Trời bỗng nổi gió lớn làm cho đống lửa vụt tắt.
Không gian xung quanh phút chốc chìm trong bóng đêm mịt mờ. Tất cả âm thanh dường như cũng bị thứ tăm tối đáng sợ ấy nuốt chửng, nhất thời khiến sống lưng mỗi người lạnh ngắt.
May mắn thay, Mohamed vốn luôn cảnh giác cao độ và phản ứng nhanh nhẹn, lập tức bình tĩnh lấy bật lửa ra thắp sáng bếp củi trở lại. Củi từ gỗ Tần Bì, độ ẩm rất thấp nên cháy rất nhanh và lâu. Ánh sáng bừng lên, soi rõ ba chiếc bóng in trên mặt đất.
Mặc dù Thụy Lam đứng đơ như bức tượng sáp, nhưng đôi tay đang cầm muỗng dĩa của hắn lại run bần bật. Lúc nghe thấy tiếng thở phào của Mohamed, Thụy Lam mới từ từ hồi thần, ánh mắt đảo nhẹ dò xét bốn phía, nhận ra không có gì bất thường liền thầm tạ ơn trời đất.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Thụy Lam hé miệng hỏi.
Mohamed ngoảnh đầu đáp: “Gió lớn nên lửa tắt.”
“Vậy sao trông anh còn hốt hoảng hơn tôi thế?” Thụy Lam nhìn chăm chăm đối phương, hiếm khi nhạy bén mà phát hiện ra sơ hở trong thái độ và biểu cảm của người khác.
Mohamed không vội trả lời mà đứng dậy trước, xoay gót đi đến gần Thụy Lam. Gã tung bật lửa được bao bọc bằng một lớp kim loại rất sáng trong tay, ánh quang lóe lên nơi đáy mắt của Thụy Lam mỗi khi có lửa phản chiếu.
Thụy Lam nheo nheo hai mắt lại, đồng thời huơ huơ tay muốn bắt chiếc bật lửa đang liên tục lộn nhào giữa không trung. Tiếc là chưa bắt được đã nhìn thấy một gương mặt điển trai có khả năng làm đổ đốn trái tim bao cô gái áp sát tới, dọa hắn hú hồn.
Thụy Lam không dám bước lùi vì sực nhớ phía sau là đống chén bát chưa dọn, thế nên hắn đành nuốt nước bọt, nín thở, mở trừng mắt hòng dọa ngược Mohamed.
Cả hai đấu mắt hồi lâu, Mohamed bỗng nở nụ cười hết sức chân thành, hỏi: “Rốt cuộc tên đầu bò như cậu đã tìm hiểu gì trước khi đi vào rừng vậy hở?”
“…” Sao nữa đây? Lại muốn lôi chuyện cũ như chiếu rách ra xỉ vả đầu óc của mình nữa hả?
Thụy Lam trợn mắt quá lâu nên bắt đầu xốn và rát, nước mắt thi nhau chảy ra. Hắn vội vàng dụi dụi rồi hất cằm, đột nhiên nhanh trí tìm cách giúp bản thân đỡ phải hổ thẹn: “Ờ thì tôi không biết đó, rồi sao? Nè nha, anh đừng nghĩ có mình anh am hiểu rừng rậm thôi à, tôi nghĩ là Họa Niên cũng biết đấy! Phải không Họa Niên?”
Tức thì, cái hố được đào sẵn bỗng bay sang chỗ khác.
“Nè Họa Niên, cậu nói thử nghe xem!”
“…”
Kỳ Họa Niên vẫn luôn im lặng đứng một góc làm cho xong việc, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc trò chuyện vô bổ của hai người bên cạnh. Hơn nữa, trong lòng cậu đang sốt ruột vì Vưu Hạ đi mãi chưa về, dù con suối chỉ cách lều trại bọn họ khoảng ba, bốn dặm thôi.
Vì thế, Kỳ Họa Niên không nghe thấy lời nói của Thụy Lam.
Khi Thụy Lam gọi đến lần thứ ba, cậu mới sực tỉnh ngẩng đầu nhìn qua. Nhận ra hai người bạn đồng hành đang tròn mắt khó hiểu, cậu gượng gạo cười hỏi: “Sao vậy?”
Thụy Lam mau chóng mặc kệ thái độ kỳ lạ của đối phương, vui vẻ lặp lại: “Hồi nãy gió lớn nên lửa bị tắt, tôi thấy Mohamed hoảng hốt nên mới hỏi tại sao. Cơ mà anh ta không thèm nói, tôi nghĩ là cậu cũng biết lý do ha?”
“À…” Kỳ Họa Niên hé miệng ứng tiếng, sau đó liếc mắt sang đống lửa bập bùng, rành mạch đáp. “Lửa vốn là thứ không thể thiếu khi đi rừng ban đêm. Ngoài việc sưởi ấm thì nó còn là một loại vũ khí nữa, thường dã thú khá sợ lửa nên có thể giúp chúng ta tránh được nguy hiểm. Nếu để lửa tắt quá lâu sẽ khó trở tay kịp.”
Thụy Lam vừa nghe vừa gật gù, bộ dạng chẳng khác gì một người bị thôi miên. Đôi mắt đen láy căng to ra tràn ngập ngưỡng mộ, cho đến khi chuyển đường nhìn sang Mohamed thì lập tức biến thành chán ghét.
“Anh nghe thấy chưa?” Thụy Lam bĩu môi, nhích mấy bước tới chỗ Kỳ Họa Niên, mau chóng cùng cậu tạo thành một phe, thậm chí còn thản nhiên khoác tay lên vai đối phương một cách thân mật. “Họa Niên cũng giỏi không kém anh, nhưng có bao giờ hô hào hay châm biếm người ta đâu nào? Tốt nhất là anh nên tém tém lại đi ha, show off nhiều quá ai chịu nổi.”
