Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 49: Chương 49: Tô giới công cộng (4)




Ngày Tư Ngôn Tang đến biệt thự họ Lâm là ngày tổ chức tiệc nhà. Hôm đó Sở Vọng mặc áo lụa cổ đứng năm viền năm mép màu xanh truyền thống, đứng trong góc khuất hạ thấp cảm giác tồn tại, để chị gái mặc sườn xám thêu hoa màu đỏ được các cô các bác khen ngợi.

“—— Con gái đúng là không cần phải chọn đồ. Mấy đứa nó mặc là áo váy tôn dáng, còn đến lượt chúng ta thì lại thành người không bằng váy vóc.”

“—— Thì cũng chọn người thôi. Nếu để cháu gái của trưởng thư ký Triệu mặc bộ đồ này thì đâu đẹp như thế.”

“—— Giống hệt Na Tra bị đánh nguyên hình, trông trẻ con quá.”

Mấy bà cô cùng nghĩ đến vóc dáng của vị Triệu tiểu thư kia, người nào người nấy cũng gật đầu tán thành, cười ầm lên, “Đúng là Na Tra thật.”



Tư Ngôn Tang vất vả lấy được thông tin chính xác từ cha mình, cẩn thận ôm một chiếc tã lót, lại không kìm nén được kích động mà chạy như bay từ nhà họ Tư sang nhà họ Lâm. Anh người cao chân dài lại còn sải bước lớn, mấy vú già ở phía sau đuổi theo thở không kịp: “Cậu chủ —— cậu chạy chậm thôi.”

Chuông cửa nhà họ Lâm kêu inh ỏi —— “Cậu Tư… và cậu hai Tư đã đến rồi!”

Trong tiếng cười của người giúp việc đi ra mở cửa, Tư Ngôn Tang ôm Tiểu Ngôn Bách hỏi ngay: “Cô ba nhà cô đâu rồi?”

Hỏi ba bốn người mới có được câu trả lời, Tư Ngôn Tang băng qua đám đông, cuối cùng tìm được Sở Vọng ở cuối hành lang trong góc nhỏ, lúc này mới thở hắt ra, cười nói: “Em nhìn này…”

Sở Vọng đứng dậy, ánh mắt chuyển từ chân mày không kìm nén được hưng phấn của Ngôn Tang sang cục thịt nhỏ đang say ngủ trong lòng anh.

“Ngôn Bách.” Tư Ngôn Tang thấp giọng nói, “Em ấy tên là Ngôn Bách.”

Ngôn Bách vươn bàn tay bé nhỏ ra khỏi tã lót lụa đỏ, có vẻ cu cậu đang rất hờn tủi. Sở Vọng giơ ngón trỏ ra, lập tức bị bàn tay nhỏ bé kia nắm chặt. Cô cười nói: “Thế là địa vị của anh ở nhà đã tụt xuống rồi, sẽ bị thất sủng cho xem.”

“Thất sủng?” Tư Ngôn Tang suy nghĩ về cái từ này, cười nói, “Từ lúc em ra đời là địa vị đã tụt xuống rồi.”

“Sao thế được?” Sở Vọng cười hỏi.

“Có một hôm cha gọi anh đến, nói với anh là bà Lâm mới sinh thêm em bé. Ông ấy nói,” Dưới ánh đèn sợi đốt, Tư Ngôn Tang mỉm cười nhìn Sở Vọng, bắt chước khẩu khí của cha, “‘Ngôn Tang, từ nay trở đi, cuộc đời con sẽ không còn thuộc về một mình con nữa. Vì thế nên trước khi nói năng hay hành động thì đều phải suy nghĩ, mình làm như thế có ích cho em ấy không? Có liên lụy đến em ấy không? Và con cũng không thể hại em ấy được.’ Cha anh nói vậy đấy, không phải là tụt xuống đấy sao?”

Sở Vọng cúi đầu im lặng, lại ngẩng đầu nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói: “… Bát nước đổ đi?”

Cả hai cùng bật cười.

