Gió Tới Muộn

Chương 6: Chương 6: Gió Tới Muộn (6)




Tác giả: Đại Dã Thất Hải

Biên tập: Vãn Ca

- ---------------------

Lâm Mộc Tắc nhìn cậu quay người chạy đi, ép mạnh cảm xúc mình xuống, chén trà trong tay sắp bị bóp vỡ.

Trước khi quen Thẩm Thù, chàng chưa từng oán trách điều gì, nhưng bây giờ chàng lại không nhịn được oán trách tại sao mình bị đối xử bất công, tại sao cứ phải là mình đoản mệnh.

Tuy Thẩm Thù giận nhưng trong lòng vẫn nhớ tới chứng hàn của Lâm Mộc Tắc, khiêng giỏ than tới phòng Lâm Mộc Tắc như thường lệ.

Mặc dù quyển sách y học kia có tuổi đời xa xăm, song những điều ghi trên đó đều tỉ mỉ chính xác, xem thế nào cũng không giống sản phẩm của lời nói lung tung. Dẫu Lâm Mộc Tắc phủ nhận, cậu vẫn muốn thử một lần.

Đến trước cửa phòng Lâm Mộc Tắc, cậu không gọi thành tiếng “tiên sinh”, nhấc tay gõ cửa, quay về trạng thái kiềm chế như ban đầu.

“Vào đi.” Lâm Mộc Tắc ho khẽ một tiếng. Chàng biết Thẩm Thù đang ở ngoài cửa.

Thẩm Thù mở cửa ra, lại nhanh chóng khép vào. Nhiều ngày nay, cậu đã quen với việc đốt than, không đến mức mặt mũi lấm lem bụi than như lần đầu tiên.

Lần này Lâm Mộc Tắc lại không giống ngày thường, đặt quyển sách đang cầm trên tay xuống, nhìn cậu không chớp mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thẩm Thù đốt than xong, không muốn ở lâu, lẳng lặng đeo sọt than quay người định ra cửa, lại bị Lâm Mộc Tắc gọi về.

Thật kỳ lạ, lần nào cũng như vậy, đến cậu cũng bắt đầu tự ghét bản thân. Chỉ cần Lâm Mộc Tắc gọi, cậu lại như có thể quên hết tất cả những việc người này từng làm, những lời người này từng nói, sau đó tiến đến bên hắn.

Gọi là tới, đuổi là đi. Nhưng ngay cả chính cậu cũng không kiểm soát được bản thân. Tiếng gọi của Lâm Mộc Tắc gần như đã tạo thành phản xạ cho cậu, khắc sâu vào xương thịt, mọc rễ nảy mầm dưới chân, lại không thể di chuyển nửa bước.

Lâm Mộc Tắc gọi cậu, cậu không đáp, chỉ dừng bước đứng yên chờ câu kế tiếp của Lâm Mộc Tắc.

“Tới đầu xuân năm sau là em hai mươi mốt rồi phải không?”

“Vâng.” Thẩm Thù đáp.

“Ở Lăng Thành, người trạc tuổi em hầu như đã có hôn phối hết, mà em vẫn chưa kết thân.” Lâm Mộc Tắc khép sách lại, đôi môi run rẩy thử vài lần mới miễn cưỡng phát ra âm thanh, nói ra lời tiếp theo.

“Hôm nay thím Chu tới, nói Vương gia ở tiệm vải Thành Đông có một cô nương qua tuổi hai chín vẫn chưa có hôn phối, lại có ý với em nên có lòng tới hỏi.”

“Em không đồng ý!” Thẩm Thù lập tức lên tiếng bác bỏ.

“Em phải đồng ý.” Lâm Mộc Tắc ép chặt vị tanh ngọt cuồn cuộn dâng lên nơi cổ họng, mới nói tiếp, “Thẩm Thù, chớ quên rằng ở Lăng Thành, em là em họ phương xa của Lâm Mộc Tắc tôi. Cha mẹ đều đã mất, không nơi nương tựa, bất đắc dĩ mới phải đến chỗ tôi.”

“Lời ra khỏi đầu môi, quyền quyết định không nằm trong tay em.”

Những lời này khiến Thẩm Thù chấn động. Cậu chưa bao giờ ngờ Lâm Mộc Tắc sẽ đuổi mình đi bằng cách này.

“Em không đi...”

“Em nói gì?”

“Tiên sinh... em không muốn đi.”

Lâm Mộc Tắc nhìn người trước mặt lại bắt đầu đỏ mắt, ngực dần đau lâm râm.

“Tiên sinh còn chưa cưới vợ, vì sao lại chuyển sang em.”

Trang sách dưới tay Lâm Mộc Tắc bị chàng nắm chặt đến nhăn lại, chàng chỉ đành liều mạng nhẫn nhịn cơn đau ẩn tàng khó chịu này.

