“Dao.” Bạch Chuẩn vươn tay, ba ngón để bằng, hai ngón co lại.
Nghe vậy, Hoắc Chấn Diệp tìm con dao dẹt đầu nhọn trong hòm ra cho cậu, mũi dao hướng về mình, cán dao hướng vào lòng bàn tay Bạch Chuẩn.
Cậu cầm lấy vót thanh trúc, đầu nhọn vót ra từng nan trúc mỏng.
Hoắc Chấn Diệp không có việc gì làm, lặng im quan sát Bạch Chuẩn, càng nhìn càng cảm thấy “Bạch Chuẩn” này quá giống Bạch Chuẩn. Giọng điệu, động tác, tư thế, đều không có gì khác biệt.
Lẽ nào hắn đoán nhầm rồi?
Bạch Chuẩn vót ra những nan độ dài và kích thước khác nhau, dường như trong lòng cậu đã tính toán sẵn rõ ràng tác dụng của từng nan, không thừa cũng không thiếu.
Hương đã cháy hết, Bạch Chuẩn dừng lại, ngồi xe lăn đi vào phòng ngủ chính.
Hoắc Chấn Diệp thoáng do dự, Bạch Chuẩn di chuyển xe lăn tới bên cửa phòng, trong lúc xoay người lại khẽ liếc hắn một cái.
Hoắc Chấn Diệp giật mình, đang bảo hắn vào cùng sao?
Ám chỉ rõ ràng như vậy, không giống như tác phong của Bạch Chuẩn.
Hoắc Chấn Diệp do dự, nhưng không thể hiện ra mặt. Hắn bước theo sau, vừa đi vừa quyết định thăm dò thêm.
Hắn dựa vào cửa, nhấc chân dài, kéo cà vạt treo lên tay nắm cửa, sau đó cởi từng khuy áo sơ mi.
Từ ngực xuống dưới dừng lại ở bụng, đường nét cơ bụng như ẩn như hiện.
Bạch Chuẩn ngồi trên xe lăn, hai tay đặt trên tay vịn, hơi hếch cằm lên, híp mắt nhìn hoắc Chấn Diệp: Người này định làm cái trò gì vậy?
Hoắc Chấn Diệp cởi lỏng dây lưng, bước lên trước mấy bước, chống hai tay lên lưng tựa xe lăn Bạch Chuẩn.
Ngón cái và ngón trỏ nắm cằm Bạch Chuẩn, nghiêng người hôn lên.
Bạch Chuẩn khẽ chớp đôi mi dài, nhưng không lùi về sau. Cậu biết hắn đang thăm dò, động tác của hắn tuy mạnh nhưng khi hôn lại vô cùng cẩn thận, còn không dám duỗi đầu lưỡi ra.
Bạch Chuẩn khẽ cười, không ngờ tên công tử bột này lại nghĩ ra biện pháp hạ lưu đến vậy.
Đây là cách đơn giản, cũng là cách trực tiếp nhất, hai người đã thân mật tới mức nào chỉ có hai người mới biết. Hồng Dương có thể tạo ra giấc mơ nhưng đồ giả đương nhiên sẽ không được trau chuốt như thật.
Hoắc Chấn Diệp không dám với đầu lưỡi vào, hắn chỉ dám cọ cọ. Nghe thấy Bạch Chuẩn khẽ cười, hắn ngước mắt nhìn cậu, thấy được sự hứng thú trong đôi mắt ấy.
Bạch Chuẩn ngưng cười, vươn tay đặt giữa cổ Hoắc Chấn Diệp. Mắt thoáng sầm xuống, đôi môi khẽ mở, đợi hắn tới lấy lòng.
Hoắc Chấn Diệp hít sâu một hơi, hắn bế cả người Bạch Chuẩn lên, đá xe lăn ra, chiếc xe lăn lăn lọc cọc tới bên tường. Hắn xốc chăn lên đè người xuống.
Ở nơi Hồng Dương không nhìn thấy, Hoắc Chấn Diệp mấp máy môi: “Cậu tới rồi.”
Bạch Chuẩn khẽ khép mi mắt, coi như trả lời.