Mấy ngày qua anh ở nhà chăm sóc em trai mới chào đời, cho nên cũng biết cách ẵm trẻ con, thế là anh đề nghị Sở Vọng ôm thử, “Đỡ lưng đi… Đỡ cả đầu nữa…”

Sở Vọng bất ngờ, luống cuống đỡ lấy đứa trẻ, Ngôn Bách trong lòng lại khóc oe. Mọi người theo tiếng khóc nhìn sang bên này, Sở Vọng còn khóc không ra nước mắt hơn cả Ngôn Bách. May mà bà Tư và vú già đã dìu nhau đi đến, nhận lấy Ngôn Bách trong tay cô, chỉ à ơi hai ba lần đã dỗ con nín khóc.

Bà Tư nằm nhà nhiều ngày nên cũng muốn ra ngoài đi lại. Bà mặc áo hai lớp, đeo khăn quàng cổ và đội thêm mũ. Có vẻ bà đã ngoài 30, có gương mặt tròn phúc hậu, xem ra là người rất hiền từ. Tiếng Trung không tốt lắm, chỉ lời ít ý nhiều trách Ngôn Tang: “Láu táu.”

Rồi lại nắm tay Sở Vọng, hiền từ hỏi Ngôn Tang: “Đây là… cô ba?”

Ngôn Tang mím môi cười, gật đầu.

“Đáng yêu quá.” Bà Tư tối giản từ ngữ khen cô, “Sau này sẽ là người đẹp.”

Tư Ngôn Tang lại như nghe thấy người ta khen mình, dù khiêm tốn nhưng không che giấu được ý cười trên mặt: “Thế ạ?”

Bà Tư lại đánh giá cô một lượt từ đầu đến chân: “Vừa xinh xắn vừa thông minh, bảo sao người ta thích?”

Tư Ngôn Tang đứng bên tiếp lời: “Không tệ không tệ.”

“Là một hôn nhân tốt.” Bà Tư tổng kết, “Mấy hôm nữa sẽ đi châu Âu với Ngôn Tang và cha hả?”

Sở Vọng nhìn hai người đang cười trước mặt, im lặng không nói gì. Đang định mở miệng thì giúp việc đến gọi, nói là lão gia gọi cô vào thư phòng. Cô xin lỗi bà Tư rồi đi theo giúp việc. Đi được hai bước, Sở Vọng ngoái đầu nói với Tư Ngôn Tang: “Đợi em một lúc, em có chuyện muốn nói với anh.”

Anh đứng trong góc, mỉm cười gật đầu.

Trong thư phòng Lâm Du có hai tách trà, tách ở đối diện ông vẫn đang bốc khói, có lẽ khách vừa rời đi không lâu.

“Ở Hương Cảng, có dự định gì không?”

Sở Vọng nhìn tách trà kia, nghĩ ngợi rồi cười nói: “Con có thể ở trong ký túc xá.”

Lâm Du đang định tuôn ra những lời lẽ xúc động tình cha con, không ngờ Sở Vọng lại trả lời ngắn gọn dứt khoát như thế. Ông trầm ngâm một lúc, đành bỏ đi toàn bộ suy nghĩ trước đó, ướm lời: “Cha… có thể bàn bạc lại với bác cả của con.”

Theo lý thì cô sẽ trả lời: “Không sao, con ở ký túc xá là được rồi.”

Nhưng Sở Vọng lại không như thế, vẫn chỉ cười nói: “Vậy nhờ cha bàn bạc lại vậy.” Nói rồi xoay người đi, khép cửa phòng lại cho ông.

Ra khỏi thư phòng, cô đi tìm Tư Ngôn Tang. Anh vẫn đứng trong góc, có điều bà Tư đã đi.

Cô băng qua đám đông, “Sao anh lại ở đây?”

Anh đứng thẳng người dậy, “Không phải em bảo anh chờ em à?”

“Có chuyện này muốn nói với anh.” Sở Vọng gật đầu, “Em không thể đi châu Âu.”

“Xin lỗi, tôi lại ù rồi ——” Một bà bác cười nói. Những người khác thở dài, tiếng xào mạt chược lạo xạo vang lên, một ván mới lại bắt đầu.

Vì tạp âm xung quanh lớn quá nên anh không nghe rõ, cúi thấp đầu nhìn cô, “Gì cơ?”

