Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 130: Chương 130: Gặp đúng người là tự dựng nhanh thôi




Lần đầu tiên loài hoa Blancrisha được phát hiện là vào năm 1978, khi một nhóm nghiên cứu thực vật bị lạc đường và vô tình tìm thấy hang động Rakt. Suốt nhiều năm nay, hang động này vẫn là một bí ẩn vì chưa có người nào thực sự đủ can đảm để khám phá nó một cách triệt để.

Thổ dân trong vùng chỉ biết hang động Rakt nằm trên dãy núi Buraee, hay còn được gọi là dãy núi Quỷ và nó hướng thẳng về phía Bắc. Ngoài ra, chẳng còn ai biết gì về nó cả.

Mãi đến khi một nhóm nghiên cứu thực vật tình cờ tìm thấy hang động Rakt, bọn họ đã quyết định tiến sâu vào bên trong để xem thử hình thù của nó có gì đặc biệt.

Chỉ là không ngờ tới, vừa đi được một đoạn ngắn, các thành viên chợt ngửi thấy một mùi tanh tưởi buồn nôn. Xung quanh không có nổi một tia sáng, dù cho bên ngoài trời đang nắng gay gắt. Mọi người nối đuôi nhau, dè dặt tiến từng bước thật khẽ, nhưng càng đi họ càng ngửi thấy rõ mùi vị tanh nồng kia.

Cuối cùng, đoạn đường thám hiểm buộc phải dừng lại ngay khi có tiếng động ma sát mãnh liệt với mặt đất vọng ra từ vùng đen ngòm trong hang động. Nhóm nhà nghiên cứu vốn đã có linh cảm bất an, lúc nhận ra nguy hiểm cận kề, mọi người đồng loạt quay đầu bỏ chạy thụt mạng.

Tiếc rằng khi thoát khỏi nơi tăm tối tanh tưởi ấy, số lượng thành viên đã bị thiếu mất một người.

Trong lúc ai nấy đều hoang mang tột độ, có một thành viên bất ngờ ré lên rồi chỉ tay về phía ba lô của một thành viên khác. Trên ba lô có một nhánh hoa trắng ngần, nếu không phải bị thứ chất lỏng màu đỏ kỳ lạ vấy lên thì nó vẫn giữ được vẻ đẹp nguyên thuần.

Chàng trai nọ bình tĩnh đặt ba lô xuống, tiếp đến cầm nhánh hoa lên, đưa sát vào mũi ngửi thử.

Tức thì, sắc mặt đối phương tái nhợt.

Hóa ra chất lỏng màu đỏ kia chính là máu, nhưng là máu của thứ gì thì không ai đủ lý trí và dũng khí để xác nhận lần nữa.

“Vì sợ loài hoa tượng trưng cho điều xui xẻo nên sau đó họ đã vứt nó đi và tìm đường trở về đất liền.” Mohamed thong dong đứng trên mũi tàu, chầm chậm thả neo. “Đây là câu chuyện có thật và từng có rất nhiều người cũng đến hang động Rakt để kiểm chứng rồi. Nhưng mà chẳng có ai dám đi đến cùng cả, nửa đường là chạy té khói, cũng không rõ là chạy trốn khỏi thứ gì ghê gớm nữa.”

Sau khi nghe Mohamed kể sơ lược những câu chuyện liên quan đến hang động Rakt cũng như là loài hoa Blancrisha, các thành viên trong đoàn bỗng “mặc niệm” một phút. Thực chất chỉ mỗi Ngụy Kỉ là không quá ngạc nhiên về mấy lời đồn thổi này, thậm chí ông ta còn cực kỳ tin rằng trong hang đang ẩn giấu một thứ rất khủng khiếp.

Vậy tại sao ông ta vẫn muốn tiến hành dự án Sodium?

Vì những món đồ quý giá luôn được canh giữ bởi những thứ đáng sợ khủng khiếp nhất trên đời.

Giữa bầu không khí trầm lặng, Tào Mẫn nghiêng đầu, thắc mắc một chuyện: “Nếu thật sự tồn tại một hang động bí ẩn như vậy, lẽ nào người dân sống trong vùng không biết tí gì về nó sao? Nghe vô lý quá đi à.”

Thụy Lam ngồi bên cạnh đồng tình gật gù: “Phải đó, họ sống ở đây biết bao nhiêu lâu rồi mà chưa từng nhìn thấy chuyện gì được sao?” Ngoại trừ bị khiếm thị hoặc chưa bao giờ đặt chân ra khỏi nhà thôi.

“Có thể họ đã từng chứng kiến…” Kỳ Họa Niên nhàn nhạt giải thích. “… nhưng vì một lý do nào đó quá sức chịu đựng của con người nên họ không muốn nhắc đến nó nữa. Trong phim cũng thường thấy còn gì, đôi khi liên quan đến chuyện tâm linh, họ sẽ trở nên dè dặt cẩn trọng hơn, tránh động chạm thần linh hoặc mấy thứ không được sạch sẽ cho lắm. Cốt là muốn bảo vệ mạng sống của mình mà thôi.”

Thụy Lam trố mắt, bắt đầu giở giọng dè bỉu: “Hả? Thời đại nào rồi mà còn tin mấy vụ tâm linh với thần linh này nhỉ? Mê tín là không tốt!” Mặc dù lớn giọng phản đối tệ nạn mê tín dị đoan nhưng lúc nghe đến chuyện tâm linh, da gà da vịt vẫn nổi từng mảng trên người của hắn.

Quả là một cơ thể không hề biết nói dối.

“Cậu quên họ là thổ dân à?” Vưu Hạ khoanh tay trước ngực, liếc mắt xem thường. “Họ không giống như chúng ta, hiểu chưa?”

Hiểu chưa?

Giọng điệu kiểu gì thế kia? À, lại bắt đầu giáo huấn người khác bằng thái độ ngạo mạn rồi chứ gì?

Hiểu hiểu cái con khỉ ấy!

Dường như mối thù với Vưu Hạ vẫn luôn âm ỉ trong lòng Thụy Lam. Cứ mỗi lần anh lên tiếng chen ngang sẽ lập tức khiến hắn thấy mất hứng. Thụy Lam hậm hực, vừa gườm gườm Vưu Hạ vừa cố gắng nghĩ ra lời nào đó hay ho để đáp trả.

Nhưng hắn chưa kịp lắc cái não của mình thì anh lại cười hỏi.

“Hay cậu vốn không hiểu thổ dân là như thế nào?”

