Giấy Sống

Chương 82: Chương 82: “Rất nhớ cậu”




Hồng Dương nhìn thấu thân phận ác quỷ của Chử Vân, nhưng mặt gã không đổi sắc, cầm thìa hoành thánh đưa tới bên miệng, đồng thời lén nhìn gương.

“Cao Viễn” với gương mặt âm hiểm bay tới từ phía sau gã, ánh nến trong gương đồng dao động, lúc thì phản chiếu gương mặt Cao Viễn, lúc thì phản chiếu gương mặt Chử Vân, hai gương mặt thay đổi chồng chéo lên nhau.

Ngay khi Chử Vân tới sau Hồng Dương, vươn ra móng vuốt quỷ, gã xoay người, hất bát hoành thánh “thơm phức” về phía đó.

Chử Vân không ngờ bị gã nhìn thấu thân phận, cô hừ lạnh một tiếng, thoát khỏi cơ thể Cao Viễn. Thủy tụ vung lên, mắt người bắn về phía Hồng Dương.

Hồng Dương đánh bay con mắt, lùi về sau mấy bước, chân giẫm nát một con mắt, đế giày dính đầy dịch đỏ trắng.

Gã rút kiếm đào trên bàn, lao tới đâm, nhưng bị Chử Vân quấn chặt mũi kiếm, sương máu bao quanh móng vuốt trắng bệch, khắc chế dương khí từ gỗ đào.

Kiếm gỗ đào vang lên “răng rắc” nứt ra.

Chử Vân cười yêu kiều, cổ tay mảnh mai xoay một cái, vuốt quỷ dùng sức, chiếc kiếm gỗ đào kia nháy mắt đứt thành mấy miếng, vỡ nát dưới đất, chỉ để lại chuôi kiếm cho Hồng Dương.

Hồng Dương thấy oán khí quấn quanh người Chử Vân, sương máu lượn lờ, thầm giật mình, không ngờ cái tên Bạch Chuẩn lại điều khiển được ác quỷ lợi hại như vậy. Gã lùi về bên bàn: “Nếu như Bạch tiên sinh đã biết rồi, không bằng chúng ta bàn điều kiện đi.”

Một chú hoàng tước phá cửa xông vào, cánh vung lên, đáp xuống chiếc giá đồ cổ cao hơn Hồng Dương nửa cái đầu. Nó nhìn xuống Hồng Dương, mỏ nhọn khẽ mở, truyền ra giọng nói lạnh như băng của Bạch Chuẩn: “Điều kiện gì?”

Hồng Dương lại giật mình, gã biết con chim làm bằng giấy, nhưng gã lại không ngờ rằng Bạch Chuẩn còn có bản lĩnh kiểu này.

Nhất Đạo Quan tung hoành ở phía Bắc nhiều năm, chậm rãi phát triển về phía Nam, bọn họ có thể phát triển lớn mạnh ngay dưới họng súng của quân phiệt, vươn tới Thượng Hải, nhưng vẫn bị kiềm chế mọi nơi.

Tưởng rằng Thất Môn là một miếng đậu mềm, không ngờ lại là một miếng xương cứng.

“Thuật pháp của Bạch tiên sinh khiến tôi đây mở mang tầm hiểu biết.” Hồng Dương nhìn Hoắc Chấn Diệp trong gương, chỉ cần người vẫn đang nằm mơ, vậy thì trong tay hắn vẫn còn lợi thế.

“Nói ít thôi.”

Đôi mắt hoa đào của Hồng Dương khẽ híp lại: “Bạch tiên sinh, tôi khuyên cậu nên khách sáo một chút. Tôi không thể làm được thuật pháp như cậu, nhưng cậu cũng không thể phá nổi thuật pháp của tôi.”

Đôi mắt đen sâu thẳm của hoàng tước nhìn chằm chằm Hồng Dương.

Hồng Dương tưởng rằng mình đã nói trúng suy nghĩ của Bạch Chuẩn, gã cười ngạo mạn: “Không bằng hai chúng ta hợp tác, Bạch tiên sinh có bản lĩnh như vậy mà làm Thất môn chủ ở khu thành cũ thì thiệt thòi quá.”

Bạch Chuẩn khẽ cười.

“Chỉ với chút bản lĩnh ấy mà cũng muốn đàm phán với tôi ư?”

