Giới Thần

Chương 613: Chương 613: Chương 614: Bạo Nộ - Khủng Hoảng




Người ta không hiểu thường sẽ dùng mắt thường để đánh giá sự việc.

Và khi người ta không ưa thích ai đó họ sẽ lại càng dùng những ánh mắt soi mói và suy nghĩ tiêu cực để áp đặt người.

Thiên trên người không phục sức quý giá, không thân phận địa vị lại càng không có thực lực ngút trời thậm chí, hắn còn là bần dân nghèo khó, càng khó coi hơn hắn lại có mái tóc đen và con mắt đen đại diện cho một chủng tộc thấp kém đê hèn nhất trên Thiên Phù Giới.

Người như hắn vốn dĩ đã không nên tồn tại ở thế giới này tại vì hắn đã tập hợp hết cả mọi thứ thấp kém nhất về cho mình, địa vị của hắn trong xã hội này đã là thấp đến không thể thấp hơn.

Người như vậy lọt vào mắt những kẻ luôn tự xem mình là ưu việt tại môn phái này không thể nghi ngờ chính là vật chướng mắt nhất.

Lại cộng thêm sự việc lần trước Thiên đánh bại Kiếm Thập Tam lại vừa vặn kích thích đến lòng đố kỵ và chạm tới sự kiêu ngạo của mọi người.

Mặc dù Kiếm Thập Tam cũng không phải hạng người tuyệt thế kỳ tài gì nhưng dù sao hắn cũng là người có năng lực và thiên phú rất không kém đặc biệt là hắn vô tình đã đại diện cho một thế giới võ giả đầy cao ngạo tại Thiên Kiếm Môn này.

Hắn so với Thiên, chính là 2 mặt đối lập hoàn toàn, Thiên là vật thấp kém sao có thể sánh được với những người như họ cho nên mọi người ai cũng có quyền chiến thắng Kiếm Thập Tam, chỉ có Thiên là không.

Thiên chiến thắng hắn ngược lại trở thành một loại vượt quyền, là không biết tôn ti, rõ ràng là muốn chết.

Thiên trở thành cai gai trong mắt người khác, đơn giản chỉ là vì như thế.

Chuyện hắn đắm chìm trong tầng 1 Tàng Thư Lâu trong mắt mọi người đó là điển hình cho 2 chữ phế vật, rất là phù hợp với suy nghĩ của mọi người, cho nên mọi người dù ai cũng tự mình cao ngạo mở miệng nói “loại người đó không xứng cho mình quan tâm” nhưng lại không hề ngừng miệng đi chê bai châm biếm.

Sang ngày thứ 3, danh tiếng hay nói chính xác là ô danh của Thiên đã chân chính được truyền phát đến khắp mọi nơi trong ngoại đường, đệ tử liền kéo đến Tàng Kiếm Các chỉ trỏ xem xét rồi soi mói khinh bỉ hắn cũng càng nhiều.

Trọn vẹn đến ngày thứ 5, lúc mà Thiên đắm chìm ở những quyển sách cuối cùng thì cũng là lúc hắn gặp rắc rối.

”Tiểu tử....ta nhịn ngươi đã đủ rồi, chó má kia lập tức ra đây chịu chết...”

Ngoài cổng Tàng Kiếm Các, một nhóm đệ tử ngoại môn trên ngực hiện 3 gạch đại diện cho đệ tử ngoại môn cấp 3 đang nộ khí xung thiên chỉ thẳng ngón tay mắng tới

Nhưng mà...Thiên trực tiếp làm như không nghe.

”Khốn kiếp, còn giả ngu....tiện nhân, lập tức ra đây cho ta, hôm nay bổn công tử hạ mình khiêu chiến ngươi....”

”Thuấn ca....huynh mau giết hắn, loại tiện nhân này mà cũng có tư cách cùng mặc áo ngoại môn với chính ta sao...thật sự quá sỉ nhục”

”Không sai....giết hắn...bóp chết hắn như bóp chết một con sâu bọ dơ bẩn...”

Thiên Kiếm Môn này có một loại quy tắc rất bá đạo, đệ tử ngoại môn có quyền tùy ý gây hấn đánh nhau thậm chí giết người cưỡng hiếp.

Ở nơi đây mang tiếng là nơi thiên đường của vạn người mong muốn nhưng lại hoang dã như chuồng thú, mang tiếng danh môn đại phái nhưng lại bè lũ dâm ô, phe cánh hiếp người xẩy ra thường xuyên.

Thiên Phù Giới này khắp nơi đều là ăn thịt người, chỉ có kẻ mạnh mới xứng được người tôn trọng.

Tựa như một nơi sàng lọc loại bỏ đệ tử, chỉ có sống sót được trong cái đấu trường này mới có tư cách tiến vào nội đường.

Không giống như ở việt nam có lắm loại pháp tắc điều lệ, không giống như các quốc gia có quân đội quản lý, ở nơi đây sẽ chỉ có duy nhất 1 người đi làm công tác nhặt xác thu dọn chiến trường mà thôi.

”Hoàng Thanh Thiên....tiện nhân ngươi tưởng có thể trốn trong đó làm rùa đen suốt đời sao....ngươi trốn được ngày hôm nay không trốn được cả đời....còn không mau ra đây quỳ gối, bổn thiếu tha ngươi khỏi chết”

Nhưng mà....

Đáp lại hắn vẫn là...im lặng

Thiên không những không thèm đoái hoài tới mà ngược lại còn tiếp tục chăm chú đọc sách hoàn thành những cuốn bí tịch cuối cùng.

