Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 106: Chương 106: Họ giống cặp đôi về già hủ hỉ với nhau




Người ta thường nói: Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?

Điều này không sai, song đôi khi cũng có trường hợp ngược lại, khi cảnh buồn cũng khiến cho lòng người chợt nhiên thổn thức.

Hừng đông mới ló dạng, trời đã mưa lất phất. Từng hạt nhỏ li ti rải đầy mặt đường và trên mỗi tán lá to bè như những hạt giống tốt để sinh sôi nảy nở. Bình thường, mưa rơi buổi tối sẽ không ảm đạm hiu quạnh bằng sáng sớm, cũng chẳng rõ là vì sao, nhưng nhìn mây xám giăng khắp bầu trời vào một ngày mới sẽ tự nhiên cảm thấy tịch mịch.

Trên ô cửa kính phòng ngủ của Quý Mãnh Tâm phủ đặc sương mờ. Máy radio đang phát một bản tin thời sự, tóm tắt những sự kiện đã xảy ra ngày hôm qua. Chẳng bao lâu thì đổi sang một chương trình tên là ‘Tôi Kể Bạn Nghe’. Từ cái loa nhỏ phát ra một giọng nói của nữ giới, mềm mại trong trẻo, cô đang đọc một lá thư được gửi đến chương trình.

“Xin chào, mình là Dandelion, nghĩa là hoa Bồ Công Anh. Bồ Công Anh sẽ giúp các bạn được giãi bày tâm sự giấu kín trong lòng mình. Hôm nay chúng ta sẽ mở đầu chương trình bằng một lá thư của bạn có nickname vừa kỳ lạ vừa đáng yêu – Petite Perle. Thật sự mình không chắc có phát âm đúng tên của người bạn này hay không, nếu như bạn đang nghe mình nói thì có gì đừng giận nhé! Lá thư của bạn ấy muốn kể về một mối tình đầu…“

Cửa phòng tắm bật mở, một làn khí nóng rực thoát ra ngoài. Quý Mãnh Tâm vừa lau đầu vừa đi qua ngồi xuống giường. Trong lúc lau khô tóc, y cầm điện thoại lên kiểm tra email. Đây là thói quen được hình thành từ khá lâu rồi, dù sao ngoài việc đến trường học, y cũng có làm thêm ở bên ngoài, cho nên việc kiểm tra email mỗi sáng là rất quan trọng.

Không có email gì mới, Quý Mãnh Tâm lẳng lặng bỏ điện thoại xuống, đứng dậy chuẩn bị thay quần áo. Vào thu rồi, thời tiết cũng thất thường hơn, lúc thì mát mẻ, lúc thì lạnh rét, hầu như ngày nào cũng mưa như trút nước. Hôm nay y mặc một chiếc áo sơ-mi cổ đứng màu trắng bên trong, khoác ngoài là áo len tay dài màu cà phê sữa, kết hợp với quần jeans tối màu.

“… Lần đầu tiên tớ gặp người đó là vào một buổi tiệc có rất nhiều người. Tớ đang ăn một que kem, còn chưa ăn xong thì lại nghe thấy có người hỏi tên của tớ. Lúc ngẩng đầu lên nhìn, tớ trông thấy một chàng trai vừa cao vừa đẹp trai, đằng sau người ấy tựa như có một ánh hào quang sáng rực rỡ. Tớ chói mắt lắm, nhưng cũng không thể quên được…”

Quý Mãnh Tâm trầm mặc đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn. Qua hồi lâu, y mới để ý đến giọng kể chuyện phát ra từ radio trên bàn học. Đã lâu rồi không nghe mấy câu chuyện tình cảm gà bông từ chương trình này, hôm nay tình cờ nghe lại bất giác làm y buồn cười.

Thời còn là học sinh, chắc hẳn ai cũng từng trải qua một vài mối tình sớm nở tối tàn rồi. Riêng Quý Mãnh Tâm thì không như vậy. Mặc dù trước kia có không ít nữ sinh đem lòng yêu mến y, lấy hết dũng khí để bày tỏ nhưng đều bị y lạnh nhạt từ chối.

Bởi vì thái độ không dịu dàng và khéo léo đó mà có đoạn thời gian, Quý Mãnh Tâm bị tất cả mọi người gán cho cái mác là “Kẻ Vô Tâm”. Buồn cười là, ba mẹ đặt cho y cái tên ‘Mãnh Tâm’ ngụ ý sau này trưởng thành, y sẽ là một con người làm việc thì nhiệt tình, yêu đương thì nhiệt huyết. Cuối cùng, Quý Mãnh Tâm từ nhỏ đến lớn đối với vạn vật xung quanh đều thờ ơ lãnh đạm.

“…Người đó hơi lạnh lùng, à không, là cực kỳ cực kỳ lạnh lùng. Người đó cũng ít nói, chỉ toàn là tớ bắt chuyện trước… Tớ từng mua rất nhiều đồ ăn cho người đó, hình như thích ai rồi thì mình sẽ không thấy tiếc bất cứ thứ gì nữa…”

Ngoài trời, mưa vẫn lất phất như cũ.

Quý Mãnh Tâm bước chân trần trên thảm sàn kẻ caro, đến bên cửa sổ, kéo rèm lên nhìn ra ngoài qua lớp kính mù mịt hơi nước. Nếu như không phải sáng hôm nay có hai tiết quan trọng, y đã vùi mình trên giường cả ngày cho khỏe rồi. Thời tiết ẩm ướt khiến cho y cảm thấy khó chịu trong người.

“Trước giờ mình chưa từng thích ai nhiều như thế, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây mình đều nghĩ đến người đó. Nhưng mà mình không biết phải nên bày tỏ làm sao để người ta không hoảng sợ? Ừ… Giả như là con trai tỏ tình với con trai thì có bất thường quá không?”

Hạ rèm xuống, Quý Mãnh Tâm nhíu hàng mày, quay người đi tới chỗ bàn học, muốn tắt đài radio.