Móng tay Chử Vân dài vọt lên, lộ ra diện mạo thực sự của ác quỷ. Cô vung thủy tụ tấn công Hồng Dương. Hồng Dương né thủy tụ, vuốt quỷ lại vươn tới trước mặt gã. Móng tay đỏ máu thoáng cái xẹt qua khuôn mặt gã.

Hồng Dương thét lên đau đớn, đệ tử Nhất Quan Đạo nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng hét, vội vàng chạy tới: “Sư phụ, có chuyện gì vậy?”

Hồng Dương ôm mặt, cắn răng nhịn đau, giọng ồm ồm: “Không sao, ở hết bên ngoài, không ai được phép vào trong!”

Mấy đệ tử nghe thấy Hồng Dương nói không sao, càng không dám bước vào. Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn thấy có hai cái bóng in trên cửa sổ, một cái là của Hồng Dương tiên sư, cái bóng còn lại là của một người phụ nữ.

Mấy đệ tử liếc mắt nhìn nhau, chẳng phải sư phụ không gần nữ sắc hay sao?

“Lùi xuống hết đi, cho dù hôm nay có nghe thấy âm thanh gì cũng không được bước vào.”

Mấy đệ tử lùi ra ngoài hành lang, trong đó có một người nhìn thấy cửa sổ giấy thủng một lỗ do chú hoàng tước ban nãy đâm vào.

Cậu ta nhìn lướt qua, trên cửa sổ rõ ràng có hai cái bóng, nhưng trong phòng lại chẳng có người phụ nữ nào? Lúc ấy cậu ta không dám lên tiếng, sợ tới mức hai chân run rẩy, vội ra ngoài cùng với mấy người khác.

“Trong phòng tiên sư có phụ nữ!” Nhóm đệ tử nhao nhao bàn luận.

Trong đó có người không dám nói câu nào, mồ hôi sợ hãi tuôn như suối, ánh đèn chiếu thành bóng, nhưng mắt thường lại không nhìn thấy, đó là thứ gì?

Chử Vân bay lên giữa không trung, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Hồng Dương: “Biết điều thì mau thả người ra.”

Hồng Dương buông bàn tay che mặt xuống, vết thương trên mặt gã chỉ là một vệt đỏ, nhưng oán khí của ác quỷ trên móng tay lại không ngừng thiêu đốt, vệt đỏ này càng ngày càng to ra.

Làn da mỏng bị rạch, để lộ thịt đỏ bên trong, vùng da quanh vết thương nhanh chóng lão hóa, chẳng mấy chốc gương mặt gã già đi mấy chục tuổi.

Tóc cũng bạc đi phân nửa.

Mặc dù Chử Vân là ác quỷ, nhưng rốt cuộc cũng chưa chết được bao lâu, nhìn thấy gã như vậy, đôi mắt quỷ long sòng sọc: “Hóa ra ông còn là con yêu quái già.”

Hồng Dương vươn tay, vừa rên đau đớn vừa vươn tay lên mặt xé rách vùng da lão hóa xuống.

Đúng lúc này Cao Viễn tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy hành động làm người ta hãi hùng của sư phụ. Một bên là ác quỷ, một bên là yêu quái, gã lồm cồm bò dậy định chạy ra ngoài.

Hồng Dương đã xé rách da mặt, xé luôn cả tóc xuống.

Mặc dù là ác quỷ nhưng Chử Vân chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào đáng sợ thế này. Cô khẽ kêu một tiếng, vung tay áo che mặt: “Xé xong chưa vậy, xé xong mới đánh.”

Buồn nôn quá, cô không đánh tiếp được.

Lớp da mặt bị xé, vừa chạm đất đã biến mất.

Hồng Dương túm lấy Cao Viễn, da ông ta mất rồi, các bộ phận trên gương mặt chỉ là một mớ thịt lúc nhúc.

Cao Viễn hét lên thảm thiết, gã càng hét, càng không có người dám vào căn phòng của Hồng Dương. Hồng Dương vươn đầu lưỡi vói vào cổ họng Cao Viễn.

Cao Viễn già đi trông thấy, đầu tiên làn da khô nứt, sau đó mái tóc bạc trắng.

