Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Chương 42: Chương 42




Hội trường của buổi biểu diễn từ thiện quy mô nhỏ,mặc dù không xa hoa, nhưng vô cùng tao nhã.

Hoa tươi, nến trắng, rượu vang đỏ, nơi đâu cũng dán đầy những nhãn hàng của xã hội thượng lưu.

Tiếng đàn dương cầm uyển chuyển ngọt ngào dần dần mất đi, chùm tia sáng dần dần tan biến, Mộc Mộc kéo tà váy dài đứng lên, khe khẽ mỉm cười, cúi sâu người xuống, ánh mắt bình thản lướt qua số đông khán giả trong trang phục quần áo chỉnh tề dưới sân khấu, lui vào hậu trường trong tiếng vỗ tay cổ vũ.

Mộc Mộc vừa lui vào hậu trường, một cô gái có nước da ngăm đen bước tới, lịch sự giơ tấm danh thiếp ra, “Cô Tô, chào cô, tôi là Diêu Kính, phóng viên của nhật báo XX, chúng tôi muốn mời cô tham dự một buổi phỏng vấn, xin hỏi, thời gian nào sẽ phù hợp với cô?”

Mộc Mộc mỉm cười, đang muốn tìm một lý do để từ chối, cô phóng viên họ Diêu , chắc đã có sự chuẩn bị từ trước, lập tức nói luôn: “Cô yên tâm, chúng tôi đảm bảo sẽ không đăng ảnh của cô, cả bài phỏng vấn sẽ dùng tên tiếng Tạng là Tang Cát của cô… Hơn nữa, chúng tôi sẽ tập trung vào việc đưa thông tin về cuộc sống của cô ở trường học, để càng nhiều người hảo tâm hiểu về sự gian khổ của các thầy cô giáo ở vùng núi hẻo lánh.”

Nói như vậy, trường học sẽ vì thế mà nhận được thêm nhiều khoản tiền quyên góp từ thiện.

Nghĩ tới việc trường học đang cần phải sửa gấp mái nhà của phòng học, Mộc Mộc liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh,: “Phóng viên Diêu, mời cô ngồi. Tôi có ba mươi phút rảnh rỗi.”

“Cảm ơn!” Cô phóng viên họ Diêu vội vàng lấy máy ghi âm và sổ ghi chép ra, bắt đầu đi vào chủ đề chính: “Tang Cát, chào cô! Xin hỏi cô là người vùng nào?”

“Một nơi bốn mùa rõ ràng, non xanh nước biếc”

Thấy Mộc Mộc có ý muốn né tránh câu trả lời, cô phóng viên họ Diêu cũng không truy hỏi nữa. “Vậy tại sao cô lại tới Tây Tạng? Tại sao lại quyết định trở thành một cô giáo ở miền núi?”

Mộc Mộc cúi đầu, chỉnh sửa lại vạt váy trên đầu gối, có một số chuyện cũ cũng như những nếp gấp ở vạt váy, bị kim chỉ may chặt lại, dù thế nào cũng không vuốt phẳng được, vì vậy cô chỉ có thể lựa chọn sẽ không nhớ lại.

“Bởi vì tôi đọc được một bài báo trên tạp chí, biết được ở vùng miền núi Tây Tạng có một thôn bản không có giáo viên tiểu học, bọn trẻ rất đáng thương… Tôi hy vọng có thể làm một điều gì đó giúp chúng. Không ngờ tôi vừa tới trường học, hiệu trưởng liền giống như vừa gặp một vị cứu tinh, không hỏi han kỹ lưỡng gì cả, kéo thẳng tôi vào lớp học, giới thiệu với bọn trẻ rằng tôi là cô giáo mới của chúng.”

Nhớ lại cảnh tượng đó, Mộc Mộc vẫn cảm khái muôn phần.

Trong tưởng tượng của cô, Sát Nhã là một mảnh đất thuần khiết nhất trong thời đại không nơi đâu là không phổ cập thông tin như bây giờ, thảo nguyên xanh mênh mông bao la, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, mây trắng lững lờ trôi, bầu không khí mang đến cho người ta hương thơm thấm vào tận gan ruột.

Hóa ra, Sát Nhã không chỉ cho phong cảnh tươi đẹp, còn có cả những phòng học bốn bề lộng gió, bàn ghế được ghép lại từ những mảnh gỗ cao thấp không đều nhau, từng khuôn mặt thơ dạn dày sương gió nhưng lại ngây thơ thuần khiết không chút tì vết.

Trong giây lát, cô đã thực sự xúc động, quyết định sẽ ở lại. Những ngày tháng sau đó, cô tận tình dạy đám trẻ tất cả các bài học, bao gồm cả âm nhạc, mỹ thuật, chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ cho chúng.