“…Có lẽ khi nghe thấy, người đó cũng không biết mình là ai, như vậy cũng tốt lắm, mình sẽ lại thầm lặng thích người ta…Mình rất thích cậu, rất là thích cậu, M—cạch.”

Giọng đọc của Dandelion đang dạt dào cảm xúc thì bỗng ngưng bặt.

Câu chuyện về mối tình đầu kia dường như không có hồi kết tốt đẹp. Song, Quý Mãnh Tâm cũng chẳng hề để tâm đến, y duỗi tay lấy chiếc cặp quai chéo đeo vào người rồi đi xuống dưới nhà.

Bầu không khí trong phòng khách quá đỗi yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng mưa rơi. Quý Mãnh Tâm ngồi bệt ở bậc thang cuối cùng, mang giày vào xong xuôi rồi đứng dậy. Cách một vách tường, y nhàn nhạt cất tiếng chào:

“Ba, mẹ, con đi học đây!”

Bên trong im lặng chốc lát mới phản hồi: “Trời mưa đường trơn, đi cẩn thận đó.”

Quý Mãnh Tâm đi tới vài bước, định không nán lại thêm giây nào nữa nhưng rốt cuộc vẫn buộc bản thân dừng chân. Y hơi nghiêng đầu nhìn qua, ngay lập tức trông thấy có đôi bóng người, ba thì đang đứng, mẹ thì đang ngồi, chẳng ai nói chuyện với ai.

Ba y là một công chức đã sắp tới tuổi về hưu. Tính tình của ông điềm đạm tốt bụng, trong công việc thì cương trực liêm chính, trong gia đình thì yêu thương vợ con. Trước kia ông thường xuyên vắng nhà vì tất bật với công việc, nhưng hiện tại thì chỉ muốn dành toàn thời gian để chăm sóc cho vợ.

Mẹ y từng là một người phụ nữ biết vươn lên vượt khó, chăm chỉ siêng năng, nhưng qua một đợt sốc tâm lý thì đã suy sụp hẳn. Bây giờ bà không nói không cười, suốt ngày trưng ra gương mặt sầu bi, đôi lúc còn chực khóc mà chẳng rõ lý do.

Quý Mãnh Tâm lẳng lặng quan sát mẹ mình, hồi lâu thấp giọng nói: “Mẹ, con đi học nhé?”

Giọng nói truyền tới, thế nhưng bà không phản ứng lại, đầu cúi xuống, mi mắt buông rũ, vô tình che đi quầng mắt sâu hút vì căn bệnh thiếu ngủ thâm niên. Trong tay bà có một mảnh vải màu trắng, trên đó có thêu một đóa hoa màu tím. Được một lúc thì bỗng nhiên bà bật khóc, nước mắt lăn dài trên đôi gò má gầy hóp rồi thấm ướt một góc vải trắng.

“Tại sao… Tại sao… Con tôi…” Bà thều thào oan ức.

Ông Trực đứng bên cạnh chịu không thấu, vội ôm lấy bả vai của vợ, dịu dàng an ủi: “Thôi bà đừng khóc nữa, lại ốm thì khổ… Tâm nó còn đứng bên ngoài kia mà.”

Quý Mãnh Tâm bình tĩnh chứng kiến tất thảy, sau đó không nói một lời mà tiến vào bên trong. Ông Trực thấy con trai bước tới, nhíu mày răn: “Vào đây làm gì nữa? Lề mề muộn học bây giờ! Đi đi, ba—“

“Con muốn thắp nhang thôi.” Quý Mãnh Tâm giữ vững thái độ lãnh đạm của mình, cắt ngang lời ông.

Nén nhang được thắp lên, khói mờ bay tỏa. Trên bàn thờ đặt một khung hình trắng đen, tấm ảnh hơi ố vàng, người trong ảnh sở hữu một gương mặt phúc hậu, đôi mắt sáng ngời, khóe môi nhẹ nhẹ cong lên, không rõ có phải đang mỉm cười hay không.

Thắp xong, Quý Mãnh Tâm quay đầu nói với ông Trực: “Trưa nay con sẽ về sớm.”

Ông Trực dường như vừa rưng rưng, giọng khản đặc đáp: “Ừ ừ, ba biết rồi. Thôi đi mau đi, mặc áo mưa vào, lất phất chứ vẫn bị cảm được đấy.”



Bảy giờ kém mười phút.

Đương ngủ thì Kỳ Họa Niên nghe thấy tiếng ‘bịch’ dội tới từ bên cạnh, cậu uể oải nghiêng đầu, vừa lười nhác hé mắt vừa định tung một cước vào kẻ đã ngang nhiên phá giấc ngủ bù quý hiếm của cậu. Nhưng chân chưa kịp động thì có giọng nói trầm trầm vọng xuống.

“Đêm qua làm gì mà 2 giờ sáng mới ngủ thế?”

Kỳ Họa Niên ngồi dậy tựa lưng vào ghế, che miệng ngáp khẽ một cái: “Mất ngủ.”

Quý Mãnh Tâm đẩy ghế ngồi xuống, nghiêng mặt khó hiểu: “Sao lại mất ngủ? Bình thường ngủ như lợn cơ mà.”

“Gì mà như lợn, hồi nào?” Kỳ Họa Niên ngửa cổ uống ngụm nước lạnh, sau đó vuốt vuốt mái tóc vào nếp trở lại, thở dài, “Nửa đêm gặp phải ác mộng, thế là không ngủ lại được.”

Người bên cạnh gật gù, tạm thời im lặng bày sách vở ra bàn, điện thoại trong túi bỗng rung lên mấy hồi. Quý Mãnh Tâm khựng lại, lấy di động ra kiểm tra, phát hiện có email vừa gửi đến. Dòng email rất ngắn gọn, là một địa chỉ.

Lúc ấy, Kỳ Họa Niên tình cờ lướt mắt qua thấy, đột nhiên cảm giác địa chỉ này trông hơi quen, nhưng cậu nhất thời chẳng nhớ ra nổi. Đợi khi Quý Mãnh Tâm cầm bút chì viết nguệch ngoạc ra giấy xong, cậu mới rướn cổ hỏi:

“Lại đi phiên dịch nữa à?”

