Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 131: Chương 131: Trưởng khoa, em có thể ở bên ngài suốt đời này không?




Lần thứ hai dựng lại lều, Thụy Lam không còn đơn thân độc mã nữa, vì đã có Tào Mẫn bên cạnh giúp một tay. Cặp đôi này rõ là nghèo còn mắc cái eo, một người thì tay chân vụng về, một người thì tay chân thương tích, quần quật gần nửa tiếng chỉ mới dựng được bốn chân chống. Lều vải xiêu xiêu vẹo vẹo, nom chẳng vững vàng chút nào.

Thụy Lam ngồi xổm quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, ngẩng đầu lên định hỏi Tào Mẫn tất cả ổn chưa thì chợt trông thấy bóng dáng của Mohamed từ phía xa xa. Lúc đi, gã chỉ mang theo mỗi chiếc ba lô đựng hai bình nước suối lớn, lúc về lại vác thêm một đống củi khô trên lưng. Vì đống củi rất to và nhiều khiến tướng đi của đối phương nghiêng nghiêng ngả ngả.

Thụy Lam vươn mình đứng dậy, tạm thời quên đi chiếc lều yếu ớt của bọn họ, sẵn tay khều vai Tào Mẫn, hô lên: “Anh ta về rồi kìa, còn mang theo nhiều củi khô nữa. Khỏe ghê luôn!”

Tào Mẫn hạ tay và ngoảnh đầu nhìn thử, đúng là Mohamed gom về không ít củi khô. Như vậy buổi tối sẽ không sợ chết cóng cũng như dã thú rình rập tấn công. Trước khi khởi hành, y từng đọc những bài viết về kỹ năng sinh tồn trên mạng, họ có nhắc đến lửa như một điều không thể thiếu vào ban đêm.

Thấy Mohamed nặng nhọc đi lại gần, Tào Mẫn bất ngờ vỗ mông Thụy Lam, nhắc nhở đối phương: “Ra phụ anh ấy đi, xách hai bình nước ấy.”

“!!!” Thụy Lam giật mình che đi bờ mông căng tròn của mình, quay sang trợn mắt thẹn thùng. “Tự dưng vỗ mông người ta! Hết cách gọi hả? Anh đừng có ỷ ở chung lều rồi muốn làm gì làm nha!”

Bị nghi ngờ vớ vẩn, Tào Mẫn nhất thời cười khổ, trong lòng không khỏi tự trách bản thân vừa nãy hù dọa cái tên yếu bóng vía này làm gì để giờ phải nhận lại ánh mắt đề phòng thế kia.

Cách đây nửa tiếng, cụ thể sau khi nói chuyện với Kỳ Họa Niên, Thụy Lam đã chạy đi hỏi Tào Mẫn về việc “dựng lều nhanh” cần gặp đúng người là thế nào. Tào Mẫn vừa nghe xong thì bật cười thành tiếng, mà yếu tố gây cười nhiều nhất chính là vẻ mặt ngơ ngác ngốc xít của Thụy Lam. Dường như hắn không hiểu thật, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc muốn hỏi cho ra ngô ra khoai.

Vì đều là đàn ông trưởng thành, ít nhiều cũng trải qua chuyện đó, Tào Mẫn bèn chân thành giải thích cặn kẽ để Thụy Lam hiểu. Khi hiểu ngọn ngành rồi, mặt Thụy Lam đỏ bừng, lắp ba lắp bắp mắng chửi.

Hắn chửi Họa Niên dám trêu đùa mình, dám giỡn mặt mình, nghiêm trọng hơn là dám quấy rối mình.

Lập tức, Tào Mẫn vỗ đầu đối phương, hòng ngăn chặn mấy dòng suy nghĩ bay cao bay xa sắp sửa phóng ra khỏi trái đất: “Thôi đi ông ơi, người ta có bảo gặp ông mới dựng lều đâu mà mắng người ta quấy rối ông hả? Vả lại, ông cũng ngốc thật đấy, toàn giỏi ba láp ba xàm rồi cãi cọ với bác sĩ Hạ thôi. Nhìn Họa Niên mà không biết thằng nhỏ để ý ai sao?”

Để ý? Cái gì? Để ý ai mới được? Nhóm dự án toàn đực rựa thì có thể nhắm trúng ai?

À mà, sao đang dưng lại lòi ra thằng nhóc đấy nhở? Trong kế hoạch đâu có cho người ngoài tham gia vào đâu? Vậy thằng nhóc đấy là ai? Người thân của Vưu Hạ thật sao? Phải không? Phải không trời! Cơ mà phải hay không cũng đâu liên quan đến mình, vậy bỏ đi!

Thụy Lam gãi gãi đầu, liếm môi gạn hỏi: “Thôi anh đừng có nhây nữa, nghiêm túc xíu coi, bây giờ em hỏi anh phải nói thật nha!”

Tào Mẫn khoanh tay, mím môi nhịn cười và chờ đợi.

Thụy Lam hít thở sâu rồi rướn người tới gần, ghé sát tai đối phương, thì thầm to nhỏ: “Không lẽ thằng nhóc đó… nó thích con trai hả?”

Chỉ có vậy mới để ý ai trong nhóm được thôi. Nhưng nói vậy, lẽ nào là để ý hắn? Không được, tuyệt đối không được, hắn thích con gái, còn chưa bao giờ được ân ái với cô gái nào, đâu thể để một thằng đực rựa cướp đi khoảnh khắc quý giá ấy được!

