Hết giờ nghỉ trưa, quay trở lại buổi học ca chiều. Về lớp học, Hướng Dương nhận được thông báo, lớp chuyển tới phòng thí nghiệm để học thực hành.
Thế là Hướng Dương đi tới phòng thí nghiệm, ngồi chờ ngẩn chờ ngơ mà không thấy bóng dáng cả, ngáp ngắn ngáp dài.
“Choang”
Hướng Dương giật mình quay người lại, khi bóng đèn trên trần rơi xuống nền gạch vỡ tan tành. Lần lượt mấy cái bàn rung lên tự động di chuyển khiến cô vô cùng hoảng hốt. Ngay lập tức cô chạy tới mở cửa để ra ngoài nhưng không được, cửa đã khóa chặt.
“Chuyện gì vậy... Có ai không mở cửa ra giúp tôi...”
Hướng Dương hoảng loạn, tay đập cửa liên tục để gọi người tới cứu.
Mấy cái ống nghiệm đều rủ nhau rơi xuống, bất ngờ có một bàn tay nắm áo cô kéo ra sau với một lực thật mạnh, làm cô không kịp phản ứng gì, đập nguyên người vô tường rồi ngã lăn xuống nền.
Nét mặt Hướng Dương nhăn lại vì cái đau đột ngột, cố nén cơn đau nhìn người con gái mặc chân váy đen với áo sơ mi trắng đang đứng quay lưng trong góc tối kia, tóc đen xõa dài hơn lưng.
“Cô là ai? Tại sao lại muốn hại tôi chứ?”
Hướng Dương nói giọng yếu ớt, chống tay ngồi dậy nhìn bóng lưng của cô ta mà chẳng biết mặt cô ta như thế nào.
Cô ta im lặng không nói gì, thả bình khí ga xuống nên xả ra làn khói trắng rồi mở cửa biến mất trong gang tấc không thấy bóng dáng đâu cả. Cánh cửa đóng sầm lại.
Hướng Dương cố gắng đứng dậy chạy tới đập cửa kêu cứu:
“Có ai không cứu tôi với... cứu tôi với...”
“Khụ... khụ...”
Hướng Dương ho sặc sụa khi hít phải khí trắng kia, cô không thể nào chịu nổi nữa, cô không thể thở được. Vẻ mặt cô hoang mang lẫn sợ hãi.
“Hướng Dương... Hướng Dương... em không sao chứ?... Hướng Dương...”
Huy Nam tình cờ xuất hiện khi thấy tiếng kêu cứu phát ra từ phòng thí nghiệm khi anh đến đây để lấy một số tài liệu quan trọng.
Anh vội vàng mở cửa xông vào, cũng là lúc Hướng Dương gục xuống ngất lịm đi trong vô thức, với vẻ tái nhợt hẳn đi. Anh vội bế Hướng Dương nhanh chóng đi ra khỏi đây.
Gia Anh chỉ biết đứng nhìn Huy Nam đưa cô ấy đi, anh đã đến chậm một bước rồi. Giờ anh thì phải đi giải quyết người đã hại cô ấy.
...
Tại phòng học, vì đã đến giờ vô lớp. Tất cả đều có mặt đông đủ, ngoài trừ thiếu vắng của Hướng Dương.
Lê Thương cùng đám bạn của mình ngồi yên vị nói chuyện vui vẻ, nét mặt cô vô cùng thản nhiên cùng nụ cười nham hiểm trên môi sau vẻ hiền thục giả tạo kia.
Không khí trong lớp đang yên ắng bỗng chốc trở nên nhộn nhịp ồn ào khi Gia Anh xuất hiện, vẻ mặt lạnh tanh đến đáng cùng ánh mắt sắc lạnh.
