Tác giả: Đại Dã Thất Hải
Biên tập: Vãn Ca
- ---------------------
Lâm Mộc Tắc là chủ nhân của y quán Lâm Thị tại Lăng Thành này.
Cha mẹ chàng mất từ khi chàng còn nhỏ. Một tay tổ phụ nuôi nấng chàng lớn khôn, sau lại dạy y thuật cho chàng. Người chưa từng được hưởng một ngày phúc đã nhắm mắt xuôi tay đi theo cha mẹ Lâm Mộc Tắc vào năm chàng mười hai.
Nhiều thế hệ Lâm gia ở Lăng Thành hành nghề y, cũng coi như thế gia có danh có tiếng, nhưng thế gia lại có tiểu bối như vậy, mọi người đều cảm thấy mệnh chàng cứng quá, khắc chết một nhà già trẻ, sau chỉ dám kính chứ không dám gần. Thế gia đại tộc tới thế hệ của Lâm Mộc Tắc thành nơi đủ giăng lưới bắt chim trước cửa.
Hồi bé theo tổ phụ và gia bộc lên bái tế ở tòa miếu trên ngọn núi gần đó, đạo nhân Vụ Trần trong miếu là bạn thân của tổ phụ chàng, chỉ nhìn thoáng qua chàng đã phán chàng không thể sống quá hai mươi lăm.
Không biết ai lan truyền tin này ra ngoài, người khắp Lăng Thành đều nói: Lâm thị gặp nguy rồi.
Tổ phụ chỉ vỗ vỗ đầu chàng, nói rằng ắt có pháp phá được.
Nhưng mãi tới năm mười hai tuổi, khi cơn bạo bệnh ập tới đưa người thân yêu nhất của chàng đi, năm mười lăm tuổi khí lạnh mùa tuyết lớn xâm nhập cơ thể, phá hủy hai chân, chàng mới cảm thấy: Người muốn thắng trời... chỉ toàn là trò cười.
Sau này chàng cũng từng đi qua tòa miếu kia, chẳng qua đồ đệ của Vụ Trần chỉ nói với chàng rằng “Chưa đến lúc, không gặp“.
Lâm Mộc Tắc ngồi trên xe lăn bằng gỗ, mím môi.
Chưa đến lúc cái gì, chưa đến chàng chết sao.
Từ đó Lâm Mộc Tắc không lên núi nữa, chỉ canh tại y quán Lâm Thị, canh cả nửa đời sau bị phán tử hình của mình. Chàng liên tục nâng cao tài y thuật, chữa khỏi cho vô số người, thế nhưng vẫn không cầu được loại thuốc có thể chữa khỏi cho mình.
Chàng giải tán toàn bộ gia bộc, chỉ để lại mấy dược đồng giúp chàng chăm sóc y quán, cứ sống một mình như vậy, chờ tới năm mình hai mươi lăm tuổi.
Thời điểm gặp gỡ Thẩm Thù, chàng vừa trải qua sinh nhật hai mươi hai tuổi của mình.
Lăng Thành tuy không nằm hẳn ở phía Bắc nhưng đang độ gieo trồng xuân tháng Giêng, vậy mà lại không có mưa. Đợi mãi đến nửa tháng sau, mưa to rào rạt chứa đựng khí lạnh mới cuốn theo gió tới.
Lâm Mộc Tắc đang ngồi trong thư phòng nâng bút viết phương thuốc, cửa ngoài bỗng bị gió thổi bật mở, va lạch cạch vào tường đá.
Gọi vài tiếng “Hiên Trúc” mới nhớ ra dược đồng về nhà giúp việc ngày mùa hết rồi, chỉ còn một mình mình.
Chàng thở dài, tự đẩy bánh xe lăn chầm chậm đi ra ngoài cửa.
Vừa tới cửa đã thấy một thiếu niên đang đứng dưới mái hiên nhà mình, cả người ướt sũng, tóc dính trên mặt, chỉ có hai mắt kia sáng ngời quá mức, khiến Lâm Mộc Tắc nhớ tới cún con mình từng nuôi hồi nhỏ.
Có điều dáng vẻ toàn thân sũng nước nhưng đôi mắt lại sáng đến kinh người, chiếu thẳng vào lòng chàng.
Lâm Mộc Tắc cảm thấy mình hơi thất thố, bèn thu cảm xúc về. Chàng đang định lên tiếng, người đối diện lại đã mở lời trước.
“Xin lỗi, nhưng mưa lớn quá, có thể cho tôi đứng trú mưa ở đây một lát không?”
