Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 105: Chương 105: Thằng chó con thích chơi “đồ Cổ”




“Thức dậy, thức dậy đi…”

Nguồn sáng phát ra từ một dáng hình trước mắt dần dần tắt lịm, trả lại một không gian chìm ngập trong bóng tối. Âm thanh vang vọng vào vách tường rồi im bặt.

Kỳ Họa Niên giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt bừng mở, nhìn trân trân lên trần nhà, hai bàn tay chắp ngay ngắn trên bụng khẽ động đậy. Phòng ngủ không có một tiếng động, ngoại trừ tiếng gió từ cái quạt trần đang quay vù vù. Qua một lúc lâu, trái tim lẫn tinh thần bình ổn lại rồi, Kỳ Họa Niên mới từ từ ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường.

Cậu ngửa cổ hít sâu một hơi, sau đó đưa tay sờ vào hai bầu mắt của mình. Bầu mắt căng đầy, không có dấu hiệu đau nhức, nhưng vì cơn ác mộng vừa rồi thình lình ập đến khiến cho cậu vẫn còn đôi chút hoang mang hoảng loạn.

Trong giấc mơ, Kỳ Họa Niên nhớ được mình lạc tới một căn phòng nào đó tối mịt mù, xung quanh không có thứ gì khác ngoài một chiếc giường phủ ga trắng toát. Nhìn lướt qua sẽ hơi giống với giường của bệnh nhân. Lúc bước chân vào thăm dò bốn phía, cậu chợt cảm nhận được có người đang dõi theo mình từng giây từng phút.

Nhưng khi quay phắt lại, Kỳ Họa Niên chỉ trông thấy một cánh tay mọc lên, đâm xuyên qua lớp gạch men màu xám. Cánh tay trắng nhợt, dính đầy bùn đất, chầm chậm vươn về phía của cậu. Dường như nó đang muốn tìm thứ gì đó, cứ lần mò lần mò theo quán tính, cuối cùng thì bất ngờ phóng nhanh đến trước mặt cậu.

Năm ngón tay có móng vuốt sắc bén, nhắm thẳng vào đôi mắt sáng ngời quý giá.

Giữa cơn hỗn mang, Kỳ Họa Niên mơ màng nghe thấy một giọng nói trầm thấp cất lên, liên tục giục cậu mau thức dậy. Nhờ thế mà cậu mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng chết tiệt kia.

Kỳ Họa Niên chán nản thở dài, tính toán trong lòng, nếu như không nhầm thì gần hai năm rồi cậu không mơ thấy những thứ đáng sợ liên quan đến đôi mắt nữa. Vậy thì vì sao hôm nay nó chợt quay lại để hù dọa cậu cơ chứ?

Đôi mắt… Giọng nói… Rốt cuộc là của ai?

Trầm ngâm suy nghĩ một hồi, Kỳ Họa Niên vẫn chưa tìm ra được đáp án cho bản thân, vì thế cậu quyết định sẽ không để nó trong đầu nữa.

Đứng dậy, Kỳ Họa Niên mở cửa phòng, lặng lẽ đi xuống dưới phòng bếp. Rót đầy một cốc nước suối để nguội, cậu ngửa cổ uống ừng ực, chưa đầy hai phút đã cạn. Lúc rửa cốc xong, cậu chợt ngẩng đầu nhìn về hướng phòng làm việc của Vưu Hạ, đôi mày hơi nhíu lại.

Hình như có tiếng gõ bàn phím. Không lẽ anh ấy còn chưa chịu đi ngủ?

Căn bệnh cuồng công việc của Vưu Hạ vốn không còn lạ gì, nhưng với thể trạng hiện tại của anh thì tuyệt đối không nên để bị lao lực. Đây là lý do mà Kỳ Họa Niên thường xuyên canh giờ để thức giấc, đi sang phòng làm việc kiểm tra một lượt, khi nhìn thấy anh nằm trên giường rồi mới an tâm quay về phòng mình.

Nhưng hôm nay anh lại phá luật.

Kỳ Họa Niên không gõ cửa phòng, đột xuất đẩy cửa vào, ngay lập tức nhìn thấy có bóng hình đang ngồi sau máy laptop. Khi cửa phòng bật mở, tiếng động phát ra làm Vưu Hạ thoáng giật mình.

