Chiều ngày hôm sau, ánh tà dương đang trong độ rực rỡ nhất. Trác Siêu Nhiên lại tới mang theo món thịt dê tươi ngon.
Mộc Mộc còn chưa kịp đón lấy, đám trẻ đã rất lâu chưa được ngửi thấy mùi
thịt ở trong trường đều phấn khởi vây quanh anh, cứ nhảy nhót loạn xạ
như những chú khỉ con đáng yêu, còn luôn miệng hỏi thầy hiệu trưởng xem
lúc nào thì được ăn thịt.
“Được, ngay bây giờ, đi nhóm lửa thôi, chúng ta sẽ ăn thịt nướng.”
Trong tiếng hò reo của bọn trẻ, đống lửa lớn đã được nhóm lên.
Tối hôm đó, Mộc Mộc và Trác Siêu Nhiên ngồi quanh đống lửa nướng thịt, uống rượu, trò chuyện nói về cuộc sống của họ trong hai năm qua, nói tới
chuyện phong thổ nhân tình ở vùng đất Tây Tạng.
Tây Tạng quả là
mảnh đất tĩnh lặng, mặc dù dáng vẻ của họ đã trở nên tang thương hơn,
nhưng nỗi u ám vốn chất chứa đầy trong lòng họ dường như đã được dải đất tĩnh lặng này gột rửa sạch sẽ, có được vẻ tự nhiên khi ngồi bên nhau.
Họ giống như những người bạn lâu ngày gặp lại, hoặc yên lặng, hoặc nói
chuyện, đều rât thoải mái tự tại như vậy.
Bất giác, họ lại nói tới Tiểu Thường- bạn gái Trác Siêu Nhiên.
“Cô ấy và em hoàn toàn không giống nhau, cô ấy giống như ánh mặt trời…”
Nhắc tới Tiểu Thường, đáy mắt của Trác Siêu Nhiên toát lên vẻ dịu dàng,
Mộc Mộc bất giác ngây người ra nhìn ngắm, bởi vì thông qua ánh mắt của
anh, cô dường như đã nhìn thấy một người khác, cũng có đôi mắt như vậy,
cũng dịu dàng như vậy…
“Em đang nhìn…anh đấy à?” Trác Siêu Nhiên mỉm cười hỏi, giọng điệu như vừa bừng tỉnh.
Mộc Mộc vội vàng thu ánh mắt lại, yên lặng uống trà, khẽ nhấp một ngụm rượu nóng, nhưng lại bị rượu làm bỏng cả đầu lưỡi.
Trác Siêu Nhiên không kìm nén được, bật cười, Mộc Mộc vừa lè lưỡi, vừa cười
với anh, hai người dường như không có khoảng cách, mối quan hệ đó không
giống người yêu, mà giống những người bạn.
Cười một lát, hai người bất giác yên lặng, Trác Siêu Nhiên liếc nhìn cô một cái, ánh mắt bỗng hiện lên một chút thương cảm.
“Cậu ấy đến rồi, đến từ trưa hôm nay.”
Mộc Mộc căng thẳng đến nỗi nắm chặt bàn tay phải, vết thương còn chưa liền miệng, bỗng lại rỉ máu.
Thời gian dù có thể khiến vết thương không còn rỉ máu, nhưng cũng không thể
nào khiến nó liền miệng lại được, cho dù bất cứ lúc nào chạm phải nó,
đều có thể không ngừng rỉ máu.
Cô cắn chặt đôi môi, sợ rằng
nếu không cắn chặt lại sẽ buột miệng hỏi: Anh ấy có khỏe không? Sống có
tốt không? Đã có bạn gái chưa?
Cô biết mình không nên hỏi.
Trác Siêu Nhiên dường như biết đọc ngôn ngữ của trái tim, nhìn thấu tâm sựu
của cô. “Anh đi Tây Tạng chưa lâu, cậu ấy liền tới Siberia làm ăn…Cũng
lâu rồi anh chưa gặp lại cậu ấy.”