Nghe lời Thụy Lam, Tào Mẫn tỏ ra nghiêm túc, hơi gật gù đáp: “Dựa vào khả năng quan sát của anh thì hình như là vậy. Hơn nữa… anh còn cảm thấy được một chuyện vô cùng rõ ràng, chắc mẩm luôn là đằng khác.”

Thụy Lam sáng mắt hóng hớt, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tào Mẫn chép miệng, cười đáp: “Thằng bé có thích con trai đi nữa cũng sẽ không thèm để mắt tới đứa ngốc xít lắm lời như cưng đâu ha.”

“…” Thụy Lam cau mày, bỗng dưng thấy tổn thương nặng nề.

Thà đừng hỏi gì thêm đã không bị nhục mặt, có điều bù lại bây giờ sẽ không còn sợ bị mất “zin”.

Thụy Lam vuốt ngực thở phào, nhưng ngay sau đó liền liếc nhìn Tào Mẫn với ánh mắt nghi ngờ, hắn chọt chọt vào bắp tay của đối phương.

“Mà nè, sao anh rành vụ này quá vậy ta? Hay là anh cũng…”

Ngón tay mũm mĩm tựa miếng thịt kho tàu cứ liên tục chọt vào bắp tay Tào Mẫn làm y thấy đau nhói. Lúc nhìn xuống, y phát hiện vết thương nhỏ trong lòng bàn tay bắt đầu biến sắc, hồi nãy chỉ là vết xước nhỏ xíu rướm ít máu, bây giờ lại có thêm mấy dấu bầm tím lan ra xung quanh.

Tào Mẫn thoáng rùng mình, lập tức nắm chặt lòng bàn tay giấu sau lưng, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Đồng thời, y bắt ngón tay không ngừng ngoe nguẩy của Thụy Lam, mạnh mẽ bẻ ngược một cái cong vòng.

Thụy Lam la í ới như lợn bị chọc tiết, nhảy dựng lên: “Á á á đau đau đau!”

Tào Mẫn hất tay hắn ra, cười lạnh: “Biết đau thì đừng chọc người khác. Anh cưng có mê trai hay không cũng không phải chuyện của cưng. Anh không mê cưng là được rồi, thế ha!”

Mặc dù đã nhấn mạnh sẽ không bao giờ để Thụy Lam lọt vào mắt xanh, song có vẻ Thụy Lam ngốc xít không thèm tin tưởng lời nói này của Tào Mẫn, nhất cử nhất động đều cảnh giác cao độ, khiến y cảm thấy mình giống như một tên dê cụ chuyên tia mấy chàng trai bò tơ.

Tiếng ầm ĩ phát ra từ phía chiếc lều xiêu vẹo vọng tới chỗ Mohamed, gã chưa kịp nhìn qua đã lại nghe thấy tiếng chạy bình bịch, kế tiếp là một đôi giày thể thao dính đầy bùn đất xuất hiện.

Thụy Lam nghiêng đầu, cười nhe tám cái răng, chủ động vươn tay nói: “Đưa bình nước đây, anh muốn cất ở đâu?”

Mohamed động đậy hàng chân mày rậm rạp, dấy lên ánh nhìn nghi ngờ.

Ai đây? Rõ ràng cả ngày hôm qua và sáng hôm nay còn làm trò con bò và lười biếng nhớt nhây, thế mà bây giờ lại đột nhiên siêng năng và biết giúp đỡ người khác nữa chứ? Phải người thật không đó hay là giả mạo?

Thấy Mohamed không phản ứng, Thụy Lam chớp chớp mắt, sải chân tới gần tự giành lấy hai bình nước trong tay đối phương. Sau khi lấy được, hắn giật mình rú lên.

“Ơ mẹ ơi, nặng thế? Anh lấy bao nhiêu nước vậy?”

Bấy giờ Mohamed mới sực tỉnh, phì cười cà khịa: “Có bao nhiêu đâu, nhưng chắc chắn là nặng hơn não cậu đó.”

“…” Thụy Lam biết thừa miệng lưỡi đối phương khó bề tranh cãi, hắn ngậm ngùi ôm hai bình nước “khổng lồ” quay về phía lều của Philippe và Ngụy Kỉ. Nghe đâu tối nay Mohamed sẽ ở cùng lều với bọn họ.

Hiếm khi trêu chọc mà nhím không thể xù lông nổi nữa, Mohamed hả hê khoái chí. Gã quệt mồ hôi trên trán và cổ, lặn lội núi đèo sông suối hơn nửa tiếng, mất bao nhiêu công sức mới tìm được củi tốt và nước sạch mang về, ít nhất gã cũng nên được trả công hậu hĩnh chứ.

Và thứ gã thích nhất chính là gương mặt bí xị của Thụy Lam.

Càng mệt, gã lại càng thích chọc cho nhím xù lông, như vậy sẽ mau chóng vui vẻ trở lại.

Tào Mẫn đứng đằng xa dường như vừa nhếch môi cười thầm vì một vở kịch thú vị. Chẳng bao lâu, Mohamed xếp củi xong xuôi thì đi đến cạnh y, hỏi han tình trạng của y, tiếp theo hỏi tới Kỳ Họa Niên. Có vẻ gã định tìm cậu để phụ giúp làm gì đó.

