“Vậy được...xin hỏi ngươi 1 câu, ta không có tư cách gọi huynh đệ với ngươi....vậy ngươi bắt chuyện với ta để làm gì, ngươi rảnh rỗi thì tìm vài con heo con dê mà chơi mắc gì lại đi bắt chuyện với 1 người hạ đẳng như ta”
Thiên trực tiếp hạ cách gọi từ “huynh đệ” thành “ngươi” chính là 1 sự thách thức rất rõ rệt.
”Rầm...”thanh niên này đập bàn chỉ ngón tay tới.
”Hỗn xược....thật là 1 phường điêu dân, không ngờ còn dám trá treo lại với bề trên...người đâu..lôi ra trảm sát thị chúng cho ta”
Lời hắn vừa nói ra xong liền có 2 tên nô bộc muốn xông tới bắt lấy Thiên, nhưng cũng ngay lúc này...1 luồng khí thế như bài sơn đảo hải ập tới.
”Sư...lão sư...ngài...” giọng thanh niên đó run rẩy.
”Hừ....chó không đổi được tật ăn phân....Lang Tiếu Thiên...ngươi lập tức cút cho ta...từ nay trở đi ta không còn bất kỳ quan hệ gì mới ngươi nữa hết....về nói với cha ngươi, nếu Lang gia ngươi mà còn thối tha như vậy nữa...chớ có trách ta tuyệt tình”
”Sư...sư phụ....ta..ta có tội gì chứ, cái tên tiện nhân kia mới là kẻ thối tha....sư...” còn chưa nói xong thì 1 ánh mắt khiếp người đã nhìn tới.
”Hộc...ọc...” trọng kích tới ngực, Lang Tiếu Thiên phún ra 1 ngụm máu, miệng không còn dám nói thêm 1 câu.
Giọng Tịnh đại sư lạnh lẽo vang lên.
”Hoàng Thanh Thiên...nó sẽ là đệ tử của ta....còn ngươi...ngươi còn chưa biết 3 điểm cấm kỵ của ta sao....vậy thì cút về hỏi cha ngươi đi” nói xong lão đưa đôi ánh mắt uy hiếp tới nhìn 2 tên nô bộc của Lang gia.
2 tên nô bộc sợ hãi giống như gặp lệ quỷ, theo bản năng liền đứng lên 2 tay sốc Lang Tiếu Thiên đang ngây người lôi đi.
Cấm kỵ của Tịnh Lão sao, 3 thứ, rất đơn giản “lộng quyền”, “cậy tài”, “thiếu phấn đấu“.
Đó là lý do tại sao lão không bao giờ chịu nhận đệ tử, nếu như dậy 1 kẻ suốt ngày xem mình là nhất, tài năng bản lĩnh thì chẳng được bao nhiêu mà đạo đức giáo dưỡng thì chẳng có bao nhiêu.
1 kẻ như vậy ban cho họ tài năng thì chỉ làm họ càng thêm lộng hành vô pháp mà thôi...1 đời giáo sư như Tịnh Lão sẽ thành tội nhân thiên cổ.
Đó cũng là lý do tại sao lão lại ưng ý Thiên như vậy, có tài năng, có bình tĩnh, có quyết đoán, có khiêm tốn...không nhiều không ít nhưng lại vừa đủ lọt mắt xanh của lão.
”Sư phó....ta không phục....ta không phục....Hoàng Thanh Thiên phải không....ngươi chờ đó cho ta, nhất định sẽ có ngày ngươi lọt vào tay ta....”
Bị kéo ra xa nhưng Lang Tiếu Thiên vẫn vọng lại la hét căm tức.
Sau khi hắn đi, 5 vị hoàng hoa công tử khác cũng yên tĩnh hơn không dám có ánh mắt khinh bỉ khiêu khích nhìn Thiên nữa.
”Lão Phó, ở phù thiên các ta có phải là có 1 món phù bảo phải không” Thiên hỏi.
Nãy giờ nói chuyện 1 lúc đã thân, Thiên cũng trực tiếp gọi thân mật Tịnh Phó là Lão phó.
Giống như rất vui vẻ về cách xưng hô này, lão Phó đưa mắt ra hiệu cho 1 nhân viên nô bộc rồi nói với Thiên.
”Đúng là có, nhưng cũng giống như không...haiiii”
”Ý lão là sao...”
”Ngươi chờ 1 lát...”
3 phút sau, tên nô bộc kia đã quay trở lại rồi giao cho lão phó 1 cái hộp bằng bạch ngọc.
Lão phó chậm rãi bóc hơn 30 lớp phong ấn rồi mở ra.