Mộc Mộc cố gắng kìm nén nỗi
khát khao thôi thúc trong lòng, yên lặng nghe anh nói, cô thậm chí nín
thở, sợ rằng hơi thở sẽ làm gián đoạn lời nói của anh.
“Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn, trầm tư hơn, cũng ít nói hơn…”
Trác Siêu Nhiên dừng lại một chút, cười đau khổ, nói tiếp: “Bọn anh mới
hơn một năm không gặp, mà như đã mười mấy năm, gặp rồi chẳng biết nói gì cả.”
“Anh ấy… đến một mình sao?” Lời nói vừa buột khỏi miệng, cô đã hối hận, điều này chẳng có liên quan gì tới cô cả, nhưng cô lại bức
thiết rất muốn biết đáp án.
“Không, cậu ấy dẫn theo một cô gái Nga.”
Mộc Mộc hít liền mấy hơi thật sâu, vẫn cảm thấy bị thiếu dưỡng khí, lại
uống một ngụm rượu lớn, rượu nóng, lạ nghẹn nơi cổ họng, khiến cô ho dữ
dội.
Trác Siêu Nhiên vỗ mạnh vào lưng cô, “Đó chẳng phải là kết quả mà em mong muốn hay sao?”
Cô gật đầu thật mạnh, nhưng nhịp tim càng lúc càng nặng nề.
Hóa ra, khi thật sự đối diện, lại đau đớn như vậy.
“Vì vậy, anh không nói với cậu ấy rằng em đang ở dây.”
“Ừm, cảm ơn.”
Trác Siêu Nhiên lấy một tấm thiệp mời ra, đặt vào trong tay cô, ngày tháng
trên đó được viết là ngày mai. “Em có thể không đến, anh không miễn
cưỡng.”
Cô ngửa cổ lên, cả cốc rượu nóng chảy ngược vào cổ họng cô, biến thành giọt lệ trào ra từ khóe mắt.
Đây không phải là kết cục mà cô mong muốn, không phải!
Đêm dài trong cuộc đời cuối cùng đã trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Mộc ngồi lên chiếc xe mà Trác Siêu Nhiên cử tới để đón cô vào thành phố.
Lễ đính hôn được tổ chức ở một khách sạn nhỏ cạnh doanh trại nơi Trác Siêu Nhiên đóng quân, diện tích hội trường không lớn lắm, nhưng trang hoàng
rất hoành tráng, tràn đầy nét văn hóa của dân tộc Tây Tạng.
Mộc
Mộc vừa bước xuống xe, từ xa đã nhìn thấy bà Trác đang đứng tiếp khách
bên ngoài cổng, dung mạo của bà vẫn cao quý như vậy. Bà mỉm cười chào
hỏi quan khách, thời gian vẫn không hề lưu lại nhiều dấu vết trên khuôn
mặt bà, sợi dây chuyền màu xanh ngọc càng tăng thêm phần nho nhã.
Trong lúc liếc mắt, bà đã nhìn thấy Mộc Mộc, thần sắc hơi sững lại một chút,
nhưng không hề có vẻ ngạc nhiên, xem ra Trác Siêu Nhiên đã nói trước với bà điều đó rồi.
Chần chừ vài giây, bà Trác rầu rĩ kéo người đàn
ông bên cạnh mình, ghé sát tai ông nói mấy câu. Mộc Mộc bấy giờ mới để ý thấy người đàn ông đó có nét rất giống với các đường nét trên khuôn mặt của Trác Siêu Nhiên và Trác Siêu Việt, khí chất thì lại giống Trác Siêu Việt tám phần, vẻ ngang ngược được thể hiện ra ngoài, chỉ là có vẻ từng trải và thâm trầm hơn anh mà thôi.
