“Reng... reng...”
Tiếng chuông đồng hồ reo lên ầm ỉ, Hướng Dương nhăn mặt đưa tay vớ lấy cái đồng hồ tắt đi, chống tay ngồi dậy, vẻ mặt còn trong tình trạng chưa tỉnh hẳn, tay đưa đầu gãi sột soạt.
Gia Anh từ trong phòng tắm bước ra như một nam thần vậy, khiến ánh mắt cô sáng lên như thấy thần, cơn buồn ngủ tan biến trong chốc lát.
Anh mặc áo sơ mi dáng rộng cùng quần kaki đen, chân mang giày thể thao trắng, tôn lên vóc dáng cao ráo siêu chuẩn của anh, gương mặt thì khỏi phải bàn nhưng lại chẳng thể hiện cảm xúc gì.
Gia Anh đi tới lấy ba lô mang vào, khẽ liếc mắt nhìn Hướng Dương trầm giọng đáp:
“Làm ơn ném cái đồng hồ phiền phức của cậu vào sọt rác đi. Nếu đã không dậy sớm được thì đừng có báo thức, làm ảnh hưởng tới người khác.”
Nói rồi anh sải chân bước đi với dáng vẻ khoan thai.
“Mới sáng ra mà đã đã vác cái mặt sát khí đi học rồi. Sao người gì đâu mà lạnh thế không biết?... Mình đã ngủ cùng phòng với Gia Anh một đêm, cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy. Thôi sắp trễ học rồi, phải thay đồ thôi...”
Hướng Dương vội vàng nhảy xuống giường, mở tủ quần áo lấy đồng phục nhanh chóng vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
“Hướng Dương, ngày tháng sau này vẫn còn dài. Bình yên qua được một đêm thì có đáng là gì. Giờ mình là con trai, fan hâm mộ của Gia Anh, mình quyết không thể thua kém thần tượng của mình được.”
...
Hướng Dương mang ba lô chạy hồng hộc để đuổi theo Gia Anh vì muốn đi học chung cùng với anh nhưng mà lại theo không kịp.
“Bộp”
Vì chạy quá gấp gáp không chú ý gì trước mặt nên va phải một người.
“Xin lỗi anh... xin lỗi... vì vội quá nên đụng trúng anh...”
Lúc này cô mới nhận ra, đó là hội trưởng đội bơi lội của trường rất nổi tiếng. Công nhận nhìn từ đầu đến chân đều rất nam tính và ngầu, tên là Nhật Hoàng, cùng khóa với Gia Anh. Anh ta không đứng đầu thì cũng đứng thứ hai vì có Gia Anh, nếu Gia Anh đứng hai thì anh ta đứng đầu. Hai người họ cứ tranh qua tranh lại hai trí đó trong bảng xếp hạng hotboy của trường PECO.
“Cậu không sao đấy chứ? Hình như là học viên khóa mới thì phải?”
Hoàng đáp với chất giọng hài hòa nghe sao thật êm tai, khiến cô cảm thấy có chút thu hút.
Cô ngượng ngùng cười “hihi” đáp: “Dạ không sao, tiền bối!”
“Nhìn tướng mạo của cậu giống con gái thế nhỉ? Con trai thường cao ráo, trai tráng lắm.”
Hoàng buông giọng trêu đùa khi thấy cậu thanh niên chỉ đứng tới nách của mình, thêm cái mặt có chút non non kiểu như chưa dậy thì vậy.
Hướng Dương lên mắt gân cố lên phân bua:
“Này, tuy tôi thấp bé nhẹ cân chứ không giống con gái.”
Hoàng chợt cười, đưa tay xoa đầu Hướng Dương như đúng rồi vậy. Anh cười đáp:
“Thật đáng yêu!”
Nghe Hoàng nói vậy làm cho cậu bạn đi bên cạnh ngỡ ngàng. Hướng Dương vội hất tay Hoàng ra lên giọng đáp thẳng:
“Này anh đừng sờ vào tóc tôi. Cũng đừng nói tôi giống con gái, tôi không phải con gái, tôi không mắc bẫy của anh đâu, Tạm biệt!”