Quý Mãnh Tâm nhấc bút khỏi mặt giấy, ngẩng đầu nhìn đối phương: “Không phải, lần này là gia sư ngoại ngữ.”

Gì cơ?

Gia sư ngoại ngữ?

Mặc dù trước đó đã biết rõ chàng trai lãng tử mặt đơ kia không chỉ giỏi ở mảng hội họa mà còn có tài năng về ngoại ngữ, song Kỳ Họa Niên vẫn có chút kinh ngạc. Bình thường Quý Mãnh Tâm không thích bước chân ra khỏi nhà cho lắm, trừ khi là đi phiên dịch theo yêu cầu. Mà phiên dịch theo yêu cầu thì cũng nhanh thôi, dài lắm là khoảng hai tiếng, vì y hiếm khi nhận phiên dịch cho một buổi tiệc nào đó.

Thế mà hôm nay lại đồng ý đi gia sư ngoại ngữ luôn à?

Kỳ Họa Niên liếm môi dưới, hỏi: “Người quen hay sao?”

Quý Mãnh Tâm lắc đầu: “Còn chưa biết mặt nữa mà. Nghe đâu là một gia đình khá giả lắm, muốn bồi thêm ngoại ngữ cho con trai của họ.”

Dừng đoạn, y nhếch môi cười nhạt thếch: “Dạo này hơi ‘kẹt’, bỏ chút thời gian đi gia sư cho mấy nhà thế này cũng ngon.”

Nhắc đến tiền bạc, đôi mắt của cậu cũng sáng rực. Đương nhiên rồi, ai mà không ham mê tiền bạc cơ chứ? Những kẻ sinh viên nghèo như bọn cậu lại càng ham mê thứ này hơn người bình thường nữa là đằng khác. Có điều, mỗi khi cái ý nghĩ muốn đào ra tiền thật nhiều và thật nhanh nhảy ra, cậu lại chợt nhớ đến lời răn dạy của bà mình.

Lúc đó cậu còn nhỏ, chỉ mới lên lớp 6, tính tình hơi bốc đồng xốc nổi, ham mê mấy trò chơi trẻ con nhưng không đủ tiền. Vậy là chiều đến, cậu chạy về nhà hỏi bà mình cách kiếm tiền nhiều mà nhanh nhất, bà chỉ trầm lặng nhìn cháu trai, hồi lâu thì xoa tóc cậu, cười hiền từ.

“Bà chỉ biết kiếm tiền nhiều mà nhanh sẽ có hai hậu quả, chứ không có cách.”

“Hậu quả gì ạ?”

“Một là, lao lực đến chết. Hai là, ngồi tù đến chết.”

Khi Ninh Diễn Hòa ra đi, bà không chỉ để lại trong lòng Kỳ Họa Niên một vết thương của sự cô độc, mà còn có những bài học khắc cốt ghi tâm.

Bỗng nhiên nhớ đến người đã rời khỏi thế gian, trái tim Kỳ Họa Niên thoáng thắt lại. Cậu chau mày, cố tình đảo mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời giăng kín mây mù, xám xịt ảm đạm, quả là một buổi sáng không hề vui vẻ chút nào.

Bên cạnh, Quý Mãnh Tâm tì đầu trên bàn tay, nghiêng qua lặng thầm quan sát Kỳ Họa Niên. Dường như y phát hiện ra được nơi đáy mắt của cậu có tâm sự, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Một tên ngốc mạnh mẽ…

“Đêm qua lại canh chừng anh người yêu chứ gì?”

Nghe hỏi, Kỳ Họa Niên phải mất năm giây mới hoàn hồn. Cậu liếc nhìn Quý Mãnh Tâm đang rướn mày ngông nghênh, nhịn không được bật cười.

“Ờ thì…đúng mà cũng sai.”

“Là sao?”

“Có canh chừng thật, nhưng là anh chủ, không phải anh người yêu.”

Quý Mãnh Tâm bất giác chau mày, chỉnh lại tư thế rồi nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc mối quan hệ của hai người là kiểu gì vậy? Sống chung với nhau hơn cả năm rồi mà vẫn chưa chính thức sao?”

Trái với sự bất mãn của đối phương, Kỳ Họa Niên lại bình thản hơn nhiều lắm. Cậu ôm hai tay trước ngực, nghiền ngẫm giây lát mới cười nhẹ đáp:

“Là kiểu mối quan hệ mở. Đi vào được, đi ra được, nhưng không đi luôn được.”

Quý Mãnh Tâm rơi vào trầm tư, như đang muốn phân tích từng câu từng chữ trong câu nói vừa rồi. Đại ý thì y có thể hiểu được, nhưng nghĩ mãi mà không thể giải thích vì sao bạn của mình lại cứng đầu cố chấp đến vậy.

Mối quan hệ mở, nói cách khác, hai người chẳng sẽ đi đến đâu cả.

Rốt cuộc cậu ta có hiểu đạo lý này không vậy?

Dấn thân vào một nơi không có lối thoát, chấp nhận chôn vùi cả cuộc đời ở trong đó mà không hối tiếc ư?

Cõi lòng Quý Mãnh Tâm bồn chồn bứt rứt, nhưng vì sao thì y không trả lời được. Có lẽ là vì sốt ruột cho người bạn thân, hoặc cũng có lẽ là vì…

Kỳ Họa Niên hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Dù biết đoạn đường này sẽ khó đi, cũng không biết bao giờ mới đến đích, nhưng mà tôi không thể từ bỏ giữa chừng được. Ông chưa yêu nên chưa hiểu được đâu. Hay là ông yêu ai đó thử đi rồi biết à.”

Quý Mãnh Tâm thôi nghĩ ngợi, nhíu mày phản bác: “Đã yêu mà còn định yêu thử thôi sao? Ông sống có đức giúp cái đi. Cứ cho là tôi chưa yêu nên chưa hiểu được, nhưng mà mối quan hệ kiểu này có nhiều hại hơn là lợi, ông biết không?”

