Top 10.
Lang Thế Thiên, Lang Tiếu Thiên, Trương Đại Không, Bạch Kiếm, Hoàng Thanh Thiên, Ale, Axe, Trình Tú Anh, Lam Y Nhược, Vũ Quân
10 người này bắt đầu được bốc thăm tiến hành thi đấu lại lần nữa.
”Thiên ca...huynh bốc trước đi”
”Bốc trước bốc sau thì có gì khác nhau, không phải cuối cùng cũng phải đấu vòng tròn đó sao”
”uhm...vậy được, muội sẽ bốc trước”
Axe bước lên cái thùng nhỏ nhẹ thò tay vào bốc ra 1 lá phiếu.
”Uhm...là số 6”
”Muội là số 5” Ale nói
”Muội là số 8” Trình Tú Anh nói.
Lang Thế Thiên bốc được số 1.
Lang Tiếu Thiên bốc số 3
Lam Y Nhược Bốc được số 2.
Bạch Kiếm bốc được số 4.
Vũ Quân bốc số 7.
Chỉ còn lại 2 số 9, 10 chính là thuộc về Thiên và Trương Đại Không.
Thiên đưa mắt qua nhìn hắn 1 cái đầu thiện chí, Trương Đại Không cũng nhìn Thiên rất hàm ý.
Theo thứ tự, 1 sẽ đấu với 2, trận đầu Lam Y Nhược đấu với Lang Thế Thiên.
Trên lôi đài.
”Hừ...nữ nhân, sinh ra là để cho nam nhân cưỡi và nuôi con...mau cút xuống đi” Lang Thế Thiên lãnh ngạo nói.
”Ta sẽ chứng minh cho ngươi biết, nữ nhân vẫn sẽ đoạt được thiên hạ”
”Hừ,...vậy thì chứng minh với mấy tên phế vật khác đi, ngươi không xứng chiến với ta”
”Nhiều lời chiến đi...cheng..”
Kiếm pháp của Lam Y nhược dùng có tên là “tuyết hoa kiếm” lấy băng tinh làm kiếm, phiêu dật mà lạnh giá.
”Rắc...răc...” kiếm khí vừa phát, mặt đất liền bị hàn khí kết băng, nhiệt độ giảm nhanh.
”Phong hoa tuyết nguyệt”
”Hừ...không biết lượng sức...cút cho ta” kiếm còn chưa tới đã bị hung uy ngập trời trên thân lang Thế Thiên bao phủ, cả người hắn hệt như 1 con lang vương mở cặp mắt xanh lè nhìn tới.
”Bại...cho..ta...” mấy trăm hư ảnh hung lang vọt tới, mỗi đầu chiến lang đều hung hãn như phát điên, lực lượng 1 đầu ít nhất cũng 200 tinh.
”Cheng...cheng...cheng..” Tuyết Hoa Kiếm và thực lực của Lam Y Nhược có thể đấu được với Ale suốt 3 hồi mới bại thì tất nhiên, nàng cũng không phải những hạng thiếu nữ bình thường có thể sánh bằng.
Đáng tiếc, mới trận đầu đã chạm phải đối thủ quá mạnh mẽ.
Lang Thế Thiên được mệnh danh là đệ nhất thiên tài trong toàn Việt Thiên quốc mấy trăm năm qua, ngay cả Lang Tiếu Thiên cũng chỉ đáng xếp thứ 2.
Còn nghe đồn, Lang Thế Thiên rất có thể là 1 vị đại năng chuyển thế, cái ngày hắn xuất sinh vân hồng bủa khắp, mây đen ngợp trời, cuồng lôi giăng giăng. Khi lôi vũ tán đi được 30 phút thì trời hiện ráng hồng, tử khí đông lai, thiên hiện long văn kéo khắp trời. Lúc đó Lang Thế Thiên hắn xuất sinh và cái tên cũng vì đó mà có
Lang Thế Thiên sinh ra không hề khóc, từ bé đến lớn đều không khóc 1 tiếng, tu luyện mặc dù là công pháp lang gia “Thiên Lang Thần Quyết” nhưng lại tân tiến hơn nhiều bản gốc, tạp học nhiều vô kể, tính tự lập cũng vô cùng cao.
Hắn 1 đường là thiên tài bất bại từ bé cho đến giờ đều không chút thay đổi, dù là người lớn hay kẻ đồng lứa đều phải có thái độ quỵ lụy xếp dưới hắn. Bản tính bá vương này càng ngày càng được nuôi dưỡng thành thói cho tới bây giờ.
Chưa 1 lần thất bại, chưa 1 lần thua kém ai...đó chính là Lang Thế Thiên.