Nói rồi, Hướng Dương quay người chạy đi, miệng càm ràm: “Sao lại có loại con trai mỹ thụ thế này... Vậy mà con nhỏ Thiên Kim lại mê mới hay chứ? Mà phải công nhận anh ta đẹp kiểu phi giới tính ấy, thảo nào lại đứng đầu top 10 hotboy của trường PECO.”
Hoàng chỉ biết đứng cười vì cảm thấy có chút thú vị với cậu thanh niên mới làn đầu gặp mặt này.
...
“Không biết Gia Anh đi đâu rồi nhỉ? Trong lớp cũng không có...”
Hướng Dương mặt nhăn mày nhó đi quanh quẩn nơi đây để tìm bóng dáng Gia Anh.
“Gia Anh...” Cô mừng rỡ thốt lên khi, nhưng chợt nhíu mày khi thấy có một cố gái đang đứng bên canh anh, cô thầm nói: “Đó chẳng là Thuần Nhi, đội trường đội cổ động của trường sao? Hai người này có mối quan hệ gì vậy... không lẽ là người yêu của nhau?...”
Cô lén luốt đi lại cái cây to gần đó để núp nghe xem họ nói cái gì.
“Anh định không tham gia thế vận hội Olympic toàn quốc sắp tới thật sao?”
Thuần Nhi nhẹ giọng nói, với ánh mắt hoang mang nhìn Gia Anh khi biết tin, anh không đăng kí tham gia thế vận hội sắp tới diễn ra. Cô ấy chính là bạn gái cũ trước đây của Gia Anh, hai người đã chia tay chỉ vì không cùng quan điểm với lại cô lại quá tham vọng cái danh tiếng của anh, anh chán ghét điều đó nên hai người đã chấm dứt.
Gia Anh im lặng không nói gì, chỉ nhìn đâu đó xung quanh đây với vẻ mặt lạnh lùng.
Phải! Anh đã không đăng kí tham gia thế vận hội vì chấn thương trật khớp vai của mình, do cứu Thuần Nhi trong cuộc tai nạn giao thông năm ngoái, nên anh khó mà có thể bơi trở lại được như lúc trước.
Thấy anh im lặng Thuần Nhi lên tiếng đáp: “Anh không bận tâm gì đến việc huy hoàng của anh trước đây hay sao?”
“Tôi không giống cô, chỉ quan tâm đến kỉ lục.”
Lúc này Gia Anh mới cất giọng đáp nhưng không hề nhìn Thuần Nhi lấy một lần.
“Gia Anh, em thật sự quan tâm đến tương lai của anh.”
“Tương lai của tôi, tôi tự quyết định, không cần cô quan tâm.”
Gia Anh trả lời một cách dứt khoát với vẻ hờ hững bất cần.
“Ghét thật, chẳng nghe hai người họ nói gì cả.” Hướng Dương càm ràm nhăn nhó vì nãy giờ không nghe được họ nói cái quỷ gì. Mắt cô chợt lóe sáng lên khi nhìn cái cây phía trước kia, cô quyết định sẽ trèo lên đó để nghe ngóng.
“Em chia tay với anh, cũng chỉ vì lý do anh quá cố chấp, cọc cằn và lạnh lùng. Chẳng nghĩ gì đến tương lai, thay vì lao đầu học y sao anh không thể làm vận động bơi, với tương lai sáng lạng hơn chứ?”
Thuần Nhi gằn giọng nói với ánh mắt nhìn anh hiện rõ sự bức xúc.
“Cô cũng chỉ vì cái vinh quang, hào nhoáng của tôi thôi... Việc tôi không tham gia thế vận hội cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô. Mà không phải cô có bạn trai mới là hội trưởng hội học viên sao?”
Gia Anh nói giọng đều đều với vẻ mặt không thể hiện cảm xúc gì, anh đi sát lại gần Thuần Nhi nhưng vẫn không nhìn cô, anh tiếp lời: “Bạn gái của hội trưởng hội học viên vậy mà lại hẹn riêng một nam thanh niên khác, như vậy không hay đâu. Huống hồ, nam thanh niên đó lại là bạn trai cũ, không sai chứ?”
“Hả... thì ra hai người họ lại là một đôi, thật là đau lòng quá đi mất thôi... huhu...” Hướng Dướng than van khi biết được Gia Anh đã có bạn gái, vẻ mặt cô xịu xuống như cái bánh báo chiều vậy.