Ồ, hóa ra quan hệ mở cũng có lợi ích với tác hại nữa à?

Để xem nào, hơn một năm qua sống cùng nhau, có nảy sinh lợi ích hay tác hại gì không nhỉ? Ban ngày cả hai đều đi học đi làm, buổi tối thì hên xui, có hôm anh phải trực viện, có hôm anh sẽ về nhà. Về nhà rồi sẽ nói chuyện với nhau, nổi hứng thì xem phim, đến 11 giờ 30 bắt đầu lên giường đi ngủ.

Những việc này lặp đi lặp đi theo một trình tự nhất định, gần như trở thành thói quen rồi. Ngẫm lại, so với kiểu yêu đương nồng nhiệt thì hai người họ giống cặp đôi về già hủ hỉ(*) với nhau hơn.

(*) Hủ hỉ: Chung sống với nhau đầm ấm, sớm tối có nhau, vui buồn có nhau.

Sau khi rút ra kết luận, Kỳ Họa Niên khoát tay nói: “Đâu có tác hại gì? Bọn tôi vẫn yên ấm ngọt ngào lắm, thật đấy.”

Quý Mãnh Tâm lạnh lùng nói: “Trước mắt thì ngọt ngào, nhưng tương lai thì không nói được. Tôi từng thấy bạn bè của mình yêu đương kiểu này rồi, chẳng thoải mái gì cả.”

“Có ai mà giống ai đâu, đừng lo quá, riết giống bố tôi thật.”

“Nếu là bố ông thì đã nhốt ông trong nhà cho khỏi bay nhảy rồi.”

“… Tôi lo cho con ông sau này quá.”

Hai tiết học quan trọng trôi qua một cách chậm rãi, chậm rãi đến mức Kỳ Họa Niên không chịu nổi mà ngủ gục trong lớp. Có vẻ giấc ngủ đêm hôm qua thật sự không đủ, khiến cho cơ thể lẫn trí óc của cậu cũng rã rời uể oải.

Thầy đang giảng đến một phần bên ngoài sách học, ánh mắt chăm chú và tự hào, như thể đó là một phần chính thầy đã phát hiện ra vậy. Bút lông thoăn thoắt trên bảng trắng, vẽ ra một vài cái hình mẫu. Bên dưới, cạnh ô cửa kính hắt nắng nhạt, Kỳ Họa Niên gục đầu thiêm thiếp ngủ.

Quý Mãnh Tâm vốn tập trung nghe giảng, đến khi cúi đầu định ghi chép thì nhận ra thằng ngốc cứng đầu nào đó đã ngủ mất tiêu rồi. Hiếm khi Kỳ Họa Niên ngủ trong tiết của thầy Trung, nhưng hôm nay vì quá đuối nên đành liều luôn.

Quý Mãnh Tâm đẩy cùi chỏ vào người Kỳ Họa Niên mấy lần liền nhưng không có tác dụng.

Mệt đến thế à?

Mưa tạnh, nắng lấp ló sau rặng cây cao. Nương theo những tán lá rũ xuống, tia nắng chiếu qua cửa sổ, rắc ánh vàng trên mái tóc đen nhánh mềm rũ của Kỳ Họa Niên. Cậu nằm nghiêng mặt vào trong, đôi mắt nhắm nghiền, ngủ rất say. Mọi âm thanh xung quanh dường như đã biến mất từ lâu rồi.

Tranh thủ lúc này thầy còn đang xoay lưng về phía sinh viên, Quý Mãnh Tâm lẳng lặng cầm một tấm bìa cứng, khẽ khàng vòng qua trước mặt Kỳ Họa Niên, khéo léo chắn đi tia nắng chiếu vào mắt cậu.

Cả hai cùng ngồi ở dãy cuối cùng cho nên hành động ‘kỳ lạ’ của y không bị người khác chú ý đến.

Quý Mãnh Tâm im lặng nhìn đối phương, trong đôi mắt vốn lạnh nhạt thờ ơ lại như xuất hiện một tia ấm áp, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng rời đi.

Tan học.

Hồi sáng đã hứa với ba buổi trưa sẽ về sớm, lúc chuông reo lên, Quý Mãnh Tâm cũng không rề rà đợi Kỳ Họa Niên như mọi bữa. Thấy y nhanh tay soạn tập vở, cậu tò mò hỏi: “Hôm nay hẹn ai hả?”

Quý Mãnh Tâm vừa soạn vừa đáp: “Không có, hôm nay ở nhà có giỗ nên phải về sớm thôi.”

“À ờ, vậy đợi chút, cùng đi xuống dưới đi.”

Trên cầu thang chật hẹp, cả hai chen lấn với một đám người. Thông thường hai người họ sẽ chấp nhận chờ đợi thang máy, nhưng hôm nay nhà của Quý Mãnh Tâm có việc nên cầu thang bộ sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Đương lúc đi xuống, cả hai có nói chuyện phiếm với nhau.

Kỳ Họa Niên sực nhớ đến chuyện Gia Thanh rỉ tai bữa nọ, bèn huých vào hông Quý Mãnh Tâm, cười tà ma hỏi: “Ê, nghe đồn dạo này hay nhắn tin với Diệc Du lắm hả?”

Quý Mãnh Tâm trầm mặc đảo mắt nhìn biển người, nhất thời lơ đễnh, không chú ý đến đối phương.

“Ê, có nghe tôi nói không vậy? Đang nghĩ ngợi về ai nữa rồi?”

“…” Quý Mãnh Tâm ngước mắt nhìn cậu, mất mấy giây mới ậm ừ cho qua.

Trong lòng khó hiểu, nhắn tin thì sao, không lẽ lạ lắm à? Cứ như mình đi nhắn tin với tổng thống không bằng ấy.

Kỳ Họa Niên chỉnh túi quai chéo, bước xuống một lần hai bậc, nói tiếp: “Sao? Ngại ngùng hay gì mà không trả lời cho dứt khoát nhờ? Hơ, không lẽ Tâm Mặt Đơ biết ngại ngùng rồi hả ta?”