Đây rõ ràng không chỉ là một câu hỏi trí mạng mà còn chứa cả giọng điệu khiêu khích. Những thành viên còn lại sửng sốt một giây đầu, một giây sau liền ngầm hít vào phổi cơn gió lành lạnh của buổi sáng.

Riêng Thụy Lam thì không kìm chế được bản tính nóng nảy của mình. Cho dù đầu óc hắn có đôi lúc rất trì độn và ngớ ngẩn, nhưng ngay lúc này vẫn dư sức nhận ra lời châm chọc từ Vưu Hạ.

Nếu là mỉa mai vô hại hắn sẽ không thèm chấp nhặt, nhưng đây là xúc phạm, xúc phạm khả năng tư duy của một bác sĩ đã hành nghề được những hai năm trời!

“Cái thằng kia!” Thụy Lam thình lình gào lên rồi đổ cả người về phía Vưu Hạ, cảm tưởng như hắn sắp sửa đẩy thẳng anh rơi khỏi tàu.

Hành động hết sức ấu trĩ nhưng đột ngột khiến Kỳ Họa Niên giật mình, vội vàng giơ cánh tay chắn ngang người Vưu Hạ.

“Thụy Lam, anh lên cơn à? Thôi đi!” Kỳ Họa Niên chau mày, nghiêm giọng quát.

Có điều, “công tắc chó điên” đã bật, Thụy Lam dễ gì mà bỏ qua chứ. Hắn tiếp tục tăng tốc, dồn sức lực vào cẳng chân và nắm đấm, muốn đánh nhau với Vưu Hạ một trận ra trò. Trước khi ra đòn, hắn còn lên tiếng hăm dọa.

“Anh đừng có ngồi đó rồi mặc sức xỉ vả tôi, có nghe không hả? Tôi sẽ đánh anh đó!” Hắn nghĩ mình không thể dùng mồm để đấu thì cứ dùng tay với chân đánh đối phương túi bụi, miễn sao giải tỏa được ấm ức bấy lâu nay thì thôi.

Nắm đấm nửa vời chỉ còn cách khuôn mặt đẹp đẽ của Vưu Hạ khoảng một gang tay, vậy mà anh nom vẫn thư thả như thường. Ánh mắt giương giương tự đắc, khóe môi lại đầy thách thức.

Máu nóng bừng bừng phun ra trên đỉnh đầu, Thụy Lam nghiến răng: “Tôi đấm cho anh méo cả mồm khỏi cười nữa luôn!”

“Thôi đủ rồi!” Đột nhiên, Mohamed từ trên mũi tàu nhảy xuống, vừa vặn bắt được nắm đấm của Thụy Lam, khóa chặt. “Cậu là trẻ mới lớn à Lam? Trưởng thành xem nào!”

Thụy Lam giãy dụa: “Đờ mờ, bỏ ra coi! Chuyện này không liên quan tới anh, nó liên quan tới lòng tự trọng của tôi! Anh xê ra, tôi phải đánh cho cái tên ngạo mạn này bỏ cái thói khinh người mới được!”

“…” Nhìn đối phương cứ chạy mãi tại chỗ, cái đầu chúi về trước, miệng liến thoắng không ngừng, Mohamed bỗng liên tưởng tới mấy con bò đực đâm đầu vào tấm vải màu đỏ.

Vừa ngu vừa tội!

“Thôi thôi thôi, cậu chưa mệt à? Mới sáng sớm đã tiêu hao sức lực như vậy thì lát nữa cậu sẽ gục ngã trong rừng luôn đấy. Lúc đó chả ai cõng nổi cậu đâu.”

Ngay tức khắc, Thụy Lam khựng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn Mohamed chằm chằm, sau đó nhăn mặt hỏi: “Sao lại gục ngã được chứ? Tôi tập gym mỗi ngày đó nha, đừng có khinh thường!”

Mohamed phá lên cười, đồng thời vươn tay vặn đầu Thụy Lam một cái: “Ờ ờ ờ, tập gym mỗi ngày cơ đấy, nhưng vào rừng thì cũng quẳng hết thôi. Tôi cá kiểu gì cậu cũng sẽ run cầm cập rồi quỳ lạy dưới đất, đi không nổi nửa bước. Lúc đó chúng tôi sẽ bỏ cậu lại để thú dữ tha đi đâu thì tha.”

Thụy Lam giật giật khóe môi, trong đầu dần vẽ ra cảnh tượng toàn thân lê lết trên mặt đất, máu me be bét, xung quanh có hàng chục đôi mắt lóe sáng và khát mồi. Chẳng bao lâu, đám mây đáng sợ trên đầu bị hắn phủi phủi bay mất tiêu.

“Lại coi thường cái số của tôi rồi. Tôi đã thoát chết được một lần thì chứng tỏ số tôi không phải con rệp đâu à.”

“Để xem.” Mohamed ngậm cười, rút tay về rồi đi ngang qua buồng lái vớt cái mũ lưỡi trai đội lên đầu. Thoạt nhìn, gã rất sung sức mặc dù cả đêm chưa hề chợp mắt lấy một lần.

Lúc quay lại chỗ tập hợp, Mohamed đưa cho Philippe Nguyễn một con dao đi săn rất dài. Philippe sửng sốt giơ tay đón lấy theo phản xạ, còn chưa kịp thích ứng đã bị sức nặng của con dao làm lảo đảo. Cũng phải thôi, thường ngày gã chỉ cầm dao mổ, nào có động tới loại đao to búa lớn thế này bao giờ.

Philippe Nguyễn chau mày, hỏi Mohamed: “Đưa tôi làm gì?” Sao không đưa cho cái đứa thích dùng nắm đấm đánh người ấy?

Ánh mắt chứa đựng một rổ ác cảm đặt trên người Kỳ Họa Niên đứng gần đó.

Mohamed xoay lưỡi dao về phía cánh rừng khuất nắng đằng trước, chậm rãi giải thích: “Tôi sẽ đi đầu dạt bớt lá cây rậm rạp dẫn đường, còn anh sẽ đi cuối để bảo vệ mọi người. Thật ra tôi định để cho Họa Niên làm chuyện này nhưng cậu ta đang bị thương, đành giao lại cho anh.”

Dừng đoạn, gã giả điên cười hỏi: “Bộ anh không dám làm hả?”

