“bổn thiếu hỏi ngươi lần cuối...ngươi là ai” Độc Mễ Kim Tiền là người như vậy, một khi hắn đã không vừa ý ai, hắn sẽ quyết hơn thua với hắn cho đến khi đánh bại kẻ đó mới thôi.
Vô cùng thù dai...mà cũng vô cùng ngạo khí. Nhưng lại thiếu đức độ
”Ta...không không là ai cả...” Thiên bình thản trả lời, hắn còn phất lờ tên công tử này đi, chân vẫn không hề ngừng bước dạo quanh các sạp đan dược, mỗi bình đều cầm lên xem một tí rồi hạ xuống để lại nguyên chỗ cũ.
Thấy thái độ lạnh nhạt của Thiên như thế ánh mắt Độc Mễ Kim Tiền ánh lên 1 tia nộ giận miệng không hề giữ lễ hơi hét lên.
”Nếu ngươi đã không là ai cả...thì ngươi lấy tư cách gì chê bai gia tộc ta”
Thiên vẫn bước đi, hắn đã bước chân đến khu vực đan dược huyền phẩm, ở đây đan dược có tới mấy trăm loại nhưng cái bình chứa đan lại là mặt hàng cao cấp muốn phân tích phá giải để nhìn vào trong rất là khó.
Đan dược hoàng phẩm ở quầy trước đó đã hoàn toàn bị Thiên phân tích ra hết, không chỉ về dược tính mà cả đạo phù văn rời rạc được dược tính cung dưỡng cũng đã bị hắn phân tích hết.
Tổng cộng có không dưới ngàn loại và bây giờ hắn lại tiếp tục phân tích tới đan dược huyền phẩm nhưng mà tốc độ lại rất chậm.
Ngay lúc này thì giọng nói của Độc Mễ Kim Tiền chứa đầy phẫn nộ truyền tới.
”Đại gia tộc ngàn năm thế gia ta..không phải là thứ mà một tên điêu dân như ngươi có thể mở miệng sỉ mắng...ngươi nghe rõ chưa..”
Thiên vẫn làm ngơ như không biết, ở bên cạnh hắn Sương Nhi đã sớm sợ hãi đến run rẩy.
”Cạch...” Thiên đặt cái bình đan dược này xuống rồi cầm cái bình khác lên.
Trong quy nguyên đan điền đang chậm rãi hình thành thêm 1 giới thứ 6.
”Phong Ấn Kết giới”
Mỗi loại đan dược đều có dược tính khác nhau, phù văn bên trong cũng khác nhau cho nên cũng sẽ cần những loại phong ấn khác nhau để phù hợp với dược tính này.
Từ lúc ở sạp hoàng phẩm đan dược Thiên đã bắt gặp được mấy loại phương pháp phong ấn riêng biệt, mỗi loại đều là do những loại phù văn kỳ diệu kết hợp lại mà thành, tới bây giờ sang huyền phẩm đan dược, mỗi loại đan dược đều có một loại huyền phẩm phong ấn phù văn.
Vừa phân tích phong ấn lại vừa phân tích phù văn, dược tính trong đan dược cho nên tốc độ của hắn chậm vô cùng.
Đáng tiếc cũng bởi vì thế cho nên thái độ của hắn liền bị Độc Mễ Kim Tiền mặc định là đang sợ hãi trước uy vọng của hắn.
Còn Thiên, hắn sớm đã vứt cái tên hoa công tử này qua 1 bên từ lâu, đầu óc còn đang toàn tâm toàn ý suy tính.
”Tiện nhân...ngươi nghe rõ chưa...Độc Cô An Nam gia tộc ta không phải người hẹp hòi...ngươi đã lỡ miệng nói lời sỉ nhục tộc ta...chỉ cần ngươi mở miệng xin lỗi....ta cũng sẽ thay gia tộc lượng thứ cho ngươi 1 lần”
Thiên nhíu nhíu mày nhưng miệng vẫn ngậm chặt, huyền phẩm sơ cấp phù văn không đáng nhắc tới nhưng dược tính của huyền đan lại quá mức phức tạp. Nếu vừa không biết dược lý lại vừa không hiểu phương pháp luyện thành đan mà đi phân tích thì thật quá khó khăn.
Nhưng dưới cặp mắt nhìn của Thiên, sự tổ hợp của dược tính đối với phù văn thì lại hơi có chút thừa, khi minh chứng qua lại thì có chút dư tích không cần thiết. Thiên có thể khẳng định, những viên đan dược bên trong này chất lượng nhất định không cao.
Nếu ăn vào người mà không gây chút tác dụng phụ thì cũng sẽ sinh ra chất độc tích tụ trong thân thể, rất không có lợi cho võ giả.