“Em không đi châu Âu.” Sở Vọng nhìn vào đôi mắt đen kia, lặp lại lần nữa, “Xin lỗi, em nên nói sớm với anh mới phải…”

“Vì sao?”

“Nhiều nguyên nhân lắm.”

“Chú Lâm không cho em đi cùng?”

Sở Vọng lắc đầu, “Không phải.”

Tư Ngôn Tang ngước đầu, nhìn Lâm Du và bà Kiều đi xuống. Anh sải bước đẩy người ra đi đến bên kia. Nhận ra ý định của anh, Sở Vọng cuống quýt đuổi theo, ngăn không cho anh hỏi chuyện không thể hỏi.

Nhưng anh chạy quá nhanh, Sở Vọng chỉ túm được tay áo sơ mi anh, nghiêm túc nói: “Là do em lựa chọn, không liên quan đến ai hết.”

“Nên anh cũng không được biết lý do ư?” Tư Ngôn Tang bật cười, “Trong kế hoạch cuộc đời anh mãi luôn có em. Dù là làm chuyện gì, em cũng hỏi anh vì sao lần nào cũng hữu ích cho hai ta như thế. Vậy anh hỏi em, vì sao em không muốn đi châu Âu với anh, em trả lời anh thế nào?”

“Trên đời này có rất nhiều chuyện, không thể chỉ dựa vào mỗi chuyện là anh hay em, là hữu ích hay vô ích mà giải thích rõ ràng được.”

“Vì sao cha và chị em lại đồng ý? Vì sao em không nói rõ với anh?”

“Vì em tin anh.” Sở Vọng nói thật.

Cha và bác cả thiên vị chị hai, còn phòng ngoài ở nước ngoài xa xôi lại như hổ rình mồi với em… Trong cuộc đời này, anh từng là cọng rơm cứu mạng duy nhất của em.

Từ nhỏ cha anh đã dạy anh làm một người trọng tình nghĩa, giữ chữ tín, chính vì vậy nên anh cảm thấy mình nhất định phải tuân thủ hôn ước của hai ta, như vậy mới không phụ em.

Nhưng bắt đầu từ một ngày nào đó, em đã tìm được ý nghĩa đặt chân đến thế giới này, đó là một cọng rơm khác của em.

Nên em tin anh, cũng không muốn lợi dụng anh nữa.

Nhưng em biết nói với anh thế nào đây?

“Tin anh?” Tư Ngôn Tang cười thành tiếng, “Tin anh sẽ không tức giận dù có chuyện gì đi chăng nữa?”

“Không phải.”

“Tin anh sẽ không như các du học sinh khác, ‘tuy ở quê đã có vợ, nhưng có cũng như không, bản thân không khác gì người độc thân’? À đúng rồi, chúng ta chỉ mới đính hôn thôi mà. Kết hôn ư? Còn quá sớm.”

Cô im lặng nhìn vào đôi mắt đen kia, sau đó nói, “Anh sẽ không như vậy.”

“Vì sao em biết là sẽ không?” Một nụ cười vụt qua trên mặt, anh im lặng mê mang nhìn cô, xoay người bước nhanh ra ngưỡng cửa.

Sở Vọng đuổi theo hai bước, nhưng đã bị người đằng trước đóng cửa cái *rầm*. Cô nhìn chằm chằm cánh cửa ngơ ngác hai giây, sau đó mới kéo cửa ra nhìn ra ngoài: Anh đã sải bước đến ngoài cửa ngôi nhà bên kia bãi cỏ.

Cô đứng một bên thở dài, đang định đóng cửa đi vào thì nghe thấy giọng nữ ở trong góc vang lên:

“Cãi nhau à?”

Cô nghiêng đầu nhìn sang: Bà Cát mặc đồ đen từ đầu đến chân, đội mũ lưới khiến gương mặt như chìm trong bóng tối. Trên ngón tay có một điểm sáng lóe lên, đung đưa theo động tác tay bà hỏi lại: “Hối hận rồi?”

Sở Vọng thở dài, lắc đầu đáp, “Cháu sẽ không đổi ý.”

Bà Cát bằng lòng, “Ừ, coi như cũng biết rõ đấy.”