“Tôi là kẻ tàn phế, đời này sẽ không cưới vợ.”

“Em đây cũng...”

“Em không được như vậy.” Lâm Mộc Tắc biết Thẩm Thù định nói gì tiếp theo, cất lời cắt ngang cậu, “Ai cũng được, chỉ Thẩm Thù em là không được.”

“Tiên sinh...”

“Ngày mai tôi sẽ gọi Hiên Trúc đi báo với thím Chu là đồng ý hôn sự này. Bây giờ tôi chỉ thông báo cho em, không phải trưng cầu ý kiến của em.”

Lâm Mộc Tắc nói xong lập tức cúi đầu không dám nhìn cậu nữa, không dám nhìn ánh mắt Thẩm Thù lúc này.

“Nếu không còn việc gì thì về...”

“Tiên sinh.” Thẩm Thù ngẩng đầu, khóe mắt đỏ ửng giấu không được, giọng nói cũng run lên theo.

“Có phải em làm sai điều gì, chọc tiên sinh không vui không?”

“Em không...”

“Rốt cuộc em đã làm không tốt chuyện gì, khiến tiên sinh không hài lòng?” Thẩm Thù nói, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn nổi rơi xuống không ngừng.

“Chỉ cần tiên sinh nói ra, em có thể làm bất cứ điều gì. Em sẽ một mình xử lý dược liệu trong viện, em cũng sẽ chăm chỉ đọc sách và nghiêm túc học tập y thuật. Núi Thương Nham... em cũng sẽ tới núi Thương Nham tìm...”

“Cầu xin thầy, tiên sinh.”

“Đừng bỏ em...”

“Cầu xin thầy...” Giọng Thẩm Thù càng ngày càng nhỏ, tựa bụi chìm, một trận gió thổi tới, cứ thế bị thổi tan.

Thiếu niên với hai mắt tỏa sáng bưng chén trà một năm trước giờ đây đứng trước mặt chàng, khóc lóc nói chàng đừng bỏ mình.

Hiện tại Lâm Mộc Tắc chỉ căm ghét bản thân, vì sao lại biến thành như vậy? Cớ nào lại biến thành thế này?

“Thẩm Thù, tôi không bỏ em.” Lâm Mộc Tắc cất lời, không che giấu nổi sự mỏi mệt trong giọng nói, “Em rất tốt, em không làm sai, là tôi sai. Tôi không nên giấu em. Nếu lúc trước tôi nói tất cả cho em thì hiện giờ chúng ta cũng không thế này.”

Lâm Mộc Tắc thở dài, phun ra hết khí tích tụ trong ngực. Chàng muốn nói hết mọi chuyện cho Thẩm Thù.

“Thẩm Thù, tâm ý của em, tôi biết hết.”

“Tôi là một kẻ tàn tật. Tình cảm giữa chúng ta vốn đã không phù hợp với cương lễ. Bản thân tôi không để bụng, nhưng em thì không được. Em phải sống an ổn tại Lăng Thành này, không thể dính líu tới tôi dù chỉ nửa phần.”

“Vì sao nói thầy không để bụng...” Thẩm Thù hỏi. Trong lòng cậu đã thoáng cảm giác được Lâm Mộc Tắc muốn nói gì, còn chưa từ bỏ ý định chứng thực.

“Sau khi tôi chết, y quán Lâm Thị này sẽ được giao tới tay em.” Lâm Mộc Tắc nói tiếp trước ánh mắt khó tin của Thẩm Thù, “Trời sinh tôi không lành, trong mệnh chứa “Sát”, những người có quan hệ huyết thống với tôi đều chết vì tôi, sau này sức khỏe lại kém, phúc cũng mỏng.”

“Thẩm Thù, tôi chỉ biết sức khỏe của tôi năm sau so với năm trước càng kém hơn. Bây giờ không cách nào đứng thẳng đi lại, đến năm sau, thậm chí tôi sẽ còn không rời giường nổi.”

“Tôi không sống quá hai mươi lăm.”

Hai mươi lăm, hai mươi lăm... Lần đầu tiên Thẩm Thù cảm thấy Lâm Mộc Tắc luôn đoan chính nghiêm túc lại không tiếc rủa mình đoản mệnh để lừa gạt cậu thành hôn.

“Tôi không lừa em, Thẩm Thù.”

“Khụ, cách tôi... càng xa càng tốt.” Lâm Mộc Tắc nhìn cậu, sự đau thương trào ra trong mắt sắp nhấn chìm Thẩm Thù.

“Em không đi.” Thẩm Thù bước về phía trước một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

“Tiên sinh, em sẽ không đi. Em cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này. Dù thầy ép em thành thân, em cũng đào hôn cho thầy xem.”

“Em không tin số mệnh, em không tin mệnh của thầy.”

“Hãy ở bên em, tiên sinh, hãy ở bên em đi.”