Đang lúc này giọng quát của Độc Mễ Kim Tiền lại thét lên làm hắn cảm thấy phiền không thể tưởng.
”Súc sinh....còn không mau quỳ gối xin lỗi...ta đếm tới 3 nếu ngươi còn u mê bất tỉnh, chớ trách bổn thiếu dùng gia pháp trừng trị”
”Một...”
Thiên đang rất là phiền, hắn đang suy tư tìm cách học được một cách nhanh chóng tiết kiệm nhất nhưng mà kiểu này thì...
”Hai..”
Lúc này cả Độc Mễ Kim Tiền cũng điên máu mà chính Thiên cũng khó chịu.
”Ba..” vừa hét 1 chữ này xong, một luồng kiếm ý nhè nhẹ sắc bén kinh người liền bộc phát trong nháy mắt sau đó Độc Mễ Kim Tiền hóa thành 1 đạo kiếm quang trực tiếp trảm tới mặt Thiên thế tới như lôi đình.
1 chiêu kiếm pháp này mềm mại mà nhẹ nhàng như lá liễu nhưng lại hệt như trăm ngàn chiếc lá liễu cùng đung đưa trước gió, chúng chồng điệp lên nhau như trăm ngàn lưỡi kiếm không ngừng chém loạn.
Liễu diệp kiếm ý chiêu thứ 9, cửu kiếm quy nhất.
Lấy 9 chiêu cùng điệp gia lên 1 chỗ, tựa như trăm ngàn chiếc lá liễu cùng vẫn động trước gió, kiếm ra không đầu không đuôi, không có điểm đến không có mục tiêu nhưng 1 kiếm này chém ra, nhân mạng tất ngã xuống tuyệt không sai sót.
Khinh nhu mà âm hiểm.
Nhẹ nhàng khí độ mà như độc xà tiềm hành.
Sương nhi ở ngay bên cạnh Thiên, cô bé này không hiểu là vì sợ hãi quýnh quáng hay là vì cố ý mà bàn chân lại dịch chuyển ra trước 1 bước, tay nhỏ cố ý đẩy Thiên ra phía sau, một mình trực diện trước vô số mũi kiếm tàn khốc đang đâm tới.
Nhưng mà ngay lúc này, Thiên hét lên.
”Cút ngay cho ta...” chỉ 4 chữ này vừa hét ra, kiếm ý trên thân Độc Mễ Kim Tiền liền tức thì tán loạn, đến khi tàn ảnh kiếm ý tán đi, sắc mặt hắn đã trắng bệch, miệng hộc 1 ngụm máu tươi.
Thiên tức giận nói.
”Nhân lúc ta còn chưa nổi khùng...ngươi tốt nhất là cút xa một chút”
16 chữ này phun ra giống như chuông ngâm vang vọng mãi không tan trong không trung, lực lượng bộc phát ẩn chứa ảo diệu chữ “lãng” và chữ “điệp” vô cùng đậm đặc.
Nói xong lời này Thiên liền nắm tay Sương Nhi kéo nhẹ còn 16 chữ kia vẫn đang ngay tại vị trí Thiên đứng vừa nãy không ngừng vang vọng ra hệt như vô số đạo sóng biển liên tục đập mạnh vào bờ liên miên không dứt.
Mỗi chữ đều điệp gia thành vô số lần, nguyên 1 câu 16 chữ cũng vang vọng lên vô số lần, chữ này phát ra chữ kia lại ập tới, chữ khác trở về lại gặp câu khác truyền đi.
Sự điệp gia này vô cùng khủng bố, càng nghe sẽ càng loạn, càng nghe sẽ càng vang.
Đạo âm ba này vừa phun ra, một đám người ở đây lập tức liền bị chấn cho chao đảo ngây ngất, vừa như say sóng lại vừa như bị đánh trúng, đầu óc bấn loạn mất phương hướng, chân tay mất đi nơi bấu vịn, ngực như bị búa tạ đập tới.
Tình trạng này diễn ra suốt trong 10 phút, đến khi một vị cường giả địa cấp trong họ Độc Mễ đi tới mới kết thúc.
”Đứng lại cho ta...” một đạo lĩnh vực kèm theo 1 loại âm ba phát ra liền nhanh chóng đánh tan từ từ từng đợt sóng âm, bình loạn lại hiện trường.
Đối diện họ là 1 lão giả mi mày dữ tợn, cặp mắt như chim ưng vẫn ẩn chứa 1 sự khiếp sợ mãi không tan.
