“Ăn đồ nóng đi, thanh đạm một chút!”
“....” Cô không còn sức lực để nói bất cứ một lời nào nữa rồi.
Từ Di đặt một chiếc chén nhỏ trước mặt cô, múc cho cô một chén canh. Trong bát, không biết thịt và nấm đã biến thành hình dạng gì nữa rồi: “Thiếu phu nhân, cô uống chén canh này đi!”
“Canh này cũng không tệ đâu, em hãy uống đi.” Âm thanh trầm thấp và thanh mát của chú Yến vang lên.
Cô trừng mắt nhìn vào chiếc chén sứ màu vàng kia, nén mọi thứ ở trong lòng lại.
“Làm sao vậy?” Anh thấy cô trước sau gì vẫn không muốn uống, liền hỏi.
“Em rất thích bộ chén này! Em muốn có nó.” Cô biết mình đang cố tình gây sự, cô cũng biết là mình phải đoan trang! Phải đoan trang! Nhưng cô không thể nào nhịn nổi nữa rồi.
Trong chốc lát, anh không hề lên tiếng, sau đó nói với người bên cạnh: “Tính tiền, tính luôn cả tiền bộ chén này nhé!”
“....” Hả? Tại sao lúc này anh lại rộng lượng như vậy? Cô có cảm giác mình vừa đánh vào cục bông nào đó. nhưng cô lại không thích bộ chén này một chút nào. Trung Quốc rộng lớn được gọi là China, nhưng sau khi trở về thì đồ sứ cũng không có. Không chừng những đồ vật này là “made in China” đấy. Cô chỉ muốn phản kháng anh một chút thôi, thế mà, hiện tại, anh lại đồng ý một cách nhẹ nhàng như vậy, một chút ý tứ cũng không có!
Đang lườm cái chén vì không có chỗ để xả hận thì điện thoại reo.
Noãn Noãn!
Một tay cô cầm lấy điện thoại: “Em đi nghe điện thoại!”
“Ở đây nghe!” Anh không hề nhấc mí mắt lên, nói.
“....” Nghe ở đây? Còn có cái gì không dám nói sao? Cô lập tức nghe điện thoại: “Noãn Noãn!”
Cô và Noãn Noãn đều là sinh viên ngành Mỹ thuật, lời nói tràn đầy nghệ thuật và tình cảm. Khi học đại học thì cũng nhau học tiếng Ý, vì thế mà giao lưu đã sớm không còn vấn đề gì nữa rồi! Cao Lương kì quái kia, anh nghe trộm sao? Là nghe đấy. Cô rất muốn làm mặt quỷ rồi lè lưỡi trước mặt Yến Mộ Thanh nhưng, chung quy lại vẫn là không dám.
“Nói chuyện bằng tiếng Ý nhé!” Ở đầu dây bên kia, Noãn Noãn hỏi: “Đi chơi không vui sao?”
Khỏi cần phải nói rồi. Chỉ cần nhắc tới vấn đề này thôi, cô đã muốn khóc rồi: “Noãn Noãn à, một chút vui vẻ cũng không có. Cuối cùng tớ cũng đã hiểu rõ, không giống nhau nó đau khổ như thế nào rồi. Đi chơi cùng với Cao Lương nhưng lại không bằng đi cùng với ba. Tớ cảm giác rằng anh ấy chính là quái vật mới khai quật được. So với ba tớ thì ông ấy còn thú vị hơn nhiều.” Đương nhiên, tất cả đều là oán giận ở trong lòng cô. Cô dùng tiếng Ý để biểu đạt nó ra ngoài. Lúc nói, cô có lén nhìn về phía anh một chút, chỉ thấy tay anh dừng lại ở phía điện thoại nằm ở trên bàn. Nhưng thỉnh thoảng nhìn về phía điện thoại, tâm trạng lại càng thay đổi. Hừ, không cho phép cô vừa ăn vừa nghịch điện thoại, thế còn anh thì sao?
Cuối cùng thì Túc Kinh Noãn cũng đã hiểu ý của cô. Những lời nói như thế này làm sao có thể để cho vị chú kia nghe thấy, liền đồng tình với lời nói của cô: “Tiểu Nam, đừng khổ sở như vậy. Cậu hãy xem như mình đang đi du lịch với lãnh đạo đi. Ứng phó, ứng phó, muốn mua những gì thì mua, muốn ngủ thì đi ngủ...”
Nói đến đây, nhớ tới đêm hôm ấy, bỗng nhiên, cô lại càng đồng tình với Hứa Tự Nam hơn. Nếu như thật sự không hợp, thì chuyện đi ngủ ấy không phải là rất khó chịu hay sao? Nếu như sớm biết như vậy, cô đã kịch liệt phản đối Hứa Tự Nam gả cho anh ta rồi. Dù sao thì những chuyện cũ trước đây đều có người người che đậy, nhưng đâu ai biết rằng, đột nhiên một ngày nào đó có chuyện gì xảy ra thì Hứa Tự Nam sẽ đối mặt như thế nào đây?
“Tiểu Nam, hiện tại không còn đường nào có thể rút lui sao? Tóm lại, cậu phải nhớ kỹ lời của tớ, hãy cẩn thận khi ở cùng với chú Yến. Chuyện sinh hoạt giữa cậu và anh ta hãy duy trì thật tốt. Những gì người khác nói thì đừng có tin, biết chưa?” Cô chỉ có thể nói những lời như thế này thôi.
“Ừ, tớ biết. Có điều...” Hứa Tự Nam suy nghĩ một chút, vẫn là nên nói tiếng Ý thì hơn: “Chuyện ngủ này, cậu cũng không cần lo lắng đâu. Hiện tại thì anh ấy không có chạm vào tớ. Noãn Noãn, cậu nói xem.... có phải vì anh ấy đã lớn tuổi rồi nên....... không còn chức năng không?”
“.....” Những gì Túc Kinh Noãn đang lo lắng liền bị đẩy lùi vì câu nói này của cô, suýt chút nữa thì phì cười. Cuối cùng thì Tiểu Nam cũng đã biến Yến Mộ Thanh thành một ông lão rồi? Nhưng mà thực sự thì Yến Mộ Thanh cũng đã gì rồi. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, khí huyết còn dồi dào nữa không?
Hết chương 12