“Gì mà không dám.” Ngoài mặt, khẩu khí của Philippe tương đối mạnh mẽ, nhưng bên trong thì hoàn toàn trái ngược. Đây là lần đầu tiên gã đặt chân vào nơi rậm rạp tăm tối thế này, kinh nghiệm bảo vệ bản thân còn không đủ, huống hồ gì là bảo vệ người khác? Nhưng nhiệm vụ được giao cho gã trước mặt những thành viên còn lại, gã dù lo sợ đến đâu cũng chỉ còn cách cắn răng chịu đựng.

Thật ra dưới nước mới nguy hiểm và khó lường hơn là trên cạn, ít nhất trên cạn con người có thể dốc lực bỏ chạy, sau đó tìm đại một chỗ trú ẩn là lập tức an toàn. Đúng vậy, mọi thứ sẽ ổn thôi, cùng lắm cứ nhắm mắt huơ dao loạn xạ, trúng con nào hay con đó.

Tự trấn an xong, Philippe Nguyễn im lặng ngắm nghía con dao đi săn trong tay mình. Loại dao chuyên dụng với hình dáng và màu sắc hầm hố đáng sợ, đặc biệt là nó rất nặng, ban nãy gã lơ đễnh cầm bằng một tay, suýt thì bị trượt rơi xuống đất.

Phía bên kia, Ngụy Kỉ vẫn luôn ăn mặc chỉnh tề, trên đầu đội thêm chiếc mũ tai bèo màu trắng ngà cũ kỹ và cặp kính gọng vàng sáng lóe dưới nắng mai. Ông ta chưa từng tham gia vào cuộc nói chuyện của mọi người, nhất là những trận ồn ào vô nghĩa của Thụy Lam. Từ đầu đến giờ, điều duy nhất khiến ông ta quan tâm đó là hoa Blancrisha và mạng sống của Kỳ Họa Niên.

“Giờ ta đi đến nơi trú ẩn đầu tiên phải không?” Ngụy Kỉ nheo đôi mắt hằn tuổi già nhìn qua đỉnh ngọn núi mờ ảo đằng xa.

Mohamed cầm khăn tay lau qua lau lại lưỡi dao tới khi nó sáng loáng, vừa lau vừa gật đầu đáp: “Đúng rồi, chúng ta có tất cả là ba địa điểm trong toàn bộ chuyến đi. Vì quãng đường tìm đến hang động Rakt rất xa, chúng ta không thể đi một lèo được nên đành chia ra từng mốc thời gian để giữ sức.”

“Anh nhắm khoảng bao lâu chúng ta đến nơi?” Vưu Hạ từ xa đi lại gần, chợt hỏi.

Mohamed đánh mắt nhìn đối phương, vô thức nở một nụ cười ngọt ngào: “Nếu không gặp trở ngại suốt dọc đường thì chỉ mất hai tuần.”

[…]

Hiện tại đã qua thời khắc sớm mai, khoảng tầm chín, mười giờ. Ánh nắng giờ này rất đẹp, ấm áp chiếu rọi trên gương mặt của từng người. Nhưng càng đi sâu sẽ càng tách biệt với những tia sáng thơm mùi cỏ dại thế kia. Trên đỉnh đầu rợp lá cây xanh tươi, xung quanh cũng chỉ toàn là những loại cây có lá dài tới gần một mét, che khuất tầm nhìn của con người.

Trước khi xuống tàu để vào rừng, Mohamed có nói sơ lược những điều cơ bản để tất cả thành viên cùng nắm rõ, khỏi phải bỡ ngỡ hoang mang nếu thình lình gặp sự cố. Ví như trong núi thường hay có khí độc, nhất là khi sắc trời chuyển tối, lúc chúng ta chẳng còn nhìn thấy ai với ai. Để tránh việc nhiễm khí độc, mọi người phải luôn gắng sức đi tới nơi trú ẩn an toàn nhanh nhất có thể.

Đây là lý do đoàn người mải bước đi mà không buồn suy nghĩ hay trò chuyện.

Theo đúng tính toán hồi nãy, Mohamed đi đầu dẫn đường, lưỡi dao sắc bén liên tục chặt đứt các tán lá to dài phía trước và hai bên. Tiếp theo lần lượt là Ngụy Kỉ, Vưu Hạ, Kỳ Họa Niên, Thụy Lam, Tào Mẫn. Cuối cùng là Philippe Nguyễn. Gã luôn nắm chặt chuôi dao bằng hai tay, có lúc mỏi quá mới đành hạ xuống vài giây rồi lại lập tức giơ lên đầy cảnh giác.

Nếu đồng nghiệp trong bệnh viện nhìn thấy hình ảnh khôi hài này của Philippe chắc sẽ cười tám ngày tám đêm.

Ngoài dã thú lảng vảng săn mồi và khí độc, thực vật cũng là một thứ cần được đề phòng. Đa số chúng đều vô hại, trừ khi con người không biết mà vô tình ăn phải rồi bị ngộ độc, nguy hiểm hơn là thiệt mạng ngay lập tức. Nhưng thiểu số mới là “tay săn mồi đáng gờm”.

Trong rừng rậm luôn tồn tại một ít thực vật ăn thịt người. Có loài sặc sỡ và kiều diễm, sẵn sàng phô bày vẻ đẹp kỳ lạ để kích thích bản năng tò mò của con người. Cũng có loài ngụy trang xuất sắc bằng cách sinh sôi sát mặt đất, lẩn vào những vạt cỏ xanh um, khó bị phát hiện bởi mắt thường.

“Thế nên lúc di chuyển nên chú ý tới mấy loài này, chịu khó quan sát xung quanh, cả dưới đất nữa, tránh giẫm lên mấy nhánh cây kỳ lạ.” Mohamed cử động cổ tay hơi nhiều, bây giờ bắt đầu thấy mỏi. Có điều, nếu gã dừng lại thì sẽ mọi người bị đám cây lùm xùm bao vây, vừa chắn tầm nhìn gây mất cảnh giác vừa khó chịu ngứa ngáy.

Trên nhánh cây có rất nhiều sâu bọ độc ẩn thân, hoàn toàn chẳng biết đâu mà lường.

Đoàn người đang di chuyển thì bỗng nghe thấy tiếng ré lên từ phía sau lưng. Tất cả đồng loạt ngoảnh đầu nhìn chằm chặp Thụy Lam, phát hiện gã đang há hốc miệng, ngón tay chỉ chỏ một thứ xam xám đu vắt vẻo trên cây.

“Nhìn kìa, khỉ đó!” Thụy Lam từ từ trừng mắt, chăm chú ngắm một con khỉ lông xám.