“Hồi nãy tôi thấy cả hai đi vào lều rồi, chắc là nghỉ ngơi.” Tào Mẫn chỉ tay sang cái lều bên cạnh.

Mohamed gật đầu, mau chóng bước qua.

Tuy nhiên, vừa vén tấm màn vải lên thì gã chợt bắt gặp một cảnh tượng hết sức khó tin, nếu chẳng phải nên gọi là “khó nuốt”. Hiện tại, Kỳ Họa Niên ngồi xem điện thoại cực kỳ chăm chú, còn Vưu Hạ lại không nằm cũng không ngồi mà là nửa nằm nửa ngồi, tựa cả thân vào người đối phương. Nửa sườn mặt bên trái giấu đi, chỉ để lộ nửa sườn mặt đẹp như tạc tượng còn lại, hóa ra anh đã ngủ rồi, còn ngủ rất sâu.

Mohamed sững sờ đúng một khắc, lúc định rời đi thì bỗng phát hiện Vưu Hạ cựa quậy. Chút động tĩnh này thành công ghì bước chân của gã. Dường như anh muốn thay đổi tư thế, cái đầu nhẹ lắc lư nhưng mau chóng được Kỳ Họa Niên đỡ lấy. Cậu tạm thời bỏ điện thoại xuống, hơi cúi đầu thì thầm hỏi han, mỗi một cử chỉ dù nhỏ nhặt cũng ngọt như đường mật. Lúc Vưu Hạ hé miệng đáp, chẳng biết anh vừa nói gì, chỉ biết anh nói xong thì được cậu hôn.

Hệt dỗ dành trẻ con bị quấy ngủ.

Sau nụ hôn ấy, tấm màn vải lập tức thả xuống, Mohamed quyết định không tiếp tục đứng đây trơ mặt “hứng đường” nữa. Thật ra gã không cho đây là cục đường to tổ bố đáng ngưỡng mộ, mà là một cái bã mía không cách nào nuốt trôi. Nếu gã nuốt trôi được bã mía này thì ai nấy đều phải gọi gã bằng cụ.

Mối tình đơn phương bấy lâu phút chốc bị “bã mía’ vùi lấp, Mohamed hậm hực, tự nhủ do mình quá khẩu nghiệp với Thụy Lam nên bây giờ bị nghiệp quật. Thở hắt một hơi dài, Mohamed xoay người toan nhóm ít lửa nấu nước thì vô tình trông thấy Ngụy Kỉ bật lửa muốn hút thuốc.

Gì thế? Ông ta điên rồi à?

Vội vàng sải chân đi tới, Mohamed vừa cười vừa giựt điếu thuốc trên môi Ngụy Kỉ: “Viện phó, ngài không nên hút thuốc trong rừng đâu. Sao ngài bất cẩn quá vậy?”

Ngụy Kỉ ngước đôi mắt hằn vết nhăn, môi hé ra hồi lâu mới qua loa đáp: “Ha… Mấy nay chẳng hút nên lên cơn ghiền, tôi cũng biết điều sẽ cẩn thận thôi mà.”

Mohamed ngồi phịch xuống khúc gỗ lớn, cẩn thận đút điếu thuốc vào túi áo rồi lắc đầu phản bác: “Ngoại trừ không làm thì mới không có rủi ro, biết ngài sẽ cẩn thận nhưng đâu ai lường trước được chuyện gì. Ngài thấy đó, một điếu thuốc nhỏ vậy thôi cũng đủ sức giết nửa “lá phổi khổng lồ” rồi.”

Ngụy Kỉ khá sững sờ, bật lửa nằm trong tay bắt đầu nóng lên vì bị ông ta siết chặt. Lát sau, ông mở lòng bàn tay, ném bật lửa cho Mohamed rồi nhàn nhạt ca ngợi: “Cậu đúng là một người rất yêu thiên nhiên.”

Mohamed đón lấy bật lửa, chầm chậm đốt bếp củi được xếp theo hình sao: “Yêu thiên nhiên vừa là sự tự nguyện vừa là bổn phận của mỗi con người. Chỉ khi chúng ta yêu thương nó thì nó mới yêu thương lại chúng ta thôi.”

Dù hiểu rõ ý ngay mặt chữ, đó là một lời khuyên chân thành từ người con của núi rừng, nhưng Ngụy Kỉ thật lòng không biết phải đáp lại câu gì nên đành im lặng và chuyển ánh nhìn sang ngọn lửa vừa cháy.

Đống lửa đã bùng lên rồi.

Đợi cho lửa cháy đều, Mohamed mới bắt một ấm nước. Nước vừa nãy lấy từ suối dưới chân núi, rất sạch và mát, thậm chí có thể uống mà không cần đun sôi, như vậy sẽ cảm nhận được vị tinh khiết từ thiên nhiên. Nhưng bọn họ còn cần dùng nước để nấu đồ ăn và làm nhiều thứ khác nên buộc phải bắt lên bếp củi.

Nước từ từ sôi, tiếng sùng sục liên hồi bất giác khiến cõi lòng ấm dần lên.

Mohamed cầm một que củi gảy gảy điều chỉnh độ lớn nhỏ của lửa, bất ngờ lên tiếng hỏi: “Nghe bảo ngài từng đi rừng một lần rồi, thế chắc là ngài có biết một vài nguyên tắc cần tuân thủ phải không?”

