“Huy Nam, anh vẫn chưa nói chuyện giao ước giữa hai người sao? Em đang dần cảm thấy anh có tình cảm với Hướng Dương rồi đấy, và dường như cô ấy cũng thích anh.”
Ngọc Châu vừa nói vừa nhìn anh với ánh mắt lo lắng và có chút lo sợ sẽ mất anh.
“Em đừng nói vậy. Anh chỉ xem cô ấy là bạn thôi, với lại trong tình thế lúc này, ai trong trường cũng đều biết anh và Hướng Dương là vợ chồng cả. Với lại chuyện giao ước đó là bí mật của riêng anh và cô ấy, mẹ anh chưa biết chuyện này.”
“Vậy thì hai người vẫn tiếp tục ở chung với nhau sao? Thế còn em thì sao đây, Huy Nam?”
“Anh sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện này với mẹ của anh. Trong thời gian này, anh và em cũng nên hạn chế qua lại với nhau ở trường, rất dễ bị vướng mấy tin đồn thất thiệt, anh không muốn điều đó xảy ra.”
...
Hướng Dương ngồi ở ghế đá sau trường mà Gia Anh thường hay ngồi đó. Cái ghế đó vốn dĩ chẳng ai dám mò tới bởi vì nó là độc quyền của Gia Anh, vì anh nổi tiếng là con người lạnh lùng nóng tính và rất khó chịu, dễ tức giận mỗi khi ai đến đây chiếm lấy cái ghế của anh. Nhưng giờ thì khác rồi, Hướng Dương đã ngồi ở đó.
Vẻ mặt của Hướng Dương đang trong rất buồn rầu, cứ thở dài liên tục.
Cô chợt giật mình khi Gia Anh áp ly trà sữa mát lạnh vào mặt, nhưng cô lại cảm thấy vui.
“Trà sữa của cô, nhớ trả tôi một trăm ngàn!”
Gia Anh trầm giọng nói, vẻ mặt vẫn một biểu cảm lạnh lùng.
“Một trăm ngàn thì một trăm ngàn!”
Hướng Dương đáp rồi đưa tay nhận lấy ly trần sữa, đâm ống hút vào uống, miệng nở nụ cười thật tươi. Cô rất thích hành động áp ly trà sữa vào mặt mình như vậy, cảm thấy trong người xua tan đi mọi phiền muộn.
Gia Anh ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn đi đâu xung quanh đây không điểm dừng. Anh trầm giọng đáp:
“Có chuyện gì xảy ra ở trong lớp học, mà nhìn mặt cô ỉu xìu vậy?”
Hướng Dương nuốt chửng sữa trong miệng nhìn Gia Anh hỏi:
“Giả sử có một người rất hay có hành động quan tâm anh, đối xử với anh rất tốt, nhưng lại yêu người khác thì anh sẽ làm sao?”
Gia Anh nghiêng đầu sang nhìn cô đáp: “Người cô nói là Huy Nam, chồng cô? Thì ra nguyên nhân cô buồn là vậy.”
Anh thở phắt một cái rồi đứng dậy bước đi.
“Ơ này, chưa trả lời mà đi đâu vậy?”
Anh đứng khựng lại, lên giọng đáp:
“Hôm khác nếu liên quan đến chuyện giữa hai người, thì cô đừng nói với tôi.”
Nói rồi anh biến mất trong chớp nhoáng. Làm Hướng Dương ngẩn người ngồi bơ ra đó. Thôi thì mặc kệ, cô ngồi đây một mình uống xong ly trà sữa rồi lên lớp học cũng được.
Bất chợt có một bạn nữ từ đâu xuất hiện bất thình lình ngay trước mặt cô, khiến cô giật mình mà phun hết sữa ra ngoài, suýt nữa làm rơi ly trà sữa trong tay, khi nhìn thấy mặt máu me bê bết với bộ quần áo rách bươm rướm máu, tóc thì dài rối bù. Hai con mắt đen ngòm không thấy lòng trắng đâu hết trơn.
Hướng Dương run run không dám ngước mặt lên nhìn, miệng lắp ba lắp ba nói:
“Làm ơn tha cho tôi, tôi yếu vía lắm.”
“Haha...” Cô gái đó chợt bật cười khoan khoái cả lên khi nhìn thấy vẻ sợ hãi của Hướng Dương, rồi sau đó nhanh chóng trở lại hình dạng bình thường. Mỉm cười đáp:
“Tôi chỉ chọc bạn cho vui thôi. Có một bạn nhờ tôi, đưa cho bạn lá thư này.”
Lúc này Hướng Dương mới hoàng hồn lại mà ngước mặt lên nhìn cô bạn ấy với nụ cười đau khổ, chìa tay ra cầm lấy lá thư. Cô bạn đó nhanh chóng biến mất.
Cô mở ra xem bên trong phía cái gì: “Hẹn bạn ở cổng sau phía Tây của trường nhé!”