Anh ngẩng đầu, gọng kính trễ xuống ở sống mũi, qua lớp kính trong suốt, một hàng mi cong dài khẽ chớp.

“…Sao còn chưa ngủ?”

Sao còn chưa ngủ? Thản nhiên thật ha!

Kỳ Họa Niên dựa người vào bên cạnh tường, hai cánh tay ôm trước ngực, nghiêng đầu chất vấn: “Câu này em hỏi anh mới phải, sao bây giờ anh hỏi ngược lại em thế?”

Vưu Hạ nhìn thoáng qua gương mặt sắp sửa nổi giận của thằng chó con, thản nhiên đáp: “Bình thường tầm giờ này cậu đang ngủ say rồi mà, tôi hỏi cũng đâu có gì sai.”

“Vâng, anh hỏi không sai.” Kỳ Họa Niên thả tay xuống, chầm chậm bước hẳn vào trong phòng, đi đến gần bàn làm việc.

Lúc trông thấy vóc dáng cao ráo của Kỳ Họa Niên choáng đi ánh đèn trần, tâm trạng của Vưu Hạ tức thì thay đổi. Anh cởi bỏ dáng vẻ lười nhác của mình, ngồi thẳng lưng, mắt chăm chăm quan sát nhất cử nhất động của đối phương.

Tuy nhiên, Kỳ Họa Niên không có ý định đi vòng qua bàn làm việc mà chỉ dừng lại ở trước mặt Vưu Hạ, hai bàn tay chống xuống bàn, cậu nửa cười nửa trách: “Em giật mình dậy là vì gặp ác mộng, nhưng nhờ vậy mà biết được anh luôn canh trước ba giờ sẽ đi ngủ.”

Ánh đèn bị choáng đi hơn nửa, Vưu Hạ nghển cằm nhìn lên, đối diện với đôi mắt đen láy như mực của Kỳ Họa Niên, miệng ngậm cười, điềm đạm phản bác: “Không phải canh trước ba giờ sẽ ngủ, mà là công việc hoàn thành trước ba giờ, xong xuôi rồi nên mới đi ngủ.”

Xem ra bí mật làm việc xuyên đêm mà sức lực của anh vẫn chưa bị hao tổn mấy ha? Hôm nay còn đôi co với em từng câu, từng câu nữa chứ!

Có phải anh ỷ là em lúc nào cũng nhún nhường chịu thua trước nên lấn át em không hả?

Kỳ Họa Niên nhíu mi, giả vờ nghiêm lạnh, lợi dụng cơ hội cúi thấp người xuống, cách chóp mũi đối phương một khoảng ngắn, cười giận: “Anh biết đó không phải là vấn đề mà. Em đã dặn anh phải đi ngủ trước 12 giờ cơ!”

Câu này quả thực không sai.

Hai tháng trước, Kỳ Họa Niên đã ngang nhiên đặt ra một luật trong nhà: Vưu Hạ đi làm ở đâu không cần biết, nhưng khi về nhà thì phải đi ngủ trước 12 giờ.

Thật ra cậu định bảo trước 11 giờ, nhưng suy đi tính lại nhiều lần, rốt cuộc vẫn muốn nuông chiều anh chủ của mình, nhích thêm một tiếng nữa là trước 12 giờ.

Thoạt tiên, Vưu Hạ đã bày tỏ thái độ không hưởng ứng, nhất quyết không làm theo. Song, vài ngày kế tiếp trôi qua, đêm nào Kỳ Họa Niên cũng chịu khó thức khuya để canh chừng anh. Bẵng đi hai tuần, Vưu Hạ thì ngủ đủ giấc nhưng Kỳ Họa Niên lại bị thiếu ngủ trầm trọng.

Có lần, Vưu Hạ tình cờ nhìn thấy Kỳ Họa Niên ngủ vùi trên ghế sa-lon, quần áo đi học còn chưa thay ra, bộ dạng trông hết sức mệt mỏi. Đi lại gần hơn chút nữa, anh mới phát hiện dưới mắt cậu xuất hiện hai quầng thâm, hệt như chó con lai gấu trúc vậy.

