Gió Tới Muộn

Chương 5: Chương 5: Gió Tới Muộn (5)




Tác giả: Đại Dã Thất Hải

Biên tập: Vãn Ca

- ---------------------

Thẩm Thù chỉ nán lại một canh giờ rồi đi, trước khi đi còn ra ngoài thay một bình nước nóng mới nhét vào trong chăn Lâm Mộc Tắc. Lâm Mộc Tắc thức trắng đêm, hai chân ấm áp dễ chịu rõ ràng là cơ hội thích hợp nhất để chìm vào giấc ngủ, nhưng chàng lại trừng lớn mắt đến tận khi trời hửng sáng.

Chàng không biết mình làm sai ở đâu. Thẩm Thù càng như vậy, sự xót xa trong lòng chàng càng tích lũy dày thêm, đau đớn khiến chàng gần như cuộn tròn thân mình. Rõ ràng không nên thế này, không phải như vậy...

Hôm sau khi khám bệnh, Lâm Mộc Tắc có thể cảm nhận được Thẩm Thù luôn nhìn chằm chằm mình, thỉnh thoảng lại vô thức ngó qua chỗ chàng, dốc sức muốn nói thêm nhiều lời với chàng.

Lâm Mộc Tắc không nhìn cậu, ngoại trừ những lần giao lưu bắt buộc thì chẳng cho cậu dù chỉ một ánh mắt.

Thẩm Thù cảm nhận được sự kiềm chế và cố tình xa lánh của Lâm Mộc Tắc, dần dần nói ít hơn, cuối cùng chỉ vùi đầu làm việc, không nói chuyện nữa.

Không khí lắng đọng này khiến Hiên Trúc cũng nhìn ra sự khác thường. Trong mắt cậu ta, tuy Lâm Mộc Tắc ít nói nhưng bình thường sẽ không tỏ như không thấy Thẩm Thù giống bây giờ.

Hiên Trúc nhân lúc bốc thuốc sáp lại gần cụng bả vai Thẩm Thù, nhỏ giọng nói, “Có phải cậu cãi nhau với tiên sinh không?”

Tay kéo ngăn của Thẩm Thù thoáng dừng lại, “Không đâu.”

Hiên Trúc xem phản ứng của cậu là đã biết nhất định hai người có vấn đề gì đó rồi. Cậu ta là dược đồng theo Lâm Mộc Tắc lâu nhất, biết được phần nào tính tình Lâm Mộc Tắc. Ngài ấy không phải người ngang ngược vô lý, tuy thoạt nhìn tình hình hiện tại thì người chịu uất ức giống Thẩm Thù hơn.

“Được thôi, cậu không muốn nói thì thôi.”

“Nhưng mà Thẩm Thù này, những chuyện tiên sinh làm đều có nguyên nhân.”

“Tôi biết...”

Thẩm Thù gục đầu, không thấy rõ vẻ mặt cậu hiện tại, có điều Hiên Trúc cảm giác được cảm xúc của người này còn tệ hơn cả ban nãy. Khuyên nhủ người khác luôn không phải sở trường của cậu ta, thành ra cậu ta chỉ còn cách tiếp tục tập trung bốc thuốc.

“Tóm lại, cậu hiểu cho tiên sinh nhiều hơn chút là được.”

“Cũng không lâu lắm đâu...”

“Cái gì mà không lâu lắm?” Thẩm Thù bắt được từ ngữ mấu chốt Hiên Trúc vô tình thốt ra, lập tức truy hỏi. Cậu linh cảm rằng có gì đó chỉ mình mình không biết.

“Không gì, không gì, không có gì, mau mau bốc thuốc đi, tiên sinh cần dùng ngay kìa.” Hiên Trúc vội đổi chủ đề lừa gạt cho qua, không đáp lại Thẩm Thù nữa, tiếp tục vùi đầu làm việc.

Thẩm Thù thấy nghi ngờ, nhưng chắc chắn không thể hỏi ra gì từ Hiên Trúc, cậu cũng chỉ đành từ bỏ.

Giang Dật mở cửa tiến vào, thấy Thẩm Thù và Hiên Trúc đứng song song trước quầy bận rộn thì thở dài, tiến đến bên Hiên Trúc khiển trách.

“Tôi nói, ngoài sảnh sắp bận chết lên được. Nhiều ngày nay tiên sinh không mở quán, hai người các cậu thì hay rồi, ở trong kho thuốc tránh phiền lụy.” Nói rồi còn thấy khát khô cổ họng, bèn cầm chén nước lạnh trên bàn rót vào miệng, bình ổn hơi thở, mới nói tiếp.