Mohamed nhướng cao chân mày, khinh bỉ cười nửa miệng, thật lòng mà nói bao nhiêu lời khiêu khích này thì bõ bèn gì. Có điều hiện tại đang quá nhiều việc phải làm cho xong, thế nên gã quyết định tạm thời bỏ ngoài tai những lời châm chọc của đối phương rồi ngày mai rảnh rỗi lại trêu chọc tiếp.
Nghĩ bụng vậy, Mohamed thoải mái vươn vai, sau đó vô tư bỏ đi làm chuyện riêng.
Nơi bừa bộn chén bát muỗng nĩa chỉ còn mỗi Kỳ Họa Niên và Thụy Lam. Khi Mohamed đi rồi, hai người họ dường như cũng không còn chủ đề gì để có thể trò chuyện với nhau, nhất thời khiến bầu không khí nghẽn đặc.
Trong lúc dọn dẹp, Thụy Lam chợt thả hồn theo gió, hồi tưởng khoảng thời gian gần đây, ví như những lúc hắn tương tác với các thành viên trong nhóm dự án. Ngoài việc luôn đôi co chí chóe với Vưu Hạ và Mohamed ra thì hắn ít khi nói chuyện với mấy người còn lại.
Ngụy Kỉ không chỉ là tiền bối cách rất nhiều tuổi mà còn là một người có địa vị rất cao, đương nhiên khó hòa hợp.
Philippe cũng tương tự như Ngụy Kỉ, tài giỏi và khó gần, trừ khi có nhiệm vụ bắt buộc thì gã mới mở miệng nói chuyện thôi. Thế nên Thụy Lam cũng chẳng ưa gì đối phương.
Tào Mẫn thì có vẻ thân hơn một chút, dù sao cả hai cũng ở chung lều, trên đường đi y cũng thường hỏi han và quan tâm đến hắn. Nói chung tính cách của Tào Mẫn khá tốt, tuy chưa phải quá ăn ý nhưng vẫn có thể ngồi cạnh tâm sự vài ba lời.
Riêng Kỳ Họa Niên trái lại gây được ấn tượng rất mạnh.
Từ lần đầu tiên gặp nhau trong ngày khởi hành, Thụy Lam đã sớm có thiện cảm với Kỳ Họa Niên rồi. Thông thường hắn sẽ không thích những người đẹp trai hơn mình, nhưng chỉ mỗi cậu là ngoại lệ. Ngoài ra, trong mắt Thụy Lam thì Kỳ Họa Niên lúc nào cũng trầm tĩnh, thông minh và cực kỳ đàn ông, khác một trời một vực với mấy thành viên chung nhóm.
Cho đến khi rơi vào tình cảnh khốn đốn, Thụy Lam mới càng chắc chắn vào đôi mắt biết nhìn người của mình. Dường như ở Kỳ Họa Niên tồn tại một điều gì đó mà mấy thành viên khác hoàn toàn không có được.
Thụy Lam vừa cọ rửa muỗng nĩa vừa chu môi ngẫm nghĩ, hồi lâu thì đột nhiên não “bật công tắc”.
Đúng rồi, là bản lĩnh.
Bản lĩnh của Kỳ Họa Niên là thứ không thể xem thường được, dù cậu vẫn còn ở độ tuổi ít nhiều sẽ hành xử bồng bột và hiếu thắng giống những người bạn trạc tuổi.
Ngay khi nghĩ ra được tính từ thích hợp để miêu tả đối phương, Thụy Lam tâm đắc vung mạnh tay lên mà quên mất miếng bùi nhùi còn dính chút xà phòng. Xà phòng bắn lên mặt và mắt của hắn khiến hắn giật mình, gấp gáp đưa cánh tay dụi điên cuồng.
Kỳ Họa Niên nghe tiếng động bèn liếc qua, chợt trông thấy cảnh tượng khôi hài liền phì cười. Sau đó, cậu bước đến gần, sẵn tay lau giúp cả bọt trắng xóa dính trên tóc đối phương.
“Anh đang nghĩ gì rất vui hả?” Kỳ Họa Niên tò mò hỏi.
Thụy Lam ngượng ngùng vò vò vành tai, cười đáp: “À nghĩ linh tinh ấy mà, tại tính tôi hậu đậu nên mới vậy thôi, ha ha…” Tạm ngừng, hắn liếc mắt nhìn mấy cái chén đã được rửa sạch sẽ và xếp gọn gàng, không khỏi xấu hổ. “Trời ạ, cậu xong rồi đó hả?”
Kỳ Họa Niên lau tay ướt vào chiếc khăn nhỏ sẫm màu, gật đầu nói: “Ừ cũng vừa mới xong thôi. Anh có cần tôi phụ gì không?”
“Ấy không cần không cần, tôi rửa có mấy cái muỗng nĩa thôi mà, có gì nhiều đâu.” Thụy Lam khoát tay từ chối ý tốt, tiếp đến cúi gằm mặt hì hục múc nước rửa trôi bọt xà phòng dính đầy trên muỗng nĩa và hai tay.
Trong lúc chờ đợi, Kỳ Họa Niên chợt gợi chuyện: “Khi nãy thấy anh Mẫn ăn xong liền vào lều nghỉ, không biết là có gì không nữa.”
Anh Mẫn?
Nghe hỏi, Thụy Lam bất giác ngẩng đầu nhìn về phía chiếc lều nhỏ bé của hai người họ, im lặng mấy giây: “Chiều giờ anh ấy cứ vậy đó, ít nói hẳn, chắc là vẫn còn mệt và hoảng sau vụ cây ăn thịt. Lúc giúp dựng lều xong thì anh ấy ngủ li bì, tới tận bữa tối mới ló đầu ra. Giờ chắc ngủ tiếp rồi.”