Ngay lập tức, anh liền hiểu ra nguyên nhân vì sao. Cũng trong một khắc phát giác ấy, trái tim anh bất ngờ thắt lại. Vưu Hạ xoa nhẹ ngực trái, thở dài thành tiếng.

Vì thích nên thấy xót sao?

Anh trầm mặc ngồi bên cạnh Kỳ Họa Niên, đến khi cậu thức dậy, anh mới quay đầu, bình thản nói: Thôi được rồi, tôi hứa sẽ ngủ trước 12 giờ như luật của cậu đặt ra.

Chưa để Kỳ Họa Niên kịp vui mừng, anh lại gằn giọng cảnh cáo: Nhưng mà cậu cũng không được thức khuya canh tôi nữa. Ngủ đủ giấc thì mới học hành tốt được chứ!

Vì sự nghe lời được rèn luyện qua năm tháng, Kỳ Họa Niên đã đồng ý, không thức khuya canh chừng anh nữa. Tuy nhiên, cậu không ngờ những lúc mình lơi lỏng chỉ một giây thì người kia lại bắt đầu chứng nào tật nấy.

Vưu Hạ đảo mắt nhìn đồng hồ để bàn, nhàn nhạt nói: “Đồng hồ chạy nhanh hai tiếng, vẫn chưa 12 giờ đâu.”

Kỳ Họa Niên nhất thời cạn lời, trừng lớn mắt, suýt giận quá mà hóa “gâu gâu”: “Anh… Anh học ở đâu ra cái thói—“

Đáng tiếc cho hai chữ “lươn lẹo” chưa kịp thốt ra đã phải bị nuốt vào.

Lúc đó, Vưu Hạ dịu giọng cắt ngang: “Gặp ác mộng gì thế?”

“…Hở?”

Thế sự khó lường, Vưu Hạ chỉ hỏi có một câu nhưng Kỳ Họa Niên lại trưng cái mặt ngốc kia ra đến hai phút. Hiếm khi được anh chủ quan tâm, chó con cô đơn kìm không đặng sự cảm động, vẻ mặt nghiêm nghị lẫn cơn giận lập tức theo gió bay đi.

Môi mấp máy, Kỳ Họa Niên sờ sờ mũi, nói: “À ừm… chỉ là mấy thứ ác mộng trước kia thôi. Hồi bé em hay gặp lắm, giờ đỡ nhiều rồi.”

Vưu Hạ gật nhẹ, khóe môi vểnh lên, châm chọc: “Hóa ra võ sĩ cũng biết sợ ma nữa, chậc chậc.”

Gì đây? Anh lại muốn gây sự với em đúng không?

Võ sĩ là người ra sức chiến đấu trên võ đài, đâu có nghĩa là người gan dạ có thể bình thản khi trông thấy một con quỷ được.

À không, một con ma…

Cũng không được, quỷ hay ma thì đều có vẻ động chạm đến ai đó.

Chó con ngoan ngoãn đã lâu, bây giờ hễ nói chuyện gì liên quan đến ma quỷ thì ngay tức thì nhớ tới anh chủ lòng mình.

Cho nên mỗi khi đám Gia Thanh muốn lập hội kể chuyện hoặc xem phim ma, chó con liền từ chối gia nhập. Nhiều lần như vậy làm cho đồng bọn bắt đầu hồ nghi, rồi nghiễm nhiên gọi cậu là “đồ sợ ma”.

Thực chất, cậu là cái “đồ sợ anh chủ”.

Cõi lòng ngứa ngáy, Kỳ Họa Niên lườm anh một cái, phút chốc giở giọng giận dỗi đáp: “Bị bắt ngủ riêng nên vậy đó…”

Câu nói vừa dứt, Kỳ Họa Niên đột nhiên im bặt. Đồng tử láo liên như đang tìm cách gỡ rối cho bầu không khí ngột ngạt lúc này. Ở đối diện, Vưu Hạ nhướng cao hàng mày thanh nhã mà không cần tỉa tót, chăm chăm nhìn vào đối phương.