Lần này cũng vậy, Lam Y Nhược đối với hắn...chỉ là 1 viên đá nhỏ không đáng xem trọng.
Không biết là hắn tu luyện loại bí pháp gì mà hư ảnh lang vương hắn thả ra giống như không có điểm cuối.
Mỗi con đều có 200 tinh lực lượng, mấy trăm con liên miên bất tuyệt không ngừng công tới, băng kiếm trên tay Lam Y Nhược cũng vô pháp kháng cự.
”Rầm...rầm..rầm....Ah....” rốt cuộc nàng bị đẩy khỏi lôi đài, ánh mắt rất không cam lòng nhìn đối thủ 1 lần.
Bại....không nhiều không ít, chỉ trong 1 chiêu
...
Trận 2 là Bạch Kiếm Chiến Lang Tiếu Thiên.
2 kẻ này hệt như long hổ quần ẩu gần như không phân cao thấp.
Lúc này Thiên cũng không hề quan sát trận chiến của 2 tên này mà đang hết mực tương trợ quy nguyên đan điền phân tích lĩnh ngộ 1 môn công pháp.
Công pháp này chính là công pháp đặc biệt mà Lang Thế Thiên vận chuyển.
Mặc dù hắn chiến với Lam Y Tiên chỉ không tới 15 phút, nhưng thời gian này lại vừa đủ để quy nguyên đan điền sao chép toàn bộ giao động công pháp mà hắn luyện.
”Phệ Hồn Ma Công” 1 môn công pháp ma đạo vô cùng âm độc nhưng lại có phẩm cấp cực kỳ cao.
Nếu như Thiên đoán không nhầm thì đó nhất định là 1 môn địa cấp công pháp ma đạo.
”Phệ hồn” chính là trực tiếp thôn phệ toàn bộ linh hồn cùng số phận, thiên mệnh và khí vận trên thân 1 người về cho mình.
Phệ hồn công pháp sẽ nô dịch linh hồn 1 người, ép hắn phục vụ vô điều kiện cho mình, tàn độc đến kinh người.
Mãi tới khi trận đấu kinh tâm của Lang Tiếu Thiên và Bạch Kiếm đi đến hồi kết thì Thiên mới hoàn toàn lĩnh ngộ ra được công pháp ma công này.
Thầm hít sâu 1 cái Thiên không nhịn được rung động trong lòng.
Hắn không kiêng kị với ma công, thậm chí rất cảm thông với ma giả.
Nhưng mà hắn không cách nào chấp nhận được cách tàn độc mà những loại công pháp này gây ra.
Địa cấp công pháp là vô cùng quý giá, hắn bỏ không được. Bản thân hắn bây giờ vẫn lấy 1 phần ma lực để luyện thể.
Thực tế chính hắn cũng vô cùng động tâm với loại ma công này nhưng mà hắn đã xác định thật tốt cho mình.
”Phệ hồn” cách tàn độc này hắn sẽ chỉ dùng với những kẻ càng tàn độc hơn mà thôi.
Tầng thứ nhất của môn ma công này chính là luyện ra 1 viên ma đan, ma đan ở thượng đan điền chính là tại mi tâm, lấy thức hải làm thành 1 tiểu thế giới nô dịch tất cả ma hồn.
Vấn đề này Thiên không cần phải làm thế, ma vực....hắn trực tiếp lấy không gian chi thủy luyện hóa 1 sợi tóc trên đầu thành 1 siêu lớn ma vực, bên trong đó, hắn tự phân 1 tia thần hồn ra chủ khống mảnh không gian đó.
Việc này vừa xong, Thiên cũng không để ý đến nó nữa.
Trận chiến này Lang Tiếu Thiên thắng Bạch Kiếm.
Trận sau là số 5, 6. Chính là Ale, axe 2 người phải đấu với nhau.
2 cô nương này đều quá hiểu nội tình của nhau lại thêm tình cảm sâu đậm, kết quả của họ là hòa.
Sau đó trận tiếp là số 7, 8. Chính là Trình Tú Anh và Vũ Quân.
2 người này vừa gặp đã như kẻ thù, Trình Tú Anh kiếm khí sắc bén không ngừng đánh cho Vũ Quân bò lê bò lết không còn lực phản kháng nữa mới chịu thua.
Trận kế tiếp là của Thiên và Trương Đại Không. Trên lôi đài 2 người đứng trông hệt như 1 người khổng lồ và người tí hon.
Mặc dù Thiên vẫn có chiều cao 1m8 nhưng khi so với 2m2 thì quả thật không thể so sánh nổi.
”Tiểu Huynh đệ...rất hân hạnh gặp lại” Trương Đại Không cười nói.