Với tính nết ngày thường của mình, Lâm Mộc Tắc ắt sẽ ném xuống một câu “Tùy cậu”, sau đó rời đi. Tuy nhiên lần này chàng nhìn người trước mặt bị lạnh đến run lập cập, quay về đẩy bánh xe mình.
“Vào đi.”
Ngồi yên vị trong phòng rồi, chàng quay người đến kệ đựng đồ lấy một chén trà, rót cho cậu chén trà nóng.
“Cảm... cảm ơn...” Người nọ áp tay vào nguồn nhiệt, miệng nhỏ nhấm nháp từng ngụm trà.
“Ừm... dễ uống.”
Lâm Mộc Tắc thấy phản ứng của cậu thì hơi buồn cười, không nhịn được lên tiếng dỗ cậu.
“Cậu không sợ tôi hạ độc trong trà sao?”
“Hả?”
Chàng nhìn hành động há to miệng hơi ngốc nghếch của thiếu niên trước mặt, không nhịn được cong môi.
“Không đâu, tôi đùa thôi.”
“Vừa gặp đã biết ngài chính là đại thiện nhân, huống hồ nơi đây là y quán.” Người nọ đánh giá dược quầy bốn phía, “Chắc chắn ngài sẽ không hại tôi.”
Lâm Mộc Tắc nâng tay thêm vào ấm trà một thìa nước, quay người đi không nói nữa.
Hai người ngồi lặng thinh trong phòng. Cậu thiếu niên bưng chén trà nóng không nỡ buông tay, len lén quan sát thanh niên ngồi trên xe lăn kia.
Hơi hơi đẹp.
“Cậu tên gì?”
“Tôi tên Thẩm Thục (Thục = Chuộc), năm nay mới qua tuổi hai mươi.”
“Biết chữ không?”
“Biết chút ít.”
“Qua đây viết tên cho tôi xem.”
Lâm Mộc Tắc đưa bút lông thỏ trong tay tới trên tay cậu, ngay sau đó thấy thiếu niên viết xuống giấy Tuyên Thành hai chữ Thẩm Thục xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Thục? Vì sao lại đặt tên này?”
Chỉ thấy cậu gãi đầu, hơi xấu hổ lên tiếng, “Tôi bị cha bán vào sòng bạc trả nợ cờ bạc, về sau sòng bạc dẹp tiệm, tôi lại bị bán sang tay làm nô dịch. Bọn họ nói cứ đổi tới đổi lui thế này, chi bằng gọi tôi là Thẩm Thục. Dù sao suốt đời cũng chẳng có ai tới chuộc tôi, gọi bằng cái tên này ít nhiều còn có hy vọng.”
Lâm Mộc Tắc không ngờ tên cậu còn có ẩn ý như vậy, bàn tay cầm chén run run, đưa trà nóng tới bên miệng, lại không nuốt xuống.
“Về sau tôi lén ra ngoài, bọn họ cũng chẳng ai quan tâm tới tôi. Tôi trốn hai ngày thì tới Lăng Thành. Tôi nghe nói ở đây nhiều người, có lẽ sẽ tìm được cha tôi.”
“Tìm ông ta làm gì?” Lâm Mộc Tắc thả lại chén trà về bàn, đế chén va vào mặt bàn gỗ đỏ tạo thành âm thanh không lớn không nhỏ.
“Ông ta đã bán cậu một lần thì sẽ bán được cậu lần hai.”
“Cậu bằng lòng học y thuật không?” Lâm Mộc Tắc ngẩng đầu nhìn cậu, “Nếu cậu bằng lòng học, tôi có thể dạy.”
“Tôi bằng lòng!” Thẩm Thục vội vàng đáp lại chàng, sợ Lâm Mộc Tắc đổi ý.
“Sửa lại tên của cậu trước đi, chữ Thục không hay.”
“Tôi nghe tiên sinh hết.”
Lâm Mộc Tắc suy nghĩ một hồi, nâng bút viết một chữ “Thù” ngay ngắn cạnh nét bút nguệch ngoạc của cậu.
“Thù, lấy ý “Vạn thù vi nhất”, mọi điều khác cuối cùng đều quy về một.”
Thẩm Thù nghe không hiểu Lâm Mộc Tắc đang nói gì. Tuy chữ này đọc ra cũng không khác mấy tên gốc của cậu, nhưng cậu lại thấy dễ nghe.
“Nếu ra ngoài có người hỏi thì cậu cứ nói mình là em họ bà con xa tới cậy nhờ tôi.”