Hơn nửa năm qua sống cùng nhau, cả hai có thể xem là tạm hiểu được tính cách cũng như suy nghĩ của người còn lại như thế nào rồi. Trước đó cũng tự đặt ra một luật, nếu ai cảm thấy bất bình chuyện gì thì lập tức thẳng thắn nói ra để giải quyết triệt để. Hơn nữa, hai người họ cũng thống nhất với nhau về một số vấn đề “nhạy cảm”, tuyệt đối không được nhắc đến.

Việc ngủ riêng là một trong số đó.

Vì sao nó lại nhạy cảm?

Vì dựa vào mối quan hệ úp mở hiện tại, Vưu Hạ cảm thấy vẫn chưa đến mức có thể ngủ chung một giường. Nếu ngủ chung một phòng thì Kỳ Họa Niên buộc phải làm bạn với sàn nhà. Song, điều này quá cực khổ, anh không nỡ.

Thế nên chỉ còn một cách duy nhất là hai người ngủ riêng mà thôi.

Vưu Hạ hít thầm một hơi, hàng mi hơi híp lại, giả vờ lạnh lùng hỏi: “Oan ức lắm à?”

Kỳ Họa Niên cụp mắt, nói trái với lòng: “Dạ không.”

Vưu Hạ ngậm cười, hỏi tới: “Thật hả? Bị bắt ngủ riêng mà không oan ức sao?”

Kỳ Họa Niên rầu rĩ chau mày, song vẫn gật đầu đầy chắc nịch: “Không đâu, em không thấy oan ức gì hết, em nói đùa thôi à.”

So với bộ dạng hùng hổ nghiêm nghị lúc bước vào phòng, bộ dạng ngoan ngoãn nhẫn nhịn này làm cho Vưu Hạ hả dạ hơn. Anh mím môi kìm nén tiếng cười, đầu gật gật, cố tình thả một miếng mồi ngon dụ dỗ chó con.

“Thế mà tôi cứ tưởng thằng chó con nào đó oan ức lắm, cũng định nhủ lòng thương, cho phép…” Đến đây, anh bỗng hạ giọng, kéo dài chữ “phép” ra, như đang trêu chọc.

Đúng với dự tính trong đầu, Kỳ Họa Niên “sập bẫy”, ngẩng đầu ngay tắp lự, vừa hớn hở vừa thấp thỏm hỏi: “A—Anh định cho phép gì cơ?”

Cho phép em ngủ chung hả?

Phải không? Phải vậy không?

Anh đừng úp úp mở mở nữa, em sốt ruột lắm rồi!

Nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập mong mỏi của chó con, anh nhún vai, nhàn nhạt đáp: “Định nhủ lòng thương, cho phép…cậu đổi một chiếc giường lớn hơn, nằm cho thoải mái, đỡ phải oan ức.”

“…”

Bên tai Kỳ Họa Niên như vừa có tiếng vỡ nát phát ra, loảng xoảng loảng xoảng. Cậu ngây người nhìn anh, môi mím chặt, một bụng ấm ức muốn bùng nổ như núi lửa phun trào.

Sau hơn nửa năm sống chung, rốt cuộc cậu cũng hiểu được lý do vì sao Vưu Kiện sợ nhất là nói chuyện với em trai mình. Ngoài mặt thì rõ lạnh lùng cao ngạo, bên trong lại vô cùng…vô cùng…

Qua hồi lâu, hai chữ “thâm hiểm” vẫn chẳng thể thốt ra.

Kỳ Họa Niên bất lực thở dài, lần này quyết định gạt hết hy vọng, không thèm chờ đợi vào một tương lai tươi sáng gì gì của Gia Thanh từng nói nữa.

Tính đến nay đã hơn nửa năm, nhưng những thứ trong giấc mộng xuân mỗi tối đều không xảy ra. Thế mà có đứa tên Thanh nào đó cứ lo bò trắng răng, liên tục thúc giục mình phải trau dồi kinh nghiệm.

Trau dồi cho lắm, tắm cũng…(*)

(*): Mình dựa theo dị bản “Học cho lắm, tắm cũng ở truồng”. Còn bản gốc là “Làm cho lắm, tắm chẳng quần thay. Làm lai rai ngày thay ba bộ”.