Mohamed quay lưng, giơ cánh tay còn lại lên che nắng, sau đó trông thấy một con khỉ lông xám đang thong thả ăn hoa quả. Lúc ăn xong, nó còn vô tư ném vỏ và phun hạt vào người bọn họ. Cuối cùng là cười khanh khách đầy khoái chí. . Ra chương nhanh nhất tại — TRÙMTRUYỆ N. n et —

Hạt hoa quả rơi trúng cái trán Thụy Lam, hắn vội vàng che lại, bực bội gào lớn: “Má! Con khỉ này, mày mất nết dữ vậy! Mày tin tao solo với mày liền không!”

Nụ cười khanh khách khiêu khích vọng xuống từ ngọn cây chợt biến mất. Con khỉ im lặng nhìn chằm chằm Thụy Lam, có lẽ nó hiểu được khẩu hình mắng chửi của hắn. Ánh mắt thăm dò săm soi của nó nhất thời làm da đầu cả đoàn tê rần.

Mohamed cau mày, nghiêm giọng nói: “Đừng nhìn nó nữa, tốt nhất là đừng gây chú ý tới nó! Khỉ là loài thông minh ranh mãnh, nó thích trêu chọc chúng ta, chúng ta càng phản kháng thì nó càng giỡn nhây đấy!”

Dừng chốc lát, Mohamed liếc lạnh sau gáy Thụy Lam, kìm giận răn đe: “Ngoài việc suy nghĩ như người, nó còn thù rất dai, không khéo sẽ bị nó đeo bám gây phiền phức. Hơn nữa, đi rừng kỵ nhất là oang oang cái miệng, muốn mời mọc bọn hổ báo sói tới đây bày tiệc buffet à? Thụy Lam, cậu đang đi rừng chứ không phải đi sở thú, thông não được chưa hả?”

Thụy Lam giật thon thót, ngoảnh đầu lại, lộ ra đôi mắt biết lo lắng: “Thật sao? La như vậy liệu chúng có theo chúng ta không?” Hỏi xong, hắn đảo mắt dáo dác nhìn chung quanh, mặc dù chẳng thấy con dã thú nào rình mò nhưng trái tim vẫn run lẩy bẩy.

“Theo hay không cứ đi là biết thôi.” Vưu Hạ đột nhiên góp lời, thái độ rõ ràng không hề vui vẻ. “Đã sống trong tập thể thì nên biết điều một chút, bản thân là gánh nặng chưa đủ sao mà còn tạo thêm gánh nặng vậy?”

Kỳ Họa Niên đứng cạnh e ngại lại có mâu thuẫn giữa hai người, cậu bèn vịn vai anh, hạ giọng khuyên can: “Thôi được rồi anh à, bây giờ không phải lúc để cãi nhau đâu ạ. Lỡ tiếng ồn kéo thú dữ đến thì nguy hiểm lắm.”

Lời khuyên của cậu khá đúng thời điểm nên anh liền nghe theo, chậm rãi hít sâu vào để bình tĩnh. Thật ra anh vẫn luôn cảm thấy Thụy Lam trẻ người non dạ, tứ chi phát triển, lúc nào cũng tự cho bản thân bị người khác chèn ép tới mức thiệt thòi rồi làm càn làm quấy. Nhưng hắn không hiểu lối suy nghĩ thiển cận và ấu trĩ đó sẽ gây ra phiền phức cho người khác.

Điển hình là ngay lúc này.

Lần đầu tiên bị Vưu Hạ chỉ trích nhưng Thụy Lam không gân cổ cãi lại nửa chữ. Hắn siết quai túi ba lô, cúi gằm mặt im thin thít. Bấy giờ, Ngụy Kỉ mới thở dài thành tiếng, chân thành tỏ bày một câu.

“Mục tiêu của chúng ta là gì, chắc mọi người chưa quên đâu nhỉ? Đoạn đường còn rất xa, đừng trì hoãn thêm nữa.”

Sau câu nói của Ngụy Kỉ, ai nấy đều thinh lặng như có điều suy nghĩ. Nói thật lòng, dự án Sodium chỉ là hoài bão chưa thực hiện được của riêng ngài Viện phó mà thôi. Còn những người cùng tham gia chuyến đi này rõ ràng chẳng hề mặn mà gì với nó.

Philippe, Tào Mẫn và Thụy Lam đi vì nhiệm vụ, đi vì tương lai mai sau có thể sẽ thăng tiến nhờ vào công lao hy sinh. Về phần Vưu Hạ, chỉ hai người họ biết rằng anh đi vì bị ép. Kỳ Họa Niên lại đi vì Vưu Hạ. Chung quy, mục đích của tất cả mọi người hoàn toàn khác nhau, thế nên tâm huyết của mỗi thành viên cũng sẽ không thể tương đồng được.

Nhưng Ngụy Kỉ không quan tâm.

Ông ta chỉ tâm niệm, một khi đã đặt chân đến đây, chắc chắn không thể tay trắng trở về.

“Đi tiếp thôi.” Ngụy Kỉ vỗ vào bả vai của Mohamed, ra hiệu cho gã tiếp tục dẫn đường.

Bầu không khí trầm lặng hẳn.

Đằng sau, Tào Mẫn xoa đầu Thụy Lam, khẽ cười an ủi: “Mọi người chỉ căng thẳng quá thôi, đừng để bụng.”

Thụy Lam ủ rũ gật gù: “Ừm.”

Tào Mẫn liếc nhìn đối phương giây lát rồi xốc lại ba lô nặng trịch trên lưng. Lúc hạ tay xuống, y vô tình quệt vào một nhánh cây có gai, lòng bàn tay mau chóng bị rạch một đường nhỏ, máu đỏ ứa ra. Giật mình dừng chân, Tào Mẫn xòe tay ra kiểm tra, thấy vết thương chẳng nhằm nhò gì, y mau chóng mặc kệ nó rồi đi tiếp.

Cánh rừng chỉ còn hồi lại từng tiếng bước chân rì rầm.

Khi mặt trời vừa treo trên đỉnh đầu, nhóm dự án cũng đã đi được một quãng đường khá xa. Tuy nhiên, càng tiến gần về nơi trú ẩn thứ nhất, mọi người càng phát giác ra một điều kỳ lạ. Quanh quẩn chỗ bọn họ phảng phất một mùi hôi thối khó chịu, giống như là mùi xác chết lâu ngày đang phân hủy.

Gương mặt ai cũng bắt đầu nhăn nhó vì nín thở quá lâu.

“Mùi gì vậy nhỉ?” Sau vụ con khỉ, Thụy Lam không dám mở miệng nói thêm chữ nào, chỉ có lúc này bị mùi hôi ám ảnh quá nên hắn nhất thời buột miệng hỏi.