Hoắc Chấn Diệp hít sâu, vậy thì hắn không khách sáo nữa, giây phút nhắm mắt hôn lên, hắn lập tức cảm nhận được sự đáp trả, khẽ cắn mút, đầu lưỡi quấn lấy nhau.
Hôn tới khi thở gấp mới buông nhau ra. Cơ ngực Hoắc Chấn Diệp nóng hầm hập, hai người đều đợi bước tiếp theo.
Hai người thân mật lắm cũng chỉ dừng ở hôn lưỡi, còn chưa tới bước tiếp theo. Hoắc Chấn Diệp biết đây là mơ, là giấc mơ của hắn, hắn cúi đầu cười: “Tôi làm giúp cậu, được không?”
Không đợi Bạch Chuẩn trả lời, hắn đã mò tay xuống, đặt lòng bàn tay lên, khẽ nắm trong tay.
Bạch Chuẩn vươn tay đè xuống: Anh điên rồi à?
Cách chăn, Hồng Dương không nhìn thấy được.
“Cậu không muốn à?” Hoắc Chấn Diệp bật cười, ánh mắt anh nhuốm màu tình dục, nhưng vẫn sáng tới mức người ta không thể nhìn thẳng.
“Không muốn.” Bạch Chuẩn nuốt tiếng thở dốc xuống. Cậu biết, cậu phải nắm chặt chăn mới có thể bình tĩnh nói chuyện.
Mặc dù giọng điệu cậu cứng rắn, nhưng cơ thể không ngừng run rẩy.
Thất Môn không thể trọng dục.
Một khi có thứ lưu luyến sẽ sinh ra vô số tham vọng.
“Nói dối.” Hoắc Chấn Diệp không cho cậu cơ hội từ chối. Đây là giấc mơ của hắn, hắn mới là người làm chủ.
Hắn nghiêng người hôn Bạch Chuẩn, khiến cậu không thể phát ra âm thanh, trong lúc cảm nhận lực và độ nóng của Bạch Chuẩn, hắn cũng để cậu cảm nhận lực và độ nóng của mình.
Bạch Chuẩn vô thức ngửa đầu, cả thế xác và tinh thần như treo trên cao.
Hai người chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác này nhưng Hoắc Chấn Diệp đã nhanh chóng nắm bắt tiết tấu, nhìn Bạch Chuẩn chìm đắm trong hưởng thụ, để cho cậu có cảm giác thỏa mãn sâu hơn.
Đôi mắt phượng của Bạch Chuẩn mở ra rồi khép lại, mỗi tiếng thở dốc của cậu đều giống như một lời khen ngợi.
Hoắc Chấn Diệp tươi cười nhìn cậu, nhưng không bỏ qua phần giữa mi của cậu, khi phần giữa mi hơi nhô lên là khi cậu vô cùng thoải mái, khi bình thường thì cậu đang đợi đợt tấn công tiếp theo.
Bạch Chuẩn liếc nhìn mặt mày tươi cười của Hoắc Chấn Diệp, không chịu để hắn đắc ý như vậy, vươn tay nắm lấy của hắn.
Hoắc Chấn Diệp hít sâu một hơi kinh ngạc, ngón tay Bạch Chuẩn có thể khiến giấy trúc nghe lời, cũng có thể làm hắn thoải mái, đầu ngón tay khẽ lướt qua khiến hắn suýt chút nữa tước vũ khí đầu hàng.
Cuộc chiến này dần trở thành hai bên đấu sức, vừa hưởng thụ vừa kìm nén, xem ai có thể nhẫn nhịn được lâu hơn.
Hoắc Chấn Diệp ngậm tai cậu, tay hắn không linh hoạt bằng Bạch Chuẩn, nhưng hắn biết điểm yếu của cậu ở đâu. Bạch Chuẩn sợ ngứa. Hắn khẽ thổi vào tai cậu, vừa nói vừa cười: “Cùng ra nhé, được không?”
Cậu cũng đã kiềm chế lắm rồi, ngay sau đó, lòng bàn tay Hoắc Chấn Diệp ẩm ướt.