Vì tỉnh giấc giữa chừng, đầu bắt đầu đau nhức. Kỳ Họa Niên xoa xoa huyệt thái dương, không tiếp tục đôi co trẻ con với Vưu Hạ nữa, bèn thở dài nói:

“Thôi, đừng đổi giường lớn, em nằm một mình thấy trống trải lạnh lẽo lắm. Nếu có lòng thì cuối tuần sau đi xem em đấu võ đi, có anh ngồi ở khán đài sẽ tiếp cho em nhiều động lực hơn ấy.”

Trong lời này của cậu, chữ nào cũng chân thật.

Đổi giường lớn hơn có thể sẽ thoải mái rộng rãi, nhưng nếu ngủ một mình thì không tránh khỏi cảm giác trống trải cô đơn đâu.

Ngày trước Ninh Diễn Hòa từng nói với cậu một câu: Không quan trọng là loại giường đắt đỏ ra sao, chăn bông dày cộm cỡ nào, mà “chăn ấm nệm êm” đều phụ thuộc vào người ngủ cùng mình là ai.

Chỉ cần là người khiến trái tim mình ấm áp thì chiếc giường ấy dù có cũ kỹ cỡ nào cũng vẫn dùng tốt.

Không biết đối phương có hiểu được ám chỉ của mình hay không, Kỳ Họa Niên liếc nhìn anh một cái, vô tình nghe thấy anh nói: “Cuối tuần sau lại thi đấu à?”

Kỳ Họa Niên sực tỉnh, gật đầu: “Vâng, khoảng sáu giờ chiều.”

Vưu Hạ quay mặt nhìn cuốn lịch, cuối tuần sau chưa có kế hoạch gì, nhưng anh cũng không dám hứa chắc vì sợ trước ngày hôm đó sẽ có việc đột xuất.

“Ừ tôi nhớ rồi, để tôi sắp xếp công việc.”

Kỳ Họa Niên biết rõ công việc của Vưu Hạ luôn bận rộn, ngoài làm việc ở bệnh viện, anh còn hay đi xã giao cùng với Tần Chính, cho nên hiếm khi có thời gian rảnh rỗi vào buổi tối. Thật lòng cậu không muốn gây áp lực cho anh, nếu đi được thì đi, không thì cũng chẳng sao cả.

“Thế em qua ghế sa-lon ngồi nghỉ chút, anh mau mau làm xong việc đi, khuya lắm rồi đó.”

Nói xong, Kỳ Họa Niên xoay gót, đi về hướng bên trái, thả người xuống ghế đệm êm ái. Cậu tựa lưng ra sau, cầm điện thoại trong tay, buồn chán lướt mạng, nhưng chỉ toàn nhìn thấy mấy bài đăng của nhiều hôm trước. Cuối cùng, cậu quyết định mở trò chơi “cổ lỗ sĩ” theo sự đánh giá của Vưu Hạ ra, tiếp tục chinh phục vòng thứ 2034.

Vưu Hạ xoay bút bi nhiều vòng, nghiêng đầu vu vơ hỏi: “Định ngồi đó canh chừng à?”

Kỳ Họa Niên dán mắt vào màn hình điện thoại, cong môi cười tà ma: “Vâng, em canh chừng anh đó. Nếu anh dám thức qua ba giờ sáng, em sẽ bế anh về phòng luôn.”

Hửm?

Bế… Cậu đòi bế ai về phòng cơ?

Bút bi ngừng xoay, đáp xuống bàn một tiếng “cạch” lạnh lẽo. Vưu Hạ âm trầm lườm nguýt đối phương, chẳng thèm nói thêm lời nào, tập trung hoàn thành xong công việc dang dở.

Kim đồng hồ rề rà chuyển động, mãi mới kéo tới số sáu, vừa vặn là 2 giờ 30 phút sáng.

Văn bản chi chít chữ đánh máy, màu đen nổi bật trên nền trắng. Vưu Hạ ấn nút “save”, sau đó đứng dậy, đưa mắt nhìn thoáng qua ghế sa-lon. Vì mải làm việc nên anh không rõ đối phương đã ngủ quên từ lúc nào, di động vẫn nằm im trên ngực của cậu, chắc vài phút nữa là rơi xuống đất thôi.