Ánh mặt trời lẩn khuất trong hàng trăm nghìn tán lá trên đỉnh đầu. Gió chuyển lạnh, thổi từng đợt từ nhẹ nhàng tới mạnh mẽ, một lúc sẽ ngừng lại khoảng vài phút rồi tiếp tục thổi. Ngọn lửa dao động theo chiều gió, phản chiếu đôi gương mặt bị méo mó, nhiều đường xếp chồng lên nhau.

Ngụy Kỉ kéo khóa áo lên tận cổ, nghiền ngẫm giây lát: “Trước kia bạn tôi có dạy một nguyên tắc, nếu là đi núi thì chỉ lên sườn núi chứ không vào khe núi. Sườn núi ở vị trí cao, dễ dàng tránh được những mối nguy không tiện nhìn thấy. Còn khe núi thì trái ngược hoàn toàn, nguy hiểm đầy rẫy, hữu hình hay vô hình đều có.”

Ông ta tạm dừng, ngẩng đầu nhìn Mohamed, nở một nụ cười hào hứng: “Còn cậu? Cậu đi rừng chẳng phải ít nữa rồi, có thể chia sẻ chút kinh nghiệm cho ông già này được không?”

“Kinh nghiệm xương máu sao có thể nói chia là chia chứ?” Mohamed nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt ngứa đòn, chốc sau gã cười khà khà hào sảng, phất que củi trong tay, nói. “Đùa ngài chút thôi, tính ra thì tôi đã nói rất nhiều trong suốt hai ngày qua rồi, từ mấy con dã thú cho tới cây ăn thịt người, để xem còn gì nữa không ta. Hmm… À! Tôi đố ngài, chúng ta tìm nước trong rừng như thế nào?”

Ngụy Kỉ nheo mắt lại, thử một đáp án: “Đi về phía có vùng trũng thấp sẽ tìm được nguồn nước.”

“Đúng rồi. Còn vài cách khác nữa, chẳng hạn như đi theo dấu vết của con thú, chúng thường tập trung ở vùng có nguồn nước và thức ăn dồi dào.” Mohamed nháy mắt, vui vẻ bổ sung.

Củi cháy đã lâu, nước cũng sôi rồi, Mohamed lập tức rót nước nóng ra một chiếc cốc đựng sẵn một ít lá vụn màu xanh sẫm. Vừa ngửi được mùi hương của nó, trái tim Ngụy Kỉ liền run lên. Ông ta nhìn chăm chăm lá trà trôi nổi trong bọt nước trắng xóa, cánh mũi phập phồng như thể bồi hồi xuyến xao.

“Chắc là ngài nhớ nó lắm rồi ha?”

Chợt, giọng nói trầm vang của Mohamed cất lên, kéo tâm trí sắp sửa vụn vỡ của Ngụy Kỉ trở về thực tại, trở về khu rừng ẩm thấp hiểm độc, trở về chuyến đi chưa có hồi kết.

Ngụy Kỉ ngước nhìn nụ cười phóng khoáng vẫn còn nguyên trên môi Mohamed, mơ màng đáp: “Ừ, lâu rồi… chưa uống.”

Nói là lâu rồi, thực chất chỉ mới có hai ngày mà thôi. Nhưng hầu như ai cũng biết, một ngày không uống trà bạc hà, tâm trạng của ông ta sẽ trở nên bức bối và khó chịu, giống như mặt hồ vốn tĩnh lặng bỗng gợn sóng lớn.

Nước trà nóng hổi, bốc lên từng sợi khói mỏng tang, giăng sương mờ nơi đáy mắt. Qua lớp sương ấy, Ngụy Kỉ thấp thoáng thấy được một gương mặt thanh tú với đôi mắt sáng ngời, chiếc mũi nhỏ cao, bờ môi mỏng hiếm khi mỉm cười nhưng lại luôn bất giác cười lên lúc ở cạnh ông ta. Tất thảy đều như thật, như thể đối phương đang đứng trước mặt ông ta, vui vẻ chuẩn bị tươm tất từng món ăn và thức uống, sau đó sẽ cùng ông ta thưởng thức mỗi thứ một.

Chuỗi ngày hạnh phúc ấm cúng đó đã từng là thật.

Đôi bàn tay run rẩy được hương thơm thanh mát của trà bạc hà giúp bình tâm.

Mohamed trầm mặc quan sát Ngụy Kỉ, thấy ông ta mải mân mê cốc trà nhưng không uống, đôi mắt rưng rưng tựa có điều muốn giãi bày, cuối cùng ông ta lại chọn cách uống vội ngụm trà nóng ám mùi khói, chôn chặt cõi lòng mình. Khoảng lặng ngột ngạt ùa đến, Mohamed tự giác đứng dậy, thuận tiện vác đống củi còn lại đi về phía sau lều vải của mình để chẻ những khúc củi quá khổ làm đôi.

“Ngài ngồi nhâm nhi trà nhé, tôi đi chẻ củi.” Lời nói vọng từ trên xuống, khẽ khàng và tế nhị.

Ngụy Kỉ không đáp, vẫn nhìn chằm chặp vào cốc trà trong bàn tay. Đợi khi thân hình cao lớn thấm đượm mùi hoang dại của gió rừng đi xa, ông ta mới từ từ đặt cốc trà xuống đất rồi chôn kín khuôn mặt vào lòng bàn tay. Da dẻ thô ráp cạ lên bờ mi run run xúc động. Ông ta không thể chờ đợi thêm nữa, vội vàng nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng một mảnh quá khứ thân thương, bám víu vào những sợi ký ức cuối cùng.