“Kì thật, ai lại muốn gặp mình nhỉ? Trong trường mình có quen biết ai nhiều đâu. Ngoài Lê Thương ra? Còn Gia Anh cùng nhà thì không tính.”
Hướng Dương nhíu mày thắc mắc đáp, không biết ai lại muốn hẹn gặp cô nữa.
Vài phút sau, Hướng Dương đã có mặt tại cổng sau phía Tây của trường. Ở đây khá là vắng vẻ, lâu lâu thấy mấy cái bóng trắng lượn lờ quanh đây khiến cô cảm thấy ớn lạnh, nổi hết cả gai óc.
Chợt cô thấy có tiếng bước chân phía sau cô đang tiến dần tới, bất giác theo quán tính cô quay người lại thì chợt giật mình bật ngửa ngã ra sau, ngồi phịch dưới nền đất, khi cô gặp lại Mika với đám ma nữ đã từng cho cô một trận trong bữa tiệc 15/7 kia. Nhưng lần này còn có thêm ma học viên nam nữa, trông rất dữ tợn và kinh quái.
Mặt cô chợt tối sầm lại, tái xanh như tàu lá chuối, không còn hột máu...
“Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi... Cái con nhỏ này đang dựa hơi Gia Anh để nổi tiếng đây mà... Thật là...”
Mika lên giọng đáp với ánh mắt ganh ghét nhìn Hướng Dương.
“Là con nhỏ này sao?”
“Là nó!”
“Nhìn cũng ngon nhỉ? Haha...”
Hướng Dương đứng dậy thụt lùi ra sau, hai tay siết chặt lại, đôi đồng tử giãn căng nhìn bọn chúng với vẻ hoang mang sợ hãi.
Ngay sau đó vài ba tên đi lại lôi Hướng Dương đi vào trong một căn nhà kho gần đó. Cô cố gắng vùng vẫy chống cự nhưng không tài nào thoát nổi. Chúng nó vây quanh cô, khiến cô vô cùng hoảng loạn và khiếp sợ.
Mika đi lại gần Hướng Dương, tay nắm chặt lấy cầm cô nâng lên nở nụ cười man rợ đáp:
“Mày xấu số rồi con à... Tại mày dám lấn lướt Gia Anh của bọn chị em chúng tao trong khi mày đã là vợ của Huy Nam rồi, nam thần của bọn tao đã bị mày cướp mất. Đến Gia Anh mày cũng định hớt tay trên của bọn tao sao...”
Tuy sợ nhưng mấy lời nói của cô ta nghe sao thật phi lý, Hướng Dương đưa ánh mắt chán ghét nhìn cô ta, thản nhiên lên giọng đáp:
“Hớt cái gì mà hớt... Mọi chuyện chỉ là xảy ra ngoài ý muốn thôi...”
“Im cái mồm của mày lại đi! Mau xử con nhỏ này cho tao...”
Mika quát lớn rồi ra lệnh cho mấy tên nam thanh kia tới xử cô.
Hướng Dương hốt hoảng vùng vẫy dữ dội, tên đó nhìn thế càng cười lớn. Đưa bàn tay thô bạo ghê tởm của hắn nắm chặt lấy vai cô, kề cái miệng dơ bẩn dính máu nhớm nháp ấy vào cổ cô.
“Có ai ngoài đó không, cứu tôi với... cứu tôi...”
Mặc cho cô có la hét, vùng vẫy cũng vô tác dụng, không tài nào thoát khỏi.
Ở ngoài cửa nhà kho, Lê Thương mặt lắm lép sợ hãi khi chứng kiến những gì xảy ra bên trong đó. Cô đi tới đứng trước mặt Mika, giọng run run đáp:
“Hay chị dừng lại đi, thả Hướng Dương ra!”
“Mày điên à? Mày bảo tao xử nó giờ bảo tao dừng lại là sao hả?”
Mika quát lớn với vẻ mặt giận dữ khi nghe Lê Thương nói vậy.
“Không được, em không thể làm thế. Dù sao thì Hướng Dương cũng là bạn của em. Nếu như để Huy Nam biết được chuyện này sẽ không để yên cho chúng ta đâu.”
“Nếu coi nó là bạn thì mày đã không làm như vậy rồi. Mày đừng quên, nó có thể cướp lấy Gia Anh bất cứ lúc nào đấy. Đồ điên!”
Lê Thương chỉ đành biết đứng nhìn với nước mắt chảy ròng ròng. Phải, cô ganh tị với Hướng Dương khi nhìn những tấm hình của hai người đăng trên group của trường, còn tình cờ thấy Gia Anh mua trà sữa cho cô ấy, một lần cô còn bắt gặp Gia Anh với cô ấy cùng nhau đi ăn sáng rất vui vẻ. Tấm hình mà anh cười nhẹ trên môi hiếm thấy, cô chưa bao giờ thấy xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, cũng vì cô ấy mà mới có nụ cười đó. Nhưng cô ấy đã có chồng là Huy Nam rồi còn đeo bám Gia Anh làm gì nữa chứ?