Vưu Hạ nhíu mi, nhấc chân khẽ khàng bước qua. Trước là cầm điện thoại của Kỳ Họa Niên lên, theo phản xạ tự nhiên của mình, anh rũ mắt lướt qua một cái, phát hiện cái trò chơi “cổ lỗ sĩ” kia, lòng thầm cười.

Không ngờ thằng chó con này thích chơi “đồ cổ” quá nhỉ? Chơi mãi mà không chán luôn?

Châm chọc trong lòng xong, Vưu Hạ nhẹ nhàng ngồi xuống ngay bên cạnh, đặt điện thoại của cậu lên bàn rồi mới xoay mặt nhìn đối phương. Khoảnh khắc này làm anh chợt nhớ đến chuyến đi Tiên Vận năm ngoái, lúc đó Kỳ Họa Niên cũng ngủ trên xe, anh thì ngồi lẳng lặng ngắm cậu ở cự ly gần.

Tiếp theo thì sao nhỉ?

Vưu Hạ mơ hồ nhớ lại, không ngờ một giây sau, bên ngoài cửa sổ lóe lên tia sáng xé ngang bầu trời, thu về một tiếng sấm rền. Âm thanh dội qua lớp kính, vô tình đánh thức Kỳ Họa Niên. Cậu chập choạng mở mắt, khi quay sang nhìn thì phát hiện Vưu Hạ đang bất động, trong đôi mắt ẩn hiện vài tia sợ hãi.

Kỳ Họa Niên sực tỉnh, lay lay bả vai Vưu Hạ, lo lắng hỏi: “Hạ, anh có sao không?”

Nghe hỏi, nét bần thần nơi đáy mắt anh dần biến mất, anh mấp máy môi: “Kh—Không sao, hình như…trời sắp mưa rồi.”

Vừa nói xong, ngoài trời lại có thêm một hồi sấm.

Kỳ Họa Niên ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, trông thấy những hạt mưa to bằng hạt đậu đang thả sức đập lên ô cửa, sau đó chầm chậm trượt thành nhiều hàng dài song song nhau.

Mùa thu đến, mưa cũng vần vũ chẳng dứt.

Thu tầm mắt về, Kỳ Họa Niên vuốt nhẹ trên vai anh, cười dịu dàng: “Em quên mất, anh không thích mưa có sấm chớp thế này. Anh làm xong việc chưa?”

Vưu Hạ rũ mắt, im lặng gật đầu.

Cậu nói tiếp: “Vậy hôm nay chúng ta ngủ ở đây luôn đi, được không? Bây giờ về phòng thì anh phải ngủ một mình, e nghĩ mưa không dứt đâu, sợ sẽ làm anh mất giấc.”

Ngủ ở đây ư?

Đây hẳn là việc ngoài dự kiến của Vưu Hạ. Nếu như hôm nay hai người cùng ngủ ở phòng làm việc, trên chiếc ghế sa-lon này thì không phải là ngủ chung rồi sao?

Trong lòng Vưu Hạ vẫn còn do dự, Kỳ Họa Niên thấy vậy bèn lên tiếng: “Hay là anh cứ nằm ngủ đi, em qua bên kia ngồi ngủ cũng được. Sáng mai cũng dậy sớm, ngủ có một chút chắc không sao đâu.”

Đường nhìn của anh di chuyển sang chỗ ghế ngồi đối diện, ghế bằng gỗ sồi, cứng cáp chứ không êm ái như ghế sa-lon được. Im lặng nghĩ ngợi hồi lâu, anh kìm tiếng thở dài, lắc đầu bảo:

“Thôi, cùng ngủ chỗ này đi. Ngủ bên ghế đó sẽ bị đau người.”

“…Em sợ anh không thoải mái.”

“Vậy cậu không thoải mái thì tôi thoải mái được sao?”

“…”

Khi nghe Vưu Hạ nói vậy, khóe mắt của cậu như vừa tràn ra niềm hạnh phúc nhỏ bé. Mặc dù ngữ điệu vẫn nhàn nhạt lạnh lùng không đổi, nhưng để khiến anh nói ra câu đó thì không dễ dàng chút nào.