Mấy người đi gần cạnh tình cờ nghe thấy, họ ngoảnh đầu nhìn hai người một cái rồi bí mật cười tủm tỉm với nhau. Từng nói trước đó, mỗi khi Kỳ Họa Niên và Quý Mãnh Tâm đi chung với nhau đều vô thức khiến cho bọn con gái loạn hết cả lên.

Cuộc trò chuyện hồi nãy bị họ nghe được, dù chẳng rõ đầu đuôi ra sao, nhưng cái biệt danh “Tâm Mặt Đơ” làm cho họ xoắn xuýt không ngừng.

Nói chuyện với nhau dễ thương ghê, cứ như người yêu trêu chọc nhau vậy!

Quý Mãnh Tâm bị nhìn ngó mà phiền lòng, y thở dài: “Ông muốn nói gì thì nói rõ luôn xem.”

Kỳ Họa Niên tặc lưỡi, không thèm kiêng nể nữa: “Có phải ông định dụ dỗ Du Du của bọn tôi không? Hôm trước Gia Thanh gặp Diệc Du, nghe nhóc con liến thoắng về mỗi một người. Ông biết ai không?”

“Ai?” Giọng điệu không nóng không lạnh.

“Ông đấy chứ còn ai. Gia Thanh nghi ngờ Diệc Du bị ông bỏ bùa rồi nên mới có kiểu si mê dữ vậy.”

Bỏ bùa? Si mê? Các người có thôi suy diễn được chưa thế?

Quý Mãnh Tâm im lặng lắng nghe, lát sau mới khẽ lắc đầu, tỏ ý sao cũng được, nói gì cũng được, tôi không quan tâm lắm đâu.

Xuống tới đại sảnh, Quý Mãnh Tâm chợt lên tiếng: “Cậu ta không phải gu của tôi đâu.”

“Hửm?” Kỳ Họa Niên khựng lại, liếc nhìn đối phương.

Quý Mãnh Tâm lấy chìa khóa xe ra cầm sẵn trong tay, bình thản bồi thêm: “Gu của tôi là tóc ngắn, da ngăm, chơi thể thao, giỏi giang, mạnh mẽ… Quan trọng là không phải cậu ấm cô chiêu.”



Buổi chiều, trời quang mây tạnh.

Vưu Hạ đẩy cửa phòng siêu âm bước ra ngoài. Tà áo trắng tinh không nhiễm một hạt bụi phấp phới dưới làn gió mát rượi mới thổi đến. Anh đứng ở một góc hành lang, ngước mắt nhìn ngắm từng gợn mây lãng đãng trôi.

Hiện tại đang là 5 giờ chiều, vừa vặn vào thời điểm tan ca, khắp các chỗ trong bệnh viện dần rộn ràng lên hẳn. Tầm giờ này sẽ không còn nhiều bệnh nhân như buổi sáng và buổi trưa, nhưng vì các đồng nghiệp cùng nhau ra về cho nên tiếng cười nói cũng chẳng ít.

Điện thoại di động nằm trong túi áo đột nhiên rung liên hồi.

Dòng miên man bị ngắt quãng, Vưu Hạ rũ mắt, từ từ lấy di động ra, thoáng liếc nhìn. Ngay khi cái tên thân mật hiện lên màn hình, dường như độ cong của khóe môi cũng nhiều hơn.

Anh bắt máy, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy: “Alo?”

Đầu dây lập tức truyền qua tiếng cười dịu dàng của thanh niên: “Anh tan làm chưa?”

“Ừm, vừa mới xong việc, đang định về ký túc nghỉ ngơi. Cậu đang ở nhà hay chuẩn bị đi?”

Hôm qua Kỳ Họa Niên có bảo chiều nay sẽ ghé sang bệnh viện để đưa quần áo mới cho Vưu Hạ thay. Thật ra mỗi lần anh phải ở lại bệnh viện trực thì cậu đều viện đủ lý do để có thể đường hoàng chạy đến chỗ này, chủ yếu là muốn nhìn anh thôi.

Tất nhiên, Vưu Hạ thừa nhìn thấu được âm mưu của đối phương. Song, anh lại ngầm dung túng cho điều đó, bởi vì anh cũng muốn gặp mặt cậu.

Trên những hàng kệ được sắp xếp ngay ngắn, Kỳ Họa Niên ngẩng đầu, đảo mắt phân vân lựa chọn cơm chiên hay là mì xào. Trong lúc đắn đo, cậu đổi tay cầm điện thoại, trả lời: “Em đến rồi.”

Đến rồi? Đến đâu? Bệnh viện á?

Nghe xong, Vưu Hạ không giấu nổi vẻ kinh ngạc của mình. Anh nắm lòng bàn tay trái lại, cất sâu trong túi áo blouse, hồi sau giả vờ thản nhiên hỏi: “Đang ở chỗ nào vậy?”

Kỳ Họa Niên vươn tay lấy hộp thức ăn làm sẵn xuống, bỏ vào giỏ, kèm theo một câu: “Ừm, em đang mua đồ trong căn tin của bệnh viện này.”

Căn tin à… Vậy thì gần lắm!

Hàng mi bất giác run run, Vưu Hạ quay đầu, nhìn về phía sau lưng. Ở đằng kia cách chỗ anh đang đứng khoảng 5m có một cái căn tin tương đối lớn. Bên ngoài bốn phía là mặt kính, đôi lúc sẽ nhìn thấy được bóng người lãng vãng qua lại.

Ngây ngẩn nhìn chốc lát, Vưu Hạ thu tầm mắt, hít thầm một hơi hỏi: “Ừ, sao đến sớm quá vậy?”

Kỳ Họa Niên lựa thêm một chai nước trà đen ướp lạnh rồi cười nịnh nọt: “Biết sao được, nhớ quá rồi.”

Lời trêu chọc lọt qua đường dây liên lạc, lúc thoát ra ngoài liền biến thành chiếc lông vũ mềm mại mặc sức vuốt ve vành tai của Vưu Hạ. Toàn thân anh hơi run lên. Tiếp đó, anh mím môi, đầu mày chau lại, nhưng không hiểu sao khóe miệng cứ muốn mỉm cười.