Sau đó, cô còn đem bán tất cả mọi thứ có giá trị trên người mình, cộng thêm chút tiền tích góp vốn không nhiều, mới tạm đủ tiền mua một cánh cửa sổ mới cho trường học, người trong thôn tất cả đều tới giúp nhà trường thay cánh cửa.

Khi cuộc sống không có gì, con người mới cảm nhận được một cách sâu sắc giá trị của sự đầy đủ về tinh thần, cô đã đem lòng yêu mến mảnh đất này, yêu mến ngôi trường vô cùng tồi tàn, rách nát này.

“Cô đã sống đó bao lâu rồi? Có bao giờ cảm thấy cuộc sống quá khó khăn, muốn ra đi không?” Câu hỏi của cô phóng viên họ Diêu đã gợi lại sự chú ý của cô.

“Hơn hai năm rồi. Những ngày tháng còn khốn khổ hơn cuộc sống ở đây, tôi cũng đã từng thử qua.” So với địa ngục nhân gian thực sự, nơi đây vẫn còn là thiên đường. “Tuy nhiên, đối với bọn trẻ mà nói, cuộc sống quả thực rất khó khăn…”

Nói chuyện một hồi về cuộc sống ở trường học, cô phóng viên họ Diêu lại chuyển sang chủ đề khác: “Nghe nói cô là đệ tử thân thiết duy nhất của Thân tiên sinh, mọi người đều rất hiếu kỳ về quá trình trưởng thành của cô, cô có thể giới thiệu sơ qua hai người đã quen biết nhau như thế nào không?”

Cô phóng viên họ Diêu lại nhắc tới nhân vật tên tuổi Thân Dịch Thiên, Mộc Mộc cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì đây là một thiên tài được công nhận trong giới âm nhạc nhưng từ trước đến nay thường rất kín tiếng, không hay lộ diện, chưa từng xuất hiện ở những nơi công cộng, báo giới đương nhiên là rất có hứng thú với ông.

Mộc Mộc do dự một lát, “Tôi nghĩ chắc mọi người hiểu lầm rồi, tôi không phải là học sinh của thầy Thân. Hai chúng tôi chỉ là tương đối thân quen mà thôi, bởi vì ông thường xuyên tới trường học của chúng tôi dạy nhạc, quyên tặng đồ đạc.”

“Hiểu nhầm? Nhưng lần trước, khi cô tham gia cuộc thi đàn piano, Thân tiên sinh đã đích thân tới nghe cô biểu diễn, còn giới thiệu với hội đồng thẩm định rằng cô là học trò của ông ấy.”

Nhắc tới chuyện này, Mộc Mộc vẫn còn cảm thấy hờn giận, bậc cao niên đó đã cầm tờ quảng cáo cuộc thi đàn piano tới tìm cô, cố gắng thuyết phục cô tham gia, cô không nỡ từ chối ông, mới miễn cưỡng tham gia thử, không ngờ sau khi cuộc thi kết thúc, ông đưa cô đi giới thiệu khắp nơi, giống như đang trưng bày báu vật vậy.

Thấy vẻ mặt quan sát một cách chăm chú của cô phóng viên họ Diêu, chờ đợi câu trả lời của cô, Mộc Mộc mỉm cười. “ Ồ, vậy thì lần sau có cơ hội gặp lại ông ấy, tôi sẽ hỏi thử xem ông ấy có đồng ý nhận tôi làm học sinh không. Nếu ông ấy đồng ý, tôi nhất định phải chân trọng cơ hội bái sư học nghệ này.”

Cô phóng viên họ Diêu đang định nói câu gì đó, Mộc Mộc nghe thấy người phụ trách buổi biểu diễn từ thiện đang gọi cô, thấy thời gian cũng đã gần nửa giờ đồng hồ rồi, “Xin lỗi, tôi có chút việc, lần sau có cơ hội nói chuyện tiếp nhé!”

“Vâng, cảm ơn cô!”

Đến gặp người phụ trách, ký tên nhận số tiền và đồ dùng quyên góp cho trường học, xác nhận thời gian giao hàng, Mộc Mộc vội vàng thay quần áo, rời khỏi hội trường, đón xe khách để trở về Sát Nhã.

Trên con đường núi gập ghềnh, Mộc Mộc cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, những cành lá non mơn mởn thoát ra khỏi vỏ bọc sần sùi, đâm chồi nảy lộc trên cành cây, một dải trong mát, những mặt hồ hoặc to hoặc nhỏ nằm rải rác trên cao nguyên sâu thẳm, trông giống như nhứng giọt nước mắt của ông trời, kết tụ lại nỗi thê lương của nhân gian.

Lại một năm nữa trôi qua, thời gian hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm giống như đang rút sợi nhà tơ, cứ lặng lẽ tan biến đi trên mảnh đất Sát Nhã mênh mông bao la này.

Nỗi nhớ đã không còn đau tới mức xé rách tâm can như vậy nữa rồi, không còn là giọt nước mắt thấm ướt gối, cũng không còn là những đêm khuya không ngủ, ngửa cổ lên nhìn bầu trời sao bao la.