Người đàn ông ngước mắt nhìn về phía Mộc Mộc, khe khẽ gật đầu với cô, ông không cười, nhưng khuôn mặt lại lộ rõ vẻ hiền từ.
Mộc Mộc do dự bước lại gần, “Cháu chào hai bác.”
Thấy ông nghiêng người nhường đường, tỏ ý mời cô vào, Mộc Mộc lập tức cúi chào, cúi đầu đi vào bên trong khách sạn.
Mộc Mộc đã từng hàng nghìn, hàng vạn lần tưởng tượng ra cách họ gặp lại
nhau, nhưng giờ đây, giây phút đó sắp tới rồi, cô lại không hề cảm thấy
vui vẻ, cảm giác như đang đi xuống vực sâu, mỗi một bước đều có thể ngã nhào tan xương nát thịt.
“Cứ như vậy nhé” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Là giọng của Trác Siêu Việt!
Mộc Mộc lập tức sững người lại, không nghĩ gì cả, quay ngay đầu lại.
Là anh, đúng là anh rồi, thế giới huyền ảo đã xuất hiện không biết bao
nhiêu lần trong giấc mơ của cô đã trở thành hiện thực, dường như còn
huyền ảo hơn cả trong giấc mơ.
Anh gầy quá, cằm dưới hóp đi
nhiều. Khí chất của anh cũng thay đổi, đã mất đi vử hoạt bát ngang ngược tự cho là nhất trên đời, trở nên trầm tĩnh sâu sắc hơn, giống như lòng
biển sâu trong đêm đen, sâu đến mức không thể dò đoán được…
Thời
gian giống như một lưỡi dao sắc nhọn, tôi luyện anh trở thành một người
đàn ông có sức hấp dẫn hơn, ngay cả đường nét trên khuôn mặt cũng được
gọt giũa một cách rõ ràng.
Trác Siêu Việt vừa cúp điện thoại, khe khẽ liếc mắt, ánh mắt của hai người gặp nhau trong không trung. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng dài hơn cả mộ đời người.
Dáng vẻ của anh rõ ràng như vậy, rõ ràng tới mức có thể nhìn thấy vẻ kinh
ngạc, đờ đẫn không hề che đậy của anh, còn cả hình bóng của cô được phản chiếu trong cặp đồng tử màu nâu đậm của anh nữa.
Trước khi đến đây, cô đã cố ý trang điểm một chút, gò má trắng nhợt đã được
phủ thêm một lớp phấn hồng, đôi mắt long lanh, hàng lông mi dài cong
vút, mái tóc dài đen mượt đã được uốn cong. Cô mặc bộ lễ phục màu vàng
nhạt mà Trác Siêu Nhiên sai người mang tới, nhìn rất dịu dàng mềm mại,
cổ điển trang nhã.
Đáng tiếc, cô còn chưa kịp nhìn thấy nhiều hơn nữa, tầm mắt đã nhanh chóng bị nhòe đi, ngoài hơi nước ra cô không nhìn thấy gì nữa.
“Đã lâu không gặp.” Anh nói, chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại mang đầy vẻ tang thương.
“Em…” Cô muốn nói điều gì đó, mở miệng ra nhưng lại không thốt lên được. Cô
đang muốn thử lại một lần nữa, bỗng nhiên có một cô gái Nga khoảng hơn
hai mươi tuổi bước tới, thân mật níu lấy cánh tay của Trác Siêu Việt,
nói những câu tiếng Nga mà cô không hiểu nổi, Trác Siêu Việt trả lời cô
ấy, cô chỉ nghe hiểu một từ Roly, chắc đó là tên của cô gái đó.
Trác Siêu Việt quay lại nhìn lại, mỉm cười bình thản với Mộc Mộc, gật đầu chào, sau đó, đi lướt qua cô.