Anh đi nhanh tới chỗ Lê Thương, ngay lập tức lôi cô dậy khiến cô chẳng kịp định thần gì mà bị đẩy mạnh một phát vào tường, khiến cô nằm sõng soài dưới nền gạch một cách đau đớn. Làm mọi người có mặt trong lớp đều há hốc mồm đứng hình nhìn, mà không dám lại can ngăn, vì vốn dĩ họ sợ Gia Anh, mà cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa.
Anh đi tới gần nắm lấy cổ áo Lê Thương kéo sát lại, trừng mắt lên nhìn cô, trầm giọng đáp:
“Hôm nay cô sẽ phải trả cái giá đắt cho việc dám hại đến người con gái của tôi.”
Lê Thương lắp ba lắp bắp đáp: “Anh nói gì... em không hiểu? Em đâu có làm gì hại đến người con gái anh đâu. Mà người con gái của anh là ai chứ?... không lẽ lại là Hướng Dương sao?”
“Cô đừng có giả vờ không biết gì. Chính cô là người để chậu hoa rơi xuống chỗ cô ấy, còn cả trong phòng thí nghiệm vừa rồi, Cô đừng nghĩ tôi không biết!”
Gia Anh hạ âm giọng đáp với ánh mắt sắc lạnh, hiện rõ tia máu tức giận trong mắt.
Nghe Gia Anh nói vậy, Lê Thương như tái mặt xanh, hiện rõ sự sợ hãi nhưng không vì thế mà cô chịu thua đâu. Cô nhìn thẳng vào mắt anh đáp thẳng:
“Làm em làm đấy! Em không cam tâm khi thấy anh đã ở xã hội vong hồn rồi mà anh không thể quên được Hướng Dương sao? Anh suốt ngày cứ “cô gái của tôi“. Đã ở xã hội này rồi, anh không thể cho em cơ hội sao?”
Gia Anh buông mạnh Lê Thương đứng thẳng người với vẻ mặt lãnh khốc, anh buông một câu hờ hững:
“Không và sẽ không bao giờ cho cô cơ hội. Vì tôi chỉ yêu một người duy nhất thôi.”
Lê Thương chống tay đứng dậy đứng trước mặt anh, nhìn anh với ánh mắt ươn ướt đáp:
“Cô ấy có gì đặc biệt mà khiến anh yêu cô ấy chứ?”
Anh thản nhiên đáp lại: “Cô ấy không có gì đặc biệt cả! Chỉ đơn giản là cô ấy thôi.”
Lê Thương chợt nở nụ cười cay đắng trong đau khổ rồi víu lấy tay anh nghẹn giọng nói:
“Anh vì một con nhỏ đã từng theo bám anh cho bằng được để rồi anh yêu nó. Không thể như thế được. Em xin anh hãy tỉnh táo lại đi, không phải là như thế này...” Rồi Lê Thương gằn giọng nói trong sự bức xúc: “Làm sao Gia Anh, một con người khét tiếng lạnh lùng lại yêu con nhỏ ngốc nghếch đó, như thế này rất bất công mà.”
Gia Anh hất mạnh tay Lê Thương ra, nắm chặt lấy cổ áo cô, trừng mắt sắc lẻm nhìn cô, gằn giọng đáp:
“Cô hãy im miệng lại đi!”
Lê Thương nhìn anh với ánh chứa đựng cảm xúc khó tả nhẹ giọng đáp:
“Nhưng bây giờ cô ta đâu có yêu anh, mà yêu người khác, mà người đó hiện giờ là chồng cô ta... Anh cam lòng người đơn phương sao? Một người lạnh lùng vô tâm như anh mà cũng chịu làm người đến sau à...”
“Phịch”
Lê Thương bị Gia Anh đẩy mạnh ngã xuống nền rồi lạnh lùng quay người bước đi, mặc kệ cô ta nói gì.
Mọi người đều đứng hình xem màn kịch đang diễn ra nãy giờ vô cùng kịch tính,
Lê Thương không can tâm để Gia Anh đi như vậy, cô đứng dậy chạy tới ôm anh từ phía sau cô níu kéo mà khóc lóc sướt mướt.