Mình bị điên rồi.

Anh rút ra kết luận rất ngắn gọn.

Lát sau, Vưu Hạ ngước mắt nhìn chung quanh, nhận ra ở góc hành lang này vắng vẻ cực kỳ, ngoại trừ anh ra chỉ có một cụ già đang ngồi bấm đốt ngón tay, lẩm nhẩm gì đó. Lòng nhẹ nhõm thở phào một cái.

“Điêu toa riết quen!” Hình như có người thẹn quá hóa giận, phũ phàng mắng.

Kỳ Họa Niên phì cười: “Thôi, thôi mà, đừng xấu hổ rồi lại mắng em chứ. Anh lên phòng nghỉ ngơi đi, em tính tiền xong sẽ lên ngay.”

Vưu Hạ định im lặng cúp máy luôn, nhưng rồi lại hạ giọng quan tâm: “Mua nhiều đồ ăn một chút, trên phòng không có trữ sẵn đâu. Lát đói lại mất công chạy xuống mua nữa.”

“Vâng, anh chủ.”

Cách đây khoảng bốn tháng, Kỳ Họa Niên thường xuyên đến bệnh viện Thuần Ái, nhưng cậu không được vào ký túc xá dành cho bác sĩ – điều dưỡng. Điều này cũng dễ hiểu thôi. Vì quy định của ký túc là không cho phép người không có phận sự ra vào chỗ đó, phòng hờ những chuyện không hay xảy ra. Ngoại trừ có bác sĩ hay điều dưỡng bảo đảm, nhưng sẽ không được ở lại qua đêm.

Ban đầu, Vưu Hạ có ra mặt bảo đảm đôi lần. Song, dần dần anh không cần phải làm gì nữa.

Lý do ư?

Là vì có thằng chó con nào đó giỏi nịnh nọt nên đã lấy lòng được chú bảo vệ ở dưới sảnh. Mà trong ấn tượng đầu của chú thì thằng chó con ấy cũng thuộc loại con nhà gia giáo, lễ độ và phép tắc, nói một là một, nói hai là hai, chưa bao giờ dám thất hẹn.

Đến hiện tại, mỗi khi Kỳ Họa Niên ghé qua ký túc xá đều có thói quen mua đồ ăn cho chú bảo vệ. Đây không hẳn là hành động muốn “đút lót”, chẳng qua cậu thương cảm cho số phận của chú, không vợ không con, làm việc cực nhọc nên mới giúp đỡ trong khả năng của mình.

Kỳ Họa Niên tay xách nách mang, lén lút dùng mũi giày gõ vào cửa ba tiếng. Bên trong có tiếng động sột soạt như ai đó đang sắp xếp đồ đạc.

Cậu ngước mắt nhìn cánh cửa màu trắng với bảng số “315”, cất tiếng gọi: “Anh Hạ ơi, mở cửa giúp em với.”

Ngay sau đó, cửa phòng bật mở, nhưng không thấy người đâu.

Kỳ Họa Niên nhíu mày nghi hoặc, tiếp tục dùng mũi giày đẩy cửa rồi bước vào trong. Hóa ra không phải không có người, mà là người ta chỉ giúp cậu vặn nắm cửa, phần còn lại thì tự cậu đi mà làm.

‘Cạch’, cửa phòng khẽ khàng khép lại.

Vưu Hạ ngồi tựa lưng trên ghế sô-pha, liếc nhìn từng chiếc túi được đặt trên bàn kính. Một túi đựng đồ ăn, một túi đựng quần áo, một túi đựng thêm mấy đồ lỉnh kỉnh. Nhìn một hồi, anh nhàn nhạt hỏi:

“Hôm nay ăn gì đó?”

“Em có mua cơm chiên dương châu đóng hộp, còn nóng lắm.”

“Túi nào đựng quần áo?”

“Túi này.”

Kỳ Họa Niên nhấc chiếc túi ở gần mình nhất, đưa cho Vưu Hạ. Đối phương cầm lấy rồi im lặng xoay người đi thẳng vào phòng tắm. Chẳng bao lâu, tiếng nước rào rào đập xuống sàn nhà truyền ra ngoài.

Mở nắp hộp cơm, múc một muỗng to cho vào miệng, Kỳ Họa Niên vừa ăn vừa đau đầu suy nghĩ.

Hình như mình lại chọc giận mèo lớn kiêu ngạo nữa rồi?

Thái độ quay ngoắt thế này khéo có thể khiến người khác say xẩm mặt mày đấy.

Nhưng mà sao lại nổi giận với mình?

Không lẽ do mình trêu chọc hồi nãy?

Ơ nhưng mình đâu có trêu, mình nhớ anh ấy thật mà!

Oan uổng con quá, ông trời ơi…

Cơm trong hộp vơi đi hơn một nửa, tiếng nước từ vòi sen cũng đồng thời ngưng bặt. Kỳ Họa Niên buông muỗng, ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào cửa phòng tắm.

Anh ấy tắm xong rồi.

Kỳ Họa Niên hít sâu một hơi, trong lòng hơi căng thẳng, cậu quyết định uống mấy ngụm trà đen ướp lạnh để bình tĩnh. Đúng lúc đó, Vưu Hạ thình lình bước ra ngoài. Khăn lông vắt trên cổ, áo sơ-mi trắng mỏng manh cùng với quần tây sẫm màu gói gọn cơ thể mảnh khảnh của anh.

Chai nước trong tay cậu suýt nữa rơi ‘bịch’ xuống bàn.

Vưu Hạ lạnh lùng liếc nhìn Kỳ Họa Niên, phát hiện cậu chàng đang ngẩn người nhìn chăm chăm vào mình. Anh nhíu mi, vừa lau mép tóc bị ướt vừa đánh mắt nhìn sang hướng khác, không mặn không nhạt hỏi:

“Nhìn gì mà ngơ ra thế kia?”