Thứ còn lại, chỉ là một nỗi lo lắng, muốn được biết anh có gặp được một người con gái biết yêu anh không?

Anh và Trác Siêu Nhiên liệu đã hòa hợp như trước đây chưa?

Anh ấy có còn nhớ tới cô không?

Nhưng cô không dám dò hỏi, sợ rằng chỉ một chút thông tin liên quan tới anh, sẽ khiến cô không thể kiềm chế nổi ý muốn được gặp anh.

Một hơi nóng phả ra từ chỗ ngồi xuống bên cạnh, Mộc Mộc cảm giác được có người đang ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng cô không để ý, vẫn tiếp tục nhìn ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ.

“Lại nhớ tới cậu ấy rồi à?”

Một giọng nói thân quen vang lên, Mộc Mộc ngạc nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn bậc cao niên đã cao tuổi nhưng vẫn giữ một khuôn mặt trẻ thơ ngồi bên cạnh, đó chính là Thân Dịch Thiên. “Ồ? Sao bác lại quay về nhanh như vậy?”

“Bác vội về để xem cháu biểu diễn mà!” Nụ cười của Thân Dịch Thiên luôn luôn trong sáng, thuần phác như vậy. “Cháu chơi đàn càng ngày càng hay đấy, không hổ danh là để tử thân thiết của bác, bác quả là có con mắt tinh tường, lại có thể tìm được báu vật ở một vùng đất nghèo nàn hẻo lánh…”

Mộc Mộc đã không còn cảm thấy lạ nữa, khéo léo chuyển sang chủ đề khác: “Chủ yếu là do bản nhạc rất hay của bác.”

“Chuyện đó là đương nhiên rồi, đây là bản nhạc hoàn mỹ nhất trong số các tác phẩm của bác, cháu nói xem có đúng không?”

“Mỗi tác phẩm của bác đều rất hoàn mỹ, bản nhạc này hoàn mỹ hơn một chút.”

Một bậc cao niên nào đó được tán tụng lại càng vui vẻ hơn để lộ ra hàm răng đều tăm tắp, “Tuy nhiên, chỉ có cháu mới làm nổi bật được phong cách đó.”

Mộc Mộc mỉm cười không nói. Thực ra, cô biết, ông chưa hề đưa bản nhạc cho người thứ ba đọc bởi vì bản nhạc này thuộc về hai người họ…

Chuyện của cô và Thân Dịch Thiên phải kể từ hai năm về trước.

Hồi đó, cô vừa đến Sát Nhã chưa được bao lâu, hiệu trưởng cử cô tới một trường tiểu học trong thành phố xin sách cũ.

Kết quả là cô không hoàn thành nhiệm vụ.

Bắt gặp những cái nhìn lạnh lùng, tinh thần của cô trở nên sa sút, lại không muốn quay về đối diện với ánh mắt thất vọng của hiệu trưởng. Vậy là, một mình cô cứ lang thang vô vọng trong một công viên nhỏ sau cơn mưa.

Bởi vì thời tiết u ám, gió thổi lá rụng, vô cùng thê lương, chỉ lác đác vài người đi lại trong công viên.

Trên một chiếc ghế dài đã tróc sơn vì mưa gió, một ông già đang chán nản ngồi đó, chiếc áo khoác màu đen cáu bẩn, miệng ngân nga những âm thanh không ai hiểu gì cả, giống như một gã điên, khiến những người đi đường đều hoảng sợ né tránh.

Mộc Mộc lại bị lôi cuốn bởi những giai điệu đặc biệt, dừng bước, chăm chú nhìn ông.

Ông ấy xem ra đã rất già, chòm râu bạc trắng ẩm ướt, rối tung, đôi môi dày cũng vì thời tiết lạnh mà chuyển sang màu tím ngắt.

Ông nhìn thấy Mộc Mộc, mỉm cười với cô, khuôn mặt toát lên vẻ ngây thơ không đáng có ở độ tuổi của ông. Ông vỗ vỗ vào phần ghế bên cạnh, thấy Mộc Mộc vẫn không có phản ứng gì, lại tiếp tục ngân nga những giai điệu chưa thành bài, dường như tất cả mọi ánh mắt khác thường của mọi người đều không ảnh hưởng gì tới ông cả.

Có lẽ đã bị thu hút bởi nụ cười của ông, có thể do sức hấp dẫn của những âm luật đặc biệt kia, Mộc Mộc ngồi xuống bên cạnh ông, chăm chú lắng nghe.

Đó là một kiểu tiết tấu mà cô chưa từng nghe thấy, rối loạn giống như những giọt nước hắt lên ô cửa kính, nhưng nghe kỹ lại phát hiện ra tiết tấu mạnh mẽ, càng nghe càng cảm thấy cuốn hút.