“Được thôi. Em cho anh biết, sau khi chia tay anh, em chẳng cảm thấy áy náy chút nào. Em sống rất vui vẻ, anh hài lòng chưa?”
Thuần Ni gằn cổ lên nói, với vẻ mặt thất vọng vô cùng rồi tiếp lời:
“Gia Anh, em đến đây không phải vì đôi co với anh. Em thật lòng muốn anh tham gia thế vận hội Olympic kia thôi, tiếp tục bơi lội.”
“Ôi mẹ ơi, con sâu... A...”
Hướng Dương hét toáng lên rồi ngã phịch từ trên xuống đất một cách đau đớn khiến Gia Anh và Thuần Nhi giật mình ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của cô ở đây.
“Ôi đau quá đi mất... cái bàn tọa của tôi ơi...” Hướng Dương nhăn mặt vì đau đến nổi ứa ra cả nước mắt.
Sự xuất hiện của người lạ mặt ở đây, khiến cuộc nói chuyện của hai người chấm dứt. Thuần Nhi lườm mắt nhìn Gia Anh rồi quáy người đi nhanh khỏi đây một mạch.
Gia Anh đứng bơ ra nhìn cậu ta chẳng chút phản ứng gì, đút tay vào túi quần lạnh lùng bước đi.
“Gia Anh... Gia Anh...”
Hướng Dương vội chống tay đứng dậy, nén cơn đau mà đi chạy theo Gia Anh. Vừa chạy vừa gân cổ lên nói:
“Gia Anh, tôi xin lỗi, tôi không có cố ý đâu. Tôi không theo dõi hai người, cũng không nghe trộm hai người nói chuyện đâu.”
Gia Anh không nói gì cứ thế bình thản bước đi, nhưng vẻ mặt cực kì khó chịu khi bị cậu ta làm phiền.
“Nghe nói, anh không tham gia thế vận hội? Làm sao vậy? Sao không tham gia chứ? Tối tới cái trường chỉ muốn được nhìn thấy anh bơi thôi mà...”
Gia Anh chợt dừng bước, ném cái nhìn sắc lạnh cho Hướng Dương khiến cô thoáng rợn người. Anh trầm giọng đáp: “Im lặng ba giây đi, ồn ào!” rồi anh bỏ đi một hơi.
Cô không chịu bỏ cuộc mà bám theo Gia Anh tới tân phòng thay đồ.
“Này, anh nói cho tôi nghe đi mà, năn nỉ đó. Tại sao lại không tham gia chứ?”
“Sao cậu nhiều chuyện thế? Mà cậu muốn cùng tôi vào thay đồ à...”
Gia Anh tự nhiên chuyển giọng mềm mỏng, vẻ mặt như kiểu châm chọc cô vậy. Làm cô như nhảy dựng lên, quơ tay, lúng túng đáp:
“Này anh nói gì vậy? Đang nói chuyện sao chuyển sang nói chuyện thay quần áo?”
“Tôi nhớ tiết sau là tiết bơi lội, môn giáo dục thể chất!”
“Đúng thế, tiết sau là tiết bơi lội... hả, tiết sau là tiết bơi lội sao? Trời ơi, làm sao đây, tôi rất sợ nước. Anh cũng biết rồi đấy, con người, ai cũng có khuyết điểm mà.”
“Sợ nước cũng phải lên lớp, ai bảo cậu đăng kí vào lớp này làm gì.”
Gia Anh trầm giọng đáp, mở tủ lấy quần áo.
“Kiểu này không được rồi, phải đến gặp bác sĩ Lưu thôi!” Nói rồi, Hướng Dương chạy đi một mạch với vẻ hấp tấp vội vàng.
Gia Anh chỉ biết lắc đầu bó tay với cậu bạn cùng phòng phiền phức, rắc rối này.
...
Tại nhà thể thao đa năng.
Đa số các học viên đăng kí môn này đều có mặt đầy đủ và xếp thành hàng ngay ngắn.
Đáng lẽ ra Gia Anh không tham gia lớp học do di chứng trật khớp vai tái phát, nhưng cũng lỡ đăng kí rồi không thể hủy nên đành học thôi.