Miệng gã bị chặn lại, chỉ có thể kêu ú ớ, cầu xin Hồng Dương tha cho gã một mạng, cuối cùng cả giọng nói cũng trở nên già nua, bấy giờ Hồng Dương mới buông tha gã.

Hồng Dương quăng gã sang bên cạnh giống như quăng một tấm vải rách, ban nãy gã còn trẻ trung khỏe mạnh, bây giờ đã tóc bạc già nua.

Chẳng trách Hồng Dương lại trẻ như vậy.

Da và tóc Hồng Dương mọc ra, còn trẻ hơn so với ban đầu, vết sẹo trên mặt biến mất không còn dấu vết. Nhưng ban nãy ông ta đã hút tinh khí quá nhanh, quá gấp, máu chảy từ mũi xuống.

Vừa vươn tay lau mũi vừa quăng người giấy ra.

Lửa xanh tụ lại trên móng vuốt quỷ của Chử Vân, lửa xanh tấn công người giấy, nhìn thấy lửa xanh không đốt được đám giấy kia, cô xoay người chạy biến.

Hồng Dương cười lạnh, xem ra nữ quỷ này không hoàn toàn nghe lời Bạch Chuẩn. Ông ta nhìn xung quanh, hoàng tước đã sớm biến mất, tên họ Bạch không phá nổi thuật pháp của ông ta, chỉ tới đây mạnh miệng thôi.

Hồng Dương lại ngồi xuống trước gương, nến sắp cháy hết, ông ta tiếp tục châm một cây nến mới.

Nghe thấy tiếng Cao Viễn ngã bên cửa thở hồng hộc, ông ta quay sang nhìn Cao Viễn, ông ta chọn đồ đệ phải xem ngày sinh tháng đẻ trước, nếu như phù hợp thì mới giữ lại, chẳng qua không ngờ phải dùng tới nhanh như vậy.

“Cậu yên tâm, ta sẽ không để cậu chết dễ dàng vậy đâu.” Đồ cướp cũng chỉ là đồ ăn cướp mà thôi.

Chỉ cần Cao Viễn còn sống, Hồng Dương có thể dùng tinh khí của gã, nếu như Cao Viễn Chết, tinh khí cũng sẽ cùng đi với ba hồn.

Hồng Dương cau mày, ban nãy ông ta đã hít quá nhiều.

Trong gương, Hoắc Chấn Diệp hỏi Bạch Chuẩn: “Tại sao trước giờ không thấy cậu dùng, cũng không dạy tôi?”

Bạch Chuẩn lười biếng quăng kéo đi: “Bản lĩnh của tôi dễ học thế sao? Anh còn không làm nổi cây rụng tiền còn mong học thứ khác à?”

Hoắc Chấn Diệp khẽ cười, hắn chưa từng thấy Bạch Chuẩn dùng người giấy này bao giờ, nhưng hắn đã từng nhìn thấy người giấy.

Lúc ở nhà của Hồng lão gia của Nhất Môn Kim, Hồng Dương đã thả người giấy ra nhìn trộm hắn và Bạch Chuẩn.

“Thất Môn còn biết gì nữa?” Hoắc Chấn Diệp dường như nổi hứng buôn chuyện, truy hỏi Bạch Chuẩn.

Bạch Chuẩn cử động đầu ngón tay. A Tú lấy một chai nước ngọt trong tủ lạnh đưa cho cậu, cậu vui vẻ uống một ngụm, mát tới nỗi híp mắt lại: “Trát, cắt, vẽ, bện, quấn.”

Trát màu, cắt giấy, vẽ tranh, bện cỏ, quấn trúc.

Thì ra hắn chưa bao giờ được nhìn thấy toàn bộ bản lĩnh của Bạch Chuẩn.

Hồng Dương ngồi trước gương, Thất Môn vẫn còn một số bản lĩnh khác, có những thứ mà ông ta chưa từng nhìn thấy. Hóa ra Bạch Dương chỉ dậy cho ông ta một chút bên ngoài.

Trong gương, Chử Vân bay vào trong sân, chui tọt vào bình. Cô vươn tay từ trong bình ra, sờ soạng giấy niêm phong.

Sờ được một tờ bèn dán lên bình, cô không muốn ra ngoài nữa.