Ừ nhỉ… Vụ cây ăn thịt người, sao cậu lại quên được thế?
Kỳ Họa Niên khẽ chau mày, nhờ vào lời này mà cậu càng thấy bất an. Có điều, dẫu sao anh ấy cũng chỉ là một người bình thường, thậm chí chưa từng đặt chân vào rừng rậm, bỗng chốc suýt chết bởi thực vật ăn thịt thì không thất thần mới là lạ.
Nghĩ đến đây, Kỳ Họa Niên mau chóng trút được phần nào lo lắng trong lòng.
Thật ra, vướng bận cuộn tròn nãy giờ trong lòng cậu là Vưu Hạ mới đúng.
Đã đi bao lâu rồi còn chưa về nữa chứ? Đừng nói là xảy ra chuyện gì rồi nhé? Chắc là không đâu… Hm đương nhiên rồi, sẽ không có gì đâu mà. Haiz, lúc nào cũng khiến mình thấy lo…
Kỳ Họa Niên ảo não lắc lắc đầu, chuyển hướng về lại Thụy Lam, gượng cười nói:
“Kể ra thì ai gặp nguy hiểm mà không mất hồn nhỉ? May mắn là chẳng ai mất mạng cả. Hy vọng ngày mai anh ấy sẽ lấy lại được tinh thần.”
Thụy Lam nghe xong lập tức gật đầu đồng tình.
Đúng vậy, ai gặp tình cảnh suýt mất mạng mà chẳng mất hồn? Ngay cả một kẻ nhút nhát như hắn cũng được trải nghiệm rồi, tuy chưa thật sự chạm trán con cá sấu kinh khủng đó nhưng tận mắt nhìn thấy cái mõm của nó suýt cắn đứt cánh tay Kỳ Họa Niên là hắn đủ ngất xỉu.
Nhưng nếu hắn cứ ôm tâm trạng hoảng hốt ấy để cùng đi với mọi người thì chắc chắn không ổn. Một khi tinh thần xuống dốc sẽ kéo theo rất nhiều hậu quả khôn lường, quan trọng là không chỉ ảnh hưởng mỗi mình hắn mà còn cả nhóm nữa.
Đây là lý do khiến Thụy Lam tự trấn an và lên dây cót trở lại.
Còn về sự cố hồi đầu, ngẫm kỹ lại thì không thể cho rằng mạng hắn lớn, mà đúng hơn thì là nợ hắn lớn. Hắn đã nợ cậu một ân huệ không biết đến bao giờ mới trả đủ.
Tâm tư vẽ vài đường ngoằn ngoèo trong đầu làm Thụy Lam nhất thời thở dài và ủ rũ: “Ừ, chuyến đi còn dài mà, không nên xuống tinh thần. Tôi cũng hy vọng từ đây tới đó sẽ không xảy ra thêm chuyện gì nữa.”
“Ừm, cố gắng thôi.”
Cuộc trò chuyện lại đứt quãng, cứ vài ba phút hai người sẽ hô ứng một câu rồi im lặng. Qua một hồi lề mề chậm chạp, Thụy Lam đứng dậy, cầm bó muỗng nĩa ướt nhẹp giũ giũ cho ráo nước, sau đó đưa cho Kỳ Họa Niên xếp chung bên cạnh đống chén bát vừa nãy.
Lúc đưa xong, Thụy Lam bỗng hít sâu một hơi, nhìn chằm chặp vào tấm lưng nở nang của chàng trai đối diện, cất tiếng gọi: “Họa Niên này.”
Kỳ Họa Niên lập tức quay đầu nhìn đối phương.
Thụy Lam nở nụ cười, chân thành nói: “Cảm ơn cậu nhé.”
“…” Kỳ Họa Niên chợt ngây ra, không ngờ khi cười lên và điều chỉnh giọng nói một chút thì Thụy Lam trông dễ ưa hơn rất nhiều, thậm chí còn mang vài nét trẻ con thật thà.
Nhưng mà… sao lại cảm ơn cậu?
Im lặng suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cậu cũng hiểu được ý tứ câu nói, bèn mỉm cười đáp: “Lúc đấy tình hình nguy cấp quá, không thể thấy chết không cứu, đều là chuyện nên làm cả thôi. Anh đừng bận tâm nhiều quá.”
Thụy Lam chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu, điềm nhiên vạch trần một sự thật tàn nhẫn: “Đúng là chuyện nên làm nhưng đâu phải ai cũng chấp nhận làm, phải không?”
“…” Hừm, cái này thì…
Kỳ Họa Niên bỗng trở nên thinh lặng, một phần vì lời nói của đối phương, phần còn lại nằm ở thái độ nghiêm túc lẫn chút trào phúng ấy.
Tính từ lúc mới gặp nhau đến bây giờ, đây là lần đầu Thụy Lam cho người khác thấy được dáng vẻ trưởng thành, chí ít suy nghĩ của hắn đã có chiều sâu chứ không phải như kẻ nông cạn của ngày hôm qua. Trong lời nói đầy ẩn ý, ai nghe thấy cũng phải bất giác nghiền ngẫm tự vấn bản thân đôi điều.
Riêng Kỳ Họa Niên thì không thấy áy náy hay tội lỗi, vì cậu đã làm đúng với quan niệm sống mà bà đã dạy cho mình. Làm người chỉ làm việc tốt, làm người phải biết giúp người. Song, sau khi nghe Thụy Lam thốt ra câu nói kia, không hiểu sao cậu lại thấy thương cảm.
Có lẽ vào giây phút khốn cùng nhất của cuộc đời, đối phương từng có ý nghĩ muốn buông bỏ mọi thứ, vì cho rằng sẽ chẳng ai sẵn sàng ra tay cứu giúp.
Nhưng cuối cùng, phép màu vẫn xảy ra.
