Edit: Cò Lười
Beta: Tiểu Ly Ly.
Em không muốn. Như đinh chém sắt, không hề có đường sống quay về.
Trong nháy mắt ánh mắt của Tiểu Dã tối tăm, anh chậm rãi buông tay, ngồi ở trên giường: "Anh biết ngay, người em thích vẫn là anh ta."
"Không phải. " Tảo Tảo vô tình chối bỏ, cô cũng đi tới bên giường, ngồi song song với Tiểu Dã: "Tiểu Dã, em muốn nói thẳng, trước kia em thích Tiêu Dương, anh ấy không thích em, khi đó em rất khổ sở, nhưng anh vẫn bên cạnh em, khuyên bảo em, hiện tại em đã nghĩ thông suốt, em cảm thấy được dù là Tiêu Dương hay là anh, chúng ta vẫn nên lấy thân phận là bạn bè ở chung một chỗ cho thật vui vẻ, em không biết tại sao anh lại thích em, cũng không biết chừng nào thì anh sẽ chán em, thay vì đến lúc đó cãi nhau rồi không làm bạn bè được, không bằng chúng ta vẫn ở chung với nhau như vậy, cũng không phải rất tốt sao?"
"Đã chậm mất rồi, anh đã thích em, không còn cách nào khiến mình trở về như lúc trước" Tiểu Dã ngẩng đầu lên: "Nếu khi đó em không thích Tiểu Dương, tại sao không thử với anh một chút, em chán ghét anh vậy sao?
Ánh mắt Tiểu Dã sáng lóng lánh, chăm chú nhìn cô, thời khắc này Tảo Tảo không thể tiếp tục cứng rắn từ chối như vừa rồi "Em.....em cũng không phải ghét anh."
"Vậy là vì sao?" Trong mắt Tiểu Dã lại dấy lên hi vọng.
Vì sao? Sao anh lại không biết. Nụ cười của Tảo Tảo có chút khổ sở: "Không vì sao, Tiểu Dã, anh còn nhớ không, em đã từng nói với anh, người bạn trai em thích có thể sẽ rất bình thường, nhưng anh ấy nhất định sẽ là duy nhất, sẽ không lưu tình khắp nơi."
"Anh không có." Tiểu Dã kích động nắm lấy tay Tảo Tảo: "Kể từ anh hiểu rõ anh thích em, anh không tìm phụ nữ nào khác, trong lòng anh vẫn chỉ có mình em."
"Vô dụng thôi, Tiểu Dã " Tảo Tảo đẩy tay Tiểu Dã ra: "Anh không tìm các cô ấy, họ cũng sẽ tìm anh, buổi sáng Xảo Xảo kia không phải tới tìm anh sao, em không muốn tìm người bạn trai mà còn lo lắng đề phòng."
"Tảo Tảo, em là đang trách anh buổi sáng chưa nói rõ ràng với Xảo Xảo sao, ngay bây giờ anh sẽ đi nói cho cô ấy biết, để về sau cô ấy đừng đến tìm anh nữa." Tiểu Dã ì ạch đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Tiểu Dã." Tảo Tảo tức giận, "Em nói nhiều như vậy, làm sao anh cũng không hiểu chứ, đây không phải vấn đề là một Xảo Xảo, không có Xảo Xảo cũng sẽ có những người phụ nữ khác, anh có hiểu hay không, chúng ta không thích hợp."
"Tại sao?" Tiểu Dã đấm một quyền đánh vào trên tường, "Tại sao không thích hợp, em không thích anh nói chuyện với phụ nữ, anh sẽ không nói, những bạn gái trước kia, anh đều không để ý tới, bắt đầu từ hôm nay, anh chỉ ở với em, anh sẽ đối xử tốt với em, như vậy có được hay không, Tảo Tảo."
"Tiểu Dã, em nói lại một lần nữa, em không muốn anh vì em mà thay đổi cái gì, chúng ta cứ làm bạn tốt như vậy, không được sao, sao anh cứ nhất định phải tiến thêm một bước."
"Không được, anh đã tiến lên một bước, quay đầu lại cũng không kịp." Tiểu Dã đi đến trước mặt Tảo Tảo, đứng ở trước giường, nắm tay của cô, nhìn cô nói: "Tảo Tảo, em nói đi, rốt cuộc em muốn anh phải như thế nào em mới bằng lòng tin tưởng anh, chỉ cần em nói ra anh đều sẽ cố gắng đi làm, em cũng thử nhìn một chút, từng bước tiến thêm một bước với anh có được hay không."
Cặp mắt đen nhánh kia giống như có ma lực, Tảo Tảo nhìn Tiểu Dã nhưng trong lòng lại mơ hồ, ma xui quỷ khiến lại gật đầu một cái, không đợi cô tỉnh táo lại, Tiểu Dã liền ôm lấy cô, Tảo Tảo sợ hết hồn, nhanh tay đẩy anh: "Buông em ra, mới vừa rồi em bị choáng váng đầu óc, sao anh lại thế này, mau buông em ra."
"Anh không buông, em đồng ý với anh rồi, Tảo Tảo em không thể đổi ý." Tiểu Dã ôm thật chặt cô, dùng đầu đỡ cái trán của cô, than nhẹ một tiếng: "Từ lâu anh đã muốn ôm em như vậy."
"Em không đồng ý." Tảo Tảo nóng nảy, gắng sức giãy dụa: "Tiểu Dã, anh buông tay, buông em ra."
Lồng ngực Tiểu Dã càng ngày càng nóng, ánh mắt của Tiểu Dã càng ngày càng đen, mặt của Tiểu Dã càng ngày càng khó chịu, âm thanh của Tiểu Dã cũng trở nên trầm xuống "Tảo Tảo ——"
"Không cần, Tiểu Dã, anh muốn làm cái gì?" Trong lòng Tảo Tảo lo sợ, hét to lên.
Cửa phòng có tiếng gõ thình thịch, giọng nói của bánh nướng và Tiêu Dương đồng thời vang lên: "Tảo Tảo, làm sao vậy?."
"Tiểu Dã, mau buông tay, đến lúc bọn họ đi vào sẽ thấy." Tảo Tảo nhỏ giọng nói.
"Anh không thả, dù sao sớm muộn cũng sẽ thấy, để cho Tiêu Dương nhìn thấy sớm một chút cũng