“Ồ! Đây là ảnh của ngài chụp cùng bạn thân trong chuyến đi năm đó sao?” Giọng reo vang phấn khích của một người con trai khi đang giữ tấm ảnh đã ngả vàng được kẹp trong cuốn sách trên kệ.

Tấm ảnh đong đưa theo cử động của anh, nhất thời gây chú ý với đối phương. Đôi mắt vốn luôn nghiêm nghị hàng giờ liền trong các buổi họp khẩn của khoa, thế mà chỉ một câu nói từ người kia lại khiến cho nó thoắt cái trở nên dịu dàng.

Người đàn ông tạm gác công việc dang dở rồi đứng dậy, chậm rãi đi về phía chàng trai trẻ. Áo blouse trắng gói gọn cơ thể mảnh khảnh của anh, sau đó bất ngờ được bao thêm một vòng tay rắn chắc.

Nỗi nhớ nhung vì xa cách hơn mấy tháng nay vụt tan biến.

Chàng trai trẻ giấu kỹ vẻ mặt ngại ngùng, nhẹ nhàng ngả đầu lên vòm ngực người đàn ông, khẽ cười tỉ tê: “Em nhớ ngài.”

Người đàn ông chưa vội đáp lời, chỉ im lặng nắm lấy bàn tay anh, mân mê đầu ngón tay thuôn dài và trắng trẻo vài giây rồi dịu dàng cúi xuống hôn.

Nụ hôn tựa chuồn chuồn lướt nước nhưng đủ để gửi gắm một bức tâm tình. Suốt mấy tháng qua, người đàn ông này cũng rất nhớ anh, nhớ mà chẳng thể nói nên lời, nhớ mà chỉ có thể ngắm anh qua một tấm hình vừa nhỏ vừa mờ.

Bây giờ được ôm đối phương trong tay, lần đầu tiên người đàn ông này cảm thấy mãn nguyện vì một thứ không liên quan đến tiền tài danh vọng.

“Tôi cũng nhớ em.” Thoáng ngừng, người đàn ông trỏ tay vào khuôn mặt rạng rỡ cháy nắng trong tấm hình cũ, phút chốc nổi hứng ôn lại chuyện xưa. “Cậu ta gan dạ lắm, lúc nào cũng chịu đứng ra bảo vệ tôi, hơn nữa còn giỏi giang và hiểu rõ núi rừng. Mạng của tôi bây giờ chính là nhờ cậu ấy đánh đổi, cả đời này không thể quên.”

“Tìm một người bạn như thế không phải dễ đâu.” Anh vuốt chỗ ảnh có dấu gấp lại, nở một nụ cười tinh khôi, hoàn toàn không chất chứa chút ghen tỵ khó chịu nào. “Thật ra em cảm thấy rất biết ơn anh ấy, vì nhờ anh ấy hy sinh nên em mới có thể gặp được ngài, nhờ anh ấy mà em có được vòng tay che chở bảo bọc của ngài… Em cũng cảm ơn ngài vì đã xuất hiện và đến bên em.”

Người đàn ông bật cười, khẽ lắc đầu hỏi: “Em thích nói cảm ơn lắm đúng không? Còn biết nói gì khác ngoài hai từ này không hm?”

“…Ai cũng nên biết nói cảm ơn mà.” Anh ngước lên nhìn, điềm đạm từ tốn “cãi” lại.

“Nhưng em thì không cần cảm ơn tôi.” Vòng tay bất chợt thả lỏng, kéo theo gương mặt thanh tú của chàng trai dần hiện lên trong mắt người đàn ông, cái nhìn đậm sâu si tình của một đôi yêu nhau cuồng nhiệt nhưng không thể bộc lộ.

“Vì đây đều là những thứ tôi tự nguyện làm cho em, em chỉ cần tiếp tục yêu tôi và mỗi ngày yêu một nhiều hơn thôi.”

Gò má ửng đỏ, giọng nói rõ ngượng ngùng nhưng vẫn sót chút gì đó cứng đầu từ bản tính vốn có cất lên: “Em chỉ biết nói cảm ơn thật, còn trưởng khoa, ngài toàn nói lời đường mật thôi.”

Người đàn ông nhướng lông mày, yêu chiều véo chiếc mũi vừa nhỏ vừa thẳng của anh rồi lập tức “bào chữa” cho mình: “Bao lời đường mật này là của em tất.”

“Ha ha…” Từ lúc quen nhau đến giờ, anh hiếm khi cười sảng khoái như vậy, cười đến mức bờ mi đen dài khép lại, để lộ một đường đuôi mắt cong cong tinh tế như được chăm chút kẻ lên.

Anh cười thành tiếng rồi đong đưa tấm ảnh cũ kia, nói. “Sau này ngài dẫn em băng rừng băng suối giống năm ấy đi.”

“Vào rừng rất nguy hiểm.” Người đàn ông nghiêm mặt từ chối yêu cầu kỳ lạ của đối phương. “Sao em không muốn đến nơi nào khác thú vị hơn? Như du lịch các nước châu Âu hay châu Á ấy.”