“Chắc là cậu sẽ không tin, nhưng tôi thật lòng rất ngưỡng mộ cậu.” Không rõ Thụy Lam đứng sát cạnh từ bao giờ, mãi khi nghe thấy giọng nói vang vọng, Kỳ Họa Niên mới sực tỉnh nhìn qua.
Ánh lửa bập bùng trước mặt phản chiếu đôi chiếc bóng dập dờn như sóng cuộn. Có tiếng lách tách phát ra, vài đốm lửa nhỏ mang theo tro bụi lơ lửng giữa không trung.
Không gian tịch mịch, lẫn với tiếng lửa cháy là tiếng thì thầm tâm sự.
“Hồi đầu khi thấy cậu đi cùng nhóm dự án, tôi tự hỏi tại sao cậu lại được tham gia, còn đi cùng với bác sĩ Hạ nữa. Thú thật tôi không có ghét cậu như ghét anh ta, vì tôi có cảm giác cậu là một người tốt.”
“Bác sĩ Hạ cũng là một người tốt.” Kỳ Họa Niên buột miệng chen ngang.
Thụy Lam hơi đen mặt, tằng hắng đáp: “Ờ thì tôi đâu bảo anh ta xấu tính, chỉ là không ưa nhau thôi, cậu hiểu không? Haiz, chưa gì đã bênh chầm chập rồi.”
Kỳ Họa Niên khẽ cười.
Người yêu của tôi, sao tôi có thể nhắm mắt làm ngơ để anh nói xấu được? Tuy không được phép nói xấu, nhưng cũng đừng khen quá lời, vì tôi… sẽ ghen.
Đã nhắc đến Vưu Hạ là nhắc đến vướng bận sốt ruột trong lòng nãy giờ.
Kỳ Họa Niên thu lại nụ cười, đánh mắt qua phía cổ tay, lập tức sa sầm. Tâm tình nóng như lửa đốt nhưng vì lời nói trước đó của anh nên cậu chỉ còn biết cắn răng nhẫn nhịn.
Chỉ cần thêm năm phút nữa vẫn không về, mình sẽ đi tìm.
Lúc này, Thụy Lam đứng bên cạnh lại thao thao bất tuyệt: “Sau cơn hoảng hồn ấy, tôi chính thức thành fan ngầm của cậu luôn! So với tôi thì cậu chững chạc hơn rất nhiều, đến nỗi có lúc tôi tự thấy xấu hổ vì luôn gây rắc rối cho mọi người xung quanh. Đúng là tôi thi vào ngành bác sĩ với số điểm gần tuyệt đối, nhưng tôi nghĩ điều này chẳng chứng tỏ được gì ngoài khả năng trong công việc chữa bệnh của tôi cả. Có lẽ, thứ tôi có duy nhất là lý thuyết trên sách vở, thế nên khi bị ném vào một nơi cần đấu tranh sinh tồn thì tôi chết chắc. Bởi vậy, tôi quý cậu lắm, nể cậu nữa, nhờ cậu mà tôi học thêm nhiều điều mới hơn.”
Bao lời có cánh cứ lượn lờ quanh đầu Kỳ Họa Niên. Cậu gãi gãi vành tai, cười cười phủ nhận đôi chỗ: “Tôi thấy người dạy anh nhiều điều mới hơn là Mohamed ấy chứ. Có khi anh thay đổi là nhờ vào anh ta một phần đấy.”
“Hảaaa?” Giọng điệu bất mãn cùng cực cất lên, thêm vào là vẻ mặt phản đối kịch liệt. “Có cái củ khoai tây ý! Anh ta suốt ngày giở giọng am hiểu rồi dìm tôi thôi, dìm không ngóc đầu lên nổi luôn này, hừ!”
“Sống trong hoàn cảnh khó khăn, con người ta mới biết phấn đấu.” Kỳ Họa Niên thành thật khuyên bảo.
Thụy Lam bĩu môi, thở hắt ra hệt một chú bò tót: “Miễn cưỡng cho là đúng thôi nhé.”
Dừng đoạn, hắn bất ngờ rùng mình rồi ôm lấy hai cánh tay, ra sức chà xát.
“Trời lạnh hơn rồi thì phải, tôi vào trong nghỉ ngơi đây, buổi tối…có hơi sợ.” Vừa nói, hắn vừa chạy bạch bạch về phía lều, vẫn không quên vẫy tay cười với cậu. “Bái bai! Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.” Cậu khẽ đáp.
Bóng dáng hao hao vịt Donald thoáng chốc mất hút sau tấm màn vải.
Kỳ Họa Niên im lặng rúc sâu hai bàn tay vào túi áo, chậm rãi thở ra một làn khói trắng đục rồi dời đường nhìn sang cánh rừng rậm rạp đen kịt bên cạnh.
Năm phút rồi.
Đôi giày sắp sửa bước đi thì bỗng nghe thấy giọng nói của Mohamed vọng đến gần.
“Ai ui, tôi vẫn chưa hiểu làm sao con vịt đấy có thể đỗ trường y được.”
Kỳ Họa Niên dừng chân, ngoảnh đầu nhìn gã đàn ông với bộ râu quai nón vừa được tỉa tót sạch sẽ, trên môi gã còn có một que tăm.
Hẳn là thèm thuốc nhưng phải cai đây mà.
“Anh lại đổi biệt danh người ta đấy à? Bao nhiêu cái tên mới đủ đây hm?”
Mohamed hờ hững cắn que tăm, nhún vai cười: “Bao nhiêu cũng không đủ. Mỗi lần có hành động ngớ ngẩn là tôi lại muốn đặt một biệt danh cho tên ngốc ấy, ha ha. Cơ mà hồi nãy vô tình nghe hai người tâm sự thủ thỉ thì cũng hơi bất ngờ. Nhìn vậy mà lâu lâu phát ngôn không tệ.”