“Thẩm Thù là cái tên thầy đặt cho em. Thẩm Thù thầy nhặt được muốn dành cả đời này bầu bạn bên thầy.”

“Thầy sẽ không chỉ hai mươi lăm tuổi. Thầy sẽ có rất rất nhiều tuổi. Thẩm Thù sẽ bầu bạn bên thầy rất rất lâu nữa.”

“Em sẽ không đi.”

Lâm Mộc Tắc nhìn cậu, cậu cũng nhìn Lâm Mộc Tắc. Dường như chàng đã từng gặp thứ đang hiện lên trong mắt Thẩm Thù. Rõ ràng những lời này không có bằng chứng, nhưng Lâm Mộc Tắc lại tin cậu.

“Thôi.” Lâm Mộc Tắc thở dài, nỗi tích tụ trong lòng không dày đặc như trước, “Tôi sẽ không nhắc lại về hôn sự, tạm cứ vậy đi.”

“Tiên sinh...”

“Giờ Thìn ngày mai, chớ tới trễ.”

“Vâng.”

Thẩm Thù cất bước lâng lâng quay về viện mình, bắt gặp Hiên Trúc đang ngáp dài ra khỏi phòng đi tiểu đêm. Cậu ta thấy cậu áo mũ chỉnh tề không giống như muốn ngủ, thuận miệng hỏi han.

“Hơn nửa đêm cậu không đi ngủ mà đi đâu thế?” Hiên Trúc lẩm bẩm, “Mặc chỉnh tề thế làm tôi sợ đến nhảy dựng.”

“Hiên Trúc, tiên sinh thật sự không sống quá hai mươi lăm sao?”

Hiên Trúc giật mình, lập tức tỉnh táo hẳn, lắp bắp nói, “Cậu... cậu đang nói gì vậy, tôi không biết...”

“Không phải giấu tôi, tiên sinh nói hết cho tôi rồi.”

Hiên Trúc nhìn dáng vẻ tơ lơ mơ của Thẩm Thù, dò hỏi.

“Cậu... biết hết rồi?”

Thẩm Thù gật đầu, không biết tầm mắt đang dừng tại đâu.

Hiên Trúc thở dài, kéo người tới bàn đá trong viện ngồi xuống, bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp.

“Trước khi cậu tới, tình hình của tiên sinh còn tệ hơn. Tôi nói tệ không chỉ sức khỏe, mà là trạng thái.” Hiên Trúc nhìn chằm chằm vết rêu xanh trên khe gạch lát nền, ánh mắt không có tiêu cự, “Hồi đó, ngoại trừ ngồi khám, cả ngày có khi ngài ấy sẽ chẳng nói thêm lời nào, khám xong về viện luôn.”

“Lúc đấy, ngài ấy hệt như một người vô dục vô cầu. Chúng tôi đều cảm thấy rõ ràng người này còn sống, tử khí khắp mình lại như sắp nuốt trọn ngài ấy.”

“Tôi không nói điêu đâu Thẩm Thù. Từ khi cậu tới, trên người tiên sinh mới có thêm ít sinh khí. Tuy sức khỏe kém dần theo từng năm, nhưng một nhân tài như thế lại giống đang sống, sống trên đời này.”

Thẩm Thù nghe, không biết từ khi nào nước mắt đã trào ra không ngừng, làm ướt đẫm khuôn mặt.

Lâm Mộc Tắc là người tốt nhất trên đời... Người tốt nhất... tốt nhất.

Bây giờ trong lòng cậu ngoài cơn đau giày xéo như bị xẻo rỗng thì còn cả sự hối hận. Hối hận vì sao cậu không tới Lăng Thành sớm hơn chút, hối hận vì sao cậu không gặp được Lâm Mộc Tắc sớm hơn chút.

Hối hận vì sao cậu không thể ôm lấy chàng sớm hơn chút.

Hiên Trúc thấy Thẩm Thù cứ im lặng mãi, quay đầu lại mới phát hiện không biết từ khi nào người này đã bắt đầu rơi nước mắt như mưa, lòng trở nên bối rối, luống cuống tay chân không biết mở lời an ủi sao.

“Tình trạng của tiên sinh cũng không phải ngày một ngày hai, đừng đau buồn như vậy. Chắc chắn ngài ấy cũng không muốn cậu lo lắng cho ngài ấy đến thế.”

“Sẽ có cách thôi.” Thẩm Thù lên tiếng, giọng nói chứa đựng đớn đau, “Chắc chắn tôi sẽ tìm ra cách giữ tiên sinh lại.”

Hiên Trúc nhìn cậu, trong lòng cũng không ngăn nổi nỗi bi ai tràn ra.

Thôi, coi như Thẩm Thù đang nói mê sảng đi.

Mệnh này của Lâm Mộc Tắc, giữ hay không giữ... đều tại ý trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.