Giao Ước!

Chương 12: Chương 12




Lên đến phòng Huy Nam đặt Hướng Dương nằm xuống giường. Anh không biết cô có chuyện gì mà lại uống rượu say không biết gì thế này nữa.

Anh nhíu mày nhìn Hướng Dương trầm giọng hỏi:

“Sao hôm nay cô uống nhiều rượu vậy?”

Hướng Dương chống tay ngồi dậy bước xuống giường đi tới chỗ gần chỗ anh, ngước mặt lên nhìn anh chằm chằm với ánh mắt lờ đờ, chứa đựng cảm xúc rung động đầu đời cùng nụ cười mơ hồ như có như không:

“Mang tiếng đi sinh nhật bạn, nhưng tôi lại mượn rượu để giải sầu cơn muộn phiền trong tôi. Anh có biết tôi phải suy nghĩ nhiều thế nào về mối quan hệ giữa hai chúng ta không? Tôi chỉ nghĩ mình khi kí giao ước kia thì ngăn mình không nên vượt quá giới hạn, nhưng chính những hành động quan tâm của anh làm tôi cảm thấy rung động. Anh biết không, nghỉ lễ trăng mật hôm đó tôi thật sự rất buồn khi nhìn thấy anh với cô ấy đã tìm thấy nhau, đáng lẽ ra tôi nên vui mới phải nhưng không hiểu sao tôi lại buồn, và chỉ mong lúc đó anh đi đến bên tôi thôi. Giống như lúc sáng cũng vậy, tôi chỉ muốn anh đừng đi... nhưng chợt nghĩ lại tôi chỉ là người đến sau thôi... Hình như tôi thích anh một chút rồi đấy Huy Nam...”

Nói rồi Hướng Dương chợt gục đầu vào ngực của Huy Nam nhắm mắt lại chìm trong vô thức, anh vội đưa tay giữ cô lại. Anh như đứng hình khi nghe những gì mà Hướng Dương nói vừa rồi, thường người say sẽ hay nói thật lòng.

...

Sáng sớm hôm sau, Hướng Dương chợt giật mình tỉnh dậy, cảm giác mệt lả người, đầu đau ê ẩm, cơ thể bủn rủn cả ra do tối qua cô uống nhiều quá và cô chẳng nhớ có chuyện gì xảy ra không nữa.

Hướng Dương bước xuống giường đi vào trong phòng tắm thì vừa lúc Huy Nam từ trong đấy bước ra, khiến cô đứng khựng lại như trời trồng vậy, ánh mắt trân trân nhìn anh.

Huy Nam nhìn cô với ánh mắt trầm tư, cất giọng đáp:

“Cô thích tôi thật sao?”

Hướng Dương như ngẩn người nhìn anh khi đột nhiên anh hỏi vậy. Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh thắc mắc đáp:

“Tôi thích anh hồi nào đâu?”

“Chính miệng cô nói tối qua, cô không nhớ gì à?”

Hướng Dương cúi mặt xuống quay người lại, cô lục lọi trí nhớ tối qua xem mình đã nói gì: “... Hình như tôi thích anh một chút rồi đấy Huy Nam...” , cô “hớ” lên một cái khi nhớ ra những gì mình nói tối qua. Vẻ mặt cô chợt đỏ ửng cả lên đầy ngại ngùng không biết nhìn mặt anh sao nữa, cô thầm chửi mình: “Đêm qua ai bảo uống say chi rồi nói linh tinh, giờ biết giải thích sao đây... Thôi thì mặc kệ... tới đâu hay tới đó.”

Cô quay người nhìn anh gượng cười đáp: “Chắc do tối qua tôi uống say quá, nên nói trời ơi đất hỡi như vậy thôi, anh đừng bận tâm những gì tôi nói nha!”

“Làm sao không bận tâm cho được, thường những người say hay nói thật lòng. Nhưng mà đó là thật chứ?”

Giờ thật sự Hướng Dương không biết nói sao với Huy Nam nữa, khi lại để cả hai rơi vào tình huống khó xử này, cô tự trách bản thân mình: “Đúng là cái miệng hại cái thân mà!“.