Nghe hỏi, Kỳ Họa Niên sực tỉnh, vội cụp mắt, chối quanh: “À đâu, em… em nhìn cái chân tường ở chỗ kia kìa, hình như nó bị bong tróc sơn rồi thì phải.”

Dừng đoạn, cậu nhanh lẹ đổi chủ đề: “Anh đói bụng chưa?”

Vưu Hạ bước tới gần ghế sô-pha rồi ngừng lại, vô ý nhìn qua hộp cơm còn một xíu của Kỳ Họa Niên. Sau khi ăn bữa sáng thì anh nhịn đói luôn đến tận giờ, nhưng mà nếu phải ăn ‘thức ăn’ của bọn họ trước mặt đối phương thì có hơi…mất tự nhiên.

Nghĩ vậy, Vưu Hạ bấm bụng nói dối: “Không có đói.”

Lời vừa dứt, bao tử phản chủ réo lên hai tiếng ‘rột rột’.

Cả hai không hẹn mà cùng nhìn nhau, cục diện xấu hổ đến mức chẳng biết phải phá vỡ thế nào. Vưu Hạ mím chặt môi, đưa tay ghì nơi dạ dày hư hỏng của mình, thinh lặng. Kỳ Họa Niên ngược lại muốn bật cười hơn, nhưng không dám nháo nữa, bèn hạ giọng nói một câu.

“Hay là anh đi ăn đi? Để bụng đói sẽ bị đau bao tử đó, không tốt đâu.”

“…” Làm sao tôi ăn được nếu cậu ngồi ở đây chứ?

“Đi ăn đi, em quay người không nhìn là được rồi, ha?”

“…” Còn có cách này luôn à?

Vưu Hạ có chút khó xử liếc nhìn Kỳ Họa Niên, không ngờ cậu đã nhanh chóng xoay người lại, đối lưng với anh, ngoan ngoãn ngồi ăn hết phần cơm của mình. Thấy thế, nỗi lo ngại trong lòng anh giảm xuống không ít,

Trong phòng gần như không còn động tĩnh nào. Hai người họ xoay lưng về phía nhau, thầm lặng dùng bữa chiều. Xong xuôi, Vưu Hạ vứt bịch máu đã cạn vào thùng rác rồi đi rửa miệng. Ngoài này, Kỳ Họa Niên cũng ăn xong rồi, lúc đặt mấy chiếc túi xuống đất, cậu nghe thấy tiếng mở/đóng cửa.

Kỳ Họa Niên vỗ vỗ tay xuống ghế, cười với anh: “Hạ, lại đây đi, em cho anh xem cái này.”

Vưu Hạ vừa đi tới gần vừa hồ nghi, ánh mắt sát sao dõi theo cậu. Lúc ngồi xuống, anh tò mò hỏi: “Xem gì đó?”

“Bí mật, anh quay người lại trước đi.”

Anh ngước mắt lườm cậu, nhưng rồi cũng nghe lời, xoay lưng về phía đối phương.

Rốt cuộc là món gì mà phải bí mật đến—

Đương lúc nghĩ ngợi phán đoán, Vưu Hạ đột nhiên cảm nhận được có một đôi tay ôm lấy bả vai của mình, động tác xoa bóp có lực vừa phải, đủ dịu dàng và kinh nghiệm, khiến trái tim nhỏ trong lồng ngực run lên.

Anh vươn tay ra đè tay cậu xuống, ngượng ngập bảo: “Không cần đâu…”

Cậu khéo léo rút khỏi lòng bàn tay lạnh lẽo của anh, cười đáp: “Gì mà không cần chứ? Em đang giúp anh thấy thoải mái thôi. Ngồi làm việc cả ngày mà không mệt hở?”

Vì đối phương đấu tranh đến cùng, Vưu Hạ cũng đành hết cách. Anh để mặc cậu xoa bóp cho mình từ cần cổ xuống đến bả vai rồi hai cánh tay, đôi mắt anh hơi nhắm lại, bên tai chẳng còn nghe thấy âm thanh gì nữa.

Một khoảng không yên bình hiếm có.

Hồi sau, Kỳ Họa Niên nhích người ra xa, cất giọng nói: “Anh, gối đầu lên đùi em ngủ một chút đi. Tối hôm qua anh cũng đâu có ngủ đủ.”

Lần này khác với lần trước, Vưu Hạ không hề phản kháng. Anh chỉ nhìn cậu một cái rồi im lặng nằm xuống, đầu gối lên đùi đối phương, mi mắt hé mở liền trông thấy một gương mặt anh tuấn.

Kỳ Họa Niên rũ mắt mỉm cười, hai đầu ngón tay chầm chậm xoa trên trán anh.

“Mát-xa thế này dễ ngủ lắm.”

“Ừm… Hôm nay vào lớp có ngủ gục không?”

“Có chứ, mặc dù thầy khó tính lắm, nhưng em đuối quá rồi, ngủ luôn tới khi chuông reo.”

Vưu Hạ cong khóe môi, cười trêu chọc.

“Ừ, ai bảo cứ lo chuyện bao đồng, thích canh chừng người khác làm gì.”

“Không canh chừng thì anh khỏi đi làm được luôn ấy.”

Ngay tức khắc, Vưu Hạ mở mắt, lườm nguýt cậu.

Kỳ Họa Niên định bật cười nhưng bỗng dưng im bặt, toàn thân thì rùng mình. Nhận ra sắc mặt của cậu có gì đó kỳ lạ, anh lo lắng hỏi: “Sao thế?”

“…Không sao, tự dưng em thấy ớn lạnh, cứ như gió lùa vào vậy.”

Nói xong, Kỳ Họa Niên ngẩng đầu ngó qua chỗ cửa sổ, cửa được cài then rất cẩn thận, gió bên ngoài cũng không mạnh tới mức có thể thổi vào.

Lạ thật chứ.