Chàng trai nghiêng đầu ngắm nghía khung cảnh núi rừng rậm rạp trong bức ảnh, sau đó hít thầm một hơi, từ tốn giải thích: “Miễn là đi cùng ngài thì nơi nào em cũng thấy thú vị cả, nhưng mà em muốn thử điều gì đó mới lạ và mạo hiểm hơn bình thường. Hai mươi mấy năm em chỉ quanh quẩn trong bốn vách tường, ba mẹ lo lắng cho sức khỏe của em nên không dám để em đi đâu xa, em thấy gò bó lắm. Nhưng em nghĩ là… nếu em đi cùng ngài, em sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, vì ngài sẽ bảo vệ em mà.”

Vẫn là một buổi xế tà như bao ngày, yên tĩnh, ấm áp với vài giọt nắng cuối cùng nhòe đi trên những cánh hoa Violet mềm mại, sau đó chậm rãi tràn ra mặt bàn và chảy xuống tận đôi gót giày da kề sát nhau. Tấm ảnh ngả màu bỗng chốc chơi vơi theo luồng gió mát rượi vừa chuếnh choáng lùa vào.

Vương vấn nơi đầu môi quấn quýt là hơi thở, là tiếng thầm thì tỉ tê.

“Tôi có thể đưa em đến bất cứ nơi nào em thích, tôi hứa, Sinh.”

Nắng tắt.

Thước phim cũ kỹ cũng đã đến hồi kết. Một màu trắng xóa hiện ra, là làn khói nóng hờ hững bò vào đôi mắt chứa đựng nỗi niềm không còn cơ hội để giãi bày. Đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng ngấn lệ nhưng chẳng thể chảy xuống dù chỉ một giọt. Nếu có thể chảy xuống, cùng lắm là giọt cay đắng, giọt ray rứt và cả giọt máu.

Vết thương cũ phút chốc bị xé toạc, rướm máu, đau đớn tột cùng. Bờ môi run rẩy dữ dội. Cả đôi tay cũng run bần bật, sau đó trở nên luống cuống luồn vào túi áo khoác màu ghi, lấy ra một bức ảnh nhàu nhĩ.

Trong bức ảnh là một chàng trai trẻ. Từng đường nét trên khuôn mặt đều rất đẹp, đẹp động lòng người, nhưng đẹp nhất có lẽ là đôi mắt. Một đôi mắt đen láy, sáng ngời, tinh khôi và chính trực. Một đôi mắt không biết sợ hãi, tuy nhiên lại có thể khiến cho một người hoảng loạn và hối hận.

Đằng sau đôi mắt ấy là một tình yêu vụng trộm, một tham vọng bỉ ổi, một hy sinh cao cả.

Đáng tiếc… đôi mắt lại không biết nói.

Ngụy Kỉ nhìn mãi, nhìn mãi rồi bất ngờ bật cười. Tiếng cười thê lương pha chút điên dại, càng cười càng nghẽn đặc, giống như nghẹn ngào muốn khóc. Sau một tràng cười quái dị, ông ta chợt im bặt, ánh mắt đăm đăm dán lên khuôn mặt của chàng trai.

“Em từng nói gì với tôi nhỉ? À phải, em từng hỏi tôi rằng…”

“Trưởng khoa, em có thể ở bên ngài suốt đời này không?”

“Nếu còn gọi tôi là trưởng khoa thì em không thể đâu nhé.”

“Vậy… hm Ngụy Kỉ, em muốn ở bên ngài đến cuối cuộc đời.”

“Thật sao?”

“Thật! Dù mai sau em có chết đi, chết trước ngài, em cũng sẽ không rời bỏ ngài… Ngài có sợ không?”

“Nếu là em thì tôi không sợ, nhưng mà tôi sẽ không để em phải ra đi trước tôi đâu.”

Gương mặt Ngụy Kỉ bắt đầu méo mó, chẳng rõ vì sợ hãi hay đau lòng, chỉ biết ông ta vừa cười vừa tự thì thầm với bức ảnh duy nhất một câu.

“Tôi sợ rồi. Tôi thấy sợ thật rồi. Sinh, tôi thật sự sợ rồi, tôi sợ rồi, sợ rồi, tôi sợ em thật rồi, sợ em thật rồi, khốn khiếp, tôi…”

Ngừng lại, ông ta vò nát tấm ảnh, nụ cười hóa thành nước mắt, giàn giụa trên đôi gò má gầy hóp tiều tụy.

“Tha cho tôi đi, tôi sẽ giúp em rời khỏi thế gian này mãi mãi, tôi tìm ra cách rồi, tôi sẽ giúp em, Sinh à, tôi sẽ giúp em, hãy tha cho tôi. Chỉ lần cuối này thôi, tôi thề với em, sau chuyến đi này, tôi sẽ… không cướp đi sinh mạng của bất kỳ người nào nữa.”

Tấm ảnh rời khỏi lòng bàn tay.

Ngọn lửa chợt cháy bùng lên rồi tắt lịm.

[…]

Chập tối, mấy con sâu ngủ trong ba chiếc lều vải bắt đầu lọ mọ bò ra vì vô tình đánh hơi được mùi thơm của thức ăn. Lúc bước ra ngoài, ai nấy đều sững người nhưng chỉ đúng một giây, giây tiếp theo lập tức sà tới bữa tiệc khá thịnh soạn – kết quả của nửa ngày trời vật vã câu cá của Mohamed và Kỳ Họa Niên.