“Hay quá!” Cô bất giác buột miệng.

Ông già sững người lại một chút, chăm chú nhìn thẳng vào cô.

Cô học theo cách phát âm của ông, hát lại một lần, mắt ông bừng sáng trong giây lát.

Sau đó, họ cùng nhau ngân nga một cách lộn xộn không đầu không cuối rất lâu, dần dần, hai người hợp nhịp điệu lại, lúc thì trong veo, lúc lại linh hoạt kỳ ảo, giống như suối băng tan vỡ.

Ông già nhảy dựng lên một cách khó hiểu, vô cùng hưng phấn, ngoác miệng vừa cười vừa nhảy, Mộc Mộc bị ông làm cho hoảng sợ đang định hỏi ông có sao không, ông già đã chạy biến mất.

Từ đó về sau, Mộc Mộc không còn gặp lại ông già đó nữa, mặc dù hễ có cơ hội, cô lại tới công viên đó tìm ông, nhưng ông lại không hề xuất hiện. Cô dần dần cũng quên luôn chuyện đó.

Một buổi chiều giữa thu, Mộc Mộc lại vào thành phố, đi ngang qua một cửa hiệu bán đàn piano, các loại đàn piano khác nhau được trưng bày trên nền sàn gỗ màu nâu tím đã thu hút sự chú ý của cô.

Đã lâu chưa được chơi đàn rồi, ngón tay cô ngứa ngáy không chịu nổi, các nốt nhạc không ngừng nhảy nhót trong đầu cô.

Bà chủ đang tiếp khách thấy cô cứ đứng ngẩn ngơ bên ngoài cửa, liền ra ngoài đón tiếp, “Có muốn xem đàn không? Không mua cũng không sao, có thể nhìn ngắm thoải mái.”

Cô nhất thời không kiềm chế nổi, bước vào bên trong, lại không thể kiềm chế được, tiện tay chơi một đoạn nhạc, chính là giai điệu mà cô đã nghe ông già kia ngân nga trong công viên dạo ấy.

Lúc đó, cô đã nghĩ rằng nếu khúc nhạc đó được diễn tấu trên đàn piano sẽ rất hay, kết quả còn dịu dàng uyển chuyển hơn cô nghĩ.

“Hay lắm!” Mộc Mộc lung túng quay đầu lại, người khách trong cửa hàng mỉm cười nhìn cô, đó là một ông già ngoài sáu mươi tuổi trong bộ comlpe màu tro trang nhã, mái tóc sạch sẽ bóng mượt, phong thái phi phàm, nhưng khuôn mặt của ông lại khiến cô cảm thấy vô cùng thân quen.

“Cô bé, chơi đàn hay lắm, rất có năng khiếu.” Ông mỉm cười, lôi từ trong túi ra một bản nhạc, dùng hai tay đưa ra trước mặt cô, “Đây là bản nhạc của tôi, cô chơi một lượt cho tôi nghe, được không?”

Vừa nhìn vào bản nhạc, Mộc Mộc liền kinh ngạc nhìn ông già, cô cuối cùng đã nhớ được rằng mình đã gặp khuôn mặt tương tự như vậy ở đâu rồi.

Khi ông đạng định nói thêm câu gì đó, lại bị một người vội vội vàng vàng chạy vào trong cửa hiệu ngắt lời. “Thân tiên sinh, tôi đi tìm ông lâu lắm rồi, sao ông lại ở đây thế, đã ba giờ chiều rồi, buổi tối ông còn có buổi hòa nhạc nữa đấy.” Người đàn ông sốt sắng chỉ tay vào đồng hồ.

Ông già không hề vội vàng, chậm rãi đặt bàn nhạc lên giá đàn.

“Thân tiên sinh?”

“Vội gì chứ? Không kịp thì không đi nữa.”

“Hả?” Người đàn ông càng lo lắng, liên tục lau mồ hôi trên trán.

Thấy tình hình như vậy, Mộc Mộc đứng lên, mỉm cười nói: “Bác đã có chuyện quan trọng như vậy, bác hãy đi đi, hôm khác cháu sẽ chơi đàn cho bác nghe.”

“Tôi không có việc gì quan trọng cả, chúng ta tiếp tục nói chuyện. Cô tên là gì?”

“Tang Cát.”

“Tang Cát? Ý nghĩa của sự giác ngộ… Một cái tên rất lý thú. Ồ, tôi là Thân Dịch Thiên…”

Mộc Mộc kinh ngạc tới nỗi không thể khép miệng lại được, cô có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng người đang đứng trước mặt cô chính là thần tượng mà cô từng sùng bái nhất, nhà soạn nhạc nổi tiếng Thân Dịch Thiên! Cô càng không thể ngờ rằng, cô lại có cơ hội được cùng ông thể hiện những bản nhạc do chính ông sáng tác.

