá nam làm gì thế...”
“Bla... Bla...”
Bao nhiêu nam sinh đều vây quanh Thiên Kim, một người điển trai như Nhật Hoàng đều đổ gục trước một cô gái xinh đẹp như hoa, nhưng lại không nổi tiếng gì trong trường, do chưa được khai thác mà thôi. Hầu hết nữ sinh trường này đều chọn ngoại ngữ, mấy môn xã hội, còn cô là một trong nữ hiếm hoi học một cái ngành mổ xẻ xác chết đó là pháp y.
Trong số nam sinh đang ở trước mặt cô, cô chỉ mỉm cười với Nhật Hoàng, lần đầu tiên được anh ấy mở lời làm quen nên cô cảm thấy vui lắm. Nhưng chỉ tiết anh ấy có bạn gái.
Hướng Dương lững thững đi xuống bậc thang thì bất ngờ nhìn thấy Thiên Kim, cô thốt lên:
“Thiên Kim...”
“Dâu Tây!”
Hướng Dương vội chạy xuống mừng rỡ ôm lấy con nhỏ bạn của mình.
“Lâu rồi không gặp lại cậu đó!” Thiên Kim vừa cười vừa nói.
“Hả?” Bao thanh niên đều trố mắt ngạc nhiên nhìn hai người họ một nam một nữ ôm nhau tự nhiên như đúng rồi vậy.
“Vậy nghĩa là sao? Ai là Dâu Tây?” Kelvin lên tiêng hỏi.
Hướng Dương chợt khựng người khi nghe họ nói, vội buông Thiên Kim ra quay người người nhìn bọn họ gượng cười đáp nhanh: “Dâu Tây là tên người thân hay gọi, bởi tôi thích ăn dâu tây nên họ gọi vậy... hihi...”
Cô quay lại nhìn Thiên Kim với vẻ mặt giả vờ ra dáng thanh niên trai tráng, lên giọng đáp:
“Thiên Kim, sao cậu lại qua đây vậy? Từ khu phía Đông qua đây cũng đâu có gần... mà qua sao không nói với tôi một tiếng?”
“À... chỉ là muốn cho cậu bất ngờ thôi mà... À tặng cậu này...”
Thiên Kim mỉm cười đáp, rồi đưa con gấu bông teddy màu nâu mặc áo blouse trắng tặng cho Hướng Dương. Cô vui vẻ nhận lấy, ôm lấy con gấu vô cùng thích thú.
“Con gấu bông xinh quá, tôi rất thích! Giống hệt con nhà tôi, đúng là Kim hiểu tôi nhất.”
Thiên Kim nắm lấy tay Hướng Dương kéo về phía trước, né tránh ánh mắt đang dòm ngó.
Cô thủ thỉ: “Trời ơi tớ thật sự không an tâm khi thấy cậu ở chỗ toàn nam sinh đấy.”
Gia Anh đứng trên bậc thang nhìn xuống cái cậu bạn cùng phòng với ánh mắt vô cảm xúc, nhếch môi cười nhạt.
Nhật Hoàng đi lại gần cười đáp: “Dương Dương, cậu có cô bạn gái xinh đẹp sang chơi, sao không giới thiệu với mọi người cùng biết đi.”
“Đây là Thiên Kim... cô ấy là...”
“Ủa, Gia Anh... chào tiền bối! Tôi rất ngưỡng mộ anh đấy!”
Thiên Kim cất giọng nói khi vô tình nhìn thấy Gia Anh đang đứng trên kia. Nhưng đáp lại lời cô là cái vẻ mặt lạnh lùng của anh, anh chẳng màn để tâm mà bước đi một mạch, làm cô cảm thấy hơi tụt hứng.
“Người gì đâu mà lạnh lùng thể?” Thiên Kim nhăn mặt càm ràm.
“Em quen Gia Anh sao?” Hoàng thắc mắc hỏi.
“Đương nhiên rồi... anh ấy là... là bạn cùng phòng của Dương Dương mà...”
Thiên Kim ngây ngô đáp, đúng là nói dối không chớp mắt mà.
“Em thân với Dương Dương như vậy? Ngay cả bạn cùng phòng cũng biết rõ.”
“Đương nhiên rồi! Vì Dương Dương là bạn trai của tôi mà, tình cảm rất thắm thiết.”
Thiên Kim nói giọng nghiêm túc, khoát lấy tay Hướng Dương như đúng rồi vậy để tỏ ra thân thiết.
“Hả, bạn trai sao? Một người ẻo lả giống con gái như cậu mà cũng có bạn gái sao Dương Dương? Thật không thể ngờ đấy!” Kelvin lên tiếng đáp.
Mọi người ai nấy đều bất ngờ không kém.
“Thôi chuyện này để nói sau đi, tôi với Dương Dương cùng nhau đi ăn sáng đây! Bye bye... À mà, hội trưởng này, thật ra tôi hâm mộ anh từ lâu rồi đấy. Mà anh không biết đó.”
Nói rồi Thiên Kim nháy mắt với Nhật Hoàng một cái rồi lôi Hướng Dương đi khỏi đây.
...
Nguyên cả buổi hôm đó, Hướng Dương đã cùng thiên Kim đi quẩy trong quẩy ngoài khắp nơi và điểm dừng chân của họ là ở trong quán bar. Đến tối, cô mới chịu lết xác về trong tình trạng say bét nhè không biết gì.
Trong phòng 102.
