Đúng rồi, khách du lịch ngoại trừ mua, mua, mua thì còn có ăn, ăn, ăn... Chú Yến này trước nay vẫn luôn chú ý đến việc ăn uống, chỉ là việc chú ý này không giống với việc mong ngóng của cô...
Chú Yến chỉ ăn món Trung...
Vì lẽ đó mà cô chỉ có thể đau buồn mà quên đi những gì đã ghi trong cuốn sổ ghi chép, cô chỉ có thể nhớ kĩ tên và địa điểm của nhà hàng Michelin* đã đánh dấu trước đây...
*Nói thêm một chút về Michelin: Michelin hay còn được biết đến là sao Michelin. Được ví von như tượng Oscar của ngành điện ảnh hay giải Grammy trong giới âm nhạc, sao Michelin là một giải thưởng vô cùng danh giá dùng để trao cho các cá nhân nổi bật trong ngành ẩm thực. Sao Michelin có thể xem như thước đo trình độ tay nghề của đầu bếp và chất lượng của một nhà hàng ẩm thực đạt tiêu chuẩn cao.
Hàng năm, các nhà hàng nhận được sao Michelin sẽ được vinh danh trong cuốn cẩm nang ẩm thực hàng đầu thế giới – The Michelin Guide ra đời từ năm 1900. Những nhà hàng sở hữu biểu tượng ngôi sao Michelin thường gặt hái được nhiều danh tiếng cũng như thu hút thực khách sành ăn khắp nơi đổ về. Nhiều thực khách phải mất hàng tuần, thậm chí hàng tháng trời để có cơ hội thưởng thức món ăn đẳng cấp trong những nhà hàng có gắn sao Michelin.
Ở Italy, có 8 nhà hàng được nhận sao Michelin, đó là: Piazza Duomo, Da Vittorio, Reale, Dal Pecscatore, Enoteca Pinchiorri, Osteria Fancescana, Le Calandre, La Pergola.
Còn có, cô đã sớm lên kế hoạch, mỗi ngày đều ăn món tráng miệng của Italy, nhưng vừa mới đây thôi, đến một que kem cô cũng không được thử qua.
Mua xong đồng hồ quả quýt, lúc đi ra ngoài cũng đã tới thời điểm ăn trưa, Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của chú Yến đều giống như một chương trình đã được thiết lập từ trước, mà cái chương trình ấy lại không hề lệch một giây nào, đến thời gian ăn cơm thì nhất định phải đi ăn cơm, tuyệt đối không được lùi lại.
“Ngày hôm nay muốn ăn cái gì?” Rất hiếm khi vị chú này chủ động hỏi cô.
Cô vui sướng mở cuốn sổ ghi chép của mình ra, đang muốn đưa anh xem địa chỉ nhà hàng mà cô muốn đi cho anh xem thì anh đã nói: “Từ đã, ngày hôm nay nên ăn gì đó thanh đạm một chút, chờ đến phòng ăn thì em có thể gọi những món mà mình thích!”
Cô nhất thời ỉu xìu, sau đó liền thu tay đang đặt ở trong túi về.
Khi một người không thể đáp ứng nhu cầu cơ bản nhất của bản thân là ăn uống, thì nhân gian còn có lạc thú gì có thể nói ra đây?
Món ăn được đưa lên để trên bàn lớn, không có một món ăn nào khiến cô cảm thấy mình muốn ăn cả...
Chú Yến rất chú trọng đến dinh dưỡng, còn cô thì không. Cô cũng rất yêu thích đồ ăn của Trung Quốc, nhưng đó chỉ là sự trùng hợp ban đầu mà thôi, đối với những món mặn mà anh yêu thích, cô lại không thích, cô nhấc đũa lên, một chút khẩu vị cũng không có.
“Tại sao không ăn?” Anh để mắt đến cô, sau đó liền hỏi cô.
“Không có khẩu vị!” Cô buồn chán ngồi nghịch điện thoại di động.
Yến Mộ Thanh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Khi ăn cơm không được nghịch điện thoại!”
“....” Cô cạn lời, chuyện này quả thật rất giống với giọng điệu của mẹ cô. Mẹ cô cũng thích cô nghịch điện thoại.
“Có món nào kích thích vị giác hay không?” Những lời này là anh hỏi Từ Di.
“Để em xuống dưới hỏi!” Từ Di cầm lấy thực đơn
“Em tự mình xem đi!” Cuối cùng thì chú Yến cũng ban ơn rồi.
Cô vui đến rạo rực khi cầm lấy thực đơn trong tay Từ Di, cảm thấy rất hạnh phúc khi nhà hàng Trung Quốc cũng có kem. Cô đã phải chịu rất nhiều khổ cực, đến đây nhiều ngày như vậy rồi, ăn nhiều bữa cơm như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy thực đơn. Đương nhiên, không phải là chú Yến không cho xem mà là từ trước đến giờ, thực đơn đều nằm trong tay Từ Di, không một ai biết cô đã ghen tị đến mức nào khi nhìn thấy Từ Di cầm thực đơn ở trong tay. Việc đố kị đã leo đến đỉnh điểm khi cô ước rằng, chữ trên thực đơn không phải là chữ Trung.
“Làm ơn cho tôi ba ly kem!” Những món ăn hoa mỹ kia cô không thèm liếc nhìn, liền chọn đồ ăn đơn giản nhất, tinh khiết nhất.
Nhưng giấc mộng của cô chưa được thực hiện thì liền bị gạt đi, lập tức bị nghiền nát, chỉ vì chú Yến không nặng không nhẹ nói một câu: “Bụng rỗng không nên ăn đồ lạnh! Không được! Loại thực phẩm bỏ đi này nên ăn ít một chút thì hơn!”
“...” Vì vậy cho cô xem thực đơn để làm gì? Cô có chút giận giữ, lật thật nhanh, đến trang cuối, một vài món chính xuất hiện, cô chỉ chỉ: “Vậy thì món này đi!”
Anh chỉ nhìn một chút, mày hơi nhíu lại: “Bụng rỗng không thể ăn cay!”
Cô đóng thực đơn lại, ngay cả tâm tình cũng bị vuột mất, nói: “Vậy bụng rỗng có thể ăn cái gì ạ?” Cô thật là đáng thương biết bao. Ngay cả tô mì cũng không được ăn.
Hết chương 11