Sở Vọng nheo mắt cười, “Sao cô út lại đến đây?”

“Cô không được đến hả? Cô út của cháu vẫn chưa bị gạch tên ra khỏi gia phả nhà họ Lâm.”

“Là cháu sợ mọi người kiếm chuyện với cô thôi.”

“Kiếm chuyện?” Bà Cát như nghe được chuyện cười gì đó, “Nếu nói đến kiếm chuyện, cô út của cháu chưa bao giờ thua đâu.”

Sở Vọng cười hì hì.

“Vừa nãy cô đang đánh bài, đang trên đà thắng thì cảm thấy bồn chồn, cứ sợ trong nhà họ Lâm xảy ra chuyện nên mới ngồi xe kéo đến đây, chết cóng cô rồi.” Bà Cát dụi tắt thuốc lá lên tường nhà, “Đi.”

“Đi đâu ạ?”

“Đi kiếm chuyện.”

Bà Cát xoay lưng đi vài bước, bước lên bậc thềm biệt thự nhà họ Lâm. Cửa vẫn mở nhưng bà lại nhấn chuông cửa, một lần không được nhấn hai lần, nhấn đến khi hai giúp việc trong nhà đi ra đón mới thôi, cũng thành công thu hút ánh mắt của các ông các bà đang ngồi bên trong.

Cánh phụ nữ ngồi bên bàn đánh mạt chược đã dừng tay. Tiếng cười ồn ào cũng dần lắng lại, ai ai cũng đang nhìn ngọn cờ đen ở ngoài cửa.

Xuất hiện quá hoành tráng, cũng rất có khí thế… Sở Vọng đi theo sau cô út, nơm nớp nghĩ.

“Cô ba, rốt cuộc vị phu nhân này đến tìm ai vậy?” Giúp việc đi theo sau Sở Vọng, nơm nớp hỏi.

Lúc này trong đám đông lặng như tờ đã có người nhận ra bà ba nhà họ Lâm, “Đây không phải là Cẩn… cô Cát sao?”

“Cô ta đến đây làm gì?”

“Không phải cô ta bị gạch tên khỏi gia phả rồi à, còn chê chưa đủ mất mặt ư?”

Đúng lúc đi ngang qua phu nhân phòng lớn nói câu “chưa đủ mất mặt” kia, bà Cát chậm rãi lùi về sau hai bước, nhấc chân ngồi xuống cạnh bà ta, chỉnh lại váy áo rồi cười nói: “Không biết con mắt của ai thấy tôi bị gạch tên khỏi gia phả? Mắt trái hay mắt phải, hay là tìm đạo sĩ mở thiên nhãn cho chị nhé?”

Bà cả không biết nên cãi lại thế nào, lại còn đăm chiêu như thật sự nghĩ xem là con mắt nào.

Bà Cát sờ tai, thở dài, “Nếu đã thế, vậy xin mời gọi Lâm Du và Lâm Phỉ xuống đây giúp tôi, cũng để mọi người nghe về chuyện cũ của nhà họ Lâm trong thời gian đại gia đình đoàn viên, để xem ai mới mất mặt.”

Trên lầu có người ho khan hai tiếng, một người giúp việc nhanh chóng chạy xuống, nói: “Ông mời bà Cát và cô ba đến thư phòng nói chuyện.”

“Nói với ông ta là tôi chỉ ngồi đây, bảo ông ta xuống đây nói chuyện.”

Giúp việc lộ vẻ khó xử, trước mắt bao người vào thư phòng rồi lại đi ra, gần như nài nỉ: “Ông mời bà Cát lên nói chuyện ạ.”

Lúc này bà Cát mới uể oải ngước mắt lên, hỏi Sở Vọng: “Cháu nói xem chúng ta có đi không?”

Sở Vọng chớp mắt: “Có đi?”

Sở Vọng lại tò tò theo sau bà Cát lên cầu thang.

Dưới lầu im ắng một lúc rất lâu, mãi tới khi cửa thư phòng khép lại, một người đàn ông nào đó phá vỡ im lặng: “Ngẩn ra đó làm gì? Đánh bài đánh bài!”

Lúc này tiếng mạt chược lại lào xào vang lên.