Mộc Mộc đang đắm chìm trong ký ức khiến cô xúc động cho tới tận bây giờ, tiếng phanh gấp chói tai xe khách vang lên, cô lao người đâm thẳng vào lưng ghế dựa chỗ ngồi phía trước.

Hóa ra, một chiếc xe địa hình rẽ đột ngột, chắn ngay trước mặt chiếc xe khách, tài xế lái xe khách không thể không phanh gấp.

Trong tiếng lầm rầm nguyền rủa bằng ngôn ngữ Tạng của người tài xế, Mộc Mộc ôm chiếc mũi đau buốt ngẩng đầu lên.

Một bóng người nhanh chóng bước lên xe khách.

Khuôn mặt đó, cho dù cô đã cố gắng quên đi như thế nào,nó vẫn khắc sâu trong tâm trí cô.

Vẻ sâu sắc trên khuôn mặt, khoe môi mím lại thành một đường cong, còn cả những đường nét thể hiện rõ sự cương nghị của đàn ông, chính là khuôn mặt mà cô đã mơ tới không biết bao nhiêu lần…

Chỉ đáng tiếc, đó lại không phải là người mà cô chờ đợi, chỉ là một người khác có ngoại hình giống hệt với anh mà thôi.

Trước đây, cô oán hận rằng trên thế gian này không nên có hai khuôn mặt giống hệt nhau như vậy, còn lúc này, Mộc Mộc lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bởi vì cô có thể thông qua khuôn mặt này, nhìn thấy hình bóng của Trác Siêu Việt.

Cô gắng hết sức mở to mắt, tham lam nhìn ngắm người trước mặt, lo sợ rằng nếu chớp mắt một cái, người trước mặt cũng sẽ trở thành hư ảo, cô sẽ không có cơ hội thông qua khuôn mặt này để kiếm tìm hình bóng đó nữa.

Đã hai năm không gặp, Trác Siêu Nhiên thay đổi rất nhiều, nắng gió của cao nguyên khiến khuôn mặt anh trở nên tang thương và hao gầy, khuôn miệng có thêm hàng ria mép, ánh mắt cũng trở nên sâu sắc hơn khiến cô không thể hiểu được, không còn vẻ trong sáng như lần đầu gặp gỡ nữa.

“Ban nãy anh cứ nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm người, không ngờ em ở lại ở đây.” Trác Siêu Nhiên chầm chậm nói, ngữ điệu cũng nhuốm đầy nắng gió khắc nghiệt của cao nguyên Thanh Tạng.

Mộc Mộc cố gắng kìm nén cảm giác đau buốt cay cay nơi sống mũi, cố gắng mở một nụ cười, “Đã hai năm không gặp rồi, anh có khỏe không?”

Trác Siêu Nhiên không trả lời, quay mặt nhìn mọi người trên xe.

Không gian huyền náo vài giây trước đó trên xe khách bỗng rơi vào trạng thái yên lặng, mỗi người, bao gồm cả Thân Dịch Thiên, đều nín thở, dường như đang chờ đợi một màn kịch hai người yêu nhau lâu ngày gặp lại.

Xem ra, đây không phải là địa điểm lý tưởng để thổ lộ tâm can.

Trác Siêu Nhiên nhanh chóng đưa ra quyết định, kéo tay Mộc Mộc, lôi cô xuống xe.

Điều khiến Mộc Mộc càng bất ngờ hơn nữa, đó là Trác Siêu Nhiên không chỉ đi một mình, còn có một cô gái đang đứng đợi anh ở bên cạnh xe khách, cô gái đó trông rất thanh tú nho nhã, tươi trẻ như một búp sen mới nở sau cơn mưa.

Thấy Trác Siêu Nhiên kéo Mộc Mộc xuống xe, cô gái chạy lại đón, trên khuôn mặt thấp thoáng vẻ căng thẳng.

Thấy Trác Siêu Nhiên giới thiệu: “Cô ấy là Tiểu Thường, bạn gái của anh.”

“Chào cô!” Mộc Mộc mỉm cười đưa tay ra. Anh cuối cùng cũng đã gặp được một người con gái phù hợp với anh, trái tim căng tức của Mộc Mộc bỗng cảm thấy thoải mái, sự áy náy day dứt trong lòng đã được giải tỏa.

“Cô ấy là Mộc Mộc…” Trác Siêu Nhiên dừng laị một chút, dường như đang do dự không biết nên định vị mối quan hệ giữa họ như thế nào.

Tiểu Thường nhận ra vẻ khó xử của anh, thay anh nói nốt câu cuối, “Là bạn gái cũ của anh ư?”

Gió hôm nay giường như thổi mạnh hơn thường ngày, có thể khiến con người ta hóa thạch ngay trong chốc lát.

Mộc Mộc cảm giác bản thân mình đã bị hóa thạch rồi, biểu hiện trên khuôn mặt cô trở nên cứng đờ, không thể biến hóa được.