Thế nhưng không ai trả lời câu hỏi của hắn, dù trong lòng mỗi người đều có cùng một hoài nghi.

Đi thêm được vài bước, Mohamed đột nhiên lên tiếng: “Có thể chúng ta đang đi vào chỗ có cây ăn thịt người.”

“…”

Hả?!

Lập tức, mọi thành viên đồng loạt khựng lại, hồi hộp dáo dác nhìn quanh rồi nhìn xuống chân mình. Ngoài cỏ cây rậm rạp, bọn họ không phát hiện ra loài thực vật nào bất thường. Nhưng Mohamed đã nói trước đó, có một số loài ngụy trang rất giỏi, con người nhìn bằng mắt sẽ không nhận ra được. Nếu không thể phát hiện qua thị giác, vậy phải làm sao đây?

Ngụy Kỉ hiếm khi hốt hoảng, ông ta điềm tĩnh hỏi: “Cậu có biết chính xác là cây gì không?”

Mohamed trầm mặc nghĩ ngợi: “Tôi không chắc nữa, vì hầu như cây ăn thịt nào cũng sẽ có mùi thối rữa thế này. Chúng vốn tiêu hóa con mồi bằng chất dịch riêng biệt, cho nên sẽ luôn tỏa ra mùi xác rữa hôi thối. Nhưng nếu không nhầm thì đây là…”

Xoạt!

Trong đầu Mohamed sắp sửa nảy ra một cái tên thì đột nhiên có tiếng động loạt xoạt lạo xạo dưới mặt đất, sau đó lan ra cả bốn phía, gần như bao vây tất cả bọn họ. Mọi người vội sực tỉnh, cảnh giác đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã nghe thấy tiếng hét vang vọng ở phía cuối hàng.

Có điều, đây không phải là giọng của Thụy Lam.

“Á! Khoa— cứu—vớ—”

Xoạt xoạt!

“Mọi người, cứu tôi, á…”

Xoạt xoạt!

Tiếng thất thanh lẫn với tiếng loạt xoạt kéo lê trên đất chẳng mấy chốc lấp đầy màng nhĩ của nhóm dự án. Dù đã trải qua cơn khủng hoảng đầu tiên ở dưới nước, nhưng lần này mọi người vẫn bị dọa tới mức chết sững tại chỗ, vì mối nguy hiểm trước mặt hoàn toàn vượt ngoài khả năng chịu đựng của tâm lý.

Không biết từ đâu xuất hiện một tảng thực vật có hình thù dây leo màu xanh lá cây sẫm quấn chặt Tào Mẫn, hung bạo kéo con mồi về phía mình. Nhìn từ xa, nó không khác gì cơn sóng thần bất ngờ ập tới với tốc độ kinh người, thoáng cái đã nhấn chìm Tào Mẫn trong các cành cây chằng chịt gai nhọn. Mỗi lần vùng vẫy giãy dụa, nó sẽ càng ra sức siết chặt con mồi hơn.

Sự cố xảy ra quá nhanh làm Mohamed không kịp phản ứng. Khi gã đẩy mọi người dạt ra và chạy lên đằng trước thì đã muộn rồi. Hiện tại chưa rõ Tào Mẫn có thể bị kéo đi đâu, nhưng chắc chắn là chưa thể chết được. Trước đó, Mohamed ngửi thấy mùi máu tươi cùng với mùi xác chết, chứng tỏ ở đây vừa có trận chiến đẫm máu nghiêng về một phe. Bây giờ nó lại cắp Tào Mẫn đi, có lẽ là muốn dự trữ thức ăn đợi sau khi tiêu hóa xong sẽ lập tức nạp vào. Hoặc là có tác động khác vô tình khiến nó thình lình nổi cơn muốn săn mồi.

Nhưng dù là lý do nào chăng nữa thì tính mạng của Tào Mẫn vẫn cần được đảm bảo.

Trong đoàn ngoài Mohamed thì không còn ai có kỹ năng đi rừng. Thấy mọi người chưa hoàn hồn lại, gã hít sâu một hơi rồi lên tiếng trấn an: “Mọi người, nghe tôi nói đây!”

Tất cả cùng nhìn về một hướng.

“Chuyện đầu tiên và quan trọng nhất lúc này là phải giữ bình tĩnh. Bình tĩnh rồi chúng ta mới đủ sức đối phó với nguy hiểm. Thứ mà mọi người vừa thấy là cây Mai Phục, một loại cây ăn thịt người rất đáng sợ, nó thường kéo con mồi về ổ để giết chết rồi tiêu hóa. Nhưng tôi đoán là Tào Mẫn vẫn chưa bị gì đâu. Cho nên kế hoạch trước mắt của tôi là thế này, tôi sẽ đi tìm Tào Mẫn, còn mọi người cứ ở lại đây cho tới khi chúng tôi quay lại. Nếu sau hai giờ vẫn không thấy chúng tôi thì mọi người hãy tiếp tục đi về phía Nam, đi thẳng một đường là sẽ tới nơi trú ẩn thứ nhất. Mọi người rõ chưa?”

Kỳ Họa Niên có vẻ không đồng tình: “Làm sao chúng tôi bỏ hai người lại được? Hơn nữa, nếu tiếp tục đi có thể bị lạc, lúc đó thì chúng ta sẽ tan đàn xẻ nghé luôn đấy.”

“Tan đàn xẻ nghé quan trọng hay tính mạng của mấy người quan trọng hơn?” Mohamed khẽ chau mày. “Ở đây lâu rất nguy hiểm, giữ được mạng người nào hay người đó. Tôi tin tưởng cậu, Họa Niên. Tôi tin cậu sẽ đưa mọi người tới nơi an toàn được. Đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ quay về.”

Nói đến đây, Mohamed đưa con dao đi săn cho Kỳ Họa Niên, vỗ lên vai cậu vài cái như thể vừa giao một trọng trách: “Tôi đi đây!”

Vừa chạy được một quãng, Mohamed bỗng khựng lại, quay đầu nhắn nhủ: “À quên nữa, cây Mai Phục rất sợ lửa, nếu gặp lại nó ở trên đường thì cứ dùng lửa đối phó.”

Dứt lời, Mohamed nương theo mùi máu tanh và xác rữa để lần ra dấu vết hang ổ của cây Mai Phục.