Thời gian dầm mình bên con suối mát lành làm Mohamed chợt nhớ tới những buổi đi câu cùng Đinh Nhiêu Đồng khi còn ở Tiên Vận. Sau khi quyết định sẽ đi tìm thức ăn cho bữa tối, Mohamed lại lân la sang lều của Kỳ Họa Niên và Vưu Hạ, âm thầm rủ “tình địch” cùng đi câu cá. Mặc dù Kỳ Họa Niên chưa từng câu cá bao giờ, nhưng lúc thi thố tài năng với Mohamed, cậu lại thắng với con số hết sức trầm trồ. Thế nên nồi lẩu cá hiện tại trên bếp lửa hơn phân nửa là công sức của Kỳ Họa Niên.

Trên tình trường, Mohamed thảm bại từ vòng làm quen. Dưới ngư trường, Mohamed càng đáng thương hơn gấp mấy lần. Sự thật tàn nhẫn cho thấy bất kể là “cá” trên cạn hay cá dưới nước, gã cũng không bằng nổi Kỳ Họa Niên.

Trong lúc Kỳ Họa Niên bày muỗng nĩa chén bát và Mohamed đi tìm que củi hồi chiều để gảy gảy tàn lửa thì những người còn lại đã ngồi xếp bằng ngay ngắn thành vòng tròn, chờ đợi đến lượt được ăn. Nồi lẩu sôi sùng sục, bao tử của mỗi thành viên cũng réo ùng ục chẳng ngừng.

Thụy Lam cẩn thận bê cái chén bằng hai tay, kề mũi hít hà: “Ôi, mùi thơm xỉuuuu! Lâu lắm rồi tôi mới ăn lẩu á!”

Tào Mẫn ngồi cạnh tao nhã húp canh, xong y cũng gật đầu tấm tắc khen: “Đúng là ngon thật! Trời lạnh được ăn cánh nóng thì còn gì bằng.”

Philippe và Ngụy Kỉ vốn không thích nhiều lời, khi Kỳ Họa Niên đưa canh tới, hai người im lặng đón lấy chén gỗ, húp xì xụp.

Từng chén canh nóng chẳng mấy chốc đã cạn đến đáy, sau đó mau chóng được bồi lại đầy ắp. Lúc đếm số thành viên có mặt bên bếp lửa, Mohamed mới phát hiện một chuyện kỳ lạ.

Gã ngừng động tác gảy lửa, ngước mắt nhìn quanh quất rồi quay đầu nhìn Kỳ Họa Niên, hỏi: “Jimmy đâu rồi? Còn ngủ à?”

Kỳ Họa Niên vừa thổi canh vừa đáp: “Anh ấy ăn lương khô rồi.”

“Ơ hayyyy!” Mohamed có vẻ hụt hẫng, mặt nhăn mày nhó. “Hôm nay lẩu cá do tôi nấu, cậu ta nỡ lòng nào ở trong lều ăn lương khô à? Mau gọi cậu ta ra đây đi! Jimmy à! Jimmyyyy!”

Gã đàn ông tính tình đôi chút dở hơi không chịu bất công, nhất quyết đứng dậy muốn đi vào lôi bằng được chàng bác sĩ lạnh lùng thấu xương ra ngoài. Nhưng bước chân chưa đi được bao nhiêu thì trên tấm màn vải thình lình xuất hiện một cái bóng đen do ánh lửa phản chiếu. Bóng đen chậm rãi, nhàn hạ vén màn đi ra khiến cho cả đoàn liên tưởng tới các phi tần của thời vua chúa.

Vưu Hạ tỉnh ngủ từ lâu rồi, song vì tiếng ồn ào nên anh thoáng cau mày, làm mặt lạnh với Mohamed.

“Sáng nay ai vừa chỉnh Thụy Lam kiêng kỵ la lối trong rừng?”

Mohamed cứng họng, bỗng nhiên thấy mất mặt vô cùng, thậm chí gã còn không dám ngoảnh đầu nhìn Thụy Lam đang nhai đầu cá một cách ngon lành.

“Ò, là tôi đó.” Mohamed gãi đầu, bực dọc đáp. “Cơ mà cậu đừng có đánh trống lảng, lại đây ăn một chén canh nóng cho ấm người đi.”

Vưu Hạ liếc gã rồi không nói gì, chỉ đi một đường đến bên cạnh Kỳ Họa Niên ngồi xuống. Đương nhiên anh vẫn không ăn canh cá do Mohamed nấu, vì vốn dĩ anh đâu thể ăn được. Mặc kệ Mohamed tuôn bao lời dụ dỗ ngon ngọt, kết quả trước sau như một.

Vưu Hạ nhìn nồi lẩu ngày càng cạn nước, chỉ còn vài cái đầu cá nằm san sát nhau, anh cất tiếng giải thích: “Tôi ghét ăn cá.”

Nghe vậy, trái tim chằng chịt tổn thương của Mohamed bất ngờ vơi đi nỗi đau. Gã lấy lại hứng thú, cười cười gợi ý: “Thế mai tôi đi săn thú, nấu thịt cho cậu ăn ha?”

“Săn thú á?” Thụy Lam nhả đầu cá trơ xương ra, kinh ngạc hỏi. “Anh săn bằng cách nào vậy? Tôi thấy anh đâu có mang đồ nghề gì đâu.”

