Tác giả: Đại Dã Thất Hải
Biên tập: Vãn Ca
- ---------------------
Thời gian dần trôi, chớp mắt đã tới Lập Đông năm sau.
Hai mươi ba tuổi, với người khác mà nói thì chỉ là một số tuổi mà thôi, nhưng khi chuyển thành Lâm Mộc Tắc, chàng chỉ biết, với mình, mùa đông năm sau càng khó chịu hơn năm trước.
Năm nay mới đầu đông mà sau khi mặt trời lặn chàng đã không dám ra ngoài tiếp. Đầu gối như bị ngâm trong nước lạnh mọi lúc, hơi lạnh len lỏi vào từng khe xương, tra tấn chàng từng đợt liên hồi.
Thẩm Thù cũng đã cảm nhận được, hàng đêm một mình chui vào phòng bếp nhỏ nghiên cứu thực đơn, xem rốt cuộc nên làm sao mới có thể giúp Lâm Mộc Tắc bớt đau đớn.
“Hiên Trúc.” Thẩm Thù giữ chặt Hiên Trúc ôm sọt than đi ngang qua, “Tật chân của tiên sinh năm nào vào đông cũng gian nan thế này sao?”
Hiên Trúc ôm sọt dừng chân, nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Thực ra không phải vậy. Những năm trước toàn là mấy ngày trước ngày tuyết đầu mùa mới bắt đầu bị đau, năm nay...” Cậu ta cúi đầu nhìn than đầy trong sọt, chợt nhớ lại.
“Năm nay vừa Lập Đông, tiên sinh đã bảo tôi đưa lò than cho ngài sưởi.”
Thẩm Thù càng nghe càng khó chịu. Hiện tại thời gian Lâm Mộc Tắc ngồi khám ngày một giảm, vậy mà ngày nào cũng kiên trì mở cửa không chịu nghỉ ngơi. Giờ mới Lập Đông đã khó chịu đến nỗi phải đốt than.
Cậu biết người Lăng Thành đều coi Lâm Mộc Tắc là điềm không lành, nhưng có ai trong họ biết được nỗi khổ thực sự của tiên sinh...
“Hiên Trúc, đưa sọt than cho tôi, cậu về trước nghỉ ngơi đi.”
Hiên Trúc ngáp một cái, nghĩ thầm ai đi cũng không khác, bèn giao sọt cho Thẩm Thù, bản thân quay người trở về.
Thẩm Thù ôm sọt trúc đi vào tiểu viện của Lâm Mộc Tắc, thấy cửa sổ hắt ra ánh đèn vàng ấm, mọi điều xôn xao trong lòng như được bình ổn lại.
“Tiên sinh, em là Thẩm Thù.” Cậu nhấc tay gõ cửa, “Em đem lò than tới cho thầy.”
Bên trong không có tiếng động, Thẩm Thù nghĩ có lẽ Lâm Mộc Tắc lại dựa lên bàn đọc sách ngủ, bèn tăng âm lượng thêm chút.
“Tiên sinh? Thầy ở trong phòng ạ?”
Gọi lớn tiếng vài lần vẫn không thấy bên trong có đáp lại, Thẩm Thù hơi sốt ruột, đặt sọt than ôm trong lòng xuống, lập tức mở cửa.
“Tiên sinh!” Cậu cuống quýt xông vào, trông thấy cảnh tượng khiến hơi ấm toàn thân cậu tan hết, cơn rét lạnh leo lên từ lòng bàn chân.
Cậu chứng kiến Lâm Mộc Tắc ngã xuống thảm mềm dưới bàn, xe lăn đã sớm nghiêng lệch sang một bên, cả căn phòng yên ắng đến đáng sợ.
Cậu sải bước lao tới, duỗi tay đỡ Lâm Mộc Tắc từ mặt đất lên. Thực ra Lâm Mộc Tắc cao hơn cậu chút, toàn thân lạnh lẽo như vừa được vớt ra từ nền tuyết, lòng Thẩm Thù vừa sốt ruột vừa sợ hãi.
Vất vả lắm mới đặt được người lên giường, kéo chăn bọc lại chàng từ đầu tới chân, nhưng cơ thể Lâm Mộc Tắc rất lạnh, chăn cũng không ủ ấm nổi.
Thẩm Thù chạy ra ngoài cửa ôm than vào đốt, sau cởi quần áo ôm nửa thân trên của Lâm Mộc Tắc vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm chàng.
Lâm Mộc Tắc có thể cười, có thể trưng ra gương mặt vô cảm, có thể nghiêm túc, nhưng không thể không nhìn cậu, không thể không nói lời nào với cậu, không thể... lạnh lẽo như bây giờ...
Thẩm Thù vừa làm ấm người cho Lâm Mộc Tắc vừa liên tục gọi chàng, tay xoa nắn lưng Lâm Mộc Tắc hết lần này tới lần khác, nỗi sợ và vô thố trong lòng sắp bao phủ cậu.
