Chưởng kình của Châu Hạ mang theo phong hệ lực lượng và sự sắc bén của phong nhận thần thông, chưởng này vừa ra khí thế liền như khai bi liệt thạch, sơn hà đảo lưu.
Nhưng mà khi 1 tát này còn chưa tới đã bị 1 loại lực lượng nào đó giữ lại giữa không trung, sắc mặt Châu Hạ vốn đầy rét lạnh bỗng chốc liền sựng lại tại chỗ sau đó trở nên đỏ bừng.
Một loại cảm giác tử vong kinh khủng ập đến, hắn tựa như con dán dưới chân đang sắp bị đạp bẹp dí, tựa như nhỏ bé sinh vật sắp chết đuối giữa đại dương.
Một luồng khí tức kinh khủng ập tới, vô cùng vô tận sát phạt như tu la địa ngục ập tới nhấn chìm hắn vào trong tuyệt vọng của chết chóc.
Sát khí này như trăm ngàn dao găm cứa vào da thịt lại như ngàn vạn ròi bọ chui vào lỗ chân lông, ăn tim phệ huyết.
Đáng sợ...quá mức đáng sợ, Châu Hạ thoáng chốc liền run lên lẩy bẩy ngã quỵ trên đất, miệng không thể thốt ra được 1 chữ, tiểu tiện cũng sắp không khống chế được.
Ánh mắt hắn trợn lồi ra, cơ thể co quắp
Ngay lúc này, một loại giao động âm thanh kỳ lạ mà rợn người vang lên.
”C...ú....t...”
Khí áp đó đã buông ra nhưng Châu Hạ vẫn cảm thấy chân tay vô lực, cơ thể nặng chịch lồm cồm mãi mới dùng tứ chi bò ra ngoài được.
Nhưng lúc này khi vừa ra tới cửa, bỗng chốc hắn lại lảo đảo ngã rạp xuống, sóng lưng đau nhói sau đó ngất lịm.
Thiên thu lại tay phải đang làm động tác đuổi ruồi. Rồi nhìn sang 2 nàng Doãn Kế Anh, Dương Tiểu Thanh đang há ra miệng nhỏ, mở lớn mắt to ngơ ngơ ngác ngác đứng đó.
”Đúng là hồng nhan họa thủy...ê, nói 2 nàng đó còn ngây ra làm cái gì”
”Ca...là huynh làm sao..”
”Không phải”
”Tiêu ca...nhất định là huynh làm”
”Không phải ta”
”Vậy là ai ah...ai mà mạnh tới như vậy”
”Ờ nhắc mới nhớ, ta mới thu 1 nô bộc, thực lực cũng không tệ...”
”Ai!!!!!!”
Thiên nhìn vào không trung nói
”Đi ra đi...”
Không gian chớp lóa một cái một lão đầu già nua lọm khọm chống quải trượng đi ra
”Ahhhhhh....là ngươi...là lão đầu bán hàng rong ngươi”
”Ca...từ khi nào vậy”
Thiên chắp tay “Thiên cơ bất khả lộ”
”Tiêu ca...hắn ta có thực lực cỡ nào vậy, mạnh như vậy chí ít cũng là địa cảnh phải không?”
”Thiên cơ bất khả lộ”
”Ca...ngươi dùng cách nào để hắn chịu thuần phục, không lẽ là địa đan sao...ca...mau nói”
”Thiên cơ bất khả...ahhhhhhh...đau...”
”Ca ca chết tiệt....chết tiệt...đáng gét...đáng gét....”
Thế là xong, Thiên lại 1 lần nữa bị nhị nữ quần ẩu đến nỗi váy áo tung bay, kiều thanh vang vọng, nhật nguyệt vô quang
Đến nỗi Bá Chương ở bên cạnh cũng đều cảm thấy thương xót, vì tiểu huynh đệ này mà bi ai
Thành Ngũ Kinh to lớn nhiều chỗ đẹp, thứ tốt lại càng không ít.
Suốt 1 ngày Thiên giống như chìm trong vui thú lùng sục khắp nơi, phù chú lạ hắn gom được tới hơn 700 loại, dược liệu lại càng gom được tới 300, khoáng thạch kim loại các kiểu nhiều không đếm xuể, 1 ngày này hắn xài tiền đến cạn kiệt rồi bắt buộc phải mượn tiếp của Doãn Kế Anh nữa mới đủ.