Kỳ Họa Niên mỉm cười: “Đợi em một chút.”

Dứt lời, cậu lập tức đứng dậy, bộ dạng vội vội vàng vàng rời khỏi phòng làm việc, chẳng mấy chốc đã quay về với hai cái gối đầu và một cái chăn bông. Tác phong không khác gì tên bắn, cứ như sợ rằng chỉ cần quay lưng thì anh sẽ đổi ý vậy.

Vưu Hạ ngồi ở ghế sa-lon nhìn chằm chằm Kỳ Họa Niên. Cậu cẩn thận đặt hai gối đầu xuống rồi đưa cho anh cái chăn bông, nhỏ giọng bảo: “Anh nằm bên trong đi.”

Anh lặng thinh làm theo lời cậu, nhích người sát vào rồi nằm xuống. Kỳ Họa Niên cúi nhìn anh một cái rồi khẽ khàng nằm xuống bên cạnh.

Cả hai cùng đắp một cái chăn, cơ thể mơ màng được tiếp xúc gần gũi.

Vưu Hạ luôn mặc quần dài bằng vải thun mềm mại, khi động đậy lại tình cờ chạm vào chân của Kỳ Họa Niên. Anh chắp tay trên bụng, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, không dám ngó loạn. Người bên cạnh cũng chẳng hề khá khẩm hơn là bao. Cậu cũng căng thẳng, đến mức chỉ dám hít vào, chưa dám thở ra.

Mỗi khi có tiếng sấm, Vưu Hạ đều vô thức nhắm mắt lại. Qua vài lần, Kỳ Họa Niên phát giác ra được, đợi hồi sấm tiếp theo vang lên, cậu đã lặng lẽ nắm lấy tay anh, giấu kín dưới chăn bông.

“Đừng sợ, có em ở đây rồi mà.”

Mười ngón tay vừa nóng vừa lạnh đan chặt vào nhau.

Anh từ từ mở mắt, thì thầm: “Chúng ta vừa phá luật rồi.”

Cậu bật cười: “Đôi khi cũng nên thử phá luật một lần để biết cảm giác của nó như thế nào.”

Anh hít vào, nghiêng mặt hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

Cậu cũng quay sang nhìn anh, nuông chiều đáp: “Ấm lòng lắm. Còn anh?”

Anh cụp mắt nghĩ ngợi giây lát: “Không tệ lắm.”

Cơn mưa rả rích, từng giọt rét buốt chảy vào lòng người. Phòng làm việc chỉ còn bật mỗi ngọn đèn bàn, ánh sáng yếu ớt chiếu vào góc phòng. Cả hai nhất thời thinh lặng, như đang muốn lắng nghe tiếng mưa ngoài kia, hoặc như đang muốn trải nghiệm tường tận cảm xúc khi ngủ cùng người mình thích.

Đôi mắt lim dim mơ màng, Vưu Hạ tựa đầu lên vai Kỳ Họa Niên, thấp thoáng ngửi được mùi hoa Ngọc Lan Tây.

“Sao còn chưa ngủ nữa? Định canh tôi thật đấy à?”

“Không có, em đợi anh ngủ trước.”

“Tại sao?”

“Thấy an tâm hơn.”

Anh phì cười, sau đó vội vùi mặt vào lớp áo thun thơm mùi xà phòng của cậu, mắng: “Lắm chuyện.”

Cậu cũng cười, nhưng rồi lại yêu chiều hôn xuống tóc anh, tỉ tê: “Anh chủ ngủ ngoan.”

Bằng một nụ cười ngọt ngào và thuần khiết, trái tim Vưu Hạ vừa được sưởi ấm, cũng như nỗi sợ trong lòng anh đã dần tan biến.

Ngủ ngoan, thằng chó con…

…của tôi.

Hết chương 102.

Sunqing có lời muốn nói: Vì mới bắt đầu quyển III, nên mình chỉ sương sương 4K chữ thôi. Từ từ mình tăng độ dài nè, tăng độ drama nè, hệ hệ hệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.