Kỳ Họa Niên đứng nhìn xa xăm rồi siết chuôi dao, tay kia cậu nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Vưu Hạ. Cả hai nhìn nhau trong thinh lặng, sau đó cùng với những thành viên còn lại kiên nhẫn chờ đợi.

Có điều, lũ cây ăn thịt người rõ ràng là háu đói đến đáng ghét. Tuy bọn chúng vừa ngấu nghiến một người trong nhóm nhưng dường như vẫn chưa đủ lấp đầy bao tử. Tính từ lúc Mohamed chạy đi tìm Tào Mẫn đến giờ chỉ mới có mười phút, thế mà bọn chúng lại rình rập, rục rịch muốn săn mồi.

Trong lúc quan sát canh chừng, Kỳ Họa Niên nhận ra được tiếng lạo xạo loạt xoạt quen thuộc. Cậu lập tức nhấc tay giơ con dao lên, chĩa về hướng có âm thanh kỳ quái. Biểu cảm gương mặt của cậu lúc này căng thẳng giống hệt lần đọ sức với cá sấu Caiman.

Vưu Hạ đứng ngay bên cạnh cũng phát hiện điều bất thường, bèn hạ giọng cảnh báo: “Mọi người cẩn thận dưới chân mình.”

Ba thành viên còn lại nghe xong liền chuẩn bị tinh thần, ai nấy đều nhìn chằm chằm mặt đất, phòng có biến thì kịp thời đối phó. Số lượng bật lửa đem theo không nhiều, vừa đủ cho ba người Thụy Lam, Philippe và Ngụy Kỉ. Kỳ Họa Niên đã có con dao đi săn mà Mohamed gửi lại, riêng Vưu Hạ lại chẳng có vũ khí gì bên người.

Cậu liếc nhìn bàn tay trống không của anh, bỗng sực nhớ con dao quân dụng đã dính máu Caiman, vội vàng lấy ra ấn vào tay anh: “Anh cầm lấy đi, có gì thì cứ chặt đứt tụi nó.”

Vưu Hạ cầm chuôi dao nóng như than, chắc là nhiệt độ truyền từ lòng bàn tay của cậu sang. Anh nghiêng đầu, thong thả ngắm nghía con dao một lúc rồi khẽ cong môi cười.

Dao gì chứ, cái này chặt đến bao giờ mới xong?

Tuy nghĩ vậy, nhưng Vưu Hạ vẫn nghe lời Kỳ Họa Niên, nắm chặt dao không buông.

Thời khắc kinh hoàng lại đến, thậm chí còn khốc liệt hơn vừa rồi.

Mọi người đứng sát lưng vào nhau, tạo thành hình ngôi sao năm cánh. Mỗi người tự giữ cẩn thận vũ khí chiến đấu và bật chế độ cảnh giác thật cao. Khi mớ dây leo chằng chịt gai nhọn lao tới, tất cả đồng loạt bật nắp bật lửa và chìa dao ra, thay phiên đốt lẫn chặt đứt. Tuy nhiên, trong lúc hỗn loạn, Thụy Lam đã đánh rơi bật lửa, liền sau đó thì có một nhánh dây thừa cơ hội quấn chặt cổ tay và cổ chân của hắn.

Thụy Lam ngã xuống, tức thì cảm nhận được từng sợi dây mỏng manh đang trườn bò trên cơ thể mình và không ngừng quấn chặt. Hắn thở chẳng nổi, ngay cả kêu cứu chỉ là mấy chữ í ới yếu ớt.

Giữa cuộc hỗn chiến, Kỳ Họa Niên tinh mắt đẩy Vưu Hạ sang góc không có dây leo, tiếp đến cậu quay người lao tới chỗ Thụy Lam, dùng sức chặt đứt các nhánh cây đang ép lồng ngực hắn. Sợi dây dứt làm đôi, vội vàng rụt lại. Thụy Lam vừa thở được đã bị ho dữ dội, mặt xanh như tàu lá chuối.

Kỳ Họa Niên vươn tay kéo Thụy Lam đứng lên: “Anh đứng cạnh Vưu Hạ đi, mau lên!”

Thụy Lam vốn không có thời gian để chần chừ hay lựa chọn, hắn nhắm mắt chạy ào qua chỗ Vưu Hạ đang đứng. Khi đứng ở góc này, hắn mới nhận ra rằng cuộc hỗn chiến với cây Mai Phục còn đáng sợ hơn Caiman gấp nghìn lần.

Thụy Lam run lẩy bẩy: “Cầu trời phù hộ chúng con, cầu trời phù hộ…”

Vưu Hạ lạnh nhạt ngắt ngang: “Người vừa cứu cậu là Họa Niên, không phải ông trời đâu!”

“…Tôi biết!” Thụy Lam nhất thời im bặt, ánh mắt chăm chú dõi theo ba người còn lại đang chiến đấu không ngừng.

Hồi sau, Thụy Lam bất mãn chau mày hỏi: “Sao nhìn anh bình thản vậy? Anh không giúp họ sao?”

Vưu Hạ thong thả sờ chuôi dao bằng ngón cái, nhàn nhạt đáp: “Cây này không phải cây Mai Phục, nó không giết người ngay được đâu.”

“Hả?” Thụy Lam sửng sốt, cảm thấy có gì đó rất sai. “Anh bị sao vậy? Nó suýt giết chết tôi kia kìa, anh quên rồi hả? Nó siết chặt tới độ không thở nổi luôn!”

Bấy giờ, Vưu Hạ mới nhìn sang đối phương, lần đầu tiên mỉm cười nói: “Không phải nó đáng sợ hay sắp giết cậu, mà do cậu quá hoảng sợ nên suýt nữa tự giết mình thôi.”

Quay lại nhìn Kỳ Họa Niên, Vưu Hạ nói tiếp: “Chúng cũng là thuộc loài dây leo, nhưng không có khả năng giết người, càng không ăn thịt. Nó chỉ quấn chặt chúng ta tới khi tắt thở thì rút lui. Đương nhiên so với Mai Phục, nó chẳng là gì cả. Cậu nhìn thấy Philippe đang nhàn nhã chặt chúng từng khúc không?”

Thụy Lam đảo mắt nhìn Philippe Nguyễn theo lời Vưu Hạ, đầu óc lập tức được khai sáng.

Rõ ràng động thái của bọn họ rất nhàn hạ, chặt rồi lại chặt, chẳng bao lâu thì bọn dây leo kia tự động rút lui.

Thụy Lam ngỡ ngàng cảm thán: “Bà nó chứ! Không lẽ tôi đen tới độ suýt bị nó giết?”