Khi Trác Siêu Việt đi ngang qua cô, cả thế giới dường như ngưng đọng lại, một luồng gió lạnh thổi vào trong trái tim cô…
Cô liếm liếm đôi môi khô nẻ, vội vàng tìm một chủ đề: “Bạn gái anh rất xinh.”
Cô không có ý gì khác, chỉ là muốn tìm một chủ đề, vì muốn giữ anh đứng lại thêm lát, để cô có thể ngắm nhìn anh thêm một chút.
Bước chân của anh dừng lại một chút. “Không xinh đẹp bằng cô.”
Đó là một giọng nói đầy hờ hững, một lời nịnh bợ không chút thành ý,
nhưng, khi Mộc Mộc nghe được câu nói đó, lại cảm thấy ý nghĩa thật sâu
xa.
Trác Siêu Việt nhếch mép đầy mỉa mai, “Nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không ra đi mà không thèm từ biệt…”
Câu nói này là kiểu ăn nói điển hình của Trác Siêu Việt, gây đau đớn cho sợ dây thần kinh mềm yếu nhất của cô. Không sai, là do cô không buồn để ý
tới sự níu kéo của anh mà kiên quyết buông ta, thậm chí ra đi mà không
một lời từ biệt, sự việc tới ngày hôm nay, cô còn mong ước xa xôi gì
nữa?
Mong ước viển vông rằng anh sẽ đợi chờ cô? Mong ước xa xôi
rằng anh sẽ nói với cô rằng: “Anh tìm em rất lâu rồi, anh yêu em, đừng
rời xa anh nữa!” ư?
Cô dựa vào điều gì chứ?
Cô mỉm cười chua chát, khe khẽ quay người.
Những giọt nước mắt không kìm nén được rơi xuống, thấm sâu vào lớp bụi đất.
Cô hơi ngẩng đầu lên, rảo nhanh những bước chân trốn chạy.
Cô không hề hối hận.
Yêu anh không hối hận, rời xa anh cũng không hối hận, bởi vì những chùm
pháo hoa trong không trung ở khách sạn ngày hôm ấy đã làm chứng cho tình yêu của họ, mặc dù ngắn ngủi, nhưng chói sáng, rực rỡ.
Trong buổi lễ đính hôn lãng mạn, trong tiếng nhạc kinh điển của ca khúc ‘Câu
chuyện lãng mạn nhất’, Trác Siêu Nhiên khoác tay Tiểu Thường, đón nhận
lời chúc phúc của mọi người.
Khuôn mặt ai nấy đều tươi cười rạng
rỡ, không ai để ý thấy, ở một góc khuất, có một người đang len lén gạt
nước mắt, bước lên sân khấu, ngồi xuống bên cạnh cây đàn piano trắng
muốt.
Cho tới khi những âm thanh du dương vang lên, tiếng đàn
piano bay lượn khắp không gian như bong bóng xà phòng trong giấc mơ, sự
chú ý của mọi người mới chuyển dần về phía sân khấu, nhìn về phía bóng
dáng nhỏ bé bên cây dương cầm.
Tác phẩm ưng ý nhất của Thân Dịch
Thiên, kết hợp với sự biểu diễn xúc động nhất của Mộc Mộc, cho dù là một người không am hiểu gì về âm nhạc cũng có thể cảm nhận được một cảnh
tương đẹp đẽ hạnh phúc nhất, khóe môi sẽ bất giác nở nụ cười…
Duy chỉ một mình Trác Siêu Việt, đôi môi càng lúc càng mím chặt, đầu lông mày càn lúc càng xích lại gần nhau.
Ngồi sát bên cạnh, Trác Siêu Nhiên đặt tay lên vai anh, nghiêng người khẽ nói: “Đây là bản nhạc đẹp nhất mà anh từng được nghe.”
Trác Siêu Việt đáp lại anh bằng một ánh mắt lạnh lùng, “Anh gấp rút gọi em
từ Siberia về như vậy, rốt cuộc là muốn em tham dự buổi lễ đính hôn của
anh, hay là vì muốn cho em nghe nhạc?”