Thẩm Thù cứ như vậy ở lại y quán. Lâm Mộc Tắc ngủ tại phòng phía đông, cậu ngủ trong một gian phòng cho khách ở cạnh phòng đông.
Cậu không có quần áo gì, trên cơ thể còn không ít vết thương lớn nhỏ khác nhau. Lâm Mộc Tắc xem đến nhíu mày, bảo Hiên Trúc dẫn cậu tới cửa hàng trên phố mua mấy bộ quần áo vừa người về.
Khi đang chuẩn bị ra ngoài, cậu lại bị Lâm Mộc Tắc gọi về.
Chàng quan sát Thẩm Thù, tự mình về phòng lấy quần áo trước kia của mình ra từ tầng thứ nhất trong tủ quần áo, đưa cho Thẩm Thù mặc trước.
Tuy chân Lâm Mộc Tắc không thể đi, chiều cao lại không thấp. Vai rộng eo thon, khung xương cũng không nhỏ, ngũ quan sắc bén, nhiễm khí lạnh triền miên nhiều năm nên lại thêm đôi phần phong phạm mỹ nhân bệnh tật.
Dù là quần áo trước kia của Lâm Mộc Tắc thì Thẩm Thù vẫn mặc rộng, đành miễn cưỡng thắt chặt bằng đai lưng.
Hai người ra khỏi y quán. Trên đường đi, Hiên Trúc không ngăn được bản thân quan sát cậu mãi.
“Cậu là em họ phương xa của Lâm tiên sinh thật à?”
Thẩm Thù nhớ kỹ lời Lâm Mộc Tắc dặn, gật đầu qua loa.
“Lâm tiên sinh có chứng ở sạch, không cho ai vào phòng ngủ của ngài ấy, càng đừng nói đến mặc quần áo của ngài ấy.”
“Vậy... vậy ư...” Thẩm Thù hơi bối rối. Lời của Hiên Trúc khiến cậu hơi ngẩn ngơ.
Hai người vừa nói vừa đi tới tiệm quần áo. Thẩm Thù có dáng người thẳng, nhìn từ sau thì hơi gầy gò. Chưởng quầy lật giở khắp nơi tìm trang phục cho cậu.
“Đây chẳng phải Hiên Trúc sao? Sao lại tới tiệm quần áo? Cậu trai tuấn tú này là ai?” Người vừa nói là thím Chu ở cách vách, kéo Hiên Trúc hỏi han không ngừng.
“Vị này chính là em họ phương xa của tiên sinh nhà tôi, gần đây mới tới Lăng Thành nên đến cậy nhờ.”
Thím Chu quan sát Thẩm Thù từ trên xuống dưới, nhân lúc Hiên Trúc không chú ý, lẳng lặng tới bên cạnh Thẩm Thù nói nhỏ, “Cậu trai tuấn tú à, thím chỉ muốn tốt cho cháu thôi. Cháu đã là em họ phương xa của Lâm đại phu kia thì thím nhắc nhở cháu vài câu. Cách xa hắn ta chút, chớ tiếp xúc quá thân.”
“Vì sao ạ?” Thẩm Thù không nhịn được hỏi thành lời.
“Đừng hỏi nhiều quá. Tuy y thuật của Lâm đại phu cao siêu nhưng không thể ở gần hắn ta quá.” Thím Chu nói xong thì cầm giỏ rau rời đi, Hiên Trúc hẵng còn đang cò kè mặc cả với chưởng quầy bên cạnh.
Trên đường về, Thẩm Thù không khỏi nhắc lại lời thím Chu nói với mình cho Hiên Trúc nghe.
Hiên Trúc mím môi, kéo Thẩm Thù tới một nơi vắng lặng, quan sát bốn bề quạnh quẽ, cậu ta định nói gì đó, nhưng bị Thẩm Thù nhìn chằm chằm một lúc lâu, chỉ nghẹn ra được một câu: Tiên sinh nhà tôi là đại thiện nhân.
“Dĩ nhiên tôi biết tiên sinh là người lương thiện, chứ không nơi đâu có chỗ cho tôi dung thân?”
“Dù gì... cậu đừng tin lời Chu thẩm là được rồi.”
“Tất nhiên tôi sẽ không tin.” Thẩm Thù cho Hiên Trúc một biểu cảm hãy tin tưởng tôi, sau đó quay người đi về phía y quán.