Anh cứ nhìn chằm chằm vào cô chờ đợi một lời giải thích, cô vội lủi ngay vào trong phòng tắm đóng sầm cửa lại. Đưa tay lên lồng ngực phập phồng với hơi thở gấp gáp, tim cô đang đập thình thịch.

...

Trên đường đến trường.

Hướng Dương đang ngồi trên xe được Huy Nam chở đi. Bầu không khí trong xe im lặng đến căng thẳng ngột ngạc khi cả hai không ai nói gì. Cô thật sự vẫn còn cảm thấy ngượng khi chính miệng cô đã nói thích anh tối qua, bao nhiêu cảm xúc trong lòng cô đều tuôn ra hết không sót một từ.

Thôi giờ thì cô đành chấp nhận cái tình cảm đơn phương từ một phía này, dù sao thì anh cũng đã có Ngọc Châu rồi, cô không thể để anh phải khó xử đôi bên.

“Tôi có chuyện...”

“Tôi...”

Cả hai chợt cùng nhau đồng thanh lên tiếng khiến cả hai rơi vào lúng túng nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Huy Nam lên tiếng trước:

“Cô nói trước đi!”

Hướng Dương gật đầu “Ờ” một tiếng rồi hít một hơi thật sâu, cất giọng đáp:

“Hay là chúng ta chấp dứt giao ước đó đi... Tôi nghĩ việc anh đã tìm được mối tình đầu rồi, dù sao thì hai người nên tính chuyện cho sau này.”

Nghe Hướng Dương nói vậy Huy Nam cua xe dừng lại trước cổng trường một cách đột ngột khiến cô có chút giật mình, nét mặt anh trở nên lạnh lùng trông thấy.

“Chuyện đó để nói sau. Đến trường rồi, cô xuống xe đi.”

Hướng Dương chỉ gật đầu đáp rồi đành ngậm ngùi mở cửa xuống xe. Huy Nam phóng xe đi đến chỗ giữ xe. Cô lững thững bước đi với vẻ mặt buồn rầu mang đầy tâm trạng.

“Hướng Dương!”

Cô chợt nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên mình nên quay người lại. Hóa ra không ai khác chính là Gia Anh. Cô cũng cảm thấy hơi bất ngờ khi lần đầu tiên nghe tên lạnh lùng sắc đá này gọi tên của cô đấy.

Cô vui vẻ chạy tới đáp: “Gọi tôi có chuyện gì không vậy?”

Gia Anh im lặng không nói gì, mở ba lô lấy túi xách thổ cẩm của Hướng Dương mà anh nhặt được tối qua ném vào người cô. Cô vội vàng chụp lấy, ánh mắt trừng lên ngạc nhiên, thốt lên:

“Sao cái túi thổ cẩm của tôi lại ở chỗ anh vậy?”

“Uống rượu cho say rồi vứt đồ lung tung!”

Gia Anh đáp với giọng trầm đục, nét mặt mới sáng đầy vẻ u ám lạnh lùng. Rồi anh quay người nhấc chân bước đi một cách chậm rãi.

“Sao anh ta biết mình uống rượu nhỉ? Này này... khoan đi đã. Tối qua sao anh biết tôi uống rượu chứ, anh theo dõi tôi à... mà tôi có nói gì linh tinh không vậy...”

Hướng Dương vội chạy tới để hỏi Gia Anh cho bằng được, không biết cô chạy kiểu gì để chân nam đá chân chiêu, ngã người về phía Gia Anh. Anh quay lại kịp thời vòng tay đỡ lấy cô vào lòng.

Môi cô hôn ngay vào ngực trái của Gia Anh, in nguyên vết son hình đôi môi của cô trên áo của anh.

Hành động của họ đều được những học viên nữ đi xung quanh bắt gặp, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại. Kiểu gì thì trên trường cũng đồn ầm lên.

Hướng Dương đứng như trời trồng, trố mắt lên khi nhìn thấy vội cúi gầm mặt xuống vì xấu hổ, nét mặt chợt đỏ ửng lên nóng phừng phừng như quả cà chua vậy. Giờ cô chỉ muốn độn thổ cả lên, kiếm cái hố nào mà nhảy xuống đó thôi.