Kỳ Họa Niên đồng tình gật đầu: “Xem ra không phải là một người xấu tính như chúng ta đã nghĩ. Đúng hơn thì… anh ta khá trẻ con.”
“Bởi thế tôi càng phải huấn luyện để thành người lớn đây.”
Trông thấy Mohamed nheo đôi mắt đào hoa của gã lại, Kỳ Họa Niên dấy lên cảm giác bất an, nhanh miệng triệt tiêu suy nghĩ đen tối sắp sinh sôi nảy nở: “Hey, có huấn luyện thì cũng huấn luyện đúng bài bản thôi, đừng tranh thủ cơ hội xơi luôn con người ta đấy. Ánh mắt của anh gian lắm.”
Mohamed oan ức một bụng, vốn dĩ chưa kịp sờ mó xơ múi gì đã bị mang tiếng. Gã cắn gãy que tăm, hừ mũi: “Còn tưởng cậu mong tôi lẹ lẹ đổi đối tượng để cho trái tim đỡ thấp thỏm nữa chứ?”
“À…” Đến đây, ánh mắt Kỳ Họa Niên bỗng sắc lẹm như một con chim ưng sắp xẻ thịt con mồi. “Về chuyện anh có đổi người trong lòng hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng tôi đâu.”
Mohamed vẫn chưa chịu thua: “Vậy à? Thật lòng mà nói tôi nhìn ra được Jimmy là một người rất giàu tình cảm, thậm chí còn là một người nhạy cảm nữa cơ. Nếu bắt được mạch thì chưa chắc cậu đã giữ được người đâu nhé.”
Kỳ Họa Niên điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương, hoàn toàn bỏ qua thái độ đắc ý và khiêu khích ấy. Hồi sau, khi Mohamed đang mỉm cười tràn đầy tự tin thì cậu lại nhẹ nhàng thản nhiên đáp trả.
“Anh nói không sai, anh Hạ là một người cực kỳ nhạy cảm, nhưng anh đã quên mất một chuyện quan trọng rồi.”
“Hửm?” Mohamed mắt tròn mắt dẹt nghi ngờ.
Kỳ Họa Niên bấy giờ mới nở nụ cười đắc ý của một con sói vương khi đã đánh dấu được chủ quyền lãnh thổ: “Anh Hạ nhạy cảm ở đâu… chỉ có mình tôi biết thôi.”
So với “bã mía” hồi trưa, lời tuyên bố chủ quyền này còn khiến Mohamed tức hộc máu hơn.
Nhớ lại hơn hai năm trước, khi chạm mặt nhau ở Tiên Vận, bộ dạng của Kỳ Họa Niên vẫn còn rất trẻ con, khí thế cũng chưa bằng ai ngoại trừ thể hình cao lớn và khỏe khoắn nhờ học võ mà thôi. Thế mà bây giờ, tuy đứng trước mặt gã vẫn là người con trai năm ấy, nhưng mọi thứ hoàn toàn thay đổi rồi.
Dáng vẻ trưởng thành và thuần thục, khó ai sánh được.
Nhất là khẩu khí không hề kém cạnh, dường như đã nắm chắc đóa hồng gai trong tay, bất chấp da thịt có bị xé rách hay không.
Mohamed tức chết vẫn phải cười, vừa cười vừa trỏ tay vào mặt cậu, mắng mỏ: “Mọc đủ lông đủ cả răng nanh luôn rồi. Thằng sói ranh!”
Kỳ Họa Niên thờ ơ lườm gã, chẳng buồn phí thêm thời gian ở đây đôi co về việc vô bổ này. Cậu xoay người đi thẳng về phía bìa rừng tăm tối, điềm tĩnh vứt lại một câu.
“Tôi đi tìm anh ấy đây.”
Mohamed thoáng nhíu mày, mặc dù không có ý ngăn cản đối phương nhưng trong lòng lại nóng ruột. Một người đã đi chưa về, giờ thêm một người đang bị thương đi vào nơi nguy hiểm ấy nữa, liệu có ổn hay không?
Trong lúc Mohamed do dự thì Kỳ Họa Niên đã đi được vài bước. Có điều, trước khi để bóng dáng cậu hoàn toàn hòa vào màn đêm thì bất chợt có một giọng nói thảng thốt ghì đôi chân cậu lại.
“Này này! Hai người, Họa Niên, Mohamed, qua đây đi, qua đây mau lên!”
Cả hai đồng loạt ngoảnh đầu nhìn, phát hiện Thụy Lam đang gấp rút vẫy vẫy cánh tay, ngữ khí thì hoảng hốt lo sợ.
“Anh Mẫn có chuyện rồi!”
[…]
Khu rừng hoang lạnh chỉ có tiếng gió rít gào cùng với dòng nước buốt rét chảy xiết.
Vưu Hạ cởi bỏ sơ-mi, nhúng vào làn nước nhằm rửa trôi đi tất thảy những thứ dơ bẩn dính trên ngực áo. Qua hồi lâu, tuy vết bẩn không còn đọng lại nhiều nhưng mùi tanh của cá thì vẫn bám riết chẳng phai. Anh sầm mặt, lộ ra vẻ cáu kỉnh hơn bình thường, dường như sự cố này đã chạm vào điều tối kỵ của anh.
Hơn nữa, người gây ra sự cố còn là một kẻ mà anh cực kỳ chán ghét.
Nhắc đến Philippe, anh lại vô tình nhớ đến cảnh tượng vấp ngã của gã. Trước đây khi học chung bên Pháp, cả hai từng có đoạn thời gian sống cùng phòng ký túc, về sau do thói quen sinh hoạt trái ngược nên anh quyết định dọn ra ngoài. Cũng từ đấy, Philippe luôn cho rằng tính cách của Vưu Hạ ngạo mạn và dần dần nảy sinh suy nghĩ muốn “chà đạp” anh.