Hiện tại thì thầy bộ môn đang điểm danh các học viên có mặt.
“Dương Dương... Dương Dương chưa đến sao?”
“Thưa thầy, em đến rồi ạ!”
Hướng Dương hồng hộc chạy tới, đứng thở hồng hộc không kịp thở.
Thầy nhìn Hướng Dương từ trên xuống dưới, vẻ mặt thầy nhăn nhó như khỉ vậy:
“Lạ thật, em không thấy mọi người thay quần áo hết rồi sao? Sao em vẫn còn mặc quần áo thể thao? Mau đi thay đi, nhanh lên!”
Hướng Dương ấp a ấp úng, cảm thấy có chút hoang mang, mặc dù đã được bác sĩ Lưu viết giấy ốm nhưng cô cũng cảm thấy lo.
“Có gì thì nói ra đi, đừng có ấp a ấp úng!” Thầy quát lớn.
Hướng Dượng cười trong đau khổ, chìa tờ giấy bệnh đưa cho thầy rồi đáp: “Dạ thưa thầy, bác sĩ Lưu ở phòng y tế nói, em không được xuống nước ạ!”
“Không được xuống nước sao? Đưa tôi xem nào!”
Thầy giật tờ giấy trố mắt xem, vẻ mặt trở nên bàng hoàng nhìn cả lớp đáp:
“Tôi xin thông báo, bạn Dương Dương không phải tham gia học tiết bơi lội trong ba tháng.”
“Hả?”
Mọi người đều đồng thanh cả lên với vẻ mặt ngạc nhiên khi nghe thầy nói vậy, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hướng Dương cả, khiến cô cảm thấy khó xử vô cùng, chỉ gượng cười cho qua. Nhưng dù sao thì cô cũng thở phào nhẹ nhõm vì thoát nạn.
“Tôi đi rửa tay đã, các em khởi động đi!” Nói rồi thầy nhanh chóng chạy đi với vẻ mặt hoảng hốt.
Hướng Dương vội cầm tờ giấy lon ton chạy đi, thì không may bị bọn họ lấy mất tờ giấy.
“Bệnh về da sao? Vẩy nến. Có lây không nhỉ?”
“Này các anh mau trả cho tôi. Trả cho tôi đây!”
Hướng Dương cố gắng giành lấy tờ giấy nhưng bị bọn họ trêu chọc cô, khiến cô bực mình hết sức.
“Trả lại cho tôi, tôi không có giỡn với mấy người đâu... A...”
“Ào”
Hướng Dương không may bị trượt chân ngã xuống hồ bơi. Cô vội ngoi lên khỏi mặt nước với vẻ hoảng loạn, vội đưa tay chắn vòng một bị lộ của mình, do nước thấm vào quần áo. Cô không dám quay lưng lại, giờ không biết làm sao nữa.
“Ngã xuống nước rồi! Haha...”
“Này, các cậu nếu không mau đi rửa tay sẽ bị vẩy nến do cậu ta lấy sang đấy...”
Gia Anh đứng im nãy giờ mới lên tiếng, vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh.
Nghe anh nói vậy, bọn họ như bấn loạn vội bỏ chạy đi hết. Gia Anh chỉ biết nhìn cậu ta với ánh mắt ngao ngán rồi lạnh lùng bước đi, không quan tâm.
“Này Gia Anh... Gia Anh, đợi tôi với...”
Hướng Dương vội lên khỏi hồ bơi rồi chạy tới chỗ Gia Anh.
“A... A...”
Cô loạng choạng không thể đứng vững khi nền gạch quán trơn trượt, cô vội nắm lấy áo Gia Anh kéo giữ lại, thế là cả hai ngã phịch xuống nền, cô nằm đè lên người anh.
Anh nhắn mặt đau dữ dội khi bị cái răng của cậu ta đập ngay vào môi, khiến môi anh bị rách đến nổi ứa ra máu.
Hướng Dương vội vàng đứng dậy, anh cũng chống tay đứng lên. Vẻ mặt của cô vô cùng hốt hoảng khi thấy mội của anh bị chảy máu, cũng tại cô đi đứng bất cẩn.
“Anh có sao không? Cho tôi xin lỗi, tôi không có cố ý đâu.”