Giờ phút này cậu chỉ mong có thể san sẻ chút đau đớn với Lâm Mộc Tắc.
Một chút thôi cũng đủ rồi, đừng để thầy khó chịu như thế là đủ rồi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Mộc Tắc lao lực hé mở đôi mắt, nhìn rõ người trước mặt.
“Thẩm... Thẩm Thù...” Tiếng nói rất nhỏ, song cũng đủ cho Thẩm Thù nghe thấy.
“Tiên sinh, đừng ngủ...”
Lâm Mộc Tắc như là nghe được, lại như là không nghe được, mí mắt quá nặng, thân mình đã lâu không được ấm áp thế này, không nhịn được tiếp tục rơi vào hôn mê.
Thẩm Thù trơ mắt nhìn Lâm Mộc Tắc hôn mê lần nữa, căng thẳng ôm chàng càng chặt hơn. Qua khoảng nửa canh giờ, sau khi xác định Lâm Mộc Tắc chỉ ngủ mới dém chăn cho chàng, lặng lẽ ra khỏi phòng.
Cậu không rời khỏi. Cậu vốn chẳng thể yên tâm rời khỏi. Trong viện có chiếc lò nhỏ ngày thường Lâm Mộc Tắc dùng để pha trà. Cậu lấy vài loại thuốc trong tủ quầy, bỏ thêm gừng già, nấu thành chén trà gừng.
Cậu quạt bếp lò giảm lửa với đôi tay run rẩy mất khống chế. Đến tận hôm nay, cậu mới lần đầu quen biết Lâm Mộc Tắc một cách hoàn chỉnh thực sự.
Cậu luôn cảm thấy Lâm Mộc Tắc bình tĩnh nghiêm túc. Thầy chăm sóc cậu, đối xử đặc biệt với cậu, vừa nội liễm vừa cường đại. Có lẽ do mấy thứ này che đi mắt cậu, làm cậu quên đi việc Lâm Mộc Tắc là một người không thể bước đi trên đôi chân của mình, thậm chí còn có thể hình dung bằng từ “yếu ớt“.
Chẳng qua đây vẫn là lần đầu tiên cậu thấy Lâm Mộc Tắc thể hiện ra sự yếu ớt của mình.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhận ra rốt cuộc Lâm Mộc Tắc quan trọng với mình biết bao.
Thẩm Thù bưng chén trà về phòng. Căn phòng oi bức khiến cậu khó chịu, lại không thể xua tan khí lạnh trong lòng cậu.
Cậu đặt chén lên tủ thấp ở cạnh giường, sau duỗi tay xem xét nhiệt độ cơ thể Lâm Mộc Tắc. Tuy vẫn thấp hơn nhiều so với nhiệt độ cơ thể cậu, nhưng đã tốt hơn vừa nãy rất nhiều.
“Tiên sinh? Tiên sinh?” Thẩm Thù thử gọi vài tiếng, song Lâm Mộc Tắc vẫn thở từng nhịp dài, không hề có ý định tỉnh lại.
Thẩm Thù đỡ bờ vai chàng, thử rót trà gừng vào. Lâm Mộc Tắc không nuốt được, nước trà tràn ra từ khóe miệng, thấm ướt một mảng lớn vạt áo.
Cậu hết cách, đành lấy chiếc gối mềm trong ngăn tủ lót dưới eo Lâm Mộc Tắc, để người dựa vào đầu giường. Cậu bưng trà gừng lên uống một hớp lớn, sau nghiêng người tới.
Trước khi chạm môi Lâm Mộc Tắc, cậu luôn tự nói với bản thân rằng đây chỉ là để Lâm Mộc Tắc khỏe hơn chút.
Nhưng mãi đến khi chạm vào đôi môi người này, cậu mới cảm giác được thì ra người này mềm đến vậy.
Mềm tới nỗi cậu sợ đánh thức chàng.
Lâm Mộc Tắc đem đến cho người khác cảm giác lạnh lùng cứng rắn và khó gần, song chỉ Thẩm Thù biết lòng người này ấm bao nhiêu, mềm bao nhiêu, tựa như môi chàng vậy.
Thẩm Thù cứ vậy đút từng ngụm nước trà cho chàng, giao theo cả trái tim mình cho Lâm Mộc Tắc.
Một chén trà gừng vãi ra nửa, đút nửa chén trà, mồ hôi toát đầy mình.
Cậu thấy vạt áo trước của Lâm Mộc Tắc sắp ướt hết, nghĩ muốn thay áo trong đã ướt của chàng, nhưng chỉ mới gạt ra một xíu, mặt Thẩm Thù đã đỏ ửng không dám liếc xem.
Tuy Lâm Mộc Tắc ngồi xe lăn cả năm không cách nào đi lại, nhưng rèn luyện tu thân đã thành thói quen của chàng. Dù làn da không quá trắng nhưng đường nét cơ bắp của nửa thân trên vẫn rất đẹp, không cao ngất cũng không gầy yếu.