Thiên nhìn thấy rõ, bên trong là 1 nửa gốc cây có hình thù như 1 gốc lan đoản kiếm, nhưng lại chỉ còn 1 nửa gốc, đến rễ cũng không còn, lá cũng chỉ có 3 cái, sinh mệnh đang không ngừng bị xói mòn đi.
Nếu như không phải có lớp phong ấn trong hộp cùng với phù lực kết tinh từ món bạch ngọc bảo hạp này thì nó sớm đã chết từ lâu.
”Tiểu đệ, ngươi thấy đó....cây phù dược này có tên là “kiếm lan” là siêu cấp bảo vật của thiên kiếm giả, nhưng mà tiếc rằng....ai...”
”Lão Phù...vậy lão có bán nó không...ta sẽ mua...ta không có nhiều tiền, nhưng ta có thể trả dần cho lão”
”Mua....nói thật, nếu bán cho người khác thì ta không nói nhưng bán cho huynh đệ ngươi thì....ta rất áy náy”
”Lão Phù...lão không cần phải lo, ta có cách kiếm lợi được từ nó cho nên ta không ngại...”
”Lão xem...bao nhiêu đây tinh hạch có đủ mua nó không” Thiên lấy ra tất cả 18 viên thấp cấp tinh hạch”
”Uhm...18 viên phù hạch này, còn thiếu 1 chút...nhưng mà nể mặt đại ca ta, ta có thể cho ngươi thiếu nợ”
”Hahahaaha...tốt quá...vậy lão nói đi, tất cả là bao nhiêu..”
Lão Phúc xếp lại cái hộp rồi đẩy về phía Thiên nói
”Gốc kiếm lan này là 1 gốc hạ phẩm phù bảo, nếu là nguyên vẹn giá của nó không dưới trăm tỉ phù tệ, nhưng gốc phù bảo tàn phá này ta chỉ tính bằng 10% tức là 10 tỷ....18 viên tinh hạch của đệ nha, đáng giá khoảng 200 phù tệ tức là....”
9.999.800
”9 tỷ, 999 triệu, 8 trăm phù tệ....thật là 1 món nợ không nhỏ ah...lão Phú ah, lão không sợ ta quỵt nợ sao?”
”hahahahahahaah....sợ...sợ chứ....ta sợ muốn chết luôn ah....haahahahahaha.....”
”Cho nên lão đệ nha....ngươi nhất định phải trả tiền cho ta...mỗi tháng ta sẽ lấy tiền lời,...nếu ngươi không thể lo được tiền trả cho ta, ta sẽ bắt ngươi bán thân mà trả nợ dó.....”
Nghe được lời này, Tịnh Lão ở bên liền đưa tới 1 ánh mắt cảm kích nhìn em trai, lão biết em trai mình chính là đang dùng cách này để giúp lão thuận lợi thu Thiên làm đồ đệ.
Quả thật là như vậy, Tịnh Phú ông ta xưa nay chưa từng thấy anh trai mình vừa lòng 1 đứa đồ nhi nào như với Thiên, cho nên lão mới dùng cách này để đẩy Thiên tới con đường kiếm tiền nhanh nhất....chế phù.
Chỉ có chế phù mới có thể kiếm được tiền nhanh nhất và khi đó bắt buộc hắn sẽ phải bái sư luyện phù.
Thiên cũng hiểu được dụng tâm này của lão Phú, nhưng mà hắn không những không giận mà còn thấy ngưỡng mộ tình cảm của đôi anh em. Kế này cũng là dương mưu chứ không phải âm mưu, là những bậc chính nhân quân tử hay dùng.
”Vậy tốt rồi,...Tịnh đại sư, không biết ngày mai...ta có thể đến thỉnh giáo chút kiến thức phù đạo không ah”
Tịnh lão cười toe toét nói “đương nhiên,...bất kỳ lúc nào ngươi đến”
”Vậy giờ trời tối rồi, không làm phiền các vị nữa...tiểu bối xin cáo lui”
Thiên từ biệt 2 người rồi đi về, trên tay hắn cái hộp ngọc có cây “kiếm lan” đã sớm bị chuyển vào trong Thất Diệu Phù Giới, còn bản thể hắn thì vui vẻ cùng Ale rảo bước đi về.
Tuy là cả mớ phù hạch bán đi không cầm được 1 xu phù tệ về, thậm chí là còn mang thêm 1 khoản nợ kếch xù nhưng lại khiến hắn vô cùng vui vẻ....chính hắn cũng không ngờ được, 1 chuyến đi của mình lại thuận lợi tới như vậy.