“Thím Chu lại tới nữa, vẫn là chuyện đó, cứ quấn lấy muốn gặp tiên sinh.”

“Chuyện gì mà cứ một vừa hai phải đòi gặp tiên sinh vậy?” Thẩm Thù vừa lấy cam thảo ra từ ngăn tủ vừa thuận miệng hỏi.

Hiên Trúc thấy tình hình không ổn, vội duỗi tay kéo ống tay Giang Dật, ý bảo cậu ta mau mau câm miệng.

“Xảy ra chuyện gì? Trên tay áo tôi có thứ gì sao?” Giang Dật cúi đầu nhìn tay áo mình, ngơ ra nhìn về phía Hiên Trúc.

“Không có gì, tôi chỉ sực nhớ nãy tiên sinh bảo tôi vào trong viện tìm ít lá ngải sống, cậu đi với tôi.” Nói xong không đợi Giang Dật phản ứng đã lôi phắt người ra khỏi kho thuốc.

“Hiên Trúc, cậu định lôi tôi đi chỗ nào thế? Sân trồng lá ngải có ở hướng này đâu?”

Hiên Trúc kéo Giang Dật tiếp tục đi tới một góc, chờ đến chỗ ngoặt còn lén nhìn xung quanh, xác định không còn ai khác mới nói.

“Cái miệng này của cậu có thể đừng nói chuyện lung tung không Giang Dật?”

“Tôi... tôi lại vừa nói gì sao?” Giang Dật biết bản thân luôn có tật xấu này, Hiên Trúc quở trách cậu ta, cậu ta cũng không giận.

“Tuyệt đối đừng để Thẩm Thù biết chuyện của thím Chu.”

“Vì sao cơ?” Giang Dật khó hiểu, “Nhưng chuyện này vốn liên quan tới Thẩm Thù, sớm muộn gì Thẩm Thù cũng phải biết mà.”

“Chính cậu đã nói sớm muộn gì cũng phải biết.” Hiên Trúc hận không rèn sắt khi còn nóng, nhìn chằm chằm cái đầu gỗ của Giang Dật, “Thẩm Thù biết chuyện này chỉ là vấn đề thời gian, nhưng cậu ấy không thể biết chuyện từ chỗ chúng ta, muốn thông báo cũng phải do tiên sinh thông báo cho cậu ấy.”

“Nhưng... nhưng sao lại phải thế?” Giang Dật không tư duy kịp, rõ ràng là chuyện vui, những người này còn muốn giấu Thẩm Thù.

“Haiz, Giang Dật à.” Hiên Trúc nhìn cậu ta, trong mắt chứa đầy tuyệt vọng.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi nhớ rõ trong viện của tiên sinh có ít hồ đào, cậu rảnh rỗi thì lấy tới đây gõ đi.”

“Được. Chuyện gì xảy ra vậy? Tiên sinh phải dùng sao?”

“Không phải.” Hiên Trúc vỗ vai cậu ta, “Ăn nhiều, hẳn hiệu quả với cậu sẽ càng tốt hơn.”

“?”

Hiên Trúc nhìn cậu ta lần nữa, không tốn thêm miệng lưỡi, quay người rời đi. Khi về kho thuốc, Thẩm Thù đã sắp xếp gọn gàng dược liệu, đang ngẩn ngơ nhìn hai sọt than lớn chưa đốt ở góc tường, còn đang cân nhắc xem nên làm sao để tìm ra ít phương thuốc tính nhiệt cho Lâm Mộc Tắc dùng.

“Ngẩn ngơ gì thế? Đi thôi, ngoài sảnh còn đang chờ gấp kìa.”

“Ơ, được.” Thẩm Thù hồi hồn, cùng Hiên Trúc bưng đồ ra sảnh ngoài.

Thời gian ngồi khám buổi sáng của Lâm Mộc Tắc đã kết thúc. Từ khi Lập Đông tình trạng của chàng đã không bằng trước, có thể gắng gượng một canh giờ rưỡi đã là không tồi. Thấy Thẩm Thù không ở đây, chàng thở dài một hơi, gọi Giang Dật tới đẩy mình về tiểu viện.

Miệng Giang Dật dĩ nhiên không chịu ngơi nghỉ, dọc đường nói Đông nói Tây chưa từng ngừng.