“Cô đi đứng kiểu gì vậy?”

Gia Anh càu nhàu đáp, nhíu mày nhìn xuống vết son đỏ hình đôi môi dính ngay trên áo sơ mi trắng của anh, đã vậy còn nằm phía bên trái mới đau lòng chứ. Bình thường anh hay mặc áo sẫm màu không thì mặc màu đen, hôm nay không biết sao, nổi cơn tam bành vớ lấy cái áo sơ mi trắng mặc đi. Giờ thì xui xẻo lãnh ngay hậu quả do cái cô Hướng Dương phiền phức này gây ra.

Hướng Dương quá xấu hổ không biết nói gì, nên cấm đầu cấm cổ chạy tụt mạng.

Huy Nam đứng phía xa đã trông thấy tất cả, gương mặt chợt tối sầm lại. Không hiểu sao anh lại cảm thấy trong lòng khó chịu đến như vậy nữa.

Gia Anh chợt cong môi nhẹ trong tích tắc vài giây rồi nhanh chóng biến mất. Anh phải đi nhanh tới phòng thay đồ, mặc bộ đồ thể dục, không thể nào mặc cái áo sơ mi có hình vết sơn của con gái dính trên đó được. Như vậy anh sẽ bị dị nghị và cho rằng đi chơi đêm với gái, nên mới có vết son như vậy.

Anh chợt nhớ lại khoảnh khắc xấu hổ của Hướng Dương khi nãy, vẻ mặt cô đỏ ửng cả lên khiến anh cảm thấy buồn cười, nhưng lúc đó cô cũng có phần đáng yêu.

...

Hướng Dương đi vào lớp học, đi tới đâu mọi người đều chỉ trỏ tới đó. Lê Thương từ đầu chạy tới chỗ cô với vẻ hốt hoảng, đưa điện thoại cho cô xem:

“Chuyện này là sao vậy Hướng Dương? Hình ảnh cậu áp môi vào ngay vào người của Gia Anh đang rất hot ở trường đây này...”

“Cái gì...”

Hướng Dương căng mắt nhìn mấy cái ảnh mà Lê Thương lướt lên cho cô xem. Không ngờ khoảnh khắc đó được chụp lại nhanh đến vậy. Cô chỉ biết thở dài ngao ngán mà vẫn còn thấy xấu hổ đây.

“Thôi kệ đi, dù sao đó cũng chỉ là xảy ra ngoài ý muốn thôi mà. Tại tớ đi bị vấp nên Gia Anh đỡ tớ, không ngờ lại để thành như vậy.”

“Vậy sao... Mà này, cậu nhìn đi, hình ảnh mà Gia Anh mỉm môi cười nhẹ có lượt thích và chia sẻ cao nhất trên trang group của trường nè... Mà công nhận, anh ấy đẹp trai thật đấy, nhưng mà nhìn anh vẫn lạnh lùng kiểu gì ấy...”

Lê Thương đáp, với ánh mắt mê mẩn nhìn bức hình của Gia Anh được chụp lén đăng lên.

Vừa lúc Gia Anh xuất hiện, mọi nữ xinh đều ầm ỉ cả lên. Bắt gặp ánh mắt của Gia Anh đang nhìn mình, Hướng Dương ôm mặt mà chạy đi vì ngượng.

Gia Anh khẽ vụt ra tiếng thở dài, đút tay vào quần lạnh lùng bước đi với ánh mắt sắc lạnh khiến mấy đám nữ sinh tản đi vì cảm thấy rợn người khi nhìn thẳng vào mắt anh.

...

Đến giờ ăn trưa, Hướng Dương lũi thũi đi một mình thì tình cờ gặp Huy Nam.

“Huy Nam, sao anh lại ở đây? Hết tiết rồi à... Mà anh không đi cùng...”

“Tôi tình cờ đi ngang qua đây thôi. Cũng trưa rồi rồi, đi ăn với tôi không? Dù sao thì cả trường này ai cũng biết tôi và cô là vợ chồng rồi còn gì... Với lại bị thông tin lan truyền cô qua lại với Gia Anh mà cô không cảm thấy gì sao?”