Mohamed liếc xéo Thụy Lam, ánh mắt rõ hậm hực.

Người ta đang nói chuyện với đóa hồng gai, chưa biết thế nào thì đầu bò nhà cậu chen họng vào làm gì hả?

“Tất nhiên là tôi phải chuẩn bị rồi mới dám nói thế chứ. Bộ nghĩ ai cũng giống cậu à?”

Thụy Lam liếm bờ môi đầy mỡ cá, tò mò hỏi tiếp: “Vậy anh săn bằng cách nào? Dẫn tôi theo với được không? Săn mấy con dữ dữ ấy hả?”

“Đầu bò! Dẫn cậu theo thí mạng cho bọn nó à?” Mohamed buồn bực mắng, song vẫn tận tình “giảng bài”. “Thường đi săn thú người ta sẽ làm thêm thuốc độc, tẩm thuốc vào đầu mũi tên hay lao gì đó rồi mới đi săn. Thuốc độc có hai loại, loại tôi biết là của thổ dân Châu Mỹ nhưng cần ít thời gian để nấu thuốc.”

Mọi người ngồi nghe mà thầm trầm trồ.

Ít ra Mohamed rất am hiểu về rừng rậm.

Đợi cho Mohamed thao thao bất tuyệt xong xuôi, Vưu Hạ lên tiếng nhẹ nhàng nhắc nhở: “Khi nào anh nấu thì nhớ báo một tiếng, kẻo có người đã không biết còn háu đói thì lại ăn nhầm.”

Háu đói?

Mohamed trộm nhìn Thụy Lam, sau đó phụt cười, gật gù phối hợp: “À à phải phải phải, cậu không nhắc tôi quên béng rồi, có con bò ham ăn trong nhóm mà lại cẩu thả thế cơ chứ!”

Thụy Lam: “…” Có thấy con bò nào ăn cá chưa? Thấy chưa? Thấy chưa hả?! Hừ!

Giữa lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả, Philippe đột nhiên đứng dậy, trong tay còn cầm theo cái chén canh của mình. Sắc mặt gã thờ ơ, cả giọng nói cũng không mặn không nhạt, nhất thời ngưng đọng bầu không khí vui vẻ hiện tại.

“Tôi ăn xong rồi, có gì cần thì gọi.”

Khi đi ngang qua người Vưu Hạ, Philippe vấp phải dây giày, kéo theo trượt tay đánh rơi chén canh còn vương ít nước sốt dầu mỡ. Tất cả đều bao trọn vai áo và ngực áo của anh. Sự cố bất ngờ đến mức anh không kịp phản ứng, ánh mắt đơ ra nhìn chăm chăm mấy vết dầu mỡ vàng óng dính trên áo sơ-mi.

Philippe cũng giật mình, gã cau mày, vội vàng rút khăn tay ra muốn lau giúp thì bị Vưu Hạ gạt đi. Đường nhìn cả hai giao nhau, yêu ghét bộc lộ rõ như ban ngày. Philippe nhẫn nhịn rút tay về nhưng vẫn đưa khăn tay cho đối phương, kèm một lời xin lỗi.

Vưu Hạ không dùng khăn tay của gã, chỉ lạnh lùng đứng bật dậy, xoay người đi về hướng của con suối gần đó. Phía sau, Kỳ Họa Niên lo lắng muốn đuổi theo, có điều vừa chạy được mấy bước đã nghe thấy giọng anh cất lên.

“Tôi tự đi được rồi. Sẽ về ngay.”

Kỳ Họa Niên khựng lại: “Anh biết chỗ không? Trời tối lắm, hay để em đi cùng anh đi?”

“Không sao đâu, tôi biết đường về mà. Ở đây đi, vết thương còn chưa ổn mà đòi đi đâu.” Vưu Hạ hít thật sâu rồi gắng nín thở, dường như không thể chịu nổi mùi thức ăn đang ám trên người.

Mặc dù nghe lời ở lại, nhưng cậu vẫn sốt ruột ngóng theo bóng lưng cao ngạo của anh từ từ khuất sau cánh rừng tối mịt.

Cuộc vui tạm hoãn.

Những thành viên khác cảm thấy bầu không khí sau sự cố có vẻ ngột ngạt, bèn lục tục đứng dậy dọn dẹp. Tào Mẫn đưa chén canh rỗng cho Mohamed rồi lên tiếng xin về phòng nghỉ ngơi trước. Ngụy Kỉ vì là người lớn tuổi nhất cũng là người có địa vị cao nhất nên luôn được đặc cách. Chỉ còn Thụy Lam và Kỳ Họa Niên, hai người họ sẽ phụ Mohamed dọn đống hỗn độn hiện tại.

Riêng Philippe thì không.

Trong lúc ai nấy làm việc của họ thì Philippe im lặng nhặt chiếc khăn tay bị Vưu Hạ phũ phàng vứt đi. Khăn tay dơ rồi, dù có nhặt lên cũng không thể dùng được ngay lúc này. Philippe nghiêng đầu nhìn nó một lúc lâu, sau đó bất ngờ vò nhàu nhĩ trong lòng bàn tay.

Vào thời điểm chẳng ai để ý, Philippe đã sớm rời khỏi nơi trú ẩn an toàn.

Hết chương 128.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.