“Em vừa đọc thông tin vừa đăng trên trang group của trường, anh sẽ chấm dứt rút khỏi đội thể thao của trường, em nghĩ anh chỉ ngừng bơi một thời gian thôi chứ? Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
Thuần Nhi lên giọng nói, cô chẳng thể nào nhìn thấy được cảm xúc lúc này của Gia Anh khi anh đứng quay lưng về phía cửa sổ. Sau khi đọc được tin tức, anh quyết định rút khỏi đội thể thao của trường khiến hàng ngàn sinh viên đã rất bất ngờ, kể cả các giảng viên trong trường, vì trước đó anh đã đem về thành tích cao và mang lại tiếng tăm trong trường.
“Việc này thì có ảnh hưởng gì đến cô.”
Gia Anh cất giọng trầm đục, nhưng không quay lại nhìn cô.
Thuần Nhi bực mình nắm cánh tay anh quay phắt lại, trừng mắt nhìn anh lớn giọng:
“Anh nói rõ đi, anh không thể bơi nữa hay là không muốn bơi? Không thể nào, trước đây bác sĩ nói chắc như đinh đóng cột với em là anh không thể vì vụ tai nạn đó mà không bơi được, họ nói vai anh không sao...”
“Vai của tôi có sao cũng không liên quan tới cô. Đi ra ngoài!”
Gia Anh buông một câu hờ hững hết sức phũ phàng, nét mặt vô cùng lãnh khốc.
“Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì chứ? Nếu không phải do chấn thương đó thì do cái gì? Anh còn nhớ hình ảnh của mình trên đường bơi không? Đến giờ em vẫn còn nhớ, ánh mắt hạnh phúc của anh...”
“Đừng nhắc lại chuyện trước đây nữa.” Anh gằn giọng đáp với vẻ khó chịu.
“Tại sao chứ?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời cô. Giờ cô là bạn gái của Nhật Hoàng, đến đây không hay đâu.”
Thuần Nhi chợt mỉm cười ẩn ý, nhìn thẳng vào mắt anh nhẹ giọng đáp: “Tại sao anh luôn nhắc đến cái tên Nhật Hoàng vậy? Anh đang chọc tức em hay là đang ghen?”
“Là cô cảm thấy thôi!”
“Vậy tại sao anh lại để tâm đến Nhật Hoàng tới như vậy?” Cô thắc mắc hỏi.
“Tôi không quan tâm đến người không đáng để tâm!”
Anh hạ giọng đáp, mắt nhìn đi chỗ khác không chứa một tia cảm xúc nào.
Thuần Nhi tiến sát lại gần anh, đưa tay chạm lấy khuôn mặt anh, anh đứng yên không một chút phản ứng gì, vẻ mặt như cục đá vậy.
“Gia Anh, anh vẫn thích em phải không?”
Cô đáp với ánh mắt nhìn anh chứa đựng vô vàn cảm xúc, khẽ ghé sát tới chạm môi anh.
“Rầm”
Cánh cửa mở tung đập mạnh vào tường, khiến cả hai người giật mình quay lại nhìn.
Hướng Dương loạng choạng đứng không vững tựa người vào cửa, vẻ mặt đỏ ửng như quả cà chua vậy, nhìn con người trước mắt mà cười như điên như dại không biết gì.
Thuần Nhi rơi vào trạng thái lúng túng, trong khi Gia Anh lại nhíu mày nhìn bộ dạng của cậu ta lúc này, chẳng khác nào người say xỉn cả.
“Ủa, đội trưởng đội cổ động sao lại ở đây vậy?... À, tôi biết rồi, vì ở đây rất yên tĩnh nên hai người tranh thủ hẹn hò với nhau chứ gì... Chào chị, chào mừng chị đến với kí túc xá của chúng ta...”
Hướng Dương vừa nói vừa cười mà không biết mình đang nói gì nữa.
Thuần Nhi không thể nào ở đây thêm được nữa vì có kẻ khác chen vào sẽ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối, nên nhanh chóng bước đi ra khỏi đây nhưng bị Hướng Dương nắm tay cản lại. Cô lên giọng cười đùa:
“Này... đừng đi! Cứ coi tôi như không khí, tôi sẽ chúc phúc cho hai người...”
Rồi chợt cô ngã phịch xuống nền nhắm mắt lại trong vô thức.
“Cậu ta uống rượu say hay sao vậy? Ngày mai, liệu có...”
“Nếu ban đầu cô sợ Nhật Hoàng biết thì không nên tới đây!”
Gia Anh lên giọng đáp cắt ngang lời nói của Thuần Nhi, khiến cô hậm hực mà quay lưng đi ngay lập tức.
Hướng Dương chợt bừng tỉnh đứng dậy, đi thẳng trước mặt anh nói nhảm: “Tôi rất thích xem anh bơi lội... Mà nghe tin anh không bơi nữa, lại càng đau lòng hơn... Vì anh nên tôi mới làm mọi cách để tiếp cận anh, làm người hâm mộ của anh... chỉ mong một lần tận mắt nhìn thấy anh bơi... Nhưng giờ chắc bỏ cuộc thôi...”
Nói rồi cô chợt òa khóc như một đứa trẻ con, rồi quay người đi tới tủ vớ đại cái áo sơ mi trắng mà không biết rằng cô lấy nhầm của Gia Anh mà đi vào trong phòng tắm. Còn Gia Anh thì đứng bơ như bức tượng không cảm xúc.