Khi Thẩm Thù đang ngẩn người, một tiếng nhỏ giọng nói mê của Lâm Mộc Tắc đánh thức cậu. Thẩm Thù nhanh chóng lột sạch sẽ đối phương nhét vào trong chăn, liền mạch lưu loát không dám nhìn nhiều dù chỉ một lần.
“Tiên sinh?” Thẩm Thù thử hỏi dò chàng, thấy chàng chỉ ngủ mới nhẹ lòng. Tay lần vào trong chăn thử nhiệt độ, nhiệt độ cơ thể của Lâm Mộc Tắc không đủ ủ ấm chăn nên bên trong vẫn lạnh lẽo.
Cậu nghĩ rồi cởi áo trong của mình, sau cũng chui vào. Có điều cậu không nằm, mà ngồi trên giường, chụm đầu gối và chân Lâm Mộc Tắc lại đặt vào lòng mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm.
Trời sinh cậu thể nhiệt, nếu làm vậy có thể san sẻ chút ít cho Lâm Mộc Tắc thì tất nhiên là tốt nhất.
Không biết đã ủ ấm bao lâu, lâu đến nỗi chân cậu tê dại, sau đó cũng ngủ thiếp đi.
Lâu lắm rồi Lâm Mộc Tắc mới có một giấc ngủ ngon như vậy, bình yên đến nỗi còn nằm mơ một giấc mơ không lạnh giá.
Trong những giấc mơ trước kia, chàng không phải một mình tập tễnh ở đá băng thì cũng là độc hành trong vùng đất tuyết, chưa từng xuất hiện người thứ hai.
Nhưng lần này chàng nhớ rõ, trong giấc mơ của chàng không còn những thứ lạnh như băng. Chàng cảm thấy toàn thân đều ấm áp thoải mái, bước chân về phía trước, có một người đang đứng tại chỗ sáng, hình như còn ôm một con mèo lông cam mập mạp.
Người kia vẫy tay với chàng, sau đó lớn tiếng gọi chàng là tiên sinh.
Chàng đi tới gần, thấy người đứng ở chỗ sáng kia là Thẩm Thù.
Là Thẩm Thù giống một chú cún mà chàng nhặt được.
Nhiều năm rồi không mơ đẹp như vậy, Lâm Một Tắc cũng không phải người tham luyến mộng đẹp, song lần này lại thoải mái tới nỗi không muốn tỉnh dậy.
Chàng không có thói quen ngủ nướng, nên chỉ lim dim một lát rồi mở bừng mắt.
Cơ thể... cứng thật, có điều trong chăn lại là cảm giác ấm áp lâu rồi không gặp, cánh tay trái thì bị đè lại.
Chàng nghiêng đầu sang, trông thấy Thẩm Thù đang vùi đầu ở cổ mình ngủ rất thoải mái, trên khóe miệng dường như còn thấp thoáng nước miếng. Chàng luôn không có thói quen quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, chẳng qua tình thế xấu hổ này chưa từng xảy ra, chàng vẫn thoáng giật giật thân mình, muốn tách ra cho Thẩm Thù một mình nghỉ ngơi.
Ai ngờ chàng vừa cử động, người trong lòng đã lập tức sờ xuống dưới như phản xạ, sờ thẳng tới đầu gối chàng, bàn tay chà xát chỗ khớp xương, vừa xoa ấm vừa rì rầm gì đó.
“Ấm... làm ấm đầu gối... xoa cho tiên sinh là sẽ không lạnh...”
Ký ức ngắt quãng đêm qua phá tan nhà giam, dần chắp vá lại hoàn chỉnh, và rồi tất cả đều co về chén đựng đầy trà gừng đang nằm trên bàn nhỏ cạnh giường mình kia.
Lâm Mộc Tắc đờ ra không nhúc nhích một lúc lâu, ánh mắt sáng lên, sau đó lại nhanh chóng thu liễm, nhìn chằm chằm Thẩm Thù trong lòng mình, ngẩn ngơ nhìn mái tóc mềm mại của cậu, không biết đang nghĩ gì.
Nhấc tay định xoa cái đầu xù kia, nhưng chưa đụng tới đã hạ xuống.
“Thôi...” Chàng thở dài, đổi tư thế cho Thẩm Thù ngủ càng thoải mái hơn, “Chớ nên biết vẫn hơn.”
Thẩm Thù như cảm giác được gì đó, vừa lẩm bẩm vừa đụng nhẹ vào lòng Lâm Mộc Tắc, đụng đến tóc càng rối hơn, mới tiếp tục dính lấy Lâm Mộc Tắc ngủ.
Thật giống như có thứ gì đó đang dần sống lại. Lâm Mộc Tắc cảm giác được, nó đang theo mạch máu trở về trái tim, rồi dẫn tới toàn bộ các nơi trong cơ thể.