“Uhm...Vô Danh, ở đây ngươi có bán đan quyết không”
”Đan quyết..chủ..đại ca, ngài muốn luyện đan sao”
”Uhm..”
”Đại ca, đan quyết rất quý giá nếu là những loại phổ thông thì ta có thể bán nhưng giá rất cao, còn những loại đan quyết cao cấp thì cần phải làm học đồ của Luyện Dược các”
”Thật là phức tạp...vậy ngươi cho lấy cho ta xem mấy loại đan quyết tốt nhất đi”
Thiết Vô Danh đi thẳng vào trong tìn kiếm một lát rồi lại hỏi chuyện một vị chưởng quầy nào đó, nghe việc có người mua đan quyết mắt tên đó liền sáng lên sau đó gật đầu lia lịa.
Đan quyết, chính là cách khống chế tinh thần lực khi luyện đan, thông thường thì nó chính là bí mật bất truyền của các đời luyện đan sư, độ quý giá còn hơn cả công pháp trấn phái nhưng mà ở đây, mọi thứ đều có thể
Sau một lát, Vô Danh liền cùng vị chưởng quầy này đi tới gặp Thiên.
”Công tử..xin chào ngài...ta là An Nam Xử...xin hỏi ngài là muốn mua đan quyết phải không ah”
”Uhm...Xử chưởng quầy, ngài giúp ta kiếm vài bộ đan quyết tốt chút”
Nét vui vẻ nhiệt tình hiển lộ trên mặt An Nam Xử.
”Công tử,...hiện chúng tôi có 3 bộ đan quyết, tất cả đều là huyền phẩm trung cấp đan quyết mời công tử xem...”
”Uhm...không cần xem..” Thiên nhìn thấy rõ mỗi bộ đan quyết này chỉ 1500 cống hiến, vừa lướt qua liền biết cái nào tốt cho nên cũng không chut do dự liền lấy cống hiến bài ra thanh toán.
”Phải rồi, Vô Danh...cho ta xem một chút về dị hỏa đi..” Thiên cố ý nói chuyện là gọi tới Vô Danh chứ không gọi chưởng quầy hiển nhiên là dụng tâm rất rõ ràng.
Vô Danh Run lên 1 cái rồi đưa mắt qua nhìn Xử chưởng quầy.
Nét vui vẻ trên mặt ông ta càng vui hơn nữa.
Vô Danh lấy ra 1 tấm bảng dị hỏa có đầy đủ giới thiệu sau đó An Nam Xử liền đứng ra giới thiệu.
”Công tử...dị hỏa ở Thiên Phù giới ta có tất cả 300 loại, dược kiếm các ta có tất cả là 32 loại hỏa chủng tự nhiên và hơn 100 loại hỏa chủng từ hung thú, trong đó lại có 13 loại hỏa chủng phù hợp để luyện đan nhất...xin công tử lựa chọn”
Thiên đưa mắt qua nhìn phần bảng những hỏa chủng phù hợp luyện đan nhất, xếp hạng cùng với 132 loại hỏa chủng khác nhưng phẩm cấp khác nhau nhiều lắm.
Trong đó thậm chí còn có cả hỏa chủng của huyền ma kiếm nha “âm sát hỏa chủng” thậm chí còn xếp hạng thứ 56, chỉ tiếc là nó phù hợp nhất là để luyện ma đan.
Trong đó phẩm cấp cao nhất là “li hỏa hỏa chủng” là phù hợp nhất dùng để luyện đan, có tác dụng tẩy luyện tạp chất trong dược liệu rất tốt, là 1 món hỏa chủng rất cao cấp, giá cả cũng khỏi chê...chỉ có 3 vạn điểm thôi, đọc xong là không dám nhìn lại nữa.
Thể chất của Sương Nhi là thủy mộc, phù hợp nhất là chọn thủy hệ hỏa chủng.
Nhân tuyển tốt nhất mà Thiên thấy ở đây chính là “Huyền Băng Li Hỏa” giá chỉ 1 vạn điểm và “tiểu huyền băng hỏa” giá 6000 điểm
Vừa nãy mua 1 cuốn đan quyết mất 1500 điểm bây giờ hắn vẫn còn 1 vạn 1850 điểm, đủ để mua.