“Còn nữa còn nữa, tiên sinh, hôm nay thím Chu lại tới y quán, nhân hỏi khám hỏi thăm tên tuổi và chuyện của Thẩm Thù, sau đó...”

Lâm Mộc Tắc vốn nghe tới hơi buồn ngủ, nhưng khi Giang Dật nói đến chuyện này, chàng vực dậy tinh thần, ý nghĩ xuất hiện trong đầu, tiếp đó điên cuồng khuếch đại.

Có lẽ... nếu kết cục cuối cùng là thế này, thì không thể tốt hơn.

“Giang Dật.”

“Có chuyện gì vậy tiên sinh? Thảm đắp chân rơi sao ạ?” Giang Dật vừa hỏi vừa nhìn về phía trước.

“Không phải, thím Chu đang ở đâu?”

“À, chuyện này ạ, hôm nay ngài khám sớm xong, chắc thím ấy vẫn còn chờ ngoài sảnh.”

“Cậu dẫn thím ấy vào, tôi chờ thím ấy trong viện của tôi.”

“Vâng.” Giang Dật nói xong thì định quay người.

“Chờ chút.”

“Tiên sinh còn gì dặn dò sao?”

“Lúc dẫn thím ấy vào, cậu đừng để Thẩm Thù thấy, cũng đừng cho Thẩm Thù biết chuyện này.”

Giang Dật không hiểu, nhưng vẫn làm y lời Lâm Mộc Tắc dặn, dẫn thím Chu vào sân.

Thím Chu vốn không muốn tới hậu viện y quán của Lâm Mộc Tắc. Nếu không bởi Thẩm Thù thì bà ta còn lâu mới muốn bước vào địa bàn không lành với con người này.

Dọc đường kể lể oán giận không ít với Giang Dật, còn liên tục hỏi Giang Dật tại sao Lâm Mộc Tắc không gặp bà ta ở đại sảnh mà cứ bắt buộc phải để bà ta vào trong.

Giang Dật vốn dễ tính, nhưng một hồi quái gở trong tối ngoài sáng này cũng chọc cho cậu ta hơi bực.

“Tới rồi, tự thím vào nhé.”

Thím Chu vừa định mở miệng răn dạy vãn bối này sao lại nói vậy, Lâm Mộc Tắc trong viện đã lên tiếng trước.

“Thím Chu, vãn bối chân không tiện, đành nhờ thím tới nơi này một chuyến.” Nói rồi lấy một chén trà màu trắng chưa dùng bao giờ, múc ít trà ngon rót vào.

Thím Chu bước vào viện đã quan sát khắp nơi, không nhận chén trà kia, cũng không muốn tới gần Lâm Mộc Tắc, chỉ dừng lại tại nơi cách chàng ba, bốn bước chân.

“Cháu Lâm à, lần này thím tới là muốn hỏi cháu. Thẩm Thù đã không kết thân, vậy người anh ngồi công đường này là cháu có phải cũng nên thu xếp cho đại sự của cậu ấy hay không?”

Tay cầm chén của Lâm Mộc Tắc hơi rụt lại, thím Chu nhắc nhở chàng rằng, tại Lăng Thành, Thẩm Thù chính là em họ phương xa của Lâm Mộc Tắc chàng, chỉ thế mà thôi.

“Thím Chu nói đúng, chuyện này là do cháu không nghĩ chu đáo. Không biết thím Chu có cô nương nào hợp với Thẩm Thù không?” Chàng bưng chén trà nhấp một ngụm, dằn mạnh cơn đau phát ra từ trái tim mình. Nhưng vừa nói ra những lời này, nỗi xót xa lại chạy khắp toàn thân, tựa hồ cả người đều bị tan hết sức lực.

“Có có có, dĩ nhiên là có.” Thím Chu thấy Lâm Mộc Tắc nhả ra thì vội tiếp lời, “Cô nương Vương gia ở tiệm vải Thành Đông, qua tuổi hai chín còn chưa kết thân, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, còn không chê chuyện song thân của Thẩm Thù.”

“Vậy sao...” Lâm Mộc Tắc chỉ cảm thấy ngực như bị tảng đá lớn ép cho sắp không thở nổi.

“Nếu vừa lòng thì chuyện tiền lễ hỏi bên Vương gia kia dễ thương lượng. Nhà cháu cũng không phải diện nghèo khó gì, không lo vấn đề này, chỉ là chuyện có chốt được không thì đều do cháu hết.”

Lâm Mộc Tắc lần thứ ba bưng chén lên, lại phát hiện chén trà đã bị uống cạn từ bao giờ, chỉ đành hậm hực buông tay.