“Được thôi, dừng tay đi. Bao nhiêu đó được rồi, coi như đe dọa nó thôi!”
Mika ra lệnh cho bọn tay chân của mình dừng lại, rồi đi tới chỗ Hướng Dương đang nằm co quắp người như con tôm trong đau đớn, khi bị bọn chúng xé rách quần áo, đánh đập, mặt mày bầm tím khóe môi rỉ máu, tóc rối bù. Cô hình như chẳng còn ý thức gì nữa.
“Nếu như mày còn dám đu bám Gia Anh nữa, thì coi chừng mất đi cái trong trắng của mày đấy. Tao chưa cho nó cưỡng bức mày ra may rồi đấy con. Giờ thì bọn bay bỏ nó ở trong cái khu rừng phía xa kia đi.”
“Vâng thưa chị!”
Ngay lập tức bọn chúng lôi Hướng Dương đi, bỏ cô nằm sâu trong rừng heo hút, u ám.
Cô ngồi ôm chân khóc thút thít trong sự sợ hãi lẫn đau đớn thấu tận mây xanh, ánh mắt hoang mang lo sợ tột cùng nhìn quanh quẩn nơi đây, khi không biết ở đâu cả.
Cô vội vàng lấy điện thoại trong túi thổ cẩm ra, những ngón tay run run mở danh bạ ấn phím một gọi cho Huy Nam, nhưng anh không bắt máy. Gọi mấy cuộc mà không được.
Cô mở tin nhắn nhắn tin: “làm ơn tới cứu tôi với, tôi không biết mình đang ở đâu nữa. Tôi bị bọn Mika đánh đập rồi ném vào trong khu rừng nào đó phía sau trường, tôi cũng không biết nữa... Tôi sợ lắm, làm ơn tới nhanh đi... Huy Nam.” Nhấn vào mũi tên xanh gửi đi.
Trời cũng bắt đầu sập tối, tất cả các học viên đều tan học.
Huy Nam lo lắng vì từ trưa tới bây giờ không thấy Hướng Dương đâu, anh lấy điện thoại ra định gọi cho cô ấy xem sao, thì thấy có hơn mấy cuộc gọi lỡ của cô và một tin nhắn. Anh vội mở ra xem. Vẻ mặt anh giãn căng ra ngay tức tốc chạy đi lập tức.
...
“Lần này để xem con nhỏ Hướng Dương đó có ra được khu rừng đó không? Chắc chắn nó sẽ chết vì sợ thôi... Đáng cái đời...”
Mika nói, rồi nở nụ cười vênh váo đầy đắc ý.
“Nó sẽ sợ thôi haha. Nó cũng chẳng dám lại gần tới Gia Anh của chúng ta nữa đâu.”
“Mới nãy sao chị không cho mầy thằng đó xử nó luôn đi. Đánh đập là còn nhẹ đấy chị.”
“Tại vì chị không muốn thôi, chứ muốn là được mà... Con nhỏ Lê Thương này nó còn cầu xin chúng ta khử nó đi, cuối cùng lại cầu xin tha cho nó, chẳng hiểu được.”
“Các cô nói gì?”
Một giọng nói trầm bổng nhưng nghe thật lạnh lẽo cất lên. Mika cùng đồng bọn quay lại nhìn, thì hoảng hồn khi thấy Gia Anh đang nhìn với ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ hơn bao giờ hết.
Mika lắp ba lắp bắp không biết nói sao, chân tay run run lo sợ.
“Các người đã làm gì Hướng Dương rồi hả?”
“Dạ dạ... Tụi em có làm gì nó đâu anh...”
Mika gượng cười đáp với giọng run lẩy bẩy.
Gia Anh tiến lại nắm lấy vạt áo Mika xếch lên, trừng ánh mắt hiện lên tia đỏ giận dữ, gằn giọng nói:
“Tôi sẽ xử các cô sau. Giờ thì Hướng Dương đang ở đâu? Nói!”
“Dạ dạ, ở sau cánh rừng phía tây đó ạ...”
Gia Anh đẩy mạnh Mika ra, ngay lập tức chạy đi với ánh mắt hoang mang lẫn lo lắng.
...
Nghe thấy tiếng bước chân với bóng dáng thấp thoáng phía trước kia, Hướng Dương đứng phắt dậy mỉm cười vì đã có người tới cứu. Người đó càng lúc càng tới gần đây, không ai khác chính là Huy Nam.
Cô gục ngã trong vòng tay của Huy Nam ngất lịm đi. Anh vội bế cô lên nhanh chóng rời khỏi đây với vẻ mặt lo lắng, không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô mà cô lại thê thảm đến như thế này.
Gia Anh chỉ đứng một góc nhìn Hướng Dương được Huy Nam đưa đi, mà thấy trong lòng đang trào dâng cảm xúc rối bời. Hai tay anh chỉ biết nắm chặt lại rồi buông thả ra và lặng lẽ đi vào trong nhà.