”Sơ đẳng Kiếm ý yếu quyết chữ “lãng” mà có thể dùng sóng âm để phát ra, uy lực thật là đáng kinh ngạc....uhm, không dưới 1 vạn tinh âm ba lực”
Người này chính là gia chủ Độc Mễ gia, Độc Mễ Thiên Tầm, cường giả địa cấp đỉnh. Một thương nhân nổi danh tài ba, nhưng cũng nổi danh tàn nhẫn trong nội môn
”Trọng lãng âm ba” vừa tán đi, cả đám người ở phía dưới liền không ngừng nôn ói đến mật xanh cũng muốn phun ra, họ ói ra vừa là thực phẩm trong bụng vừa là máu tươi, trọng thương nặng nhất không thể nghi ngờ chính là Độc Mễ Kim Tiền.
Mà khi mọi người hoàn hồn lại, dù là tu vi cao cường như Độc Mễ Kim Tiền cũng xanh mặt mũi vì say sóng nặng, còn thủ phạm thì lại lặn mất tăm.
”Tiền nhi...là ai..” giọng Độc Mễ Thiên Tầm tràn đầy sát khí quát lên
”Cha...cha...là....là..con cũng không biết hắn là ai...con”
”Hừ, phế vật...thật uổng cho ngươi mang danh đệ nhị thiên tài...hừ”
........
Lúc này Thiên và Sương nhi đã đi tới một gian phòng khác cũng thuộc Dược Kiếm Các, phòng này cũng là bán hàng nhưng lại tương đối đặc biệt, họ bán là dược thảo, đan lô và hỏa chủng.
Thứ Thiên muốn dẫn Sương nhi đi chính là ở đây, cô bé Sương Nhi này rất hợp ý hắn, là một người rất đáng yêu cho nên bây giờ Thiên cũng muốn giúp nàng thực hiện một chút nguyện vọng nhỏ của mình.
”Khách quan muốn mua gì ah “ trả lời Thiên là 1 thanh niên khá thanh tú, ở nơi đây bán hàng tương đối vắng khách, thanh niên này vừa thấy Thiên liền mừng rỡ tiếp đón.
”Ah, thì ra là huynh...Thiết ca”
Nãy giờ Sương Nhi vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác bị Thiên nắm tay, sợ hãi khi 1 câu âm ba của hắn phát ra cũng nhanh chóng dẹp loạn, tâm tư thiếu nữ còn đang rộn ràng thì giờ đây không ngờ lại chạm mặt 1 người quen.
”Ah...Thiên ca...đây là thiết ca, Thiết Vô Danh là một trong 3 người được huynh cứu hôm bữa đó”
”Thiết ca...huynh chắc không nhớ mặt Thiên ca đâu...huynh ấy là người muội nhắc cho huynh hôm bữa đó”
Lời Sương Nhi còn chưa nói xong Thiết Vô Danh đã quỳ xuống 1 gối.
”Ân nhân...cảm tạ ngài lần đó đã cứu mạng, Thiết Vô Danh ta tuy không có thân phận, cũng không có tài bảo gì trả ơn nhưng cũng xin được làm thân trâu ngựa trả ơn cho ngài” lời nói của hắn chân thành tha thiết rung động nhân tâm
”Đứng lên đi...” Thiên nói
”Không...ân nhân, ngài đồng ý thì ta mới đứng...phụ mẫu ta từng dậy, sống không thể để nợ nhân tình, chỉ cần ân nhân là người trung nghĩa dù làm trâu ngựa cũng phải trả....”
”Phụ mẫu ngươi nói là để giáo dục ngươi về đức hạnh làm người chứ không phải bảo ngươi đi làm trâu ngựa gì đó...ta và ngươi tuổi tác không chênh lệch nhiều, làm huynh đệ là được rồi”
”Không...lòng ta đã quyết...xin ngài thành toàn cho ta..” Thiết Vô Danh rất cứng đầu, người như vậy ngược lại lại rất vừa lòng Thiên.
”Uhm...vậy ta đồng ý..”
Thiết Vô Danh đứng lên nhưng vẫn hơi khom lưng nói.
”Chủ nhân,..”
”Gọi ta là đại ca...”
”Nhưng mà...”
”Gọi ta là đại ca...
”Dạ...đại...đại ca, ngài muốn mua gì ah”
thiên chẳng muốn lằng nhằng nói dài dòng, từ chối cho mệt, xưa nay trong bần dân đều vô cùng coi trọng 2 thứ, sư môn và ân nhân.
cha mẹ là lớn nhưng chỉ cho con được sinh mạng hèn kém của phàm nhân còn sư môn lại dẫn vào thiên đạo và ân nhân lại cứu hắn từ tử vong, loại ân nghĩa này bị họ đánh giá còn lớn hơn nhiều so với tình mẫu tử.
cái loại suy nghĩ thô thiển thực dụng như vậy mà còn nghĩ được thì Thiên cũng chẳng muốn suy đoán tiếp cái chuyện nhận chủ và làm nô là khó hiểu cỡ nào nữa.