“Xin anh đừng đối xử với em như vậy.”
“Bỏ tay ra!”
Gia Anh nắm tay Lê thương buông mạnh ra với vẻ mặt hiện rõ sự bực tức.
“Hướng Dương thì được, lý do em không được là gì? Rốt cuộc lý do gì mà Hướng Dương thì được, còn em thì không chứ? Anh hãy nói là anh yêu Lê Thương đi, làm ơn đi!
Lê Thương hét toáng lên trong căm phẫn lẫn sự uất ức, giọt nước mắt tuôn rơi không ngừng.
“Thật đáng thương, giống như cái tên của cô vậy... Tình yêu, cô nghĩ bắt ép người khác yêu cô là được sao? Cô không có quyền đó.”
Nói rồi, Gia Anh đi ra khỏi đây một cách lạnh nhạt. Lê Thương khụy xuống trong bất thần cùng với những giọt nước măt bi ai. Cô ta trở thành trò cười cợt của mọi người trong lớp, với những ánh nhìn đầy khinh bỉ.
...
Chiếc con xe hơi đen dừng trước biệt phủ, Huy Nam mở cửa xe bế Hướng Dương vô nhà. Tới phòng, anh mở cửa đi vào để Hướng Dương nằm xuống giường, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn cô với ánh mắt trìu mến, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lấy bờ má trắng hồng của cô. Khẽ cúi xuống áp vào môi cô một nụ hôn nhẹ.
Cô gái này khiến anh thật sự chỉ muốn giữ cho riêng mình mà thôi.
...
Tối, Hướng Dương chòng tỉnh dậy, cảm thấy đầu mình quay cuồng, vẻ mặt phờ phạt.
Đúng lúc Huy Nam đi vào, trên tay có bưng một ly sữa nóng đi tới xuống bên cạnh đưa cho cô. Mỉm cười ôn nhu đáp:
“Đã cảm thấy khá hơn chưa?”
“Tôi bị sao vậy?” Hướng Dương nhìn anh thắc mắc hỏi.
“Em hít phải khí gas và bị sốc nên ngất. Được rồi, uống chút sữa đi!”
Hướng Dương gượng người đưa tay nhận lấy ly sữa uống vài ngụm rồi đặt lên bàn. Cảm thấy có chút áy náy, cô nhẹ giọng đáp:
“Cám ơn anh đã cứu tôi!”
“Không cần khách sáo như vậy đâu. Em mà có mệnh hệ gì tôi chịu không nổi đâu!”
Huy Nam đáp với giọng chân thành từ đáy lòng. Anh đang cố gắng lấy lòng cô.
“Anh đừng như vậy, sẽ khiến tôi càng cảm thấy thêm khó xử thôi. Còn về chuyện ly hôn của chúng ta chắc tối nay tôi vẫn chưa nói với người lớn được, có gì để mai tôi sẽ nói sau.”
“Em không thể suy nghĩ...”
“Anh nên nghĩ tới Ngọc Châu... Giờ tôi muốn nghỉ ngơi, anh ra ngoài đi...”
Hướng Dương nói giọng đều đều, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
“Vậy thì em nghỉ ngơi đi!”
Huy Nam thở dài đứng dậy quay người đí ra ngoài, để cô yên tĩnh một mình.
Hướng Dương nốc hết cả ly sữa vào cái bụng trống rỗng của mình với vẻ mặt chán nản.
“Ôi mẹ ơi... Sao anh cứ xuất hiện lù lù vậy hả, Gia Anh?”
Cô nổi quạo lên với vẻ mặt nhăn nhó khi thấy sự xuất hiện của Gia Anh, anh đang ngồi ngay trên bậu cửa sổ phòng của cô và Huy Nam.
“Xem ra thì cô không sao, vẫn còn đủ sức để nói.”