Đồng thời, trong nhóm hỏa chủng này còn có 1 đóa “tiểu liên mộc hỏa” là 1 loại thú hỏa xếp hạng chót bảng với lại còn chưa trưởng thành cho nên giá chỉ 200 điểm
”Sương Nhi, cho ta mượn 150 cống hiến đi”
”Uhm...” nói xong, cô gái luôn xem tiền như mạng này liền không chút chần chờ đưa cống hiến bài cho Thiên.
”Xử chưởng quầy, cho ta lấy “Huyền Băng Li Hỏa” và “tiểu liên mộc hỏa””
”Công tử...xin ngài chờ một chút, tiểu nhân sẽ mang tới liền, Vô Danh dâng trà tiếp khách”
Sau đó ông ta vui vẻ đi vào trong
”Vô Danh, còn 2 huynh đệ nữa hiện giờ đang ở đâu”
”Đại ca...2 người họ thiên phú không quá tốt nên đã bị điều tới khu tạp dịch rồi...ngài có cần ta đi gọi họ không”
Thiên mở ra chân thật chi nhãn thấy Thiết Vô Danh không ngờ lại có được 300 tinh lực lượng, rất là không phù hợp với thân phận thấp hèn của mình. Thiên lại mở tiếp thiên cơ nhãn liền thấy được 3 đạo phong ấn trong cơ thể hắn.
3 đạo phong ấn này đã có 1 đạo mở ra chỉ còn 2 đạo, sâu trong huyết mạch của hắn ẩn chứa 1 hơi thở kim loại rất nồng đậm tựa như đang ẩn sâu 1 loại huyết mạch nào đó chưa kích phát.
”Thiết Vô Danh, ngươi có thể chất rất bất phàm, thân thế của ngươi cũng tuyệt không tầm thường” Thiên chân thành nói
”Đại ca, ta mồ côi cha từ nhỏ, mẹ ta chỉ là 1 nông phụ rất bình thường...”
”Không...ngươi sai rồi...từ đạo lý mà mẹ ngươi dậy cho ngươi đã chứng minh, bà không phải người tầm thường...Thiết Vô Danh, trước khi gia nhập môn phái, mẹ ngươi có đặc biệt dặn dò cái gì không”
”Dặn dò...mẹ ta chỉ nói,...nói “vô danh..vô danh...nếu thấy người “âm ma môn” tuyệt đối phải tránh xa”
”Uhm...hẳn là như vậy, nhớ kỹ lời đó của mẹ ngươi”
”Dạ đại ca...”
Lúc này Xử chưởng quầy đã đi tới, trên tay là 1 cái khay.
Thiên nói nốt câu cuối với Thiết Vô Danh.
”Vô Danh, tối ngươi hẹn gặp 2 người bạn tại “thực kiếm các”, ta muốn gặp họ”
”Dạ...”
”Công tử...đây là “huyền băng li hỏa” còn đây là “tiểu liên mộc hỏa” của ngài..”
Thiên thoáng kiểm tra sơ sau đó thu tất cả vào Thất Diệu Phù Giới
”Xử chưởng quầy...rất vui khi gặp ngài”
”Công tử...quy định là quy định, nhưng hôm nay ngài đã mua rất nhiều hàng của bổn các, ta cũng xin mạn phép khuyến mãi cho ngài chút tiền mọn làm quà làm quen”
Thiên lấy cống hiến bài ra liền thấy còn dư 200 cống hiến, mắt liền không nhịn được đánh giá lại về vị Xử chưởng quầy này.
Xong việc, Thiên lại dắt Sương Nhi thử đi tới “luyện dược các” xem xét.
Luyện dược các cũng không quá xa, nơi đây thực tế chính là 1 phân phong của dược kiếm phong, ở đây đại đa số đều là học đồ và luyện đan sư của dược kiếm các.
Thiên đi tới đây, người hắn gặp đầu tiên không ngờ lại là 1 người khá quen mắt, nhìn mãi mới nhớ ra thì ra đó là cô bé bưng cơm ở Thực Kiếm Các hôm bữa.
Chính là cô bé có cái nốt ruồi lớn bên má phải.
”Uhm..tiểu muội, lại gặp nàng..” nhìn thấy nàng đang quét sân, Thiên cũng không hề chê bai thân phận nàng, vừa tiến lên liền chào hỏi.
Cũng không hiểu sao, hắn cảm thấy mình và cô bé này rất có duyên, một loại duyên số rất khó giải thích, gương mặt nàng không đẹp thậm chí hơi xấu nhưng hắn lại rất có thiện cảm với nàng.
