Tác giả: Đại Dã Thất Hải
Biên tập: Vãn Ca
- ---------------------
Thẩm Thù tiếp tục ở lại nơi này. Hàng ngày sau khi dùng cơm sáng vào giờ Thìn thì tới sảnh ngoài theo Lâm Mộc Tắc học y thuật, trưa theo Hiên Trúc và mấy dược đồng khác cùng nhau dùng cơm trưa, chiều lại đi tìm Lâm Mộc Tắc nhận biết thảo dược.
“Hiên Trúc, vì sao tiên sinh không dùng cơm trưa với chúng ta vậy?” Thẩm Thù bưng chén đũa tò mò hỏi.
“Sao tôi biết được. Từ ngày tôi tới đây buổi trưa ăn cơm chưa lần nào gặp tiên sinh.” Hiên Trúc thấy cậu có vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định, không nhịn được nhiều lời thêm vài câu.
“Hình như buổi trưa tiên sinh luôn ở trong phòng, cũng không ai sẵn lòng đi quấy rầy, cùng lắm là đặt cơm canh lên bàn gỗ ngoài phòng ngài ấy, có điều hầu như tiên sinh toàn không ăn cơm.”
“Vậy ư...” Thẩm Thù không nói gì nữa, tiếp tục vùi đầu và cơm vào miệng.
Tới chiều lúc nhận biết thảo dược, Thẩm Thù không nhịn được hỏi Lâm Mộc Tắc lý do không ăn cơm trưa.
“Đồ ăn không đúng ý.”
“Tiên sinh không thích cơm trưa Hiên Trúc làm?”
Lâm Mộc Tắc ho khan vài tiếng, át đi tiếng của Thẩm Thù, “Nhỏ giọng chút, đừng để Hiên Trúc nghe thấy.”
Thực ra có hai nguyên nhân, một là do chân chàng có tật, buổi trưa là thời gian dương khí dư dả nhất, một mình chàng điều trị nội tức trong phòng, thỉnh thoảng còn xông chút thảo dược, chàng không muốn làm phiền người khác với những việc có thể tự làm.
Thứ hai chính là cơm trưa Hiên Trúc làm... thật sự hơi khó nuốt.
Khẩu vị của chàng thiên về nhạt, cơm sáng cơm tối còn đỡ, cơm trưa thì đúng là khó mà gượng ép, thôi thì cứ không ra khỏi phòng thì ắt sẽ không ai tới quấy rầy.
“Để mai em làm cơm trưa cho tiên sinh nha, tiên sinh nếm thử, nếu thích thì sau này cơm trưa của tiên sinh cứ để em làm.”
Lâm Mộc Tắc vô thức muốn từ chối, nhưng thấy gương mặt tỏa sáng của Thẩm Thù khi nhìn mình, câu “Không cần” kẹt lại tại cổ họng, cứng rắn chuyển thành: Vậy em thử xem.
Lúc trước Thẩm Thù làm nô dịch từng xuống bếp rồi. Cậu học rất nhanh, có thể làm theo một số món, chỉ là không đẹp mắt như đầu bếp làm mà thôi.
Chẳng qua việc nấu cơm này suy cho cùng vẫn không đơn giản như cậu tưởng tượng.
Tay bị cắt ra vài vết, làm xong bữa cơm trưa thì đã qua buổi trưa nửa canh giờ.
Khi cậu hì hục xách theo hộp đồ ăn tới gõ cửa phòng Lâm Mộc Tắc, Lâm Mộc Tắc đã ngồi trong viện bắt đầu uống trà.
“Tiên sinh!” Thẩm Thù cách rất xa đã cất tiếng gọi chàng. Cậu không ngờ Lâm Mộc Tắc sẽ chờ mình thật, xách theo hộp đồ ăn hơi hào hứng chạy về phía chàng.
Lúc chạy tới trước mặt Lâm Mộc Tắc, còn chưa gọi ra tiếng “tiên sinh”, chân trái đã vướng chân phải, cả người lao về phía trước, hộp đồ ăn trong tay lại được giơ lên cao cẩn thận, không bị làm bẩn.
Lâm Mộc Tắc cứ thế chứng kiến Thẩm Thù vấp ngã trước mặt mình, đỡ thì không ổn mà không đỡ cũng không ổn, tay theo đó giữ nguyên tư thế cứng đờ giữa không trung.
Thẩm Thù vội đứng dậy, đặt đồ ăn vào lòng Lâm Mộc Tắc rồi mới lùi ra xa phủi phủi bụi trên người, tiến tới nhìn Lâm Mộc Tắc với ánh mắt chờ mong như cún con.
Lâm Mộc Tắc thở dài, mở nắp hộp đồ ăn còn ấm áp, lấy đồ ăn bên trong ra đặt lên bàn.