Hai người nằm kề vai trên giường, Hoắc Chấn Diệp chưa từng thỏa mãn thế này, hắn nhân lúc Bạch Chuẩn đang mơ màng, ôm cả người cậu vào lòng lại hôn sâu thêm một lát.
Hôn tới khi đỏ cả đầu lưỡi mới buông ra.
Sắc trời dần sáng, cả đêm qua Hồng Dương đều nhìn hai người nhích tới nhích lui trong chăn, không có lấy một tin tức hữu dụng nào, sắc mặt ông ta thâm trầm đến đáng sợ, ông ta vung tấm vải đỏ lên che chiếc gương lại.
Đi tới bên cửa, ông ta kéo Cao Viễn dậy. Tinh khí Cao Viễn bị hút quá nhanh, giờ gã gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, con mắt già nua vẩn đục nhìn Hồng Dương.
Trong mắt là nỗi hận thấu xương.
Hồng Dương nhìn gã: “Đừng trách ta nhẫn tâm, hãy trách mệnh của cậu.” Ngày sinh tháng đẻ phù hợp, không hít gã thì hít ai. “Cậu yên tâm, ta sẽ nuôi cậu đến già.”
Cao Viễn tóc bạc da mồi, già nua đáng sợ, không nói lấy một lời.
Hồng Dương kéo Cao Viễn ra ngoài, gọi một đệ tử tới: “Đại sư huynh của con tâm đ*o không vững, tẩu hỏa nhập ma rồi, khiêng về dưỡng bệnh đi.”
Hồng Dương thuật tay giao người cho đệ tử khác, mấy đệ tử nhìn thấy Đại sư huynh khô quắt, nhớ tới tiếng động ở phòng sư phụ hôm qua, sợ tới mức không dám nhìn Hồng Dương, chỉ đành khiêng Cao Viễn về phòng.
Đại đệ tử mất rồi thì vẫn còn Nhị đệ tử, Hồng Dương thuận tay gọi Nhị đệ tử tới: “Bạch Dương tiên sư đã tới Thượng Hải chưa?”
“Còn chưa tới, tối hôm qua gọi điện tới bảo xảy ra một số chuyện ở Nam Kinh, mấy ngày nữa mới tới.”
Hồng Dương gật đầu, tới muộn cũng tốt, đỡ nhúng tay ngăn cản mình.
Ông ta nói với Nhị đồ đệ: “Con mua thuốc bổ cho sư huynh, để nó sống.”
Nhị đệ tử nhanh chóng làm xong việc, cậu ta gõ cửa phòng Hồng Dương báo cáo: “Mọi người trong đàn đều nói rằng Đại sư huynh bị hồ ly tinh mê hoặc, sư phụ đã cứu sư huynh một mạng.”
Những đạo chúng kia tận mắt nhìn thấy bộ dạng của Cao Viễn, một người đàn ông khỏe mạnh mà giờ lại khô quắt, bọn họ vô cùng tin tưởng Đại sư huynh bị hồ ly tinh hút tinh khí. Tất cả đều quỳ lạy trước Tam Thánh, cầu tiên sư bảo vệ.
Hồng Dương ừ một tiếng, ngồi thiền trong phòng.
Sắc trời thấp thoáng màu đỏ, Bạch Chuẩn mở mắt, viết chữ “đêm” trong lòng bàn tay Hoắc Chấn Diệp.
Hoắc Chấn Diệp không hiểu, nhưng sau đó hắn mới nhớ ra đây là giấc mơ của hắn, hắn có thể làm ngày ngắn đi, kéo dài đêm hơn. Vừa nghĩ như vậy, trời đã tối rồi.
Bạch Chuẩn sửa sang lại quần áo, ngồi trong phòng, đốt thêm một nén hương.
Cậu đã vót rất nhiều trúc dự phòng, chẳng mấy chốc đã làm ra một con chim nhỏ.
Hoắc Chấn Diệp hoang mang, chú chim này không to bằng hoàng tước là bao, lẽ nào định dựa vào nó để đánh bại Hồng Dương?