“Thím Chu, chuyện này...“. Truyện mới cập nhật

“Tiên sinh! Tạm...” Thẩm Thù vội mở cửa viện Lâm Mộc Tắc, mới phát hiện bên trong không chỉ có riêng mình chàng, lúc này bỗng ngưng bặt.

Lâm Mộc Tắc nhíu mày, Thẩm Thù vẫn gặp phải.

“Thôi, thím Chu, chuyện này cháu sẽ tự cho thím hồi đáp, hôm nay mời thím về trước.”

“Nếu có thể thành công dĩ nhiên là tốt nhất.” Thím Chu cũng không muốn ở lại nơi đen đủi này thêm, nếu không phải Vương gia cho tiền làm mai nhiều quá thì bà ta còn lâu mới muốn tới nơi này.

Khi đi ngang qua Thẩm Thù, cậu lễ phép chào hỏi bà ta. Tuy Lâm Mộc Tắc không lành nhưng tiểu bối lễ phép dễ mến này lại khiến bà ta càng nhìn càng thích.

“Thẩm Thù à, cháu có phúc thật đấy.” Thím Chu nói xong lại nhìn qua chỗ Lâm Mộc Tắc một lần nữa rồi mới bước ra khỏi cửa.

Thẩm Thù nghe không hiểu. Chưa ai nói cậu có phúc bao giờ, lúc này cậu chỉ muốn tìm Lâm Mộc Tắc.

“Tiên sinh, em tìm được trên một quyển sách, nói rằng ở đỉnh núi Thương Nham có một loại dược tính nhiệt cực mạnh, có thể lấy để giảm chứng hàn...”

“Tôi biết.” Lâm Mộc Tắc cắt ngang. Vào năm đầu mắc chứng hàn, chàng đã lật hết sách y thuật của y quán, thậm chí là khắp Lăng Thành này. Quyển trong tay Thẩm Thù chàng đã đọc qua từ lâu rồi.

“Em biết núi Thương Nham ở đâu sao? Vị thuốc trên sách kia em từng thấy chưa? Từng nghe chưa?” Giọng Lâm Mộc Tắc rất bình tĩnh, bình tĩnh tới nỗi không giống như đang tự thuật chứng bệnh của mình, lại làm Thẩm Thù nghe đến kinh hãi.

Thật giống như một người đang tuyên bố cái chết của mình, nhưng đối phương lại bình thản tựa hồ tập mãi thành quen.

“Em, em không...” Giọng Thẩm Thù nhỏ dần.

“Nhưng em muốn thử một lần! Nếu tìm được...”

“Không có nếu, cũng sẽ không có nếu.” Lâm Mộc Tắc nói hơi mỏi mệt. Càng nhìn Thẩm Thù dốc hết lòng lao vào người mình, bản thân chàng càng chịu dày vò.

“Em chớ nhắc lại về chứng hàn của ta nữa.” Lời nói của Lâm Mộc Tắc hơi đau đớn, còn nghiến răng thốt ra.

“Chuyện của tôi không liên quan tới em. Em chớ phải quản tiếp.”

Sách thuốc vốn đang được Thẩm Thù cầm trong tay dần rũ xuống, sự mong đợi trong mắt thoắt cái bị hai ba câu của Lâm Mộc Tắc đánh nát, không sáng lên nổi nữa.

Lâm Mộc Tắc nhìn cậu, đáy lòng cũng đau đớn khó chịu. Chàng nhớ rõ dáng vẻ Thẩm Thù vào lần đầu gặp, đôi mắt sáng đến kinh người, không phải như bây giờ, mài mòn hết ánh sáng trong mắt.

Là do chàng, là chàng biến Thẩm Thù thành như vậy.

Lâm Mộc Tắc không nhìn chàng nữa, những tổn thương trong mắt Thẩm Thù khiến chàng sợ hãi. Chàng chữa khỏi được cho toàn bộ người Lăng Thành, nhưng lại không chữa khỏi được cho chính mình. Tương tự, cũng không chữa khỏi được trái tim này của Thẩm Thù.

“Em đi...” Lâm Mộc Tắc ngừng một lát, nhớ tới lời Thẩm Thù mấy ngày trước, lập tức đổi cách nói.

“Em trở về đi.”

Lần này Thẩm Thù không ở lại lâu, cuộn sách thuốc nhét vào cổ tay áo mình, lờ đờ đi ra cửa viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.