Tất cả đều là các món ăn thanh đạm, còn có mấy món được thêm ít thảo dược. Lâm Mộc Tắc nhận ra đây là thảo dược xua khí lạnh mình đã dạy Thẩm Thù.
“Đừng hấp tấp thế, tôi cũng đâu có chạy.” Chàng thở dài, ánh mắt nhìn Thẩm Thù chứa chút bất đắc dĩ.
Thẩm Thù cúi đầu, hơi ngượng ngùng cong môi cười.
“Tay, vươn ra.”
“Dạ?” Thẩm Thù bất giác giấu tay về sau lưng. Cậu không muốn để Lâm Mộc Tắc trông thấy, sợ Lâm Mộc Tắc xem xong sẽ không chịu dùng cơm.
“Không phải tránh, đưa tay ra.”
“Nghe lời.”
Thẩm Thù đành vươn tay tới trước mặt Lâm Mộc Tắc, ngón tay còn hơi căng thẳng xoắn xuýt vào nhau.
Cậu nhìn thấy bờ vai rộng của Lâm Mộc Tắc khi chàng cúi xuống, nghe được cả một tiếng thở dài.
“Nấu cơm mà cũng làm mình bị thương thành thế này, không biết còn tưởng em ra ngoài đánh nhau một trận.” Lâm Mộc Tắc vừa mắng cậu vừa lấy vải lụa ra từ trong ngực áo, lau sạch tro bụi trên bàn tay cậu trước, sau mở lớp băng gạc cậu dùng băng bó tay ra, để lộ vết thương nhỏ xíu bên dưới.
“Theo tôi học y thuật lâu vậy mà lại băng bó vết thương của mình thành thế này...” Lâm Mộc Tắc bỗng hơi hối hận. Vài năm nữa chàng đi rồi, liệu có thể yên tâm để Thẩm Thù lại một mình hay không.
Lúc thuốc bột rơi vào tay Thẩm Thù, cậu vô thức rụt về vì đau, tay lại bị Lâm Mộc Tắc kéo lấy. Sau đó, cậu thấy Lâm Mộc Tắc nghiêng người tới, thổi thổi chỗ vết thương.
Giống như không thổi tay cậu mà thổi chính vành tai mình, khiến khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Đến khi Lâm Mộc Tắc cầm tay cậu xử lý xong vết thương, nhiệt độ cao vẫn chưa giảm, đỏ tai ngồi xuống bắt đầu ăn.
Món ăn đơn giản, Lâm Mộc Tắc ăn thử một ít, quả thực thấy thư thái hơn khi ăn đồ ăn Hiên Trúc làm, vô tình đối mặt với đôi mắt của Thẩm Thù, trái tim cũng run lên theo.
“Hương vị không tồi, sau này không cần phải...”
“Nếu tiên sinh cảm thấy không tồi thì sau này cơm trưa của tiên sinh cứ để em chuẩn bị đi.”
“...”
“Được.”
Từ đó về sau, cơm canh giờ Ngọ của Lâm Mộc Tắc được giao hết cho Thẩm Thù. Chàng ăn không nhiều lắm, nhưng có Thẩm Thù ở bên, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu trong bữa cơm nên cũng cảm thấy không tồi.
Có điều...
“Thẩm Thù...”
“Có chuyện gì vậy tiên sinh? Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao?” Lúc thu dọn chén đũa, Thẩm Thù nghe thấy Lâm Mộc Tắc gọi mình, bèn dừng tay.
“Tôi hỏi em, dược liệu loại trừ khí lạnh có những gì?”
Thẩm Thù không nghĩ tới Lâm Mộc Tắc sẽ kiểm tra cậu bất chợt, vắt hết óc nghĩ ra mấy loại.
“Có Tế Tân, Phụ Tử, Nhục Quế, Thương Nhĩ Tử, Hoa Mộc Lan, còn có...”
“Kể được không tệ.”
“Nhưng mà...” Lâm Mộc Tắc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Thẩm Thù, “Không chỉ gừng sống có tác dụng xua đi ướt lạnh.”
“Thế nên,“ Chàng chọc chọc lên vết bỏng rộp, mới nói tiếp, “Đừng bỏ vào quá nhiều lần, sẽ bốc hỏa.”
Thẩm Thù nhìn biểu cảm hơi bối rối của Lâm Mộc Tắc, không nhịn được cười ra tiếng.
“Xin lỗi tiên sinh, mai sẽ không bỏ vào.”
Tới bữa trưa ngày hôm sau, Lâm Mộc Tắc phát hiện Trúc Diệp Thanh trong tay bị đổi thành một bình nước lê ngọt.
Vào giờ Dậu hàng ngày luôn có một con mèo lông hai màu trắng cam quen cửa nẻo lần mò tiến vào, cọ chân Lâm Mộc Tắc kêu meo meo.
Trước khi Thẩm Thù tới, chỉ có chú mèo này bầu bạn bên chàng.