Bạch Chuẩn biết rõ trong lòng hắn đang nghĩ điều gì, liếc hắn một cái, chấm nước viết lên bàn “Bá Kỳ”.
Bấy giờ Hoắc Chấn Diệp mới hiểu ra, Bá Kỳ hóa thành chim ăn giấc mơ, ác mộng chính là thức ăn của Bá Kỳ, ăn giấc mơ thì cảnh tượng trong mơ cũng tiêu tán.
Bạch Chuẩn làm con nào thả ngay con đó. Mỗi chú chim đều vỗ cánh bay ra ngoài cửa sổ.
Còn một con cuối cùng, con này không dùng dây mà dùng tóc của chính cậu buộc vào khung trúc.
Lần đầu tiên Hoắc Chấn Diệp nhìn thấy Bạch Chuẩn dùng tóc quấn trúc, chẳng trách cậu lại để tóc dài thế kia. Cảm nhận được tầm nhìn của hắn, cậu viết lên bàn hai chữ “A Tú.”
Xương của A Tú dùng tóc của cậu làm thành.
Hoắc Chấn Diệp ngạc nhiên, hắn không ngờ Bạch Chuẩn lại chịu nói với mình chuyện này, là bởi vì bọn họ đã thân mật hơn lúc đầu ư?
“Không cần thiết phải nói với tôi.” Hoắc Chấn Diệp viết như vậy.
Biết đâu sẽ có người sử dụng thuật pháp của Hồng Dương thêm lần nữa, lần này hắn có thể biết đang mơ nhưng lần sau lại không phân biệt được thì sao?
Hắn biết càng ít thì Bạch Chuẩn càng an toàn.
Sắc mặt Bạch Chuẩn thoáng thay đổi, đôi môi mỏng mím lại, chuyên chú thêm màu sắc cho nộm giấy, cậu vẽ đầu, vẽ đuôi, cuối cùng là vẽ mắt. Một con sẻ xám mắt đen đục ngầu sống dậy.
“Đi.” Bạch Chuẩn khẽ nói.
Sẻ xám lao lên không trung, trà trộn vào trong đám chim, tìm kiếm ác mộng.
Đợi khi Hồng Dương nghỉ ngơi đủ, ngồi vào trước gương, trong gương đã là ban ngày. Bạch Chuẩn ngồi trước bàn, đang làm tượng thần cho Thành Hoàng đi tuần lần ba.
Xem ra Hoắc Chấn Diệp đã hoàn toàn tin đây không phải mơ.
Hồng Dương phủi áo dài, ung dung xem bản lĩnh của Bạch Chuẩn. Trát, cắt, vẽ, bện, quấn, nếu như Bạch Dương chỉ dạy hắn mỗi cắt, thì đừng trách hắn học lỏm.
Bạch Chuẩn mài nhẵn khung trúc, trải phẳng giấy trắng, vẽ áo cho thần trên giấy, từng nét vô cùng tinh tế.
Vừa cho Hồng Dương xem, cũng ngẫm lại chính mình. Tối qua bốc đồng quá, khi nào ra ngoài thật sẽ phải dây dưa cùng người kia.
Hoắc Chấn Diệp nhận thấy cảm xúc của Bạch Chuẩn không ổn, hắn hâm nóng một ly sữa bò, cho thêm mật ong, ló đầu bên cửa, nhìn Bạch Chuẩn đang chìm đắm trong cảm xúc của chính mình.
Cậu quăng cành trúc đi, xe lăn lọc cọc trên nền gạch, quét qua hông Hoắc Chấn Diệp, cánh cửa phòng đóng lại cái “rầm”.
Hoắc Chấn Diệp nhìn cánh cửa đóng chặt. Hồng Dương nhìn những thanh trúc vất đầy đất trong gương, không hiểu được tâm lý hai người này.
Hồng Dương cau mày, người họ Bạch này đúng là vui giận thất thường.
___________
Lời tác giả:
Bạch – Vui giận thất thường – Tự chìm đắm trong cảm xúc – Thất: Lần này thì hay rồi, muốn chạy cũng khó.