”Tiêu ca, tiền muội nhiều lắm ca cứ tận sức mà mua, miễn sao nhớ trả là được”
”Ờ...ờ...nhất định”
”Phải rồi, Tiêu ca nghe nói tối mai có 1 buổi đấu giá do Thiên Minh hội quán tổ chức, đồ vật li kỳ cổ quái gì cũng có, nghe nói là đoàn Tầm Cổ giả khai thác được một tòa di tích cổ lấy ra được rất nhiều thứ kỳ lạ, huynh xem mình có nên...”
”Thật sao, vậy thì ở lại, nhưng mà....tiền, nàng phải giúp ta”
”Được..được...hihi” Doãn Kế Anh là người cho vay tiền nhưng lại cười tí tửng còn vui hơn cả người được vay.
Sắp tới Kinh Châu rồi, khi tới đó cũng sẽ đồng nghĩa với nàng không được sớm tối được vui vẻ như vầy nữa, còn cái tên vô tâm kia nữa e rằng hắn sẽ không chủ động tới thăm nàng đâu cho nên thời gian nãy bỗng nhiên nàng lại cảm thấy quá gấp gáp.
”Bá Chương ca...ngươi tu vi mặc dù đã đến địa cấp nhưng đan điền lại quá nhỏ, do công pháp hạn chế và kinh nghiệm thiếu hụt dẫn đến thực lực thấp hơn đồng cấp một chút, tai họa ngầm lại không ít”
”Không sai...ta từ nhỏ xuất thân bần hàn, Hàn Minh Công lại là bản thiếu hụt, tu luyện thiếu tài nguyên lại do ta nóng lòng cầu tiến bây giờ đã thành họa ngầm, vốn ta không hề có chút nào vọng tưởng đạt tới địa cảnh, cũng may nhờ 1 chén canh của lão đệ bù khuyết cho ta mấy phần thiếu hụt, lại thêm 1 vò rượu thần kỳ đó nữa....thật sự không biết phải làm sao mới trả ơn được cho đệ”
”Không cần khách sáo như vậy...”
”Bá thúc, bình rượu đó là có tác dụng gì vậy, cho tiểu chất biết đi” Doãn Kế Anh tò mò hỏi.
”Hớ, rượu nàng chê là khó uống mà, hỏi làm chi...”
Bá Chương nhẹ cười nhưng cũng không mở miệng nói thêm, hắn biết đôi nam nữ bát quái này sẽ không dễ gì để hắn yên như vậy
”Bá chương ca....trả ơn thì không cần, nhưng ta có việc nhờ ca giúp”
”Tiêu đệ cứ nói, Bá Chương ta tuyệt không chối từ..”
Thiên nhẹ nhìn qua Doãn Kế Anh sau đó lại nhìn cái vòng ngọc trên cổ tay trắng nõn của nàng miệng truyền âm mấy câu cho hắn.
Bá Chương gật đầu đáp ứng.
”Tiêu đệ yên tâm, ta làm được...”
”Tốt rồi, tối nay ta lại làm cho huynh 4 bát canh, giải quyết tiềm lực cơ bản của huynh, đây là 2 phương thuốc, huynh đi kiếm dược liệu đi, tối ta sẽ giúp huynh luyện vài viên đan dược giải quyết nốt đan điền và tai họa ngầm của huynh”
”Còn nữa...huynh đưa Hàn Minh Công cho ta”
”Được...” Bá Chương vô cùng tin tưởng trở tay liền móc ra 1 quyển sách da tàn phá đưa cho Thiên.
Còn 2 ngày đường nữa là tới Kinh Châu, Doãn Kế Anh có lo lắng thì Thiên cũng tương tự.
Hắn không phải là 1 người không tim không phổi vô tâm vô tình như nàng nghĩ mà hơn ai hết, hắn là người trọng tình cảm và quyến luyến sinh hữu hơn ai hết.
Dương Tiểu Thanh thì đã đi theo bên hắn, căn bản không cần phải lo nhưng một Doãn Kế Anh trong gia đình quyền quý lại khác, nàng nếu không có hậu thuẫn vững chắc thì e rằng chẳng mấy chốc sẽ bị lũ khốn kia trưng dụng thành phi tần hoặc ban hôn ước chơi đùa như một món đồ chơi tàn tạ rồi vứt đi.
”Tiểu Anh,...”
”Dạ..” dường như cảm nhận thấy thái độ kỳ lạ của Thiên, giọng nàng cũng hơi dịu đi không còn nghịch ngợm nữa
”Nàng thấy Tiểu Miêu thế nào?”