Thẩm Thù tìm ít cá khô nhỏ Lâm Mộc Tắc từng dặn mua, đặt vào chén nhỏ đưa cho Lâm Mộc Tắc.
Chú mèo kia nhảy lên đầu gối Lâm Mộc Tắc, dùng cơ thể bụ bẫm ủ ấm đôi chân lạnh lẽo thay chàng. Trước lúc quen biết Thẩm Thù, chàng cảm thấy đây là thứ thuốc có ích nhất.
Không phải một chén thuốc đặc hầm tới đắng ngắt, mà là một vật sống còn thở, dòng máu còn chảy trong cơ thể, tới ở bên chàng.
Chú mèo kia trông có vẻ thiếu thốn, nhưng trong mắt lại không có sự thất vọng, thậm chí còn có chút bướng bỉnh không chịu phục tùng, lâu như thế rồi mà chỉ bám mỗi Lâm Mộc Tắc, ngay cả Hiên Trúc cũng không thể lại gần nó.
Một ít nắng hoàng hôn màu trầm tối không lóa mắt kéo theo mây đáp lên người Lâm Mộc Tắc, còn người trên xe lăn đang cúi đầu nhìn chú mèo trong lòng, nó là một trong số hiếm hoi những mối quan hệ thân thiết của chàng đời này.
Tiểu viện màu vàng kim này đã thành cảnh sắc khó quên của Thẩm Thù nhiều năm về sau.
Có khi thấy Lâm Mộc Tắc ôm chú mèo nghèo túng kia từ từ vuốt ve, Thẩm Thù lại thấy hơi nóng mặt, thậm chí còn ghen ghét nó. Đốt ngón tay chàng thon dài lại hơi trắng nhợt, vương cả ít mùi thuốc nhạt. Thẩm Thù luôn nhớ bàn tay to kéo cậu tới bôi thuốc, tuy không đủ ấm áp nhưng sẽ luôn khiến cậu yên tâm.
Đây là cảm giác an tâm của gia đình. Cậu muốn ở bên Lâm Mộc Tắc mãi mãi, một mình, bầu bạn bên chàng.
Thường ngày nếu nhiều người tới khám thì Lâm Mộc Tắc cũng gọi Thẩm Thù tới hỗ trợ. Do người Lăng Thành cho rằng Lâm Mộc Tắc không lành nên chàng chỉ còn cách đục một cửa sổ nhỏ trên tường. Tứ chẩn “Vọng, văn, vấn, thiết” (Nhìn, nghe, hỏi, sờ), nay chỉ còn “Văn, vấn, thiết“.
Thẩm Thù đứng bên ngoài, thỉnh thoảng lên tiếng trợ giúp Lâm Mộc Tắc miêu tả vẻ ngoài của người bệnh. Qua lại thường xuyên, người Lăng Thành đều biết y quán Lâm Thị có một cậu trai tuấn tú mới tới, thỉnh thoảng còn trêu ghẹo gọi cậu là Lâm đại phu nhỏ.
Thẩm Thù nghe vậy cũng chỉ xấu hổ cười. Với cậu, Lâm đại phu chỉ có một, đó là Lâm tiên sinh của cậu.
Vào những lúc nhàn nhã, Hiên Trúc thích kéo cậu đi dạo. Hiên Trúc tìm được cho Lâm Mộc Tắc một ít dược liệu trong viện không trồng ở phố đông. Thẩm Thù thì chạy tới chợ bán thức ăn ở phía tây, chọn ít rau tươi, nhân tiện nghĩ xem nên làm món ăn nào vừa thơm ngon vừa bổ dưỡng cho Lâm Mộc Tắc.
Theo lý mà nói, nếu Lâm Mộc Tắc không ốm đau triền miên thì ở độ hai mươi hai, con cái đã chạy đầy nhà rồi. Tuy rằng ngũ quan Thẩm Thù không sắc bén bức bách người ta như Lâm Mộc Tắc, nhưng cũng là dáng vẻ đoan chính khiến người ta thích, giữa mày còn lộ ra cảm giác trẻ con, thông minh lanh lợi thấy rõ.
Lâu dần, luôn có những người tới hỏi bóng gió xem Lâm đại phu nhỏ trẻ trung tuấn tú này đã kết thân trong nhà chưa.
Mỗi lần nghe được những lời này, Thẩm Thù thường chỉ cười thẹn thùng hoặc đùa cho qua, sau đó vô thức nhìn về phía Lâm Mộc Tắc, tai đỏ ửng, sau đó cười khéo léo từ chối.
Không phải Lâm Mộc Tắc không biết những việc này. Đôi khi chàng cũng nghĩ, nếu Thẩm Thù lập gia đình thì cũng không tệ, có điều ý tưởng này chỉ mới xuất hiện chút bóng dáng đã bị cảm giác bực bội không rõ lý do trong lòng thẳng thừng trấn áp.
Thôi, cứ như vậy đi.