Cũng có thể vì khí chất mềm dịu, e lệ và sự thanh thoát lẫn mùi thơm nhẹ trên thân nàng...không biết nữa..
”Huynh..chính là người đã đánh bại Kiếm Thập Tam hôm bữa...muội vẫn nhớ huynh...hi.”
”Uhm...nàng là học đồ ở đây ah...phải rồi, nàng tên gì?”
2 má cô bé này chợt phớt hồng lên rồi hơi cúi đầu nói.
”Muội...là Nhan Nhi,..là học đồ mới ở đây,...”
”Nhan nhi...Nhan nhi, tên rất dễ thương” Thiên khen.
”Thiên ca...trễ rồi..” Sương Nhi có vẻ hơi chút khác thường, 2 má phấn vốn rất mềm mại sao bây giờ lại có vẻ lạnh lạnh.
Thiên rất khờ dại liền nói “tạm biệt” với Nhan nhi sau đó đi vào trong
Cũng không hiểu tại sao, nghe Thiên nói vậy xong Nhan Nhi liền cúi đầu không dám nhìn hắn, cả người muốn nói gì mà không dám thốt ra, muốn làm gì đó mà chân không nghe lời.
Mãi tới khi bóng lưng của Thiên khuất đi một lúc nàng mới chậm rãi ngồi xuống lấy 2 tay xoa xoa đôi má nóng hổi.
”Ta làm sao vậy...ta làm sao vậy kìa...” nàng làm một biểu tình ngây thơ mà xinh đẹp đến mê người, rất may mắn là lúc đó không có ai nhìn thấy.
”Sư huynh...không biết ta muốn làm học đồ thì phải làm sao vậy”
Vị nam nhân này có vẻ giống mọt sách, tuổi thì không quá già nhưng tay không bao giờ rời được cuốn sách, râu lại dài, dáng người như Trương Phi.
”Đi bên đó...bên cạnh đó..”
tên sư huynh này rất không tình nguyện khi phải rời ra khỏi cuốn sách, hắn vừa nói vừa chỉ mà vừa hối.
Thiên rất biết điều liền “lặn” luôn không hỏi thêm
Quả thật đi đến phía trước là một vị sư huynh tiếp khách, giống như trạm 1 của thí luyện vậy.
”Uhm...muốn học luyện đan ah”
”Đúng vậy..”
”Cầm cái này về rồi học đi, khi nào luyện xong thì tới gặp ta“.
Vị sư huynh này giống như làm 1 việc vô cùng quen thuộc, 2 người Thiên đi vào hắn thậm chí không cả thèm nhìn lên, mắt vẫn đang đọc sách, chỉ hỏi có 1 câu xong là vứt cho Thiên 2 quyển sách rồi lại đọc tiếp quyển sách trên tay.
Thiên cầm lên quyển sách liền thấy bất ngờ. Đây là 1 quyển dược liệu bảo điển dầy cui nặng ít cũng phải 15 kg, số trang chắc phải mấy vạn.
Còn cuốn kia lại là 1 quyển sách mỏng vô cùng, đếm ra chắc chỉ tầm 5, 6 trang sách mỏng, bên trong là ghi một loại pháp quyết tu luyện tinh thần lực rất cao thâm.
Thiên và sương nhi ngơ ngác đi ra.
”Thiên ca...huynh xong rồi ah” vừa nhìn thấy hắn Nhan Nhi liền hỏi
”Uhm...có lẽ là vậy”
”Huynh đừng trách trần đại ca, huynh ấy là vậy, những người mê luyện dược đều vậy....dược lý và dược nghệ cần rất nhiều thời gian để rèn luyện, đại đa số luyện đan sư đều cần thời gian hơn 5 năm mới có đủ điều kiện để nhập môn dược sư”
”Uhm...cái này ta hiểu, còn nàng...ta thấy ở đây, nàng có vẻ là người rảnh nhất ah”
”Hi...tại ta tư chất ngu độn, đọc hoài cũng không thuộc được dược kinh cho nên...hi”
”Hi...thế gian có rất nhiều không gian cho người không có tư chất, nhưng lại không có một chút chỗ trống cho người lười và kẻ hay nhụt chí...đừng nản lòng”
Thiên đâu có biết là 1 câu nói này của hắn lại in sâu vào đầu 2 cô gái cho đến khi họ được cả thế giới đều biết đến.