Trở lại đoạn thời gian sống cùng phòng, Vưu Hạ biết rõ thói quen lẫn tính cách của Philippe. Gã vốn sinh hoạt rất theo quy củ, hoàn toàn khoa học. Ngoài ra, từng hành động cử chỉ cũng được gã để ý chăm chút đến mức gần như không có bất kỳ sơ hở nào. Điều này chứng tỏ Philippe coi trọng vẻ bề ngoài, coi trọng thể diện của mình, thế nên hiếm khi gã để xảy ra sơ sót chẳng đáng khiến bản thân mất mặt.
Điển hình việc vấp ngã trước nhiều người là một sơ sót không đáng.
Có điều, Philippe đã như vậy.
Hoài nghi cuộn trào mãnh liệt khiến Vưu Hạ nhất thời trầm mặc. Song, anh vẫn chưa nghĩ ra được lý do thích hợp để giải thích cho hành động vô cơ ấy của Philippe.
Rốt cuộc là mình đa nghi hay gã ta có âm mưu gì khác?
Nếu chỉ vì muốn mình tức điên lên thì gã thành công rồi, nhưng nếu không đơn giản là vậy thì sao? Lẽ nào gã còn muốn nhắm vào thứ gì khác liên quan đến mình ư? Hoặc là…
Sột soạt!
Mạch suy nghĩ thình lình bị một tiếng động khẽ khàng cắt ngang. Vưu Hạ lập tức ngẩng đầu, cảnh giác nhìn xung quanh. Thế nhưng lúc này anh mới nhận ra bốn phía đều chìm ngập trong bóng tối, ngoài cây cối um tùm chẳng còn thứ gì khác, cực kỳ dễ dàng cho mối hiểm nguy ẩn nấp và tấn công.
Nhìn hồi lâu không phát hiện thêm điều gì bất thường, Vưu Hạ rũ mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hóa ra thời gian đã không còn sớm nữa. Hay nói cách khác, đây là khoảng thời gian ưa thích của những loài thú săn mồi ban đêm.
Đi lâu như vậy, chắc là thằng chó con đang sốt ruột lắm nhỉ…
Nhưng mà mình đâu phải trẻ con, cũng không phải là người bình thường, có gì mà lo chứ? Mỗi phút mỗi giây đều kè kè bên cạnh, suýt nữa thì mình quên mất bản thân là ma cà rồng rồi.
Ranh con quần bò, cậu thấy tai hại chưa?
Vưu Hạ khẽ thở dài, sau đó xốc lại tinh thần rồi mau chóng giặt sạch chiếc áo sơ-mi.
Vò rồi lại vò đến hơn mười mấy lần, cuối cùng mùi vị tinh khiết của suối rừng cũng thanh tẩy được ít nhiều mùi tanh của mỡ cá.
Khi chuẩn bị đứng dậy đi về, bên tai bỗng chốc nghe thấy tiếng lạo xạo do một vật giẫm đạp lên lá cây khô. Im lặng lắng nghe kỹ hơn, rốt cuộc cũng nhận ra được đó là thứ gì.
Tiếng lạo xạo càng lúc càng gần, dù cho “thứ ấy” đã cố gắng giảm nhẹ sức lực của mình.
Vưu Hạ chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng lên tiếng: “Không ngờ khả năng đánh hơi của anh tốt đến vậy.”
Bước chân tức thì khựng lại, cách chiếc lá khô khoảng nửa phân, sau đó nó vẫn bị sức nặng giẫm mạnh lên.
Sau khi bị vạch trần, Philippe cũng không thấy xấu hổ. Trái lại, gã còn cất tiếng cười trầm khàn và khó đoán, từ từ đi đến phía sau Vưu Hạ. Ánh mắt sáng rực giữa màn đêm lúc này trói chặt tấm lưng trần trụi nhợt nhạt của anh.
Mặc dù quanh đây thiếu thốn tia sáng, nhưng Philippe vẫn nhìn thấy rất rõ nước da mang một sắc màu kỳ lạ, hoàn toàn chẳng giống với con người. Nước da láng mịn, không tì vết. Bả vai gầy, cần cổ cao, tạo thành một đường cong tinh tế như tạc tượng. Khi Vưu Hạ bất ngờ quay người lại, gã mới phát hiện hóa ra còn có những thứ tuyệt vời hơn nhiều.
Trước đây tuy từng sống cùng phòng ký túc, thế nhưng Philippe chưa từng một lần bắt gặp Vưu Hạ bán khỏa thân bao giờ. Anh luôn cẩn thận và kín đáo, đến mức khiến người khác phải phát điên với căn bệnh sạch sẽ thái quá và ghét bị động chạm của mình. Có điều, khi anh càng đề phòng chống cự, người khác càng muốn tấn công chà đạp.
Bây giờ thì Philippe hiểu được rồi.
Nếu nói Vưu Hạ là một sinh vật vừa xinh đẹp vừa kỳ lạ nhất trên đời này cũng không hề quá lời. Anh thật sự là kiểu sinh vật ấy, là kiểu sinh vật khiến những kẻ xung quanh muốn “phạm tội”.
Huống gì gã từng rung động với anh, nào dễ dàng để bỏ lỡ khoảnh khắc hiếm có này?
Philippe liếm khóe môi, đường nhìn từ từ dời lên, vô tình chạm phải đôi mắt sắc bén và cảnh giác của Vưu Hạ.
Trong lúc Philippe miên man nghĩ ngợi, Vưu Hạ đã khoác sơ-mi vào người, tùy tiện cài ba khuy áo trên cùng. Động tác có chút vội vã, dường như anh đang lo sợ điều gì đó sắp xảy đến. Linh cảm bất an xoay tròn khiến đôi chân cũng ngứa ngáy muốn rời đi.