”Huynh đệ...tốt...bất kể trận chiến này dù thắng hay bại”
”Tốt...vậy thì chiến đi”
Nói xong Trương Đại Không lấy thế, chân hắn chẽ ra 1 bên “bùm” 1 cái như cự trụ đặt xuống đất, cả người tức thì bộc phát ra 1 loại ý cảnh cự lực bành trướng, chân đạp thế núi, thân như cự tượng.
Bả vai rộng lớn hơi khom, bắp tay lực lưỡng bộc phát ra lực lượng thuần túy cùng với loại ý cảnh không gì địch nổi, không gì có thể đập vỡ.
”Tượng thế....quả thật là thiên tài, đã ngộ được tượng hình chi thế được 3 thành...được..”
Nói xong, không ngờ Thiên không hề thu nắm tay chuẩn bị dùng tuyệt kỹ “ngoắc ngoắc” như bình thường mà chân hắn lại hơi chẽ ra 1 bên làm động tác giống hệt Trương Đại Không.
Nhưng lần này 1 chân hắn chẽ ra, dị tượng tức thì bộc phát.
”Rầm...rầm...” 2 bàn chân hạ trên đất liền bộc phát ra 1 tiếng vang làm toàn bộ sàn lôi đài đều rung rung chấn động, cả người hắn không phải như cự tượng, mà chỉ 2 bàn chân này lại như 2 tòa núi cao đặt trên đất, vững vàng mà áp lực.
Trương Đại Không trợn cặp mắt như chuông đồng lên bất ngờ nhìn hư ảnh 2 bàn chân của Thiên.
Tượng cước....là chân voi...đây..đây không phải?
Giọng Thiên trầm ấm vang lên.
”Chú ý cho kỹ nhé...”
Trương Đại Không bất chợt phát ra 2 đạo tia sáng long lanh trong mắt. Cả người hóa cự tượng nhào tới.
Thiên dịch bàn chân 1 cái, cả người hiện lên khí chất yên nhiên, chân chỉ nhẹ đạp từ trên xuống 1 cái, hư ảnh tượng cước liền như cự sơn áp đỉnh.
Trương Đại Không tựa như 1 dũng sĩ sumo to lớn lao tới bỗng nhiên cảm thấy cự đại áp lực đè lên lưng, nặng tới mức hắn gần như không dậy nổi cảm giác phản kháng.
”Bịch...” đầu gối bên phải bị trọng áp ép quỳ xuống, cả người cơ bắp liền phồng lên như 1 gói mì tôm gặp nước sôi.
”Ahhhhhhhhh.....” vận lên toàn bộ sức lực, trước cự lực áp xuống không ngờ Trương Đại Không lại có thể từ từ đứng lên.
”Thần lực trời sinh...quả thật phi phàm, huynh đệ chậm rãi thể ngộ đi” giọng Thiên mang theo 1 loại lực lượng tinh thần khiến nhân tâm con người như được truyền thêm sức mạnh. 1 câu khen ngợi lại thần kỳ có thể khiến Trương Đại Không quên mất mệt mỏi, 1 câu “chậm rãi thể ngộ” lại ẩn chứa 1 tia ảo diệu kỳ lạ mà quen thuộc.
Mấy chữ này vừa lọt vào tai liền thấm vào óc, xua mãi không tan, rung động như chuông vang...mỗi nhịp vang kết thúc lại khiến đầu óc như có thêm rất nhiều thứ mới lạ vừa được khắc vào.
Trợn lên cặp mắt khiếp sợ, Trương Đại Không khó tin nhìn Thiên ở đối diện đang nở 1 nụ cười cổ vũ.
Tượng ý....chính là tượng ý, không ngờ lại là tượng ý.
Mặc dù chỉ là 1 thành tượng ý nhưng chỉ 1 thành này lại bao hàm quá nhiều thông tin đáng sợ về tượng hình hay nói cách khác chính là “cự tượng kình Thiên” của hắn.
Ngay khi tượng ý này nhập vào đầu, vô số nhược điểm thô thiển từ “cự tượng kình Thiên” liền lồ lộ ra trước mắt, thứ tinh diệu liền bù lấp vào, 3 thành tượng thế liền tức thì đột phá thành 5 thành.
Ngay lúc này, cảm nhận được lực áp trên thân lại mạnh hơn, nhưng Trương Đại Không lại không hề cảm nhận thấy thống khổ mà chỉ có cảm giác như gặp được bảo tàng.
”Huynh đệ...rèn luyện đi” lại 1 đợt âm ba thần kỳ nữa vang tới, Trương Đại Không giống như gặp được bảo liền vận toàn bộ sức lực 1 bên kháng cự lực 1 bên tận lực thể ngộ.