Bà Cát đi vào thư phòng, tùy ý kéo ghế ra ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Nếu chị không chịu thì ba ngày sau ở Hương Cảng, đưa nó đến ở chỗ tôi.”

Bà Kiều nhìn sắc mặt Lâm Du, lại nhìn vào mắt bà Cát, cười nói, “Ở chỗ của cô có vẻ… ảnh hưởng đến danh tiếng con gái lắm thì phải? Dù tôi muốn thì cha nó cũng không muốn.”

Bà Cát nhướng mày, ánh mắt tỏ rõ uy nghiêm, “Xem ra chị rất tự tin trong việc dạy con gái lắm nhỉ? Chưa lấy chồng đã chạy đến chỗ tôi ầm ĩ hẹn hò với trai, xé ảnh chụp của người ta, còn mặt dày hồi âm…”

Lâm Du cũng đã nghe nói đến chuyện này. Trên mặt hai người thoáng qua nét ngượng ngùng, Lâm Du nói: “Con bé bảo sẽ đến ký túc xá.”

“Ký túc xá?” Bà Cát cười lạnh, “Nâng niu ba năm, giờ lại dễ dàng cho con gái đến ký túc xá? Không khéo làm người ta tưởng nhà họ Lâm gần đất xa trời, sắp đi xuống đến nơi rồi. Anh không biết xấu hổ, nhưng chúng tôi thì có.”

Sở Vọng nghe bà Cát trách móc chị gái và anh trai như người lớn đang trách mắng trẻ nhỏ, cô nín cười rất vất vả.

“Cô đừng có ăn nói khó nghe thế. Nhà cô có biết bao người lui tới, con gái vẫn không nên ở đó, cô hẳn cũng biết.” Bà Kiều khuyên nhủ.

Bà Cát nhíu mày, “Chứ chị định làm gì?”

Bà Kiều thở dài, đưa ra một biện pháp trung lập: “Bình thường ở chỗ của cô —— bên ngoài nhà cô có tuyến xe tốc hành đến trường đại học; hai ngày cuối tuần thì đến chỗ tôi —— lỡ cô có xã giao gì thì cũng có thể tổ chức vào cuối tuần. Nhân tiện, đứa cháu kia vẫn ở chỗ tôi, Chủ Nhật để hai đứa đi chơi với nhau cũng được.”

Bà Cát nghe xong, dùng ánh mắt nhìn Lâm Du hỏi.

Thấy ánh mắt của bà, Lâm Du định thần, “Biện pháp này rất tốt, anh thấy ổn lắm.”

Bà Cát cười lạnh, “Tôi không hỏi anh chuyện này, tôi hỏi anh, việc ăn uống sinh hoạt cũng như sinh hoạt phí của con bé, anh đưa cho ai?”

Bà Kiều tiếp lời: “Dĩ nhiên là… đưa cho cô rồi.”

Bà Cát nhấn mạnh: “Không được thiếu đồng nào như anh chu cấp cho con bé hai.”

Lâm Du khẽ cười, “Đương nhiên rồi.”

Bà Cát mỉm cười nhìn hai người nọ rồi đứng lên, ngoảnh đầu đi ra cửa. Sở Vọng vội vã đi theo.

Hai cô cháu vừa đi, bà Kiều tức giận nói: “Sao… sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.”

***

Sở Vọng tiễn bà Cát ra cửa biệt thự, hai người đứng dưới ánh trăng, bà Cát lườm nguýt căn biệt thự, nói, “Danh gia vọng tộc như họ thứ cần nhất là mặt mũi. Cả đời này sợ nhất là trở mặt với người khác, cũng sợ nhất gặp phải kẻ không biết xấu hổ.”

Sở Vọng gật đầu bày tỏ tán thành.

Một lúc sau, bà Cát nói tiếp, “Sau này cha cháu gửi tiền đến, cô cho cháu giữ hết, cứ lấy đó mà tiêu xài.”

Sở Vọng sửng sốt.

“Đừng từ chối. Cô cho cháu, bác cả chi là được. Tiền có bao nhiêu đâu.”

Sở Vọng cười nói, “Cháu không từ chối.”

Bà Cát ừ một tiếng, “Biết chỗ tốt của tiền là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.