Vưu Hạ cười khẩy: “Lo gì, số cậu đâu phải là số con rệp.”

“…” Thấy ghét! Còn xỏ mình nữa chứ!

Giải quyết đám dây leo dai dẳng xong xuôi, Kỳ Họa Niên quệt mồ hôi trên trán rồi xoay lại tìm kiếm bóng dáng Vưu Hạ. Anh đang đứng dựa vào gốc cây, khóe miệng cong lên cười với cậu, thêm cả ánh mắt hài lòng và tự hào, bỗng chốc tâm trạng căng thẳng trong lòng cậu vội bay mất.

Kỳ Họa Niên chậm rãi cất bước, nhưng chưa được bao xa thì thình lình xuất hiện một nhánh dây leo nhắm vào cổ chân cậu mà lao thẳng tới.

“Cẩn thận!” Vưu Hạ hét lên, đồng thời thay đổi ánh mắt, nhìn đăm đăm vào nhánh cây ngoằn ngoèo sau lưng Kỳ Họa Niên.

Kỳ Họa Niên sững sờ ngoảnh đầu nhìn, tay chân nhất thời luống cuống. Song, khi cậu xác định được vị trí của nhánh dây leo thì nó đã sớm bốc khói và cháy lụi. Khói đen bay lên có mùi hôi thối, chắc chắn là mùi của xác rữa.

Kỳ Họa Niên nặng nề hít sâu vào rồi mau chóng sải chân lùi ra xa hiện trường. Phía sau, trừ Vưu Hạ thì ba người kia đều sửng sốt, vì họ không hiểu tại sao cái cây đó tự bốc cháy được.

“Nó bốc cháy được à? Mùi thối vãi, có phải của cây Mai Phục gì không?” Thụy Lam kẹp lỗ mũi, càm ràm.

Philippe Nguyễn thôi ngỡ ngàng, gã trầm mặc liếc nhìn Vưu Hạ, ánh mắt chứa nhiều nghi ngờ nhưng không thể phát hiện được gì.

Ngày xưa còn du học bên Pháp, gã đã luôn cảm thấy anh rất kỳ lạ, không chỉ vẻ ngoài mà còn cả suy nghĩ bên trong. Lần trông thấy làn da trắng nhợt của anh, gã vừa kinh ngạc vừa rùng mình. Bây giờ thêm chuyện cây tự bốc cháy ngay khi Vưu Hạ hét lên, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Vưu Hạ không để ý tới ánh nhìn săm soi của Philippe, điềm tĩnh xác nhận: “Ừ, lần này thì là cây Mai Phục đó. Sao hồi nãy không phải là nó nhỉ?”

“…” Thụy Lam sa sầm, tiếp tục mắng thầm. “Nữa, muốn mình chết mới đã nư hay gì…”

Nhìn thấy Kỳ Họa Niên vẫn an toàn đi đến gần, Vưu Hạ thoáng thở phào.

“Không bị thương chứ?”

“Vâng, em không sao hết đó. Cảm ơn anh nha.”

“Cảm ơn gì chứ, là ông trời có mắt thôi.”

Thụy Lam: “…”

Vì cho rằng mình không cần dùng đến dao quân dụng, Vưu Hạ đã mau chóng trả nó lại cho cậu, đồng thời nắm chặt bàn tay đối phương. Tay cậu luôn ấm nóng, bù cho cái rét buốt của anh. Cả hai thầm lặng dành cho nhau ánh nhìn âu yếm nhất sau khi một lần nữa thoát khỏi nguy hiểm.

Tuy nhiên, bọn họ thả lỏng tinh thần chưa bao lâu thì Ngụy Kỉ đã quay sang, nghiêm giọng hỏi: “Tiếng gì nữa vậy? Lại là cây ăn thịt à?”

Thụy Lam ngã khụy, mếu máo than: “Bà nó, mệt lắm rồi đó nha…”

Philippe Nguyễn cũng không hề khá hơn, mặt mũi cau có và kiệt sức: “Làm sao giết hết bọn nó bây giờ?”

Kỳ Họa Niên nhún vai, cầm dao lên, thản nhiên đáp: “Cứ giết thôi.”

Tiếng động sột soạt ngày càng gần, qua một hồi, từ sau đám cây cỏ rậm rạp bỗng xuất hiện đôi bóng người dính sát vào nhau. Thụy Lam trợn ngược mắt nhìn hai cái bóng biết di chuyển, suýt nữa thì ré lên sợ hãi. May sao, hai cái bóng không hề xa lạ, dù trên quần áo bọn họ dính không ít máu đỏ và mùi xác rữa.

Mọi người đứng hình một giây.

Ngay sau đó, Mohamed ngẩng mặt mỉm cười tươi rói, trái ngược với Tào Mẫn rũ rượi như lá liễu.

[…]

Xế chiều, nhóm dự án cuối cùng cũng đến được nơi dừng chân thứ nhất. Suốt dọc đường không còn chạm mặt phải thú dữ hay thực vật ăn thịt, tất cả thành công giữ được bảy cái mạng người.

Xung quanh thưa thớt cây cối, mặt đất bằng phẳng và vững chắc. Phía trên có ánh nắng hắt xuống, phần nào khử đi một ít mùi hôi và khí độc. Đã hai ngày lưu lạc nơi rừng thiêng nước độc, ai nấy đều bắt đầu kiệt sức. Ngoài việc đi bộ rã cả hai chân thì trái tim của bọn họ cũng bị tổn thương chẳng ít. Một lần gặp cá sấu, một lần gặp cây ăn thịt người, không biết còn có thêm lần nào nữa không.

Nhưng hiện tại việc nên làm là nghỉ ngơi dưỡng sức chứ không phải tưởng tượng hay phỏng đoán vớ vẩn.

Chỗ trú ẩn thoáng đãng và yên tĩnh hơn mọi người nghĩ.

Mohamed cầm theo vài chai nước suối cỡ lớn nhét vào ba lô, sau đó đi lại gần Thụy Lam, đá mông hắn, nhắc nhở: “Phụ người ta dựng lều đi kìa, ngồi thừ đó làm gì.”

Thụy Lam thở hắt ra, uể oải rên: “Mệt quá, ngồi thở xíu cũng không được à.”

“Ai cũng mệt chứ có riêng gì cậu đâu. Lẹ lên đi, tôi trở về là phải dựng xong lều đó.” Có lẽ Mohamed là người duy nhất đủ sức uy hiếp tên lười biếng nhớt thây Thụy Lam.