Gia Anh nói giọng đều đều với vẻ mặt luôn giữ phong thái ung dung lạnh lùng, đậm chất vương giả, nhan sắc khỏi phải bàn, đẹp “không lối thoát“.
Anh lấy trong túi áo ra một quả dâu tây đỏ mọng ném thẳng tới chỗ Hương Dương, làm cô vội đưa tay chụp lấy. Nhíu mày nhìn quả dâu trong tay mình.
“Cho cô đấy, ăn đi!”
“Tôi không có hứng ăn!”
Hướng Dương đáp rồi ném lại cho Gia Anh.
Gia Anh chau mày khó chịu khi cô ném lại cho mình, lúc trước cô đâu có dám làm như vậy. Toàn anh ném cô chụp thôi, cô còn hào hứng nhận lấy rất vui vẻ, sao giờ nổi cơn tam bành thế kia.
Anh bước xuống khỏi bậu cửa sổ đi đến bên cô, đặt quả dâu vào trong tay cô, lên giọng:
“Ăn đi!”
Hướng Dương bỏ lại quả dâu vào tay Gia Anh rồi đáp: “Tôi đã bảo không có hứng ăn rồi mà. Nếu qua đây thăm tôi, thì ngồi đó nói chuyện còn không thì anh về đi. Tôi mệt rồi.”
“Có ăn không thì bảo?”
“Tôi không...”
Hướng Dương chợt ngẩn người bơ ra, ánh mắt trợn tròn ngạc nhiên khi Gia Anh ngậm quả dâu trong miệng đút vào miệng cho cô. Hiện tại quả dâu đang được cô giữ bằng miệng chưa ăn. Nhưng hành động vừa rồi của Gia Anh khiến trong đầu cô bất chợt xuất hiện dòng kí ức lạ lẫm liên tục trong đầu.
Bất chợt cô cảm thấy vô cùng đau đầu, quả dâu trong miệng cô rơi xuống giường. Cô ôm đầu lắc mạnh vì đau như búa bổ vậy.
Gia Anh thấy vậy lo lắng hỏi: “Này Dâu Tây... à không Hướng Dương, cô bị sao vậy?”
Hướng Dương không trả lời, cứ ôm đầu lắc rồi gục đầu vào người Gia Anh khiến anh có chút ngạc nhiên. Anh khẽ đưa tay đặt lên vai cô.
“Này...”
“Em ăn dâu tây đi, anh vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi cho em đó.”
“Em không ăn!”
“Ăn đi, chẳng phải thường ngày em thích ăn dâu lắm sao?”
“Em đã bảo không ăn rồi mà.”
“Ăn không thì bảo?”
“Em không...”
Hướng Dương chợt ngồi thẳng người sau khi đoạn hồi ức đó tan biến, thật sự quá đổi kì lạ, cô thầm nghĩ: “Tại sao mình lại có dòng kí ức kì lạ xuất hiện trong đầu mình nhỉ? Người con trai đó là ai mà mình không tài nào nhìn thấy rõ mặt, nhưng lại có hành động giống như Gia Anh thể nhỉ? Lạ vậy ta?”
“Cô lầm bẩm gì vậy? Mà cô bị sao thế?”
Gia Anh thắc mắc hỏi khi thấy biểu hiện kì lạ vừa rồi của Hướng Dương.
“À... không có gì đâu!”
Cô mỉm cười đáp, rồi nhặt lại quả dâu cho vào miệng ăn một cách ngon lành. Nhưng hành động đó của Gia Anh lại khiến cô cảm thấy thích mà không biết vì sao.
Gia Anh cảm thấy có chút buồn cười trước biểu hiện như đùa của cô, thật không hiểu nổi.
“Cho cô hết đây! Hẹn gặp lại.”
Gia Anh để hộp dâu tây lên bàn rồi quay người bước tới cửa sổ nhảy xuống, để lại luồng gió hất bay tấm màn phấp phới.