Vưu Hạ động đậy thân người, đánh mắt nhìn qua vách tường, nhỏ giọng thì thầm: “Thật ra căn phòng này vốn dĩ luôn kỳ quái như vậy rồi. Hồi trước khi tôi dọn vào phòng này, đồng nghiệp trong bệnh viện có vẻ hoảng sợ, có người nói với tôi là chưa có ai ở phòng này được quá ba tháng. Tôi hỏi lý do thì họ nín thin. Một thời gian sau, tôi dần để ý đến một điều, đó là khi tôi làm việc hoặc ngủ đều có một cảm giác khá đáng sợ.”

“Cảm giác đáng sợ?” Động tác mát-xa nhất thời dừng lại.

Vưu Hạ gật đầu, sắc mặt bình tĩnh nói: “Mỗi khi làm việc, tôi luôn cảm thấy đang có ai đó nhìn mình. Còn khi ngủ thì luôn nhìn thấy những chuyện không hay.”

Ai đó đang nhìn ư?

Lúc nghe thấy lời này, cõi lòng Kỳ Họa Niên như dậy cơn sóng ngầm. Cậu dáo dác nhìn chung quanh một lượt, bốn phía là bốn vách tường, nếu muốn nhìn trộm ít nhất cũng phải có một cái lỗ khoét. Hay là có người cài đặt máy quay theo dõi? Nhưng làm vậy có mục đích gì?

“Không có máy theo dõi đâu, cũng không có cái lỗ nào hết.” Vưu Hạ chợt lên tiếng, vạch trần suy đoán của cậu.

Kỳ Họa Niên thở dài, rũ mắt nói: “Có thể do anh nhiều việc nên đầu óc căng thẳng, tinh thần dễ nhạy cảm.”

Vưu Hạ cùng lúc ngước lên nhìn cậu, đồng ý bảo: “Ừ, chắc là vậy.”

Khi không còn tiếng trò chuyện, không gian trong phòng sẽ trở nên tĩnh lặng đến ngượng ngùng. Cả hai đối mắt nhìn nhau rất lâu, như ngây ngẩn, như say mê, nhịp tim đồng thời hòa vào làm một. Các đầu ngón tay của Kỳ Họa Niên vô thức trượt từ gò má của Vưu Hạ xuống đến nơi cần cổ láng mịn.

Xúc cảm chân thật khiến mấy sợi nơ-ron căng ra.

Vưu Hạ khẽ chớp mắt, muốn quay đầu tránh đi nhưng đã không kịp. Phía trên, Kỳ Họa Niên chầm chậm cúi xuống, cách cánh môi đang mím chặt kia một khoảng rất gần.

“Hạ…”

Hàng mi thoáng run rẩy.

“…”

“Hạ, em hôn anh nhé?”

“…”

Vì khuôn mặt cả hai kề cận nhau nên mùi hương của sữa tắm cũng nhất thời lấp đầy cánh mũi của Kỳ Họa Niên. Mùi sữa tắm quen thuộc, mùi sữa tắm trên người đối phương lẫn với hơi thở căng thẳng hồi hộp ấy, tất cả gộp lại khiến tâm trí của cậu muốn nổ tung.

Vưu Hạ phút chốc phản kháng: “Không phải từng nói là không được hôn môi rồi sao?”

Kỳ Họa Niên nhẹ cười: “Ừ, đúng là vậy. Nhưng mà… Anh ngăn em lại vì lời từng nói hay là vì anh sợ mình cũng sẽ không kìm chế được?”

“Đương nhiên là…”

Câu chữ trong cổ họng sắp xếp mãi vẫn chưa xong.

“Đương nhiên là… ừ là—ưm.”

Làn môi ấm nóng bất ngờ ấn lên môi anh, cản trở tất cả những điều cần nói.

Thoạt đầu, Vưu Hạ còn muốn đưa tay đẩy Kỳ Họa Niên ra, song chẳng rõ vì sao khi đầu lưỡi hư hỏng ấy trượt vào trong, khả năng tỉnh táo của anh liền bị cuốn phăng đi.

Kỳ Họa Niên hôn rất dịu dàng, không hề ngang tàng như trước kia. Từng hơi thở bị rút cạn sạch sẽ, cho đến khi cậu chủ động lui ra, anh lập tức hít vội vài ngụm không khí.

Vưu Hạ mơ màng lau khóe miệng, âm ỉ tức giận: “Sao cứ hành động tùy tiện như thế?”

Kỳ Họa Niên cúi nhìn, lộ ra đáy mắt chất chứa nhiều tâm tư khó nói, cậu vẫn cười như thể không lo sợ gì cả.

“Anh biết không… Em chỉ là không muốn anh quên nụ hôn của em thôi.”

Nếu có người hỏi Vưu Hạ: Chuyện gì khiến anh hối hận nhất?

Trước kia không biết thế nào, nhưng hiện tại, anh sẽ thẳng thừng trả lời rằng: Hối hận nhất là dung túng quá tay cho thằng chó con nào đó!

Tuy nhiên, giận thì nói vậy, nhưng anh cũng hiểu rõ vì sao mình lại dung túng cho cậu. Một khi đã rung động, cả đời này đều sẽ dễ dàng thứ tha.

Tám giờ kém, Vưu Hạ lẳng lặng rời khỏi phòng nghỉ, để lại một mình Kỳ Họa Niên đang ngủ. Lúc xuống dưới sảnh, anh có nhắn riêng với chú bảo vệ đôi ba câu, sau đó thì bước vào ca trực tối của mình.

Hành lang vắng vẻ tịch mịch. Dưới ánh đèn vàng trà là một chiếc bóng in hằn trên mặt đất.

Chiếc bóng có thể chuyển động, nó đang hướng về một căn phòng nào đó.

Trong phòng nghỉ tĩnh lặng, Kỳ Họa Niên vốn luôn say giấc thì mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng ‘lạch cạch’ truyền vào từ bên ngoài.

Lạch cạch, lạch cạch.

Lạch cạch, lạch cạch.

Âm thanh phát ra không ngừng, càng ngày càng rõ ràng như ban ngày.

Đúng lúc ấy, Kỳ Họa Niên chập choạng mở mắt, cậu ngái ngủ quay đầu nhìn qua, không ngờ lại phát hiện cánh cửa đang chầm chậm hé dần, hé dần.

Hết chương 103.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.