Huy Nam nói giọng đều đều, cắt ngang lời nói của Hướng Dương, khẽ chau mày lại.

“Cảm thấy gì đâu. Thôi kệ đi tôi chẳng quan tâm làm gì...”

Hướng Dương thản nhiên đáp lại.

“Nhưng nó ảnh hưởng đến tôi và cô đấy. Tôi không muốn nhắc lại chuyện này làm gì. Đi ăn trưa thôi!”

Hướng Dương mỉm cười đáp: “Vậy thì đi thôi!”

Huy Nam nắm lấy tay Hướng Dương bước đi, khiến cô ngạc nhiên vì hành động của anh. Nhưng cũng phải thôi vì ai trong trường này cũng cô và Huy Nam là vợ chồng cả.

Vừa lúc bước vào trong thang máy thì vô tình gặp Ngọc Châu. Nụ cười mỉm trên môi Hướng Dương như tắt lụi. Ngọc Châu quay sang nhìn Hướng Dương rồi nhìn hai người đang nắm tay nhau, Hướng Dương chợt nhận ra vội buông tay Huy Nam ra.

Ngọc Châu đi tới nắm lấy tay Huy Nam nhẹ giọng đáp:

“Em có chuyện muốn nói với anh, Huy Nam!”

Không để Huy Nam phải rơi vào tình huống khó xử nên Hướng Dương đi vào trong thang máy trước, nhìn anh gượng cười đáp: “Tôi đi xuống dưới căn tin trước.”

Huy Nam nhìn Hướng Dương cất giọng đáp: “Vậy thì tôi xuống sau khi nói chuyện sau, dù sao tôi cũng là người hẹn cô mà.”

...

Đã xuống dưới tầng trệt, Hướng Dương sực nhớ ra để quên bóp tiền nên phải quay lại lên lớp lấy. Vừa lúc thì gặp Gia Anh cũng đi vào chung thang máy với cô.

Hướng Dương đứng nép nép vào một bên thang máy, mà cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.

“Xin lỗi, vì tôi mà anh đã lên trang group của trường rồi.”

“Phải, nhờ phước của cô, mà cái sơ mi trắng lần đầu tiên tôi mặc bị cô làm cho bẩn đấy.”

Gia Anh đáp lại với giọng lạnh lùng, ánh mắt khẽ nhìn qua Hướng Dương, biểu cảm e dè như loài hoa xấu hổ của cô, khiến anh có chút buồn cười nhưng không thể hiện ra ngoài.

“Nhưng đó là do tôi bị vấp té chứ bộ, có phải do tôi muốn đâu.”

Hướng Dương bực dọc nói, mày nhăn mày nhó.

Đúng lúc thang máy mở ra, Hướng Dương đi trước, Gia Anh bước đi phía sau, cách nhau một đoạn khá gần.

Cửa phòng học khẽ mở hờ, Hướng Dương định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy cuộc nói chuyện. Khẽ nhìn qua khe cửa, cô thấy Huy Nam với Ngọc Châu đang ôm nhau.

Hướng Dương vội quay người lại với cửa, bất giác cô cảm thấy tim mình như nhói lên, hẫng đi một nhịp. Ánh mắt cô không hiểu sao lại ươn ướt thoáng buồn.

Dương Anh đứng nhìn Hướng Dương với ánh mắt khó hiểu, vẻ mặt đang tươi như hoa bỗng chốc héo mòn ngay tức khắc.

Cô lững thững cúi mặt xuống bước đi tới chỗ Gia Anh, chợt cô gục đầu vào người anh khiến anh như đứng hình. Cô nghẹn ngào đáp:

“Anh đưa tôi đi uống trà sữa đi, có lẽ nó sẽ giúp tôi vui hơn đấy. Giờ tôi đang buồn lắm! Làm phiền anh rồi... Anh không bận chứ? Cũng đừng giận tôi khi tôi tự tiện chạm vào người anh như thế này...”

Gia Anh im lặng không nói gì, chỉ đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô vài cái như lời an ủi, ánh mắt trở nên lãnh đạm. Rồi đưa cô đi theo ý cô muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.