Lúc bọn họ trở về, Lâm Mộc Tắc đang một mình tưới nước cho cây thuốc trong viện. Thấy cả hai đã về, chàng để Thẩm Thù tới phòng trong chờ chàng.
“Hiên Trúc, cậu đẩy tôi vào rồi ra ngoài trước đi.”
“Vâng thưa tiên sinh.”
Hiên Trúc cúi đầu, ra ngoài đóng cửa, trong phòng chỉ còn hai người.
“Quần áo Hiên Trúc chọn cho, cậu có thích không?”
“Thích, đa tạ tiên sinh.” Thẩm Thù nhìn Lâm Mộc Tắc cười, hai mắt cũng tỏa sáng theo.
“Tuy Hiên Trúc tuổi không lớn nhưng lại ở cùng tôi lâu nhất, có việc gì có thể tìm cậu ấy... hoặc là tới tìm tôi luôn.”
Thẩm Thù gật đầu với chàng. Cậu vẫn đang mặc quần áo của Lâm Mộc Tắc, lây dính mùi bồ kết giống chàng, ngửi đến có chút cảm giác thỏa lòng.
“Cởi quần áo ra.”
“Tiên sinh?”
“Cởi quần áo ra, tôi kiểm tra vết thương cho cậu.” Không hiểu sao lúc nói những lời này, mặt Lâm Mộc Tắc hơi đỏ.
Hành nghề y gần mười năm, chàng chưa từng đỏ mặt vì việc nhỏ kiểm tra vết thương này, nhưng đến chỗ Thẩm Thù lại nhiều lần biến dạng.
“Vâng...” Thẩm Thù đáp chậm rì, tiếp theo duỗi tay cởi đai lưng thắt eo của mình, cởi tới tận áo trong, đứng trước mặt Lâm Mộc Tắc.
Chỗ sườn eo có một vết thương do bị cắt, trên lưng có sẹo, ngực phải còn có mấy vết thương nhỏ, vết thương ở những nơi khác thì đều đã sắp khỏi.
“Vết thương từ đâu ra?” Lâm Mộc Tắc mở hòm thuốc, lấy ra mấy lọ nhỏ. Có bột phấn có rượu thuốc, còn có vài cuộn băng gạc. Chàng gõ lên sườn eo Thẩm Thù chút vụn thuốc, nhấc tay chầm chậm tán đều, “Thấp hơn chút.”
Thẩm Thù nghe vậy thì thấp người xuống chút, đáp lời, “Mấy vết thương này có lẽ do tôi bị bụi hoa cọ phải trên đường tới Lăng Thành, sẹo trên lưng... là lúc trước khi còn làm nô dịch bị... bị đánh.”
Lâm Mộc Tắc nghe vậy, tay hơi cứng lại, thở dài, “Quay lưng về phía tôi, sau đó ngồi xổm xuống.”
Thẩm Thù ngoan ngoãn làm theo. Cậu cảm giác được ngón tay thon dài lành lạnh của Lâm Mộc Tắc dạo chơi trên người mình, di chuyển từ sườn eo tới trên lưng, đổi sang loại cao mát lạnh, chậm rãi xoa nắn trên vết sẹo đã sớm hết đau của cậu.
Mặt hơi đo đỏ, người cũng hơi nóng, ngay cả vết sẹo kia cũng bắt đầu ngưa ngứa, từng chút trêu chọc tới lòng cậu.
Thẩm Thù có chút khó chịu nổi loại kích thích này, vô thức muốn trốn về phía trước, lại bị một tay Lâm Mộc Tắc kéo lấy đai lưng, không khí càng trở nên không thể nắm bắt.
“Đừng nhúc nhích, nhịn chút thôi, sắp xong rồi.” Lâm Mộc Tắc xoa đi phần máu thịt xung quanh vết sẹo, vết sẹo vốn màu trắng mới trở nên hơi đỏ, không đáng sợ đường đột như trước.
Chàng cảm nhận làn da ấm áp bên dưới và cả dòng máu nóng rực kích động dưới vết sẹo, lần đầu cảm thấy bên cạnh có một người có hơi thở bầu bạn bên cạnh thật sự cũng không tồi.
“Xong. Sau này ba ngày tới tìm tôi một lần. Hôm nay về trước đừng tắm.”
Thẩm Thù quay người, hơi đỏ mặt kéo chỉnh quần áo, “Đa... đa tạ tiên sinh.”
“Bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ học y thuật với tôi. Tôi sẽ dốc hết khả năng dạy cho cậu, cậu cũng phải chăm chỉ học tập.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ học hành cẩn thận với tiên sinh.”