“Bỏ qua lễ đính hôn, vẫn còn lễ kết hôn, một bản nhạc như vậy nếu bỏ qua rồi, e rằng em sẽ không còn cơ hội để nghe thấy nữa.”
“Anh trở nên lắm chuyện như vậy từ khi nào thế?” Trác Siêu Việt khó giấu nổi vẻ mặt giận dữ, định đứng dậy bỏ ra ngoài, nhưng lại bị Trác Siêu Nhiên giữ lại.
“Hãy tới chúc cô ấy một ly rượu.” Trác Siêu Nhiên rót
đầy rượu vào chiếc ly trong tay anh. “Dù thế nào thì cũng từng yêu
thương nhau, không thể làm bạn, cũng không nhất thiết trở thành kẻ thù.”
“Chuyện của em, anh không cần phải quan tâm, em không muốn dây dưa gì với cô ấy nữa!”
“Anh biết em hận cô ấy nói đi là đi luôn, giẫm đạp lên tình cảm và lòng tự
trọng của em. Nhưng cô ấy cũng sống một cách không tốt lành gì, đến vùng núi xa xôi hẻo lánh chịu đựng khổ sở, đã trải qua hai mùa đông giá lạnh trong một căn phòng bốn bề lộng gió…”
“Mùa đông giá lạnh.” Mấy chữ này khiến sắc mặt của Trác Siêu Việt càng tối sầm hơn, ngón tay bất giác bóp mạnh ly rượu.
Có người bạn bước tới chúc rượu, Trác Siêu Nhiên không nói tiếp nữa, cầm ly rượu đứng lên tiếp khách.
Bản nhạc đã chơi xong, người cũng nên ra về rồi.
Mộc Mộc nhìn lại người đàn ông gần trong gang tấc xong không thể chạm tới
này một lần cuối cùng, lặng lẽ đi xuyên qua đám người đang nâng ly chạm
cốc, bước về phía cặp tân lang, tân nương.
Cô nâng ly rượu lên,
nói một câu chúc phúc bằng tiếng Tạng, dịch sang tiếng Hán, có nghĩa là
mong hai người hãy trân trọng lẫn nhau, mãi mãi không bao giờ rời xa.
Tiểu Thường thấy Mộc Mộc uống một hơi hết cả ly rượu trắng, khẽ đưa mắt nhìn Trác Siêu Nhiên một cái, nâng ly rượu lên, ngửa cổ định uống hết cả ly
rượu, một bàn tay ấm áp dịu dàng đón lấy ly rượu của cô, “Sức khỏe của
Tiểu Thường không tiện uống rượu, ly rượu này, anh sẽ uống thay cô ấy.”
Mộc Mộc cười nói: “Thôi đi, anh cũng đừng uống nữa, anh đã uống đủ nhiều rồi…”
Một cảm giác ớn lạnh bất ngờ ập tơi, cô dùng toàn bộ sức lực để khống chế
bản thân mình, ánh mắt cuối cùng vẫn hướng về phía cảm giác ớn lạnh -
Trác Siêu Việt, còn cả cô gái Roly bên cạnh anh nữa.
Dòng máu
nóng kết hợp với men rượu cứ bốc lên ngùn ngụt trong đầu cô, cô có chút
mơ màng, cảnh vật xung quanh dường như càng lúc càng cách xa cô, đến mức không thể chạm tay với tới, không biết là do tác dụng của men rượu, hay là vì tư thế hết sức thân mật của Roly và anh.
Hít hai hơi thật
sâu, Mộc Mộc giữ vững được thần trí đang mơ màng, lại rót đầy ly rượu,
bước về phía Trác Siêu Việt. “Ly rượu này, em mời anh, chúc mừng anh đã
tìm được người thực sự yêu anh. Trước đây, dù xảy ra bất cứ chuyện gì
thì đều đã qua rồi… Hy vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn.”