Đáng tiếc, kẻ có dã tâm sẽ không để mọi thứ kết thúc đơn giản như vậy.
Ngay khi Vưu Hạ dứt khoát đi về phía cánh rừng đen kịt đối diện, Philippe lập tức nghiêng người, nhắm vào cổ tay của anh, kéo mạnh một cái.
Vưu Hạ sửng sốt, giằng tay ra: “Anh làm trò gì thế? Chuyện lúc nãy còn chưa đủ à?”
Philippe chau mày nhìn bàn tay trống rỗng giữa không trung, lát sau ngước mắt nhìn đối phương, vừa cười vừa nói: “Tay cậu, lạnh thật.”
“…” Vưu Hạ nhìn gã chằm chặp rồi cẩn thận cuộn lòng bàn tay lại.
“Sao trông cậu căng thẳng thế? Tôi chỉ nói vậy thôi, vì tôi lo cho cậu.” Philippe tiến lên một bước, nụ cười dã tâm vẫn nguyên vẹn trên môi. “Có phải cậu bị ốm không? Cậu không thấy lạnh à? Ở ngoài rừng dưới nhiệt độ thế này mà vẫn ổn ư?”
“…”
“Này, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt phòng hờ đó chứ. Tôi chỉ muốn biết thêm về cậu thôi, tôi muốn biết liệu có phải…”
Lúc bàn tay của gã vươn ra, anh lập tức lùi về sau, đồng thời gằn giọng cảnh cáo: “Tránh xa tôi ra!”
Philippe nheo mắt lại, giả vờ khổ sở: “Đau lòng ghê… Sao nó thì được, còn tôi thì không? Cậu thích nó nhiều tới vậy hay là nó biết được bí mật gì của cậu nên cậu phải cắn răng chịu đựng?”
“Vì người đó là anh nên mới không thể, anh chưa hiểu à?” Vưu Hạ buồn cười.
“Thật không? Chưa chắc đâu, có khi với tôi cậu sẽ thích hơn ấy.” Nói xong, khóe miệng vốn nhếch nhẹ bỗng ghì xuống, lộ ra một gương mặt lạnh lùng thâm hiểm.
“Tôi nói lần cuối. Nếu anh muốn sống thì khôn hồn đừng động vào tôi.” Từng chữ thốt ra qua kẽ răng, gần như mang theo cả hơi thở của sự chết chóc.
Đôi mắt hằn tơ máu, đã lâu rồi anh không có biểu cảm như vậy, kể từ khi Tề Cao Vân làm hỏng cây bút bi của anh. Nhưng chỉ trong phút chốc, anh liền trở về dáng vẻ ban đầu, trừ bờ môi đang run rẩy trong bóng tối.
Vừa nãy bản năng của ma cà rồng sắp trỗi dậy, nếu như anh không kịp thời tỉnh táo thì đã xảy ra chuyện không hay. Thật sự anh không muốn đôi tay này phải cướp đi sinh mạng của bất kỳ ai, anh không muốn dồn bản thân vào con đường mòn mà dòng tộc vẫn luôn duy trì qua nhiều thế hệ. Anh không thích đẫm máu, anh không thích mùi máu tanh nồng ấy lại kiểm soát lý trí của mình. Anh sẽ kháng cự lại được mà không cần dùng đến sức mạnh đáng sợ từ loài ma cà rồng.
Trong cơn bí bách, Vưu Hạ lựa chọn tháo chạy.
Chỉ cần anh chạy trốn khỏi móng vuốt của đối phương, trở về nơi có ánh lửa và bóng hình của cậu, anh sẽ được an toàn mà không cần phải ra tay giết hại ai cả. Ngay khi ý thức dựa dẫm nảy sinh, trái tim của anh như bị một bàn tay khổng lồ bóp nghẹn. Đồng thời, bên tai văng vẳng giọng nói đay nghiến trách móc của Vưu Quán Thanh.
“Còn nếu đã không muốn bị người ta xem là kẻ tàn phế, vậy tại sao không biết bảo vệ bản thân của mình? Để cho bị bỏng thành ra thế này là lỗi tại ai? Tại ba? Tại anh trai con? Hay là tại chính bản thân của con quá vô dụng?”
Hay chính bản thân con quá vô dụng?
Quá vô dụng…
Thật sự quá vô dụng!
Bước chân điên cuồng giẫm lên những chiếc lá khô.
Nhìn vào mảng tăm tối trước mặt, Vưu Hạ nghĩ đến Kỳ Họa Niên.
Tại sao đến giờ cậu ta vẫn chưa đi tìm mình?
Không, không phải như vậy, tại sao mình lại muốn cậu ta đi tìm?
Tại sao lại dựa dẫm vào một người như thế?
Không, mình không cần dựa dẫm vào ai cả, mình thật sự không—
Đằng sau, Philippe nhanh chóng đuổi kịp, thình lình tóm được Vưu Hạ, kéo anh cùng ngã lăn trên mặt đất. Những bụi cây rậm rạp rì rào một trận như vừa có trận lốc lướt ngang. Cả hai dán chặt rồi mất thăng bằng mà lăn nhào xuống dốc.
Khi dừng lại, Philippe thô bạo siết lấy cổ tay Vưu Hạ, hung hăng chen chân vào giữa chân anh, hoàn toàn khống chế được đối phương chỉ trong nháy mắt.
“Cái đứa thường ngày ngạo mạn chạy đâu mất rồi? Hóa ra cậu cũng chỉ có vậy thôi. Vưu Hạ, cuối cùng thì cậu cũng chỉ là một đứa vô dụng mà thôi, ha…”
“Cút đi! Tao bảo cút đi! Thằng khốn, cút đi!”