Sau khi Mohamed đi tìm lửa và nước, những thành viên còn lại cũng bắt đầu dựng lều. Bọn họ có mang theo đủ đồ dùng và đồ nghề, nhưng kỹ thuật thì không phải ai cũng có. Tổng cộng có ba lều, mỗi lều hai người, riêng lều cuối là ba vì có thêm Mohamed.

Philippe Nguyễn sống bên nước ngoài khá lâu, gã từng tham gia vài khóa học dã ngoại nên dễ dàng biết cách dựng lều sao cho không bị sập giữa chừng. Phía Kỳ Họa Niên và Vưu Hạ tạm thời vẫn ổn, chưa có dấu hiệu trúc trắc. Riêng Thụy Lam với Tào Mẫn thì có, rất căng là khác.

Mình mẩy Tào Mẫn bị thương nhẹ, nhưng Mohamed có dặn dò không nên cử động mạnh, mọi việc giao lại cho Thụy Lam làm đi. Lúc nghe vậy, Thụy Lam nhảy dựng gào rằng cuộc đời bất công, cuối cùng hắn vẫn phải cắn răng dựng lều một mình.

Tào Mẫn ngồi gần đó áy náy gần chết.

“Hay là tôi phụ cậu nha?”

Thụy Lam vật vã với tấm bạt khổng lồ, cau mày đáp: “Thôi anh ngồi nghỉ đi, lát là xong liền à.”

Nửa tiếng sau, lều vải của Thụy Lam thẳng thừng sập xuống, bật lên hàng nghìn hạt bụi li ti.

Mấy thành viên liếc nhìn cái lều rũ rượi và chủ nhân đáng thương của nó, đồng lòng phì cười.

Thụy Lam ngơ ngác đi lại xem thử, không biết mình sai ở đâu, hắn vội vàng ngó qua cái lều của Kỳ Họa Niên, không khỏi trầm trồ.

“Nãy để ý rồi nha, cậu dựng lẹ thiệt! Bí quyết là gì vậy?”

Nghe xin tuyệt chiêu dựng lều, Kỳ Họa Niên bỗng cười lưu manh: “Dễ mà, gặp đúng người sẽ tự dựng lên nhanh thôi.”

Thụy Lam nhất thời thộn mặt ra, hỏi: “Ủa liên quan gì gặp đúng người mới dựng nhanh vậy?”

“Ha ha…” Kỳ Họa Niên che miệng bật cười, hồi sau lắc lắc nói. “Thôi em giỡn đấy, anh đừng để ý. Mau dựng lại lều trước khi Mohamed về đi. Cắm chắc bốn cái chân của nó là được.”

Thấy Kỳ Họa Niên vén tấm màn đi vào trong lều, Thụy Lam thoáng nhăn mũi, nghiền ngẫm ‘bí quyết’ cậu vừa nói. Rốt cuộc là tại sao phải gặp đúng người?! Tại sao nhỉ?! Ai nói mình biết với!

Bên trong, Vưu Hạ đang sắp xếp lương khô và quần áo. Lúc Kỳ Họa Niên vừa ngồi xuống, anh lập tức ngẩng mặt hỏi: “Cậu mới cười với Thụy Lam à?”

Hả? Cười với Thụy Lam?

Kỳ Họa Niên hơi ngớ người.

Quả là luồng suy nghĩ không giống với bất kỳ ai. Bình thường họ sẽ hỏi, cậu mới nói chuyện với ai đó hả, nhưng Vưu Hạ thì hỏi, cậu mới cười với ai đó hả?

Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng cực kỳ ẩn ý.

Ghen rồi chăng?

Sau khi thông suốt, Kỳ Họa Niên xoa mũi, lựa lời đáp: “Em chỉ chọc anh ta xíu thôi à, đâu có cười giỡn gì đâu ạ.”

“Rõ ràng là cậu cười mà.” Vưu Hạ rũ mắt, ném mấy túi lương khô vào lại trong ba lô. “Thế chọc cái gì mới được?”

“À…chọc, em chỉ… ừm, adult jokes với anh ta thôi.”

“Adult jokes?” Tuy Vưu Hạ hiểu ý nghĩa mặt chữ, nhưng chưa bao giờ gặp kiểu nói đùa 18+ nên có đôi chỗ mù tịt. “Bộ dựng lều là adult jokes à? Nó có ý nghĩa gì?”

Kỳ Họa Niên nuốt nước bọt, bắt đầu thấy hốt hoảng. Nếu đối phương càng hỏi tới, tức mạng của cậu cũng sắp toi rồi.

“Thì thật ra nó là…”

“Mà khoan, cậu dám adult jokes với người khác trước mặt tôi à?”

“…Hả, đâu có, lúc đó anh ngồi trong lều—”

“Vậy tức là sau lưng tôi rồi!”

“…” Ừ, đúng, là sau lưng anh.

Thằng chó con xụi vai, nhỏ giọng bào chữa: “Anh khoan giận đã, anh phải hiểu dựng lều là gì trước rồi hẵng giận em chứ.”

Vưu Hạ nhướng mày hỏi ngay: “Thế nó là gì? Là gì mà cậu bảo phải gặp đúng người mới—”

Chưa nói xong, anh đã bị hai cánh tay rắn chắc “cắp” lên, đặt ngồi trên đùi cậu.

Trái tim nhất thời nhảy vọt tới cuống họng.

Vưu Hạ đẩy vai Kỳ Họa Niên, đồng thời ngoảnh đầu nhìn ra ngoài tấm màn, hồi hộp lo sợ có người nhìn thấy. Nhưng cơ thể của anh lại thành thật hơn rất nhiều, hoàn toàn dựa sát vào lồng ngực của đối phương.

“Cậu muốn ăn đòn đúng không? Bỏ tay ra.”

Kỳ Họa Niên ôm thắt lưng mảnh mai của Vưu Hạ, ngước mắt dịu dàng mà tinh nghịch nhìn anh: “Anh muốn biết nó là gì mà, em đang trả lời rồi đó.”

“Sao cơ?” Anh cúi nhìn, bây giờ mới phát hiện phía dưới mông mình bị cấn thứ gì đó.

Phía dưới, cấn? Không lẽ là…

Vưu Hạ vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt không rời khỏi đũng quần của Kỳ Họa Niên. Anh đã cố gắng suy nghĩ những gì trong sáng nhất, nhưng thằng chó con lại thẳng tay đánh vỡ tất cả bằng một câu.

“Đàn ông dựng lều tức là đang cương, mà em cương nhanh nhất là khi ở gần anh đó, anh à.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.