“Ờ!” Trác Siêu Nhiên bối rối hắng giọng, “Ừm, trên thực tế, mối quan hệ giữa cô ấy và em trai của anh gần gũi hơn một chút.”

Cách giải thích không rõ ràng này lại rất có hiệu quả, vẻ căng thẳng trên khuôn mặt của Tiểu Thường đã tan biến đi một chút, nhưng lại thêm vài phần nghi hoặc. “Em trai anh? Họ?”

“Hai năm qua…Siêu Việt vẫn luôn đi tìm cô ấy.”

Anh vẫn luôn đi tìm cô? Điều đó có nghĩa là gì?

Mộc Mộc trong chốc lát có cảm giác nhói đau như bị một thanh kiếm nhọn đâm xuyên qua lồng ngực, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sắc mặt lại khó giấu được vẻ nhợt nhạt.

Chiếc xe khách cuối cùng cũng ì ạch vòng qua được chướng ngại vật, tiếp tục lao về phía trước, trong cửa xe lộ ra cánh tay đang giơ lêm vẫy vẫy của Thân Dịch Thiên, giống như một lời chúc. Mộc Mộc lại ngoảnh mặt làm ngơ, trong đầu cô vẫn vang vọng mãi câu nói của Trác Siêu Nhiên- Siêu Việt vẫn luôn tìm cô.

Cô thậm chí có một ý muốn mãnh liệt, muốn lập tức đánh xe về thành phố S, gặp anh để hỏi xem: Tại sao? Tại sao anh vẫn còn tìm cô.

“Anh ấy thật sự đã đi tìm em ư?”

Câu nói này, Mộc Mộc sau khi đấu tranh tư tưởng suốt dọc đường khi Trác Siêu Nhiên đưa Tiểu Thường về nơi ở của cô ấy, rồi lại đưa cô vè Sát Nhã, mới cất giọng hỏi.

“Em thử nói xem?”

Cô không biết, hai năm quan cô đã từng dò đoán không biết bao nhiêu lần, liệu anh có đi tìm cô?

Đáp án là không.

Đoạn tuyệt như vậy, anh sẽ không còn một chút lưu luyến gì với cô.

Có thể, anh chỉ là lo nghĩ cho cô, muốn biết cô sống có tốt không.

“Hãy giúp em nói với anh ấy, em sống rất tốt…” Cô nói.

“Cậu ấy chưa từng đi tìm em, chưa bao giờ đi tìm.” Ánh mắt của Trác Siêu Nhiên hướng về khuôn mặt cô, sắc nhọn một cách khác thường. “Là do anh sợ Tiểu Thường hiểu nhầm mới cố ý nói như vậy.”

“Ồ, em cũng nghĩ vậy.” Nỗi thất vọng tràn trề khiến giọng nói của cô trở nên nhẹ đến nỗi không nghe thấy.

“Từ sau khi em ra đi, cậu ấy chưa từng nhắc đến em, như thể cậu ấy chưa từng quen biết em vậy.”

“…” Mộc Mộc không trả lời, nhắm mắt lại, dựa lưng vào thành ghế phía sau.

Cô cứ nghĩ rằng bản thân mình đã rất kiên cường, đã có thể sống một cách bình thường, thanh thản, tuy nhiên, sự xuất hiện của Trác Siêu Nhiên đã khiến vẻ bình tĩnh mà cô cố ngụy trang hoàn toàn sụp đổ.

Biết rõ kết quả như vậy, rõ ràng là muốn có kết quả như vậy, giờ đây tận tai nghe thấy, đến nỗi xé nát tâm can,không khác gì năm đó.

“Nếu đã yêu cậu ấy, không thể quên được cậu ấy, tại sao lại phải ra đi?” Anh hỏi.

Cô lặng lẽ lắc đầu, rơi nước mắt.

Cô không muốn nói cho anh biết, tất cả đều là vì anh, vì muốn để hai anh em anh có thể chung sống hòa thuận.

Giờ đây xem ra lựa chọn của cô là đúng đắn.

Lại một đêm trằn trọc không ngủ, Mộc Mộc nằm trong chăn, bắt đầu lên cơn ho, càng lúc càng dữ dội.

Cô muốn uống thuốc, lại phát hiện ra ấm đun nước đã cạn khô, không còn một giọt nào cả.

Mà đêm đen dường như lại kéo dài vô tận. Sau đó, cô bắt đầu chấm bài, sau khi đã chấm xong hết, cô bắt đầu viết giáo án, cứ như vậy, suốt cả một đêm, tới tận khi trời sáng mới ngủ thiếp đi.

Buổi sáng hôm sau ở Sát Nhã rất yên tĩnh, vì là cuối tuần, đồng hồ báo thức không đổ chuông đúng giờ. Cơn gió lạnh luồn qua khe cửa sổ lại đánh thức Mộc Mộc, cô rùng mình một cái, ngồi bật dậy khỏi giường, bật miệng ho dữ dội.