Cô ngửa cổ, rượu trắng chảy vào trong họng, bỏng rát như hàng nghìn, hàng vạn lưỡi dao đang cào xé.
“Tôi không phải là cô, tôi không thể quên được…” Anh nghiêng người, hơi thở
nồng nhiệt đẩy cô xuống tận vực sâu không đáy. “ Tô Mộc Mộc, những thứ
cô nợ tôi, tôi đều không thể quên được!”
Cô sững người lại, bàng
hoàng nhìn về phía Roly đang tròn xoe mắt hiếu kỳ nhìn cô, giọt nước mắt không thể kìm nén lăn xuống từ khóe mắt.
Không còn sức lực để
đối diện, cô vội vàng lùi lại phía sau, trốn chạy ra ngoài hành lang cửa chính. Không biết có phải vì suốt đêm qua không ngủ, cơ thể cô đã trở
nên phiêu diêu bay bổng, bước chân càng lúc càng không còn sức lực.
Cô muốn vịn tay vào tường để nâng đỡ cơ thể đang lảo đảo, hai tay cố gắng
hướng về phía bức tường, nhưng bức tường dường như biết chuyển động, cô
vươn tay mãi mà không với tới được.
Bỗng nhiên, cô chạm phải một đôi bàn tay ấm áp, sức mạnh và hơi ấm quen thuộc khiến toàn thân cô chấn động.
“Cô muốn đi đâu?” Giọng nói thâm trầm mà đầy sức cuốn hút vang lên bên tai cô, kèm theo đó là hơi thở ấm áp.
Trong chốc lát, một cơn choáng váng khiến trời đất tối sầm ập tới, cô không
nhìn thấy gì nữa, không nghe thấy gì nữa, ngay cả tri giác cũng không
còn, một cảm giác giống hệt như cái chết vậy.
Cô cố gắng hít thở, đầu óc quay cuồng hỗn độn mới dần khôi phục lại tri giác. “Em nên đi rồi.”
“Đi?” Giọng điệu của anh bỗng chùng xuống, “Cô nói một câu “Tạm biệt” với tôi cũng khó khăn như vậy sao?”
“Em…”
Lời nói của cô còn chưa thốt ra khỏi miệng, cánh ta chắc khỏe đã ôm chặt cô vào lòng, cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, tiếp ngay sau đó, một đôi môi nóng bỏng đã trùm xuống…
Nụ hôn của anh, vẫn đột ngột, hoang dã
như xưa, hoàn toàn không để cho cô có đường lùi, cứ điên cuồng xoay
chuyển, giống như đang trừng phạt cô, cũng giống như đang trút hết nỗi
oán hận của anh.
Còn cô, không hề muốn rút lui, nỗi nhớ mong sâu thẳm tâm hồn cô đã hoàn toàn được anh thổi bùng lên, không thể lụi tắt được nữa.
Hành lang rất tĩnh lặng.
Tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả nhịp đập của trái tim anh, mãnh liệt
mà khác thường – hoàn toàn không giống với biểu hiện lạnh lung của anh.
Hóa ra, anh không quên cô, anh cũng nhớ cô, nhớ mong vòng tay yêu thương nồng nhiệt này.
Cô nhắm đôi mắt ướt nhèm, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn của
anh một cách cuồng nhiệt hơn, ngoài cách đó ra, không còn cách nào khác
có thể diễn tả nỗi nhớ nhung và mong đợi suốt hai năm qua của cô.
Tình cảm sâu đậm khi thoát ra khỏi mọi sự ràng buộc, không thể thu lại được, họ càng hôn càng cuồng nhiệt, càng ôm càng chặt, thậm chí phần dưới
chân cũng không chịu yên phận, ngã dựa vào tường, cơ thể cường tráng đè
chặt vào cơ thể mềm mại của cô…
Để có một giây phút yêu thương, ôm hôn không hề kiêng nể này, họ đều đã phải chờ đợi quá lâu rồi.