”Tiểu Miêu sao...rất dễ thương, sủng vật này của huynh vô cùng thông minh lại rất biết nịnh nọt người, ta rất quý nó”
”Không...nó không phải sủng vật của ta....nó là bạn của ta, là bạn chiến đấu của ta, cũng là một thân nhân của ta...Tiểu Anh, nàng sau này tiếp nhận nó thì nhất định phải giống như ta đối với nó như vậy...có được không”
Tiểu Miêu tựa như nghe thấy Thiên nói, một giọt nước mắt liền trào ra
”Tiêu ca...huynh đây là...”
”Tiểu Miêu là 1 đôi vơi Miêu Miêu mà Tiểu Thanh đang dưỡng....nó tuyệt đối đã không còn là 1 con Linh Miêu bình thường nữa, tuyệt đối xứng với nàng, không nhục với thân phận bản mạng sủng thú của nàng”
Từ lần giết đám Hắc Phong giặc cướp 2 con Linh Miêu này đã thể hiện ra thực lực không thể nghi ngờ.
”Tiêu ca, huynh tặng Tiểu Miêu cho muội sao...vì sao”
”Đừng hỏi....làm lễ nhận chủ đi thôi”
Tiểu Miêu nhìn thấy ánh mắt trìu mến của Thiên trong lòng liền ấm áp, vừa nãy nó nhận được mấy câu truyền âm của Thiên trong lòng đã hiểu mình phải làm gì.
Một lời hứa hẹn Thiên đã nói ra “chờ ngày ngươi đủ trưởng thành, hãy trở về bên ta...làm chiến hữu của ta”
Đây là một lời ước định mà nó, sẽ từ nay xem là mạng sống để gìn giữ, dùng mọi cố gắng để hoàn thành.
Thiên đưa tay vuốt nhẹ đầu nó, thương yêu cưng nựng nó.
10 phút sau, quá trình nhận chủ đã hoàn thành, Tiểu Miêu cũng được thu vào đan điền Doãn Kế Anh.
Ở trong đó nó bắt đầu nhận được sự cân bằng của nhân đan nàng mà bắt đầu cấp tốc tu luyện tăng lên tu vi.
Chỉ 1 Tiểu Miêu bây giờ không có tu vi đã có thể mạt sát nhân cảnh đỉnh phong, chờ tới khi nó đạt đến trình độ tu vi cân bằng như Doãn Kế Anh cảnh giới nhân cảnh sẽ còn đáng sợ hơn nhiều.
Thời gian tới nhóm 4 người này vô cùng thong thả tiến tới, buổi sáng đi dạo, trưa ăn cơm, chiều đi dạo, tối lại ăn cơm
Thành Ngũ Kinh rất nhanh chóng liền bị họ lật lên hết trơn
”Ah...ca ca, ca nấu cái gì vậy, sao toàn rau không là rau ah, làm sao mà ăn...”
”Hừ...nàng xem lại mình đi, đã mập ú lên như cái thùng phi rồi, xem cánh tay này...tròn lẳn luôn rồi, ta mà còn cho nàng ăn thịt nữa chắc e là em gái ta sẽ ế chổng vó lên ah”
”Hứ...ai cần ca lo, ca xem đi, ta có chỗ nào mập ah...” Dương Tiểu Thanh đứng lên xoay xoay người để lộ ra vòng eo thon nhỏ, dáng người mũm mĩm, da mặt trơn láng nhẵn nhụi xinh đẹp mà hấp dẫn.
Có điều so với Doãn Kế Anh cao gầy thon gọn thì quả thật có chút khác biệt có điều như vậy chỉ khiến mỗi người 1 vẻ, xinh đẹp theo cách khác nhau, hấp dẫn theo cách khác nhau mà thôi.
”Ta mặc kệ...giờ ta ăn chay đó, 2 nàng có ăn không”
”Hứ...”
”Uhm...ca ca, sao ta cứ có cảm giác như có ai đó đang theo dõi vậy ah”
Thiên nhấc mí mắt nói
”Uhm...dung hợp với Miêu Miêu lâu như vậy mà bây giờ mới học được một chút bản lĩnh của nó ah, kém tắm vậy”
”Hứ....ca đây là đang khen hay chê muội”
”Tiêu ca...ý huynh nói vậy có nghĩa là....thật sự có người đang theo chúng ta sao”
Không chờ Thiên trả lời thì lúc này trên bầu trời, một trận kinh khủng khí áp đã phủ xuống.
”Không sai...nhãi ranh còn có chút bản lãnh, đủ tư cách làm đồ chơi cho con trai ta vài ngày”