Kể cả Ale cũng không khác hắn là mấy, cô bé này rất có đam mê với khắc phù, hôm nay lại có Thiên làm vừa lòng lão Tịnh như vậy, điều đó cũng tương đương với nàng sẽ có được cơ hội cơ hội học mót thêm chút đỉnh.
Đối với nàng, đây không thể nghi ngờ chính là 1 chuyện vô cùng đáng vui mừng.
Mấy ngày nay cắn răng xem phù tự chữ “Thiên”, mỗi tối đều là xem cho tới khi ngất xỉu mới chịu dừng....tuy là rất đau xót nhưng mà thành quả thu được lại vô cùng tốt. Lực lượng tinh thần đã tăng lên tới 1 mức độ hoàn toàn mới.
36 đạo phù tự trước đây chưa viết được thì giờ đây đã có thể lưu loát viết ra, mặc dù không đạt đến tình trạng nội liễm cao thâm như của Thiên, nhưng đích thực là nàng đã tiến bộ rất lớn.
Trong khi lòng tin với phù đạo đang dâng lên phơi phới như vậy thì không ngờ Thiên xuất hiện và lại cho nàng cơ hội được ở bên Tịnh Đại sư học phù đạo.
Con tim bé nhỏ của nàng tức thì giống như gặp được mùa xuân vậy.
Nhưng mà ngay lúc này....Thiên đột ngột dừng lại.
”Bình...” mải mê với những suy nghĩ trên mây, Ale không kịp dừng lại nên trực tiếp va vào người Thiên.
”Thiên ca...có chuyện gì vậy..”
Ngay lúc này 2 tiếng chó sủa vang lên.
”Gâu....gâu...gâu...”
”Ah...là Tiểu Hắc...chỉ có lúc nào gặp đối thủ Tiểu Hắc mới sủa như vậy...thôi chết Axe..” còn chưa nói xong thì cô đã bị Thiên lôi đi.
Từ xa, họ có thể nghe được tiếng khóc của Axe và tiếng chửi rủa đánh đập của người khác....càng nghe hắn càng thêm sôi máu.
”Tiện tì....thì ra ngươi là người bên cạnh tên Hoàng Thanh Thiên khốn nạn kia sao....vậy thì tốt, tên đó làm nhục ta....vậy thì ngươi hay thay hắn mà trả đi...hahahahaaha...”
”Ah...Thiếu nữ còn chưa lớn hết sao....tốt....trước sau gì cũng là kỹ nữ, vậy thì hôm nay làm kỹ nữ cho bổn thiếu gia đi...hahahhaha....giữ chặt nó lại cho ta”
”Gâu...gâu...”
”Con chó chết tiệt....người đâu, giết nó cho ra...”
Tiếng chó cắn lại vang lên, tiếng khóc lóc lại 1 lần nữa vang lên....
2 tên nô bộc cao lớn, tu vi luyện thể đỉnh mỗi người giữ lấy 1 tay của Axe còn tên Lang Tiếu Thiên thì dâm dãng nắm tóc nàng, vạch ra bộ mặt thanh tú đã khóc thành tèm lem.
Bên kia 2 tên nô bộc khác lại đang khổ chiến với Tiểu Hắc, nó như 1 con chó điên cắn cho 2 tên đó máu me be bét nhưng lại không thể thoát khỏi được sự bao vây của họ.
”Ah...hahahahahahaah....đẹp....đẹp lắm...tiện tì này tốt lắm...hôm nay đại gia sẽ ân sủng ngươi, sẽ chơi chết ngươi...sau khi chơi chán....ta sẽ cho tiếp đám nô bộc kia chơi ngươi...hahahahaahaha...”
Ánh mắt Lang Tiếu Thiên lóe lên tia sáng độc ác cay nghiệt.
”Các ngươi....lôi nó về...ngày mai ta sẽ cho các ngươi được ăn thịt...hahahahahaahhaha....”
”Oa....huhu...buông ta ra...buông ta ra...huhu...”
Tiểu Hắc gầm lên 1 tiếng đang định bất chấp tất cả tiến hành hóa ma nhưng mà ngay lúc này 1 hơi thở quen thuộc đã xộc vào mũi nó.
”Chủ nhân...” ngay lúc này.
”Đứng....lại...” 1 trận âm ba quật tới giống như bão cấp 12, 1 làn sóng không khí kinh người ập tới khiến màng tai mọi người đau nhức.
Trận âm ba này không công kích về phía người thường mà trực tiếp đổ tới đám người Lang Tiếu Thiên, khiến 1 nhóm 5 người bọn chúng đều phải dừng lại bịt lại lỗ tai.