Hoắc Chấn Diệp ngồi xổm xuống, ngồi hỏi cô qua chiếc bình đất: “Sao thế? Tên Hồng Dương kia lợi hại lắm à?”

Giọng Chử Vân truyền ra khỏi bình: “Ông ta không phải người, ông ta là yêu quái.”

Hồng Dương vừa mới nhìn trộm được bí mật có ích, ông ta vui mừng quá đỗi, không nhịn được khoe khoang. Ông ta chỉ vào chiếc bình trong gương, lời ông ta nói ra trở thành lời Chử Vân đang nói.

Chính ông ta đang nói chuyện với Hoắc Chấn Diệp.

“Yêu quái nào mới dọa cô sợ thế kia?”

“Tay của tôi quẹt vào mặt ông ta, ông ta… ông ta trở nên già đi, ông ta hút tinh khí của đồ đệ mình, sau đó lại trở về bình thường.”

Phải nửa thật nửa giả, hắn mới tin đây không phải là nằm mơ, sau đó vẫn luôn ở trong giấc mơ này, cho tới khi chết thì thôi.

Quả nhiên, Hoắc Chấn Diệp cau mày, lo lắng nhìn bạch Chuẩn: “Rốt cuộc Hồng Dương là thứ gì?”

Bạch Chuẩn luôn ngồi trên xe lăn, chiếc bình kia lăn tới lăn lui, Hồng Dương tập trung toàn bộ sự chú ý lên đàn pháp. Bạch Chuẩn đã lùi ra viền gương.

Ngay khi Hồng Dương đang vui mừng, Bạch Chuẩn ngước mắt nhìn trời, nhìn Hồng Dương qua mặt gương, sau đó nhanh chóng dời mắt đi.

Nghe thấy Hoắc Chấn Diệp hỏi, đương nhiên cậu phải mượn cơ hội để mắng: “Thứ chó.”

Ở ngoài gương, Chử Vân cũng đã bay về nhà họ Bạch.

Binh đoàn người giấy canh cửa sổ, A Tú trấn thủ, có hai người đang nằm trên giường.

Một là Hoắc Chấn Diệp, một là Bạch Chuẩn. Bạch Chuẩn nhắm hai mắt, dường như đang nằm mơ.

Đương nhiên Bạch Chuẩn sẽ không để Chử Vân đi một chuyến chỉ để nói mấy lời mạnh miệng. Cậu nhân lúc Hồng Dương phân tâm đối phó với Chử Vân để xâm nhập vào giấc mơ của Hoắc Chấn Diệp.

Không biết bao giờ tên ngốc này mới phát hiện ra.

Chẳng phải Hồng Dương muốn xem bản lĩnh của cậu hay sao? Vậy để cho ông ta mở rộng tầm mắt.

Bạch Chuẩn di chuyển xe lăn vào phòng, nhìn thấy bài vị và dao trúc đều giống hệt hiện thực.

Giấc mơ này do Hoắc Chấn Diệp tạo nên, từng chi tiết nhỏ nhặt đều có sẵn trong đầu hắn, nếu thiếu thứ gì thì sẽ phiền phức, nhưng không ngờ giấc mơ của hắn lại đầy đủ đến vậy.

Bạch Chuẩn châm một nén hương theo thói quen, làm khung trúc trước, chẻ nan trúc, mài nhẵn làm khung.

Hoắc Chấn Diệp ngồi cạnh giúp cậu, hắn làm không ngưng tay. Trong đầu hắn đã xác nhận bản thân vẫn đang nằm mơ, Hồng Dương định dùng Bạch Chuẩn để lừa hắn.

Hai người nhìn nhau, thăm dò lẫn nhau.

Hoắc Chấn Diệp ra tay trước, vươn tay nắm lấy mu bàn tay của Bạch Chuẩn, khẽ vuốt ve mấy cái: “Tôi nhớ cậu lắm.”

Ngón tay Bạch Chuẩn cứng đờ, tai ửng đỏ, ánh mắt bình tĩnh. Cậu rút tay ra, tức giận nói: “Tôi thấy anh muốn chết thì có.”

Hoắc Chấn Diệp sửng sốt, chẳng phải hắn đang mơ hay sao?

________________

Lời tác giả:

Hoắc thất còn chưa ra, Bạch thất không đợi nổi nữa, vào trong mơ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.