Nghe thấy có tiếng gõ cữa, cô khoác chiếc áo bông dày cộp lên người, bước tới trước cửa, mở hé thành một khe hở nhỏ. Trong khoảng sân trống trải, Trác Siêu Nhiên đang khoác trên mình tấm áo của ánh nắng sớm, đứng ở bên ngoài.

Cô vội vàng mở cửa, mời anh vào trong nhà. “Sao anh lại tới đây?”

“Anh đến xem em sống có tốt không?” Anh nói, đưa mắt quan sát căn phòng của cô.

Mùa đông lạnh lẽo vừa mới qua đi, vì là nơi sâu nhất của cao nguyên nên đầu xuân cũng không hề cảm thấy ấm áp, Mộc Mộc vẫn phải nhờ tới bếp lửa để sưởi ấm, tường nhà màu nâu xám, có những vết nứt nhỏ, gió lớn thổi tới, sẽ phát ra những âm thanh ù ù.

Cô ngồi bên bếp lửa, tiếp thêm củi vào đó, khơi ngọn lửa cháy lên, đốm lửa lách tách cháy trong bếp.

Căn phòng đã dần dần ấm lên, Trác Siêu Nhiên ngồi xuống bên bếp lửa. “Hai năm qua, em đều sống ở đây ư?”

“Ừm, em rất thích nơi đây.”

Ở vùng đất thanh tịnh này, cô mới cảm nhận được cuộc đời của con người thật dài, không bị quá khứ làm vướng bận bước chân tiến về phía trước.

Trác Siêu Nhiên do dự một lát, “Tuần sau anh và Tiểu Thường sẽ đính hôn, hy vọng em có thể tới tham dự lễ đính hôn của bọn anh.”

“Đính hôn? Hai người định làm lễ đính hôn ở đâu? Thành phố S ư?”

“Không, công việc của anh ở đây quá nhiều, không thể dứt ra được, tổ chức ở doanh trại thôi.”

“Vậy, anh ấy có tới không?” Cô đưa tay cầm lấy chiếc cốc và ấm nước trên bếp lửa, muốn mượn cớ rót nước để né tránh cái nhìn sắc lạnh của Trác Siêu Nhiên.

“Ừm, sáng sớm nay anh đã gọi điện cho cậu ấy. Cậu ấy nói… ngày mai sẽ tới”

Trong lúc thất thần, cốc nước trên tay Mộc Mộc rơi xuống đất, vỡ tan. Cô vội vàng ngồi xuống nhặt những mảnh thủy tinh vỡ, mảnh thủy tinh cứa đứt ngón tay cô, máu đỏ chảy ra từ trong lòng bàn tay, cô không hề có chút cảm giác đau đớn, nhặt hết mảnh vỡ dưới đất lên, đặt vào trong lòng bàn tay đầy máu.

Trác Siêu Nhiên vội vàng túm chặt tay cô, dùng khăn giấy lau giúp cô bớt vết máu không ngừng trào ra. “Em không muốn gặp cậu ấy ư?”

Nói không muốn nhìn thấy anh, đó là điều không thể, nhưng gặp rồi thì sao nào? Ngoài việc quấy rối cuộc sống đang bình lặng của anh, nó chẳng có tác dụng gì khác nữa. “Không phải là không muốn, mà là lo sợ, Siêu Nhiên, coi như em cầu xin anh, đừng nói với anh ấy rằng em đang ở đây… Em sợ sẽ lại quấy rối cuộc sống của anh ấy.”

“Nếu cậu ấy đã quên được em, em sẽ không thể quấy rối cuộc sống của cậu ấy, nếu em có thể quấy rối cuộc sống của cậu ấy, điều đó chứng tỏ rằng cậu ấy đã không quên được em.”

“…” Mộc Mộc cúi đầu, nắm chặt tay lại, máu tươi không ngừng tuôn chảy qua lực dồn ép mạnh mẽ.

Trác Siêu Nhiên lắc đầu thở dài: “Trước đây, anh cứ nghĩ rằng tình yêu và tình bạn, tình thân không có gì khác nhau, đều là một thứ tình cảm ấm áp. Sau khi gặp Tiểu Thường rồi, anh mới phát hiện ra rằng anh đã sai. Tình yêu, giống như một loại thuốc độc, có thể khiến người ta điên cuồng, khiến người ta mê muội, khiến bản thân mình cũng không nhận ra mình nữa. Anh đã từng nghĩ không chỉ một lần, nếu Tiểu Thường là bạn gái của Siêu Việt, anh sẽ làm như thế nào…Anh cũng đã từng nghĩ, nếu người mà Tiểu Thường yêu là Siêu Việt, liệu anh có dễ dàng nói lời “chia tay”…”

Trác Siêu Nhiên lạnh lùng lắc đầu, “Nhưng anh không thể biết, anh sẽ lựa chọn như thế nào.”

“Anh thật lòng yêu cô ấy. Tình cảm đối với em, chỉ là một sự cảm thương, đó không phải là tình yêu.”

Trác Siêu Nhiên nói: “Anh thường nghĩ, nếu anh gặp Tiểu Thường sớm hơn một chút, em và Siêu Việt sẽ không có kết cục như bây giờ.”

“…” Có thể có một số chuyện, là điềm báo trước của định mệnh.

“Hãy đi gặp Siêu Việt đi, không thể ở bên nhau, cũng có thể trở thành những người bạn.”

“Bạn? Em và anh ấy, có thể không?” Mộc Mộc lắc đầu, đáp án không nói cũng đủ hiểu.

Cô lại không muốn hóa giải tình cảm này, thả nhiên đối diện với anh? Hai năm trước, khi cô gặp lại Trác Siêu Việt, cô đã từng cố gắng thử rồi, coi Trác Siêu Việt như một người bạn, thậm chí là người thân, cô cứ nghĩ mình có thể làm được, kết quả cô đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ…

Giờ đây, cô khó khăn lắm mới có thể sửa chữa được lỗi lầm đó, sao có thể lại xuất hiện khi anh đã quên đi rồi?

Nhưng, cô thật sự rất muốn gặp anh, ý muốn được gặp anh giống như một dây mây khô hàng nghìn năm, cứ quấn chặt lấy tâm tư của cô, cho dù cô có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát được.

Trác Siêu Nhiên thấy cô yên lặng hồi lâu không nói, lại hỏi: “Anh luôn thích tiếng đàn piano của em, không biết anh có đủ thể diện để mời em tới chơi một bản nhạc trong lễ đính hôn của bọn anh không?”

Lời đề nghị này được đưa ra một cách hết sức thành khẩn, khiến cô dù muốn từ chối cũng không tìm được lý do.

“Để em suy nghĩ thêm một chút nhé!”

“Ừm.” Trác Siêu Nhiên gật đầu, không cưỡng ép, khẽ khàng nâng tay cô lên, thành thục lau rửa vết thương cho cô, băng bó lại cẩn thận.

Nhiều năm trôi qua, anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng sự dịu dàng của lần đầu tiên gặp gỡ vẫn không hề thay đổi, vẫn tận tâm chăm sóc, bảo vệ cô một cách tự nhiên, dường như giữa họ chưa hề có sự phản bội và gây tổn thương cho nhau.

“Siêu Nhiên, anh không hận em chứ?” Mộc Mộc hạ thấp giọng hỏi. “Anh đừng tốt với em như vậy, em không xứng đáng.”

“Chưa từng yêu, sao có thể thù hận?” Anh mỉm cười thanh thản. “Hồi đầu, anh thật sự rất tức giận, tức giận vì hai người đã không tin rằng anh sẽ tác thành cho hai người, lại muốn lừa dối anh, phản bội anh, cũng không muốn thẳng thắn nói rõ mọi chuyện với anh. Sau đó dần dần anh đã nghĩ ra… Không phải vì hai người không tin, mà là không muốn anh tác thành cho hai người. Bọn em thà rằng chia tay nhau, cũng không hy vọng anh sẽ lùi bước.

Cuối cùng thì anh cũng đã hiểu rồi, hiểu được sự đấu tranh giằng xé của họ, hiểu được sự lựa chọn của họ.

Có một sự tổn thương, không phải bởi vì không để ý, mà là vì quá để ý.

Trác Siêu Nhiên vỗ vỗ vào bờ vai gầy yếu nhưng lại kiên cường hơn trước đây của cô, đứng lên.

DIỆP LẠC VÔ TÂM

Bước ra cửa, anh đứng đó nói với cô câu cuối cùng: “Mộc Mộc, từ ngày đầu tiên khi anh quen em, nhìn thấy em ngồi khóc một mình rong đêm khuya, anh đã rất muốn được che chở cho em, chăm sóc em… Cho dù em đối với anh như thế nào, cho dù mối quan hệ giữa em và Siêu Việt như thế nào, suy nghĩ đó vẫn chưa hề thay đổi, sau này, anh vẫn sẽ chăm sóc cho em. Cho dù em có bất cứ mong muốn gì, đều có thể tới tìm anh, anh sẽ gắng hết sức để giúp em.”

“Em…” Lời nói chân thành đó khiến Mộc Mộc không thể không xúc động, cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, nói với anh: “Em sẽ tới! Em nhất định sẽ tới tham dự lễ đính hôn của anh.”

Cô quyết định đi không phải vì ai khác, mà chỉ vì người đàn ông trước mặt cô, Trác Siêu Nhiên đã đối xử tốt với cô như vậy, cho dù là sai hay đúng, cô đều phải đi để tặng anh bản nhạc hay nhất, chúc anh trọn đời hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.