Philippe vươn tay áp chặt vào cổ Vưu Hạ, sau đó cúi thấp cười khan: “Thằng khốn, giờ mới biết tôi là thằng khốn à? Sao đây nhỉ? Vì tôi là thằng khốn nên tôi sẽ làm cái chuyện khốn khiếp với cậu đấy, được không?”
Khi lời vừa dứt, Vưu Hạ liền cảm nhận được hơi thở lạnh buốt của quỷ dữ ngang nhiên trườn bò khắp từng ngóc ngách trên cơ thể. Một thứ quen thuộc tới mức có thể bức điên anh.
Nhịp thở bắt đầu rối loạn, đầu óc cũng dần đau nhức khi bên trong tâm trí đang trôi nổi vài ký ức vụn vặt của hai năm trước.
Giống như một chiếc hộp bị phong ấn, một khi những thứ bên trong được thoát ra ngoài, chúng sẽ sôi sục sống lại. Ký ức ghê tởm và nhơ nhuốc vào hai năm trước cũng như vậy. Những hình ảnh đau đớn thể xác lẫn tinh thần bỗng chốc choáng hết tâm trí của anh. Tiếng thét gào, tiếng đòn roi, mùi da thịt cháy khét, mùi máu tươi nồng đậm, tất cả bất ngờ trở về, đẩy anh rơi xuống vực thẳm tăm tối.
Một lần nữa, lời trách móc ghẻ lạnh của Vưu Quán Thanh lại vang bên tai.
“Còn nếu đã không muốn bị người ta xem là kẻ tàn phế, vậy tại sao không biết bảo vệ bản thân của mình? Để cho bị bỏng thành ra thế này là lỗi tại ai? Tại ba? Tại anh trai con? Hay là tại chính bản thân của con quá vô dụng?”
Bản thân mình ư?
Những điều tệ hại xảy đến đều là vì mình quá vô dụng, quá nhu nhược, không thể sử dụng năng lực như một bản năng?
Là như vậy ư?
Trong lúc ấy, hai bàn tay của Philippe liên tục vuốt ve ở ngực và cổ, giống như lưỡi dao sắc bén đang thăm dò xem nơi nào thì tốt nhất để có thể róc xương lấy thịt. Gã thô bạo giựt phăng chiếc áo sơ-mi trên người ra, khiến ba khuy áo bung ra rơi xuống đất.
Làn da tái nhợt trần trụi dưới đáy mắt gã.
Rốt cuộc cậu ta là ai?
Giữa cơn dục vọng sục sôi, Philippe vừa muốn khám phá thân thế thật sự của Vưu Hạ vừa muốn ra sức chà đạp anh theo cách mà gã muốn bấy lâu nay.
Có điều, vào lúc bờ môi nóng hầm hập sắp sửa chạm vào da thịt, toàn thân Philippe chợt hứng chịu một cơn đau thấu xương tủy. Mọi hành động bỗng ngừng lại, gã rùng mình, quằn quại lăn ra đất. Từ nửa thân trên trở xuống đều có cùng một loại cảm giác, đau như kim châm.
“Arggggg!” Philippe gào lên hòng giải tỏa đau đớn, nhưng vẫn không có tác dụng.
Bấy giờ, Vưu Hạ mới từ từ ngồi dậy. Anh ngoảnh đầu, trong màn đêm, một đôi mắt đỏ rực như sắt nung, một đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào thân thể giãy giụa của Philippe. Anh im lặng nhìn gã rất lâu, dường như anh càng nhìn gã càng trở nên khổ sở vật vã.
“Đau quá! Argggg! Khốn khiếp! Chết tiệt! Đau quá! Arrggggggg!!!!”
“Vưu–Hạ, mày…Arggggg! Đừng, đừng, mau dừng lại, đau…mẹ kiếp…”
Thời gian hờ hững trôi đi, chẳng rõ là bao lâu, khi Vưu Hạ đứng dậy và thu hồi ánh nhìn mang sức sát thương khủng khiếp, Philippe mới thôi quằn quại. Gã nằm xụi trên đất, mở trừng mắt nhìn anh với vẻ ghê sợ. Khóe miệng run giật nhưng không thể nói được gì.
Tận lúc Vưu Hạ thất thần cất bước chìm vào cánh rừng rậm rạp, Philippe mới nghiêng đầu, đau đớn thều thào: “Mày…là ai?”
Tao là ai ư?
Mày không cần biết đâu.
Đừng nên biết.
Vưu Hạ không ngoảnh đầu lại, chỉ ra sức bặm môi kìm nén run rẩy trong lòng, rảo bước nhanh hơn.
Đi, rồi lại đi, cứ đi mãi như thế, cuối cùng cũng thấy được ánh lửa bập bùng. Qua tia sáng le lói, anh nhận ra xung quanh không có bất kỳ người nào. Tiến thêm mấy bước nữa, anh thình lình nghe thấy tiếng xì xầm nói chuyện phát ra từ một chiếc lều gần đó.
Dừng lại, Vưu Hạ thất thần nghiêng mặt nhìn sang, vô tình trông thấy bóng dáng của Kỳ Họa Niên vừa bước ra khỏi lều của Thụy Lam và Tào Mẫn. Cùng lúc đó, Kỳ Họa Niên cũng bắt được hình ảnh sừng sững của Vưu Hạ, nhưng điều khiến cậu sửng sốt nhất chính là bộ dạng tiều tụy tơi tả trước mặt.
“Anh à?” Kỳ Họa Niên giật mình lên tiếng.
Có chuyện gì vậy? Sao anh ấy…
Vưu Hạ vẫn bất động tại chỗ, nhìn cậu không nói gì.
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cậu…
Họa Niên đang ở đây, mình… an toàn rồi, phải không?
Cánh môi nhợt nhạt chợt run lên, ngay sau đó là giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Hết chương 129.