Đã đọc hơn 3000 vạn quyển sách, hắn cũng đã có chút mệt mỏi chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm mấy tên nhãi nhép gào thét cắn bậy.

Lúc mà hắn đọc những quyển cuối cùng đó thì bên ngoài vẫn tiếp tục tập trung rất nhiều người chỉ trỏ mắng mỏ khiêu khích tới, lời ô uế gì cũng đều phun ra.

Thiên Kiếm Môn này tuy không có cái gì môn quy đáng nói nhưng mỗi một tòa kiếm các đều là tài sản sở hữu của các đại thể lực, cho nên tự động sẽ có thế lực đó coi quản, kẻ có gan xâm phạm cũng không nhiều.

Mà những người có gan trước cửa kiếm các chửi rủa đã là ghê gớm, thường là những người rất quan trọng của 1 trong 10 đại thế lực và cái tên Thuấn ca này cũng thế.

Tên thật của hắn là Độc Mễ Thuấn là tứ thiếu gia nhà Độc Mễ tiếng tăm đủ khiến ngoại đường xưng tụng như ông nội.

Kẻ này tuy không có được uy vọng, thiên phú và địa vị như Độc Mễ Kim Tiền nhưng lại mang dòng họ Độc Mễ, chỉ bấy nhiêu thôi là đã đủ.

”Hoàng Thanh Thiên phải không...bổn thiếu nói cho ngươi biết, nếu ngày hôm nay ngươi không bò ra đây chịu chết, bổn thiếu sẽ....hahahaha, nha đầu Sương Nhi gì đó không tệ nha....”

Câu này vừa phun ra, tay Thiên liền dừng lại ở không trung.

Cũng không phải vì lời này có bao nhiêu đáng sợ mà là....uy hiếp.

Thứ mà xưa nay hắn gét nhất.

Và cái thứ 2, đó là hắn đã đọc xong...hơn 3000 vạn quyển sách đã đọc xong.

”Tiện nhân rốt cuộc chịu đi ra sao....tốt, chờ hôm nay bổn thiếu phế hết tay chân ngươi xong sẽ cho ngươi tận mắt xem ta chà đạp ả nô tỳ Sương nhi đó đến chết....cho ngươi tuyệt vọng nhất, bất lực nhất mà không thể làm được gì....hahahahaha...”

Lần này Thiên đã tức giận, thế gian có thể có kẻ xấu người tốt nhưng người xấu cũng đừng có sâu mọt như vậy, và sâu mọt cũng chớ có đụng vào thân nhân bạn hữu của hắn.

Đây là tối kỵ.

Thiên xoay người, hắn bước qua những giá sách cao chót vót chậm rãi bước đi ra ngoài, sắc mặt hắn chậm rãi nghiêm nghị.

”Tiện nhân...ai cho ngươi đi, không nghe rõ sao...là bổn thiếu bảo ngươi bò...bò từ trong đó ra đây ngươi nghe rõ không...”

Không khí bất chợt trở nên nặng nề đi.

”Khốn kiếp, ta bảo ngươi bò....ngày hôm nay nếu không bò, thì dừng hòng được toàn mạng, kể cả con tiện nhân kia nữa....bò cho ta”

Độc Mễ Thuấn gầm lên.

Bên cạnh hắn một tên nô tài liền chó cậy gần nhà hung hăng chỉ ngón tay tới mặt Thiên hét lên.

”Tiện nhân, thiếu gia bảo ngươi bò còn dám không nghe....quỳ xuống cho ta...”

Cũng ngay lúc này, cả người Thiên bùng lên một trận sát khí, hắn hóa thành một chuỗi tàn ảnh biến mất tại chỗ.

Trong thời gian tựa như điện quang hỏa thạch đó, tay Thiên quạt tới.

”Bà..n......h....”

Tròng mắt mọi người như bị lóa mất, một âm thanh này quá bất ngờ vang lên khiến mọi người ở đây đều không kịp trở tay.

Nhưng mà khi âm thanh này vừa vang lên, một đám công tử ca liền nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này cũng chưa từng nhìn thấy.

Giữa bầu trời, một đám bọt máu nát bấy nhầy tự nhiên sinh ra sau đó vẽ thành một đám mưa máu tung tóe bắn ngược theo hình cánh quạt về phía họ.

Máu tươi này là được cấu thành từ vô số máu thịt bầy nhầy cùng với một mầu trắng vụn của óc, một ít tóc đen gẫy vụn trộn lẫn.

Khẽ vuốt những bầy nhầy này ra từ mặt xuống, nhìn lại trên tay mới thấy ghê tởm, họ đờ đẫn đưa ánh mắt nhìn tới, ngay lúc này họ hiểu được thứ trên tay mình là cái gì tại vì....

Ở trước mặt họ, tên nô bộc vừa hét lên đã chỉ còn lại cái thân từ cổ đổ xuống, giữa cổ còn có mấy vòi máu phun ọc ọc lên cao, phần trên đã không cánh mà bay, hay nói chính xác hơn...

Cái đầu đó...chính là bọt máu đang dính trên mặt họ.

Cái đầu đó, trong cái tích tắc ngắn ngủi đó đã bị ai đó đánh thành bọt máu như thế này.

Sắc mặt còn chưa vơi đi kiêu ngạo và tâm trạng giết người làm vui liền tức thì bị dội cho nguội tắt, ánh mắt họ chậm rãi nhìn tới chỗ Thiên.

Một cảm giác khủng hoảng chợt sinh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.