Hôn cho tới khi Mộc Mộc không thể thở được nữa, Trác Siêu Việt mới chầm
chậm buông cô ra, đôi môi nóng bỏng có chút cảm giác tê lạnh.
“Anh cứ nghĩ rằng, anh đã hoàn toàn quên được em.” Giọng nói của Trác Siêu
Việt có phần khản đặc, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, từ
đáy mắt anh toát lên những tia nhìn yêu thương và trân trọng.
“Em cũng nghĩ rằng em có thể.”
“Đáng tiếc…”
Cô hít một hơi thật sâu, lại dựa vào lòng anh, hôn lên đôi môi anh, bịt chặt lời nói mà anh còn chưa kịp nói ra…
Giật mình vì bất ngờ, lần này, anh hôn cô một cách vô cùng xúc động.
Tiệc rượu bên trong dường như đang lên đến cao trào, tiếng cười nói, tiếng
chúc phúc càng lúc càng rộn rã. Mộc Mộc đã không còn nghe thấy gì từ lâu rồi, trong mắt, trong tim chỉ có hình bóng của người đang đứng trươc
mặt.
Nếu không có một âm điệu tiếng Nga đầy kinh ngạc vang lên, họ có lẽ sẽ còn ôm hôn nhau mãi mãi như trời với đất vậy.
Mộc Mộc hốt hoảng mở mắt ra, nhìn thấy cô gái xinh đẹp tóc vàng trước mặt,
trở nên hoang mang, bất lực như vừa tỉnh dậy từ một cơn mơ.
Trác
Siêu Việt vẫn ôm cô, không hề nới lỏng vòng tay. Cánh tay cô ôm lấy cổ
anh lại càng lúc càng trở nên yếu ớt, dần dần buông ra…
Rồi trong giây phút cuối cùng, lại bỗng nhiên ôm chặt.
“Xin lỗi!” Ngữ điệu của cô rất chân thành, cô tin rẳng cô gái xinh đẹp tóc
vàng kia mặc dù không thể hiểu được, cũng sẽ cảm nhận được tình yêu của
cô. “Tôi yêu anh ấy, dù đúng hay sai, chỉ cần anh ấy không buông tay,
tôi cũng sẽ không buông tay!”
Điều khiến Mộc Mộc bất ngờ, đó là
sau cảm giác kinh ngạc, cô gái xinh đẹp kia không hề đau buồn, cũng
không phẫn nộ, mà lại cười khúc khích, nháy mắt với Trác Siêu Việt, nói
một câu tiếng Nga, rồi quay người bước đi.
“Cô ấy… Cô ấy không phải là bạn gái của anh ư?”
“Roly là bạn gái của anh,” Trác Siêu Việt mỉm cười, “Giới tính nữ, là bạn, cô ấy rất thích Trung Quốc, nghe nói anh về nước, cứ một mực đòi theo anh
về chơi…”
“Vậy, anh bây giờ vẫn một mình sao?” Cô nhìn anh, ánh
mắt giống như một dòng suối nhỏ thanh tịnh, cứ róc rách chảy trên khuôn
mặt của Trác Siêu Việt.
Cho dù trải qua bao nhiêu đau thương, lúc này đây, có thể ôm hôn nhau như vậy, sao không thể là một niềm hạnh phúc?
Hóa ra thứ được gọi là tình yêu, một khi đã lọt vào trái tim, cho dù bị bụi phủ kín bao lâu, chỉ cần trái tim còn đập, dù thế nào nó cũng không thể quên được!
“Anh phải quay vào rồi, nếu không, chắc anh trai anh sẽ không trụ nổi nữa…”
Anh không trực tiếp trả lời cô, chỉ khi đi tới chỗ rẽ của hành lang, mới
khe khẽ quay nhìn lại, “Đừng nghĩ rằng anh đang đợi em, chỉ là anh chưa
gặp được người phụ nữ nào ưng ý thôi…”
Đêm hôm đó, Mộc
Mộc ngủ rất ngon, cô mơ thấy hồ Nạp Mộc Thác, mặt hồ phủ đầy cánh hoa
hồng hình trái tim, cô và Tiểu Thường để chân trần đi bên hồ, Trác Siêu
Nhiên và Trác Siêu Việt đi sau họ, dấu chân của bốn người từ bờ bên này
kéo dài tới tận bờ bên kia.
Trong hạnh phúc ngọt ngào, ngay cả bóng tà dương trước mắt cũng đều trở nên ảm đạm, nhạt nhòa.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Ngủ một giấc tới tận khi mặt trời đứng bóng, cô tỉnh dậy từ một giấc mơ
đẹp, hồi tưởng lại một chút, đang định bước xuống giường, có tiếng gõ
cửa khe khẽ vang lên bên ngoài cánh cửa cũ nát.
Cô ngạc nhiên
mừng rỡ đến nỗi ngay cả áo khoác ngoài cũng không kịp mặc, cứ mặc quần
áo ngủ chạy ra cửa, chân không cẩn thận đá đổ cả ghế, nhưng cô không hề
có cảm giác gì.
Cô mở cửa ra, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy
Trác Siêu Việt bước vào, chỉ có điều không thể hiểu được, tại sao trên
người anh lại mang theo một luồng hơi rất lạnh, trên mái tóc còn vương
nhiều cát bụi.
Ánh mắt cô nhìn về phía cửa sổ mà cô đã quên chưa kéo rèm cửa, đã hiểu ra đôi chút, “Anh đến từ khi nào vậy?”
“Mặt trời mọc ở đây thật đẹp.” Anh nói một cách thoải mái, ánh mắt chăm chú
quét một lượt khắp căn phòng, cửa sổ hở hoác lộng gió, chiếc giường gỗ
ọp ẹp xiêu vẹo, còn cả bếp củi bụi than đen ngòm cũng không qua khỏi ánh mắt sắc lạnh của anh.
Ánh mắt anh khiến Mộc Mộc không thể không lo lắng rằng đồ đạc trong nhà cô sẽ tan thành mây khói.
“Hôm nay thời tiết không tồi, chúng tar a ngoài đi dạo một chút đi.” Cô nói.
“Được thôi.”
Bầu trời xanh bao la, từng đám mây trắng lững lờ trôi, gió reo vi vu bên tai.
Từng chú cừu trắng muốt đang nhởn nhơ gặm cỏ trên thảo nguyên xanh non, chốc chốc lại phát ra những tiếng kêu be be.
Mộc Mộc lặng lẽ đi bên cạnh Trác Siêu Việt, tận hưởng hương thơm của bầu
không khí trong lành, cũng tận hưởng sự tĩnh lặng xa hoa này.
“Tại sao vẫn sống một mình? Chẳng phải em đã nói là sẽ tìm một người đàn ông dám yêu em sao?” Anh bỗng nhiên hờ hững hỏi cô.
Mộc Mộc suy nghĩ một lát, trả lời một cách nghiêm túc: “Em cũng muốn tìm, đáng tiếc là không ai cần em…”
“Hay là, em tạm chấp nhận anh cho xong vậy?” Giọng nói của anh vẫn điềm tĩnh như vậy.
Lần này, cô trầm ngâm rất lâu, trầm tư đến mức sắc mặt của ai đó không còn điềm tĩnh được nữa.
“Ồ, thực ra tạm chấp nhận một chút, cũng được!”
Trác Siêu Việt mỉm cười, bàn tay to khỏe khe khẽ luồn sâu vào trong mái tóc
cô, làm rối tung mái tóc dài của cô